Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 27: Tính toán



Lô Uyển Chi đối với vị đại tẩu này, ấn tượng sâu nhất chính là ngày thànhthân bị nàng ta châm chọc khiêu khích, cho nên khi thấy nàng ta vừa vàolập tức ngồi nghiêm chỉnh, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng chờ nàng ta chế giễu.

Trước kia, người mà nàng tiếp xúc nhiều nhấtchính là mấy người trong Lô gia, mà tất cả mọi người đều yêu thươngnàng. Sau khi gả đi thì có một người mẹ chồng dễ chịu như Vương thị chonên nàng không giỏi trong việc xử lý những loại quan hệ khó xử như thếnày.

Hiện tại nàng chỉ có thể bị động khẩn trương chính mình.

Mà Triệu thị vui vẻ ra mặt đi đến bên cạnh Lô Uyển Chi, tự quen thuộc ngồi xuống, lôi kéo tay nàng ân cần hỏi, "Đệ muội, muội đúng là người cóphúc, nhà mẹ đẻ giàu có như vậy, ở Tô gia này cũng có thể ngẩng caođầu".

Cười gượng hai tiếng, Lô Uyển Chi nhẹ nhàng gọi một tiếng đại tẩu rồi cúi đầu không nói gì thêm.

"Đệ muội, A Việt nhà muội cùng với A Sở nhà tẩu là hai huynh đệ, là huynhđệ ruột thịt, về sau chúng ta có chuyện gì, các ngươi nên giúp đỡ mộtchút", Triệu thị không nhanh không chậm vỗ tay Lô Uyển Chi nói.

Lô Uyển Chi đầu tiên là sửng sốt sau đó rất nhanh gật đầu, tuy rằng nàngkhông biết A Việt đối với vị đại huynh và đại tẩu này như thế nào, nhưng mà mỗi lần nhắc tới đứa cháu trai Tô Đại Hà thì vẻ mặt hắn luôn luôn từ ái, có lẽ là vô cùng yêu thích.

Không nói tới đại ca ở trấntrên làm tiên sinh phòng thu chi kiếm được bao nhiêu bạc, về sau khôngcần gia đình mình hỗ trợ, cho dù tương lai thật sự có việc, làm đệ đệnhư bọn họ, vả lại còn là thúc thúc ruột của Tô Đại Hà, bọn họ cũngkhông thể khoanh tay đứng nhìn.

"Ta biết đệ muội là ngườithông hiểu lý lẻ, so ra còn hơn cả A Việt nhiều, A Việt này mà mở miệngra đôi khi thật sự làm người ta tức muốn chết", Triệu thị nhớ tới mấylần đấu võ mồm với chú em chồng này phần lớn nàng ta đều bị xấu mặt màkết thúc, nhịn không được căm giận nói.

"A Việt là người cólòng tốt", Lô Uyển Chi nghe tẩu tử oán giận trượng phu nàng, rốt cuộckhông nhịn được, lại không muốn giả vờ, thanh âm kháng nghị cũng cực kỳvang dội.

Thật không ngờ đệ muội hiền lành của nàng ta cònbao che khuyết điểm như thế, Triệu thị vội vàng ngượng ngùng kéo khóemiệng, khoát tay nói, "Ta không phải nói A Việt là người không tốt, AViệt là người tốt, trong vòng mười dặm tám thôn chẳng ai không biết AViệt là đứa tốt bụng, nhưng mà, chỉ là cái miệng chẳng buông tha ai.Cũng may điểm ấy của đệ muội không giống hắn, sau này làm vợ hắn cũngnên khuyên hắn nhiều một chút, không thì dễ gây gỗ với người khác".

Phản ứng lúc này của đại tẩu mới tính là hơi bình thường, tuy rằng đối vớinàng ta chỉ có ấn tượng ban đầu, nhưng mà hình ảnh đó trong đầu đã đượcđịnh hình.

Sau khi nàng ta vào trong, nào là ca ngợi này nọrồi khách khí lung tung, Lô Uyển Chi thật sự không quen lắm, hoặc là nói không biết nên xử lý mối quan hệ với đại tẩu này như thế nào.

Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình không vui, bởi vì nàng ta kể lểtrượng phu của mình thế nào nhưng nàng cũng không cải chính, ngược lạicàng nói thì càng làm ra vẻ chắc chắn, còn cái điệu bộ 'ta làm như vậylà tốt cho muội'.

Vì thế Lô Uyển Chi nói, "Đại tẩu, tẩu xemĐại Hà còn đang đọc sách bên cạnh đấy, nếu không chúng ta đi phòng chính tìm nương tán gẫu thôi, đừng làm phiền Đại Hà đọc sách", nói xong lậptức đứng dậy, Triệu thị vốn đang nghĩ lại nói mấy câu khách sáo xem cóthể hỏi ra cái gì không, tốt nhất là để cho Lô Uyển Chi nói cho nàng tabiết của hồi môn cưới có bao nhiêu, Lô gia làm sao lại có nhiều bạc nhưvậy.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lô Uyển Chi muốn tiễn khách, cái lòng tự trọng nhỏ nhoi trong người nàng ta trong nháy mắt nổi lên, gậtđầu lập tức đứng dậy đi theo Lô Uyển Chi ra ngoài, vẫn không quên quayđầu dặn dò nhi tử ở trong phòng thẩm thẩm phải thành thật đọc sách.

Thì ra ba nam nhân trong phòng chính đang thảo luận về chuyện Tô Sở ở trêntrấn trên làm tiên sinh phòng thu chi, Vương thị thì ngồi quy củ mộtbên, cơ bản là không nói chen vào chỉ yên lặng nghe.

Nhìnthấy hai đứa con dâu đi ra, Vương thị không quên đứng dậy nhường chỗ cho các nàng ngồi xuống, cả đại gia đình ngồi vây quanh bếp lò vừa sưởi ấmvừa nói chuyện nhà.

Xem ra cảm xúc của mọi người trong nhàkhông tệ, Triệu thị suy trước nghĩ sau, rốt cuộc vẫn đem cái suy nghĩchợt lóe trong đầu lúc còn ở phòng trong nói ra, "Cha, nương, các ngườicũng biết đó, A Sở mặc dù làm tiên sinh phòng thu chi ở tiệm vải này,nhưng mà lợi tức một tháng cũng không có bao nhiêu, mà Đại Hà bây giờcũng được bảy tuổi, qua mấy năm nữa phải tham gia thi hương, nếu đượcthông qua thì không lâu sau sẽ đi Kinh Thành thi cử, thế nhưng nếu chỉtrông cậy vào chỗ tiền lãi này của A Sở, thì ngay cả lộ phí cũng khôngđủ dùng".

Tô Căn nghe xong nhíu mày một chút, ngay lúc nàycòn chưa rõ ý tứ của con dâu cả nên ông quyết định yên lặng xem xét, màngoại trừ một mình Tô Việt với vẻ ngoài thoải mái ra thì sắc mặt củanhững người khác đều trầm xuống.

"Vợ thằng cả, ngươi yên tâm, Đại Hà là đứa nhỏ có triển vọng, tương lai dù vợ chồng già chúng ta cóđập nồi bán sắt cũng muốn đưa nó đi thi", Vương thị nhắc tới đứa cháutrai duy nhất, lúc nào cũng vui vẻ không thôi, huống chi là chuyện quang tông diệu tổ này.

"Nương, nói thì nói như vậy, chứ còn chỗnào để cho các ngươi đập nồi bán sắt đâu! Hiện tại biện pháp tốt nhất là đề phòng chuyện không may, nhân lúc còn cách vài năm nữa mới tới thìtiết kiệm chút bạc", thái độ Triệu thị khác thường, không để ý tới lờimẹ chồng nàng ta, đặc biệt nhìn tới đệ muội không nói một lời đang bưngtrà rót nước cho mẹ chồng, đã vậy còn không quên đi đưa cho Vương thịcái đệm gối lên chân. Có thể thấy Lô Uyển Chi là người cực kỳ hiếuthuận, nàng ấy có hiếu như vậy là tốt rồi, chỉ sợ nàng ta không phải làngười có hiếu thôi.

Mấy lời của nàng ta có chút đạo lý, ngayđến Tô Căn cũng gật đầu đồng ý. Tô Việt vẫn là bộ dáng cười cười khôngnói, chỉ nhìn chăm chú vào ngọn lửa trong bếp lò, tựa như câu chuyện đại tẩu đang nói không có chút quan hệ nào tới bản thân hắn. Mà Lô Uyển Chi lại là dáng vẻ không liên quan đến mình, cúi đầu lắc lắc ngón tay.

Thấy chính mình nói đúng suy nghĩ trong lòng cha mẹ chồng, Triệu thị caogiọng nói, "Trên trấn trên A Sở có vừa ý một cửa hàng, chưởng quầy nàykhông phải là người địa phương của chúng ta, hình như trong nhà họ xảyra chuyện, năm sau không đến đây nữa, chẳng qua là thừa dịp mừng qua năm mới mọi người vội vàng mua đồ Tết náo nhiệt dữ dội, họ muốn đem cửahàng bán đi, chúng con đang nghĩ muốn mua lại".

Nói xongngẩng đầu liếc mắt nhìn trượng phu chẳng buồn mở miệng một cái, Tô Sởbắt gặp cái nháy mắt ra hiệu của nàng dâu hắn, hắn ngồi thẳng người,nhìn Tô Căn nói, "Nhưng mà cha này, bạc trong tay chúng con không đủ.Cho nên có thể cho chúng con mượn một số được không?"

Nhìn thấy cha hắn cau chặt đầu chân mày, Tô Sở vội vàng bổ sung thêm một câu, "Người yên tâm, về sau ta sẽ trả lại đầy đủ".

"A Sở, cửa hàng ngươi muốn mua lại buôn bán cái gì?", Tô Căn không đồng ýcũng không phản đối mà chỉ quan tâm tới tính toán của thằng con cả.

"Cái này dĩ nhiên là cửa hàng vải sợi, con hiện tại làm ở cửa hàng vải cũnggần mười năm, đối với mấy đường đi nước bước bên trong hiểu rất rõ. Chỉcần có thể mở ra, sau này dĩ nhiên sẽ thu được không ít bạc", Tô Sở nhịn không được vỗ ngực cam đoan.

Lắc đầu, Tô Căn nói, "Thế nàykhông được, nếu ngươi làm như vậy thì chữ tín và nghĩa đặt ở chỗ nào?Ngươi rõ ràng là muốn vượt mặt người ta mà thôi (???), chuyện này nếu mà bị truyền ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào, đối với chưởngquầy hiện tại thì ngươi chính là loại người bất trung bất nghĩa, nói racòn không để người ta đâm thọt sau lưng hay sao, loại chuyện này khôngthể làm!"

Thật không ngờ cha chồng còn là một người quangminh chính đại như thế, trong lòng Lô Uyển Chi không ngừng cảm thấy maymắn, bản thân nàng gả đến một người trong sạch, mẹ chồng điềm đạm hòanhã dễ sống chung, cha chồng hiểu lý lẽ, trượng phu thương yêu mình,nghĩ thầm chính mình đúng là rơi vào hủ mật rồi.

Tô Sở bị lời nói của Tô Căn cúi thấp đầu, hắn không phải là không nghĩ tới vấn đềnày, cũng từng đem vấn đề lo lắng này nói qua với nàng dâu Triệu thị, ai ngờ Triệu thị nói là cái cửa hàng hiện tại cách chỗ kia khá xa, căn bản là không liên quan tới cạnh tranh gì cả, hắn mới hơi hạ quyết tâm,không ngờ hiện tại nghe cha hắn nhắc tới, vẫn cảm thấy có chút lỗ mãng.

"Cha nói rất đúng, đúng lúc chúng ta cũng có ý này, kỳ thật mở cửa hàng bâygiờ cũng không nhất định là quyết định làm cái gì ngay, chỉ là người kia vội vàng muốn đi cho nên cửa hàng hiện tại giá hơi hời một tí, chúngcon đã nghĩ phải bàn bạc trước rồi mới nói, về phần làm cái gì thì chờtrong mấy ngày Tết này nghĩ kỹ lại, chứ trấn trên ấy mà, căn bản khôngcần phải lo nghĩ xem buôn bán cái gì, mỗi ngày lời hơn một đấu vàngđấy", Triệu thị sợ cha chồng nói mấy lời phản đối nữa vội vàng mở miệnggiải thích.

"Vợ thằng cả, nhớ lại lúc trước ngươi làm ầm ĩđòi ở riêng, đã nói rất rõ là về sau hai nhà đường ai nấy đi, ai gặpphải chuyện gì thì đừng tìm nhà khác hỗ trợ, không ai lợi dụng ai", TôCăn nói tới đây không nói tiếp, hôm nay là ngày cuối của năm, không muốn nói nặng lời, ông không muốn làm hỏng không khí ngày Tết.

Triệu thị nghe xong lời của cha chồng thì cứng miệng, thầm nghĩ lúc trước lúc nói mấy lời này rất dứt khoát, hô to muốn khàn cả cổ họng.

Bởi vì lúc đó nàng ta thấy cả nhà Tô thị ai nấy đều ăn uống hao tốn, hơnnữa trong nhà có hai đứa con trai, sớm muộn gì cũng ra ở riêng, thay vìchờ cha mẹ chồng đem ruộng đất tốt chia cho chú chồng còn không bằng ratay trước thì chiếm được lợi thế, giành được cơ hội trước, quả nhiêntrong sáu mẫu ruộng này ba mẫu ruộng tốt thuộc về gia đình nàng ta, cònlại ba mẫu đất cằn để lại cho Tô Việt.

"Cha, lúc đó tuy lànói như vậy, nhưng mà đều là nhi tử trong nhà, huynh đệ ruột thịt, gặpchuyện riêng sao có thể không giúp được?", Triệu thị ngượng ngùng nói.

Tô Căn chưa nói gì, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng, ông ta nhớ tới trước kiacó một lần Tô Việt thua thiếu nợ đổ phường bị người ta đánh tới cửa, TôCăn vì bảo vệ mấy ngón tay của thằng con mà kéo cái mặt già nua đi tớinhà đứa con dâu cả này mượn bạc, không ngờ lại ăn canh bế môn, lúc đómay là mượn bạc Tô Tề sát vách mới giữ được bàn tay lành lặn của TôViệt.

Tô Sở rõ ràng cảm giác được phụ thân hắn không vui, vội vàng đứng dậy nói, "Cha, nương, sắc trời không còn sớm, chúng con nênvề nhà thôi".

Nói xong dùng ánh mắt ra hiệu với Triệu thị,còn không quên nhắc nhở, "Ngươi đi vào gọi Đại Hà, chúng ta đi về. Cha,nương, chờ tới đêm giao thừa lần tới, đến lúc đó sẽ đến chúc Tết người".

Tô Việt nhìn thấy đại tẩu bước nhanh về phía phòng mình, dường như nhớ tới cái gì bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh đuổi kịp bước chân của nàng ta,đuổi đến trước cửa phòng hắn.

Nhìn theo hướng cả nhà thằng cả đi ra sân, vợ chồng Tô Căn để cho vợ chồng son trở Tô Việt về phòng họ.

Vừa mới nghe đại tẩu nói xong về chuyện mở cửa hàng, Lô Uyển Chi mới nhớtối hôm qua còn chưa bàn bạc rõ ràng với Tô Việt, nhìn thấy sắc trời còn sáng bửng bên ngoài, thầm nghĩ lúc này chắc Tô Việt sẽ không làm chuyện xấu hổ ngượng ngùng đó với mình, liền mở miệng nói ra câu. . .