Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Chương 39



Sau sự việc ở trên đường, Vương Hành thường thường nói với bọn hắn một chút suy đoán liên quan tới Đại Định vương. Nói là suy đoán, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn chưa từng thấy qua Đại Định vương.

“Đúng rồi, chiếu theo ngươi nói, Đại Định vương vì mưu phản, không chỉ có cấu kết rất nhiều mệnh quan triều đình, những Cẩm Y vệ kia có một phần rất lớn đều thuộc về người Đại Định vương, trực tiếp nghe lệnh Đại Định vương. Ngoài ra hắn còn cấu kết với Đông Doanh, vậy hắn tại sao muốn Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu?” Cố Ngôn Chi tuy có vài suy đoán, nhưng lại không thể chắc chắn.

Vương Hành thoáng trầm ngâm nửa ngày, rồi nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi kết giao nhiều người như vậy, chỗ nào không cần nhiều tiền chuẩn bị? Huyết Ngọc Phượng Hoàng, Dạ Minh Châu, những thứ này đều là trân bảo vô giá đương đại, nếu như hắn có thể bắt được tới tay, các loại quân tư đều sẽ trở nên càng thêm sung túc.”

“Nếu như vậy, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tha Huyết Ngọc Phượng Hoàng. Chúng ta đang đi Đại Đồng, đến địa bàn của hắn trái lại không ổn, không bằng hiện tại đi tìm Huyết Ngọc Phượng Hoàng, chờ hắn mắc câu.”

Ý của Cố Ngôn Chi không phải là không có đạo lý. Giá trị của Huyết Ngọc Phượng Hoàng, vượt xa khả năng ước đoán của bọn họ, cho nên Đại Định vương nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Vương Hành dường như đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói tiếp: “Nghe nói những năm gần đây ma giáo thu gom rất nhiều trân bảo giá trị vô giá, phú khả địch quốc.”

Mọi người đều là người thông minh, không cần Vương Hành nói hết lời, cũng đã đem sự tình nghĩ tới rõ ràng.

Đại Định vương cần số lượng tiền như vậy, tuyệt đối không thể buông tha ma giáo giàu có. Hơn nữa hắn chỉ cần tùy tiện nói ma giáo có một tội, là có thể xin tấu hoàng thượng mang quân giết ma giáo.

Nhưng hắn lại không làm như thế, như vậy có ba lý do: Một, hắn muốn đem tất cả toàn bộ tiền chiếm cho bản thân, một phân một hào cũng không muốn nộp lên cho Triều Đình, mang quân đi giệt nhất định phải báo cáo tài vụ cướp được; hai, nếu hắn bỏ mặc ma giáo lâu như vậy không có bất kỳ hành động nào, như vậy rất có thể hắn đã phái người xâm nhập vào ma giáo; ba, chính hắn chính là người trong ma giáo.

Vương Hành nói tất cả những lý do này phân tích một lần, lại bắt đầu phân tích: “Ma giáo tự xưng Duy Ninh thần giáo, tuy đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng lại nghe nói mấy năm gần đây mới vừa thay đổi giáo chủ. Mà vị giáo chủ này cực kỳ thần bí, hầu như rất ít người biết được dáng vẻ của hắn, khi vị giáo chủ này mới vừa lên ngôi, đã sai người cướp đoạt rất nhiều kỳ trân dị bảo, nói không chừng có cấu kết với Đại Định vương.”

Vương Hành đem sự tình phân tích tới mạch lạc rõ ràng, nhưng nghe vào trong tai Cố Ngôn Chi, vị đạo sao lại thấy là lạ?

Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi nói hai điểm, chỉ có một điểm có khả thi.” Không sai, hơn nữa điểm thứ hai y còn có chứng cứ. Nghĩ như thế, y nhìn sang Trần Khiêm Quân.

Có điều y chính là người Trần Khiêm Quân thích, hắn tự nhiên sẽ bao che. Cho nên Trần Khiêm Quân ca ca là ca ca, Trần Khiêm Quân là Trần Khiêm Quân, hắn tuyệt đối sẽ phân chia rõ rõ ràng ràng.

Vương Hành vừa muốn hỏi tại sao, thì nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau.Trần Khiêm Quân, Cố Ngôn Chi: “…”

Bọn họ chỉ đi đường thôi, có cần phải gặp nhiều chuyện như vậy không? Đi tới chỗ nào là chỗ đó có đánh nhau a, có phiền quá không hả!

Tới khi hai người vén rèm lên xem, thì đều sửng sốt.

Hết sức rõ ràng là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa đây còn là người của Duy Ninh thần giáo mọi người vừa nhắc tới.

Cố Ngôn Chi đỡ trán. Đại thần giáo của y tại sao có loại phế vật này? Nhiều người đánh một như vậy, mà còn đánh không lại? Từng tên một đều đang chậm rãi tiêu hao của y tới khô kiệt a!

Phong Phi Dương vừa nhìn thấy bên này có người, thì lập tức chạy tới, tìm kiếm thứ để cản. Nhưng khi vừa mới chạy đến trước xe, thì dừng lại.

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Câu này là Phong Phi Dương nói.

Cố Ngôn Chi nhất thời muốn bùng nổ. Đến một Vương Hành tao nhã nho nhã còn chưa đủ, sao còn một nam nhân tuấn tú tiêu sái lại là từ chỗ nào nhảy ra? Đột nhiên nhớ tới trên xe phía sau còn có một tên gọi là yêu nghiệt Cố Đại Chí, Cố Ngôn Chi nhất thời không thể bình tĩnh.

Y sắp sửa thành thân, bỗng dưng nhảy ra nhiều tình địch như vậy, là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của y sao? Có một ngày rất có thể y sẽ không nhịn được, đem tất cả những tên này giết sạch cho xong!

“Câu này nên là ta hỏi ngươi.” Trần Khiêm Quân không trả lời mà hỏi lại, trên kuôn mặt không hề có một tia dịch chuyển.

Phong Phi Dương cười một cái tự giễu, không thèm bận tâm nhảy lên xe ngựa.

Nhìn thấy Phong Phi Dương không coi bản thân là người ngoài, Cố Ngôn Chi lại căm tức một trận: “Ta cho ngươi lên xe sao? Mà ngươi tự lên?”

Lúc này Phong Phi Dương mới phản ứng được tên này mình đã từng thấy, cười lạnh một tiếng nói: “Không ngờ danh bộ đệ nhất thiên hạ lại ở cùng ma giáo giáo chủ.”

“Hả?” Cố Ngôn Chi sửng sốt nửa ngày, thật giống như phát hiện cái gì.

Quay đầu lại nhìn mặt Trần Khiêm Quân so với vừa nãy càng thêm lạnh, Cố Ngôn Chi nhất thời cấm khẩu.

Đám người vừa truy sát Phong Phi Dương chạy tới, nhìn thấy Cố Ngôn Chi ( linh hồn Trần Khiêm Quân), thì lập tức quỳ xuống tham kiến giáo chủ.

Một chuỗi từ dài cúi chào xong xuôi, bọn giáo chúng ồn ào nói Phong Phi Dương từ giáo bên trong chạy ra.

Kỳ thật Phong Phi Dương dù sao cũng là danh môn chính phái, cho nên Trần Khiêm Quân đã có dự định thả hắn đi. Có điều nếu Phong Phi Dương đã tự mình chạy ra, hắn cũng bớt việc.

Xe ngựa đột nhiên lại lòi thêm một người, tốc độ nhất thời trở nên chậm đi một chút.

Đúng lúc bọn họ nhận được tin tức nói Huyết Ngọc Phượng Hoàng đã quay trở về Chu gia trang rất bảo hộ. Nên một đám người lại quay đầu đi về hướng Chu gia trang.

Đi một thời gian thì trời lại tối, rốt cuộc đã đến cửa Chu gia trang.

Chu gia không hổ là danh môn vọng tộc, đại môn kia đã đủ khoe khí thế.

Chỉ tiếc những thứ này không có gây nên bất cứ chú ý của người nào.

Cố Đại Chí sinh ở nơi phong nguyệt, nhiều ít đã trải qua sự vô cùng xa xỉ của người giàu có; Vương Hành dù sao cũng ở Côn Luân điện nhiều năm như vậy, đối với những thứ này đã sớm nhìn quen; Phong Phi Dương dù sao cũng là danh môn giang hồ, thường ngày tuy rằng khá là mộc mạc, nhưng những thứ này thấy qua không ít; trong lòng Trần Khiêm Quân thanh liêm, đối với những thứ này hoàn toàn không thích; còn Cố Ngôn Chi cùng Cố Vọng Chi, vừa nhìn thì biết những thứ này còn không bằng bảo bối giáo chúng Duy Ninh thần giáo qua nhiều năm đốt nhà bắt người cướp của.

Quả là coi thường người khác!

Rất nhanh sau đó có người đi ra mời đám người đi vào.

Vừa vặn Chu Trường Hằng có ở nhà, liền nhiệt tình khoản đãi mấy vị. Dù sao một vị là danh bộ đệ nhất thiên hạ, lúc trước đã giúp bọn họ bảo vệ Huyết Ngọc Phượng Hoàng, một vị là công tử Đại học sĩ đương triều, điện chủ Côn Luân điện, còn có một vị thuộc phái Không Động đại đệ tử Phong Phi Dương. Có thể thấy những người này hoàn toàn mò không được quan hệ lại ở cùng nhau, Chu Trường Hằng tự nhiên biết không phải chuyện thường.

Quả nhiên, Cố Ngôn Chi vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Chúng ta chính là muốn đến xem thử Huyết Ngọc Phượng Hoàng.”

Một câu nói này, làm Chu Trường Hằng có chút khó khăn. Mặc dù nói bọn họ tiến hành đưa Huyết Ngọc Phượng Hoàng trở về là cực kỳ tối mật, nhưng dù sao Huyết Ngọc Phượng Hoàng không phải đồ vật bình thường, khó tránh khỏi thanh thế hùng vĩ.

Trước giờ, mỗi một thế lực mơ ước Huyết Ngọc Phượng Hoàng đều biết được tin tức nó đã trở lại Chu gia trang.

Cố Ngôn Chi biết Chu Trường Hằng không chịu, liền nói: “Chiếu theo ta nói, Huyết Ngọc Phượng Hoàng này không bằng trực tiếp tặng cho hoàng thượng, cũng tránh cho các ngươi cả ngày lo lắng sợ hãi.” Cố Ngôn Chi có ấn tượng đối với Chu Trường Hằng vô cùng xấu, nhưng giờ lại thấy Chu Trường Hằng cũng không tệ lắm.

Quả nhiên câu này Cố Ngôn Chi vừa nói ra, sắc mặt Chu Trường Hằng liền thay đổi.

Huyết Ngọc Phượng Hoàng là bảo vật truyền, làm sao có thể dễ dàng đưa ra ngoài được? Cho dù đưa cho hoàng thượng, cũng không được!

“Ta nói ngươi vận chuyển Huyết Ngọc Phượng Hoàng gióng trống khua chiêng như thế…”

“Ta không có gióng trống khua chiêng!”

“Ân, ta biết ngươi muốn ngừng chiến tranh, nhưng lại không chịu nổi sức mê hoặc quá lớn của Huyết Ngọc Phượng Hoàng.” Cố Ngôn Chi chưa cho Chu Trường Hằng cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Có khi Huyết Ngọc Phượng Hoàng đã bị người đánh cắp hoán đổi rồi đi?”

Chu Trường Hằng căn bản cũng không tin lời Cố Ngôn Chi nói, không chịu cho Huyết Ngọc Phượng Hoàng gặp người.

Trần Khiêm Quân lúc này mới chỉ vào Cố Ngôn Chi đối với Chu Trường Hằng nói: “Chu trang chủ có chỗ không biết, Trần bộ đầu nhận được mệnh lệnh phải âm thầm bảo vệ Huyết Ngọc Phượng Hoàng miễn cho lại rơi vào tay tặc. Nhưng Trần bộ đầu không nhìn thấy Huyết Ngọc Phượng Hoàng nên không dám khẳng định Huyết Ngọc Phượng Hoàng có còn ở quý trang hay không. Ngươi cũng biết Trần bộ đầu là một người tận chức tận trách, có nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Cho nên ngươi thuận theo được không?”

Trần Khiêm Quân cẩn thận phân tích cho Chu trường Hằng nghe, nói Cố Ngôn Chi không công biến thành làm công cho Chu Trường Hằng làm, lúc này mới thuyết phục được Chu Trường Hằng.

Cố Ngôn Chi ở một bên cho Trần Khiêm Quân mấy ngón tay nhỏ giọng nói: “Quả nhiên không hổ là nam nhân ta nhìn trúng, không làm mù túi da phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái này!”

Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân cử động thân mật rơi vào trong mắt Phong Phi Dương, thì cảm thấy thật gai mắt.

Hắn khuất thân ở ma giáo ngốc một thời gian dài như vậy, từ lúc bắt đầu có lẽ có mục đích của riêng mình, nhưng sau đó hắn lại không muốn rời đi. Hắn thích giáo chủ mỗi lần tới tìm hắn luận võ hai mắt sẽ phát sáng, thích tùy ý hai câu đã đem người kia đùa nổi giận, cũng thích vẻ đẹp người kia giơ tay nhấc chân mang theo.

Nhưng người kia cho đến bây giờ, ngay cả tên của hắn là gì cũng không biết chứ?

Kỳ thật nếu như không có người nhắc nhở, Cố Ngôn Chi vẫn sẽ quên Phong Phi Dương tên gì, thậm chí còn quên Phong Phi Dương đã từng bị y nhốt trong giáo.

Thế nhưng khi thấy ánh mắt Phong Phi Dương nhìn Trần Khiêm Quân (chính là xác y ), Cố Ngôn Chi cực kỳ cực kỳ khó chịu!

Y đi tới bên cạnh Trần Khiêm Quân, kéo hắn tay nói: “Ngươi nói chuyện với hắn, ta không vui.”

Trần Khiêm Quân vờ như bản thân hoàn toàn không nghe thấy Cố Ngôn Chi nói chuyện, vẫn như cũ theo sau Chu Trường Hằng đi ở phía trước.

Bản địa Chu gia trang xác thực rất lớn, mà vị trí Huyết Ngọc Phượng Hoàng cũng xác thực bí ẩn, mấy người đi một đoạn đường rất dài mới tới nơi.

Phía trước toàn bộ là giả sơn, Chu Trường Hằng tùy ý vỗ ở trên mặt tường mấy lần, giả sơn liền chuyển động từ từ qua một bên.

Nhìn Phong Phi Dương theo Chu Trường Hằng đi vào, Cố Ngôn Chi kéo lại tay Trần Khiêm Quân, hôn lên, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Y còn không quên căn dặn một phen nói: “Ta ghen, ngươi không được nhìn mãi Phong Phi Dương!”

Trần Khiêm Quân rốt cuộc không nhịn được cả giận nói: “Muốn ăn dấm cũng là ta ghen, người Phong Phi Dương thích là ai chúng ta đều rõ ràng, chớ cùng ta giả ngây giả dại.”

Cố Ngôn Chi giật giật mũi, rốt cuộc thành thật. Nhưng còn Vương Hành một bên chuẩn bị theo vào sau kinh ngạc đến ngây người. Nhìn thấy hình ảnh khiếp sợ chấn động kia, giống như là bị sét đánh vào trong lòng, làm cả người hắn đều run rẩy.

Vốn hắn còn cho rằng hắn cùng ma giáo giáo chủ đi cùng nhau đã đủ chấn động, nhưng chuyện hắn vừa mới phát hiện thì thật không đáng nhắc đến! Ai có thể nghĩ tới ma giáo giáo chủ cùng đệ nhất danh bộ vừa nhìn đã biết là đối thủ một mất một còn lại là đoạn tụ? Hơn nữa còn có chết hay không, vừa vặn là một đôi?

Quay đầu nhìn Cố Vọng Chi cùng Cố Đại Chí bên cạnh họ làm mặt bình tĩnh giống như là chuyện bình thường chẳng liên quan gì tới mình, hắn đột nhiên có một loại cảm giác mới ra khỏi hang sói lại chui vào hang hổ, làm sao bây giờ?

Cố Ngôn Chi thấy dáng vẻ Vương Hành lại ở chỗ này bị đả kích lớn, không hề thấy hắn đáng thương, trực tiếp đạp hắn đi vào trong động.

Trong động đã đuộc người đốt lửa, sáng như ban ngày. Huyết Ngọc Phượng Hoàng xa xa được đặt ở trong một gian phòng nhỏ, xung quanh bố trí các loại cơ quan cạm bẫy, người bình thường căn bản không có cách tiếp cận Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

Nhưng khi Cố Ngôn Chi chỉ mới nhẹ nhàng liếc qua một cái đã nói: “Huyết Ngọc Phượng Hoàng này là giả.”