Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 42



Quả nhiên, lời đồn dần dần truyền đến trong thôn, nói cái gì mà Trần tamthiếu gia trấn trên thực sự sẽ cưới cái khuê nữ của nhà bán thịt heo, dù sao Trần gia ở trấn trên cũng đứng hàng nhất nhì, toàn bộ thôn trấnkhông đếm được có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nhà bọn họ, ước gìnhà họ xảy ra chuyện để thỏa mãn bản tính hiếu kỳ của mọi người.

Tương tự như thế, xứng danh của Lô Uyển CHi cũng được nhắc đến lên tục, người không tùy tiện xuất môn - nữ nhân vật chính Lô Uyển Chi ngẫu nhiên đimột chuyến đến nhà sát vách, còn bị Ngô thị trêu ghẹo vài câu, "Ta đãnói trước đó đều là tin đồn mà, hiện tại không đợi ngươi ra giải thích,cũng không cần bất luận kẻ nào đứng ra giúp ngươi bác bỏ tin đồn, tớikhi Trần thiếu gia thành thân, mọi chỉ trích sẽ tự nhiên mà tự biến mất. Chúng ta tiếp xúc nhiều ngày với nhau, còn chưa hiểu cách làm người của ngươi hay sao, ngươi là người dễ sống chung như vậy, chuyện trước đócủa ngươi hiện tại cũng không còn nhiều người tin tưởng".

Cùng làm việc chung còn có nhóm đại tẩu, đại nương cũng phụ họa theo, LôUyển Chi yên lặng hướng các nàng nở nụ cười, rồi tiếp tục cúi đầu làmviệc kim chỉ trên tay.

Ở lâu mới biết lòng người, bản thânđược gả đến mấy ngày nay, mấy chuyện trong nhà ở Tô gia không cần phảinói, người ngoài cũng nhìn không tới, nhưng mà Lô Uyển Chi cũng cảm thấy bản thân cần cố gắng hết lòng học hỏi vì muốn trở thành con dâu trongnhà.

Mà cùng với người ngoài có cơ hội tiếp xúc duy nhất,chính là đến Tề gia tìm Ngô thị và mấy nàng dâu Tô gia tụ tập cùng nhau, nghe các nàng tán gẫu, nàng giống như một âm đơn trong mấy hàng loạt âm tiết hợp lại, không nói chen vào, người ngoài nhìn thấy nàng như vậyđúng là một nàng dâu tốt hiền thục yên tĩnh, thế là đủ rồi.

Vì thế, tất cả mọi người đều biết Lô Uyển Chi từ trước đến giờ chưa từngnửa đêm gặp gỡ bất kỳ nam tử nào, mà là do Trần Thiếu Dũng muốn cưới nữnhi nhà bán thịt heo người ta, vì muốn từ hôn nên vu cáo hãm hại nàng,còn Lô gia người ta cũng không so đo với người Trần gia, vì vậy hìnhtượng của Lô Uyển Chi trong nháy mắt tăng cao.

Bởi thế nênđối mặt với Tô Việt Lô Uyển Chi mới chịu tươi cười, vì thế nàng chuẩn bị buổi tối thiết đãi Tô Việt một chút, dù sao thì chính mình đã lạnh nhạt hắn mười ngày nay.

Kỳ thực nàng cũng không nhẫn tâm mặt nàymặt nọ với Tô Việt, chẳng qua là chỉ nói chuyện đáp trả nàng hai ba câunhư có như không, không nhiều lời.

Thế nhưng, khi Tô Việt cốđè nén niềm hưng phấn dạt dào của bản thân, hai mắt tỏa sáng dè dặt cẩntrọng nhìn nàng thì nàng luôn làm bộ như không thấy, cho dù có thấy cũng lựa chọn bỏ qua.

Mà chỉ cần Lô Uyển Chi vừa lộ ra gương mặtlạnh như băng thì Tô Việt liền ngoan ngoãn ỉu xìu, chạm cũng không dámchạm vào nàng, càng đừng nói chi tới việc làm gì đó với nàng. Vì thế,tuổi xuân tốt đẹp của Tô Việt cứ như vậy bị nghẹn uất.

Chonên, hôm nay trong bữa cơm tối, khi Lô Uyển Chi với thái độ khác thườnggắp thêm đũa thức ăn cho Tô Việt, Tô Việt được yêu thương mà cực kỳhoảng sợ suýt chút nữa quai hàm đập mạnh xuống bàn cơm, Vương thị nhìnthấy mà đau lòng, trực tiếp bảo hắn ăn cơm chậm lại, hãy nhìn mà ăn.

Tuy vậy nhớ tới ngày mai phải chia ra ở riêng, Vương thị liền nói vòng votới lui, không ngừng dặn dò việc này việc kia với Lô Uyển Chi, phần lớnđều là món gì Tô Việt thích ăn, món gì kiêng kị, Lô Uyển Chi nghe ngoanngoãn gật đầu.

Đến buổi tối, Lô Uyển Chi rất ân cần múc nướcrửa chân cho Tô Việt, Tô Việt nơm nớp lo sợ, không biết trong hồ lô củaLô Uyển Chi đang bán thuốc gì đây.

Từ sau lần trước thẳngthắn nói ra mấy chuyện kia, Lô Uyển Chi coi như chỉ nói mấy câu với hắn, sau đó thì thờ ơ lạnh nhạt. Mấy ngày nay trong lòng Tô Việt giống nhưcó hàng trăm cơn ngứa ngáy giày vò khó chịu, thậm chí hắn hy vọng LôUyển Chi làm gì đó với hắn,hoặc là đánh hắn mấy cái cho hết giận cũngđược.

Nhưng mà nàng không có, chỉ là không quan tâm tới hắn,cho dù nhìn cũng là cái nhìn lạnh lùng, làm hại hắn buổi tối ngủ cũngkhông dám chạm vào nàng, ngày hôm đó sau khi đụng nàng một cái, một âmthanh không hề có độ ấm vang lên “Ta chờ tin tháng sau” đập tan hàng vạn chiến mã dục vọng trong lòng hắn.

Đặc biệt khi Lô Uyển Chicố ý rót cho hắn ly trà nóng làm bỏng miệng hắn, sau khi nấu cho hắn một bàn thức ăn mặn muốn chết người xong, hắn có phần không dám đem đôichân to hoàn hảo không bị thương tổn vào chậu nước rửa chân nàng mangtới.

Ai ngờ, Lô Uyển Chi nhìn ra sự do dự của hắn, nở nụ cười một chút, tiến đến tự nàng nắm lấy mắc cá chân của hắn, kéo vào trongchậu.

Nhiệt độ nước ổn định, vừa đúng, vì thế Tô Việt biết, Lô Uyển Chi thế này là tha thứ cho chính mình rồi.

Vì thế nhiệt huyết gần như bị dập tắt lại được khơi ra từ đám tro tàn, vội vàng kéo hai tay Lô Uyển CHi đang chuẩn bị rửa chân cho hắn, "Uyển Chi, đừng, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng như vậy, ta không nỡ để nàngrửa chân cho ta, nàng tẩy rửa xong rồi nhanh lên giường nằm đi, trờilạnh, ngàn vạn lần đừng để bị đông lạnh".

Lô Uyển Chi nở nụcười, cũng không kiên trì, đứng dậy xoay người đi thẳng đến đầu giường,còn không quên quay đầu dáng vẻ thẹn thùng nói, "Chàng nhanh nhanh chút, ta chờ chàng".

Một câu với ba chữ 'ta chờ chàng' này làm hại Tô Việt suýt chút nữa đem bồn rửa chân đá văng đi, qua quýt khuấy nướchai ba lượt làm mấy giọt nước chảy dài kéo thành những vệt thẳng rơixuống, tiếp đó đứng dậy đổ nước rồi lập tức vội vàng leo lên giường.

Mười ngày, mười ngày ròng rã hắn chưa được chạm qua nàng dâu mình.

Nhìn thấy trên người Lô Uyển Chi đang phập phồng đưa lưng về phía mình, TôViệt đột nhiên có chút chần chờ, hắn do dự, bồi hồi, không biết rốt cuộc Lô Uyển Chi còn tức giận hay không đây.

Cúi đầu nhìn lều nhỏ bên dưới, ngày hôm nay cho dù có ăn hai cái tát tai cũng muốn 'làm' nàng.

Vì thế, ham muốn dục vọng làm tăng can đảm con người, một tay Tô Việt đặtlên một bên vai Lô Uyển Chi, vừa hơi dùng sức đã kéo được khuôn mặt nàng đối mặt với mình.

Sau đó, hắn nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùngcủa nàng dâu, bỗng nhiên thông suốt, thì ra chính hắn thật sự suy nghĩquá nhiều, thông thường biểu cảm này của Lô Uyển Chi chỉ khi ở thời điểm thừa hoan dưới thân mình mới có, hiện tại xuất hiện, chính là chờ đợihắn làm tiếp việc tiếp theo.

Tô Việt không phúc hậu cười lên, thế nhưng hắn không định trêu ghẹo Lô Uyển Chi, mà cúi người mút lấyhai cánh hoa mềm mại non nớt, trước hết dùng đầu lưỡi tấn công, bắt đầutrong miệng nàng công phá chiếm giữ thành trì.

Hai bàn taycũng đồng thời nhanh chóng cởi quần áo trên người hắn và nàng, có lẽ dolâu quá không được giải phóng, nên hắn luống cuống tay chân không đợi Lô Uyển Chi chuẩn bị tốt để nghênh đón hắn đã động thân tiến vào, làm hạiLô Uyển Chi cau chặt mày, trong miệng nàng không ngừng ríu rít, khôngphân biệt rõ đây là đau đớn hay sung sướng.

Được rồi, lọt vào tai Tô Việt thì chúng có nghĩa là bản thân hắn chưa gắng sức đủ, hắn rõ ràng nhớ được thanh âm yêu kiều lúc trước của nàng, hơn nữa âm thanh rõ ràng lớn hơn lần này, vì thế càng ra sức tiến vào sâu hơn.

May là sau khi chậm rãi thích ứng sự tồn tại của hắn, Lô Uyển Chi cũng bắtđầu tìm được cảm giác bay bổng bồng bềnh trên mây. Dùng cơ thể phối hợpnhảy múa cùng hắn, muốn mang đến cho hắn nhiều khoái lạc hơn.

Thế nhưng Tô Việt thật xấu mặt chưa gì mà chỉ một lúc đã gầm nhẹ một tiếngphóng ra, hắn ảo não chửi đổng một tiếng, có chút tức giận rút khỏingười Lô Uyển Chi, nhìn cũng không có hứng thú nhìn nàng một cái, biểuhiện hôm nay của hắn thật sự làm người ta thất vọng.

Hắn chưa mang người trong lòng đạt tới cảnh giới đó, vì thế trong lòng Tô Việtkhông chỉ là thất vọng, mà là tự ghét, hắn sao có thể như vậy? Tại saolại nhanh như vậy chứ?

Lô Uyển Chi cũng không biết phải đốimặt với tình cảnh này như thế nào, nàng chỉ cho là chính mình không đuổi kịp được nhịp độ của Tô Việt, hoặc là nàng làm hắn nín nhịn lâu quá.

Nhìn đến Tô Việt nằm đơ ra như cọc gỗ bên cạnh, nhìn cũng không liếc mắtmình lấy một cái, nàng liền thấy buồn bực, tại sao không giống trước kia vậy, sau mỗi lần hoan ái xong hai người đều ôm nhau nói vài lời riêngtư.

Dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng chạm lên lưng Tô Việt, "TôViệt" một tiếng gọi to vô cùng phong tình vạn chủng, đã mềm lại lại cònmị hoặc, Tô Việt nghe mà sau lưng nổi chi chít từng lớp da gà trênngười.

Thấy Tô Việt vẫn không để ý tới mình, Lô Uyển Chi thật sự nghĩ bản thân làm sai gì đó mới khiến hắn không vui như vậy, vộivàng gọi lại lần nữa, lần này hơi gắng sức gọi, "A Việt ~" thanh âm lạicàng thêm mềm mại dịu dàng.

Cơ thể Tô Việt không ngừng siếtchặt cơ thể đang chấn động, tuy vậy vẫn cố chịu đựng không bùng phát,chỉ cúi đầu nhìn xem phía dưới đang chậm rãi thức tỉnh, trong lòng nghĩthời khắc muốn rửa sạch mối nhục trước đó còn chưa đến.

Thếnhưng, hiển nhiên là Lô Uyển Chi không chờ kịp nữa, hoặc là nói tronglòng nàng bắt đầu hoảng sợ, thật sự nghĩ rằng chính mình chọc giận làmhắn không vui nên mới không chú ý tới mình, vì thế cả người kề sát tới,hai tay ôm chặt thân hình khoẻ mạnh ghé sát vào tai hắn lẩm bẩm hai chữ'Tô Việt'.

Phía sau lưng truyền đến hai luồng xúc cảm mềm mại càng làm cơ thể Tô Việt đã cứng càng thêm cứng, mà bên tai truyền đếncảm giác ẩm ướt càng làm kích thích toàn bộ linh hồn.

Nàngkhông biết chính mình không mặc quần áo đang trần truồng sao? Nàng không biết lỗ tai chính mình là nơi mẫn cảm nhất sao? Nàng không biết hắnthích nghe nhất là hai tiếng gọi đơn giản như vậy sao?

TôViệt giờ phút này hết sức hoài nghi Lô Uyển Chi đang cố ý, cố ý khảonghiệm ý chí chịu đựng của bản thân, nhìn thoáng qua dục vọng đang chờphát động của chính mình, Tô Việt gầm nhẹ một tiếng, xoay người một lần nữa đẩy ngã Lô Uyển Chi.

Lần này, Lô Uyển Chi không may mắnnhư lần trước, bởi vì may mắn đang nghiêng về phía Tô Việt, hắn giốngnhư được sức lực nào đó trợ giúp, tựa như muốn phát huy các kiểu kỹ năng trên người nàng, khi thì đặt nàng nằm sấp, khi thì để nàng ngồi, lúcthì khiến nàng nằm lại.

Đến cuối cùng, Lô Uyển Chi cảm thấychính mình tựa như chỉ còn lại thể xác, mặc kệ Tô Việt thao túng thếnào, thế nhưng ý thức trong đầu còn sót lại đã nói cho nàng biết, giờphút này chính mình đang vui vẻ cỡ nào, người trên mình thỏa mãn baonhiêu.

Vì thế, một Lô Uyển Chi được gả tới Tô gia chưa từngdậy trễ ngày hôm sau mở mắt muộn hơn hết, mà cái người giày vò mình hơnnửa đêm Tô Việt thần thái lại vô cùng sáng láng, nhìn hai mắt nhập nhèmbuồn ngủ của Lô Uyển Chi trên mặt hắn xuất hiện nụ cười xấu xa vì đượcthỏa mãn.

Lô Uyển Chi có chút tức giận đánh hắn một cái, "Trời sáng như vậy chàng không gọi ta dậy?"

Chỉ khi giơ tay lên mới phát hiện, thì ra không chỉ eo mỏi lưng đau mà ngay cả tay cũng không thể nâng lên, bàn tay đánh rơi xuống người Tô Việtlại tựa như đang vuốt ve.

Tô Việt cười nhẹ nắm lấy tay nàng, "Xem ra nàng vẫn còn sức, không thì chúng ta lại làm một lần nữa?"

"Làm cái đầu chàng ấy, chàng không biết hăng quá hóa dở à, mau rời giườngđi! Tuy nói là hôm nay chúng ta bắt đầu tự làm cơm ăn, nhưng nếu để bàbà biết ta bỏ đói chàng, cái tội này lớn lắm" Lô Uyển Chi muốn ngồi dậy, kết quả bị Tô Việt kéo lại.

"Không sao hết, dù sao cũng cóhàng rào, hơn nữa nương ta thích nhất là nghe được tin chúng ta ở trongphòng quấn lấy nhau, bà còn muốn ôm tôn tử đấy" Tô Việt cười trêu ghẹo.

Một bàn tay Tô Việt tìm đến vùng bụng bằng phẳng của nàng, hơi chút thấtvọng nói, "Uyển Chi, chúng ta thành thân cũng hơn hai tháng rồi, ta nổlực gieo trồng thế mà, tại sao còn chưa thu hoạch vậy?"