Gian Thương Và Thiếu Gia

Chương 8



Nàng cười khanh khách đứng dậy, thật sự là rất vui vẻ a, nàng rút tay bỏ chạy, hắn ở phía sau vội vàng đuổi theo: "Đốt lửa còn muốn chạy? Đợi xem! Ta sẽ bắt nàng phải làm theo luật!"

hắn làm mặt quỷ a? Nàng vừa cười vừa gọi, bị hắn xô ngã lên bãi cỏ, lúc té ngã, hắn nhanh chóng xoay người, đè lên người nàng.

Nhìn nụ cười xấu xa, đôi mắt đẹp như nước của hắn, nàng liền mềm lòng, cúi đầu hôn xuống môi hắn

Bàn tay to ôm chặt lấy eo nhỏ, hắn nói: "Sau khi thành thân, chúng ta sinh thêm mấy tiểu tử, ở trong thành xưng vương xưng bá làm tiểu bại hoại, ngươi thấy thế nào?"

"Hảo A." Nàng thở dài cười với hắn.

Lúc hai người còn chìm đắm trong ngọt ngào, vài tiếng kêu liền truyền đến: "không tốt rồi, không tốt rồi!"

Cả người cứng đờ, lông mi chậm rãi nhăn lại, nàng nhìn vào mắt hắn, "Ta chưa từng nghe qua tùy tùng nhà ngươi tùy tiện hô như vậy." không phải chỉ có đám hạ nhân nhà nàng mới như vậy sao?

hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng trả lời: " Chính xác đây không phải là người của nhà ta."

... Trước mặt hiện lên một hàng hắc tuyến, nàng ngồi dậy, nhìn thấy gã sai vặt đang bị ngăn trở phía ngoài sân, hắn chạy một quãng đường dài tới đây vừa thở vừa nói: "Thiếu gia, thiếu gia, không hay rồi không hay rồi, thiếu phu nhân tự tử rồi!"

*******

Trở lại phủ đệ, Diệp Y Thiên và Lăng Vô Thần vừa nghe quản gia báo cáo, sắc mặt hai người liền trở nên vô cùng khó coi.

Quản gia nói, đám nha hoàn vào dọn dẹp đột nhiên phát hiện ra thiếu phu nhân tự tử, hỏi nha hoàn thân cận, thì ra thiếu phu nhân được một gã tiều phu cứu rồi nảy sinh tình cảm với hắn.

Nảy sinh tình cảm rồi tự tử sao? Nàng cau mày, vẻ mặt tức giận, làm cái gì bây giờ a, thiếu phu nhân đã chết hết thảy tất cả mọi chuyện đều phải làm lại từ đầu."Giám sát nàng chặt chẽ, nếu như nàng lại tiếp tục tìm đến cái chết, tất cả các ngươi cũng chôn theo cùng đi." Nghĩ đến chuyện lại phải lấy thêm một người nữa vào cửa, lại phải lén đi tìm một nam nhân khác, nàng lại cảm thấy đau đầu.

"Vâng ạ." Quản gia cúi đầu tiếp nhận mệnh lệnh.

"Chờ một chút." Lăng Vô Thần khoanh tay biểu tình rất nghiêm túc, "Nàng có người đi theo phải không?"

Quản gia còn chưa kịp trả lời, một nữ nhân vừa khóc la vừa hét đã vọt vào thư phòng, quỳ rạp xuống đất, phía sau một vài nha hoàn khác cũng quỳ tiến vào, bộ dáng run run loạn thành một đoàn.

Cơn co rút trong đầu lại tăng lên, đến cùng là xảy ra cái chuyện gì? Nàng trừng mắt hướng quản gia, quản gia bị nhìn vội liếc mắt một cái, đi tới phía sau nàng nhỏ giọng nói: "Đây chính là thiếu phu nhân A."

Ân ân, nàng chỉ gặp qua thiếu phu nhân có vài lần, không nhận ra cũng là điều tự nhiên, vấn đề chính là —— "Nàng không phải tự tử rồi sao? Như thế nào lại có mặt ở đây?" Chẳng lẽ là gạt người ?

"Tự tử không thành, đã được cứu." Quản gia tỉnh táo nhìn đám hạ nhân đang quỳ phía dưới: "Thời gian phát hiện sớm nên kịp thời cứu, không có thương tổn gì quá lớn."

Thiếu phu nhân nghẹn ngào khóc, dù sao đây cũng là khuê phòng trong phủ quỳ ở nơi này cũng không có gì luống cuống.

Quản gia cơ trí cho toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có bốn người, hắn tiến lên dìu đỡ thiếu phu nhân, mà thiếu phu nhân không chịu đứng dậy, chỉ cúi đầu khóc, giọng khẩn cầu: "Ta chỉ cầu được chết, xin thiếu gia thành toàn cho ta."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Tiếng khóc làm nàng cảm thấy xúc động, một cước đá văng chiếc ghế, nàng cũng không để ý thiếu phu nhân khóc lóc toàn thân run rẩy, "không phải chỉ là một tiều phu thôi sao? Nếu ngươi thích, ta lập tức an bài cho hắn vào phủ hầu hạ ngươi."

Thiếu phu nhân ngẩn ra, khóc thành tiếng đến: "Ta là tiện nhân, thiếu gia đừng trêu cợt ta như vậy, nếu để cho người khác biết, sau này ta biết làm người như thế nào a."

"Vậy thì ngươi qua đó theo hắn ."

Thiếu phụ khóc đến mức đau cả hai bên sườn, "Như vậy cũng không được a."

Như vậy mà cũng không chịu! Nàng giận dữ ném hết đồ đạc trong phòng, một ly trà nhỏ bị ném vỡ ngay trước mặt thiếu phu nhân, làm nữ nhân sửng sốt, ngay cả khóc cũng không dám ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Lăng Vô Thần chậm rãi đứng lên, ung dung đưa mắt xuống nhìn nàng, con ngươi lãnh khốc vô cùng: "Đừng nói ngang ngạnh như vậy." Ngữ khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, "Tiều phu bất quá cũng chỉ là một cái mạng, ngươi còn muốn nháo, ngẫm lại xem người sẽ phải chết là ai?"

Thiếu phu nhân bị dọa đến lạnh người, "Cầu, cầu thiếu gia cùng công tử đừng thương tổn ân công..."

Ân công? Bởi vì có ân tình cho nên dễ dàng thích? Diệp Y Thiên xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, trong đầu lại có một trận co rút đau đớn, xoa xoa thái dương, nàng khoát tay áo, "Cũng được, quản gia, thu thập đồ đạc của thiếu phu nhân, đưa nàng qua chỗ tên tiều phu kia, nữ nhân như vậy ta không cần."

A? ! Đây là cái loại phát triển gì đây?

Thiếu phu nhân thiên ân vạn tạ, quản gia nhận lệnh mang thiếu phu nhân rời đi, đóng cửa lại.