Gian Khách

Quyển 4 - Chương 395: Sự tình tốt đẹp (Hạ)



Bên cạnh một ngọn núi cao nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, có một ngôi trườnghọc gọi là Trường Khoa học Kỹ thuật Sơn Lộc. Ngôi trường học này khôngphải là một ngôi trường chính quy trực thuộc hệ thống giáo dục LiênBang, thế nhưng cũng lại trở thành ngôi trường Khoa học Kỹ thuật khó thi vào nhất của toàn bộ Liên Bang.

Ngôi trường Khoa học Kỹ thuậtSơn Lộc này từ trước đến giờ cũng đều chưa từng bao giờ tiến hành quảngcáo sẽ đào tạo những cái gì, những kỹ thuật gì, thậm chí cũng chưa từngbao giờ tiến hành chiêu mộ học viên công khai cả. Thế nhưng những sinhviên học sinh bình thường muốn vào ngôi trường này tiến hành học tập lại là thập phần khó khăn. Bởi vì ngôi trường học này hằng năm chỉ tiếnhành một khóa đào tạo chuyên khoa. Mỗi một khóa đào tạo chuyên khoa nàycũng chỉ có danh ngạch một trăm học viên mà thôi. Bên phía Đại khu ĐôngLâm liền trực tiếp nhận được phân nửa danh ngạch, mà bên phía Đại khuTây Lâm thì được ưu tiên nhận được hai phần ba số danh ngạch còn lại.

Càng quan trọng hơn nữa chính là, nghe đồn ba Công ty Cơ khí Kỹ thuật lớnnhất Liên Bang đối với tất cả những học viên tốt nghiệp từ ngôi trườngKhoa học Kỹ thuật Sơn Lộc này căn bản không cần tiến hành bất cứ khảohạch tuyển nhân viên nào cả, mà là trực tiếp tuyển vào các vị trí quantrọng trong công ty, hơn nữa còn trả một khoản tiền lương vô cùng cao.

Trường Khoa học Kỹ thuật Sơn Lộc này sở dĩ có thể khó tiến vào cùng với nổidanh đến như vậy, ngoại trừ có sự chứng minh thực lực một cách gián tiếp của ba Công ty Cơ khí Kỹ thuật lớn nhất Liên Bang ra, còn bởi vì trongtrường học có được hơn mười vị chuyên gia bảo dưỡng điện tử phi thườngvĩ đại. Càng quan trọng hơn nữa chính là, cái ngôi trường học này còn có được một vị Hiệu trưởng Danh dự phi thường nổi tiếng.

Khóa khaigiảng mùa xuân năm nay của trường học đã trôi qua một khoảng thời gianhơn một tháng. Những gã học viên tâm tình kích động, bởi vì chậm chạpkhông gặp được vị Hiệu trưởng Danh dự kia, không khỏi bắt đầu hoài nghivề tính chân thật trong lời đồn đãi kia, dưới sự tích lũy tình tự thấtvọng, xao động nào đó hỗn tạp lại với nhau, cho tới buổi sáng ngày hômnay rốt cuộc cũng bùng phát mạnh mẽ.

Những gã học viên mặc trênngười đồng phục sữa chữa của Trường Khoa học Kỹ thuật Sơn Lộc, đồng loạt nhất thời đổ xuống sân thể dục, giơ cao lên những tấm pano, biểu ngũdùng mực viết, hoặc là dầu nhớt in lên trên vải trắng, tuyên bố bãikhóa, hướng về phía Phòng giáo vụ phẫn nộ quơ quơ nắm tay, dùng thanh âm non nớt hoặc là thanh âm bể giọng khàn khàn khó nghe gầm rú nói:

- Chúng tôi muốn gặp Hiệu trưởng!

- Chúng tôi muốn gặp Hiệ trưởng Danh dự!

- Mãnh liệt kháng nghị đối đãi không công bằng!

- Yêu cầu có được phúc lợi gặp mặt Hiệu trưởng Danh dự giống như những học viên khóa trước!

- Chúng tôi muốn được gặp Giản Thủy Nhi!

- Yêu cầu cho chúng tôi gặp Giản Thủy Nhi!

- …

o0o

Nghe được thanh âm reo hò cùng với hô to khẩu hiệu, bên trong Phòng an ninhbên cạnh sân thể dục bên kia chợt bước ra mấy gã nhân viên bảo an. Bìnhthường mỗi ngày mấy gã nhân viên bảo an này cũng chỉ cứ một mực trongPhòng an ninh mà hút thuốc, uống rượu cùng với đánh bài, nhìn qua giốngnhư là một đống người vô công rỗi nghề không chút tác dụng, khiến chođám học viên trong trường không hề có chút úy kỵ nào cả. Lúc này khithấy bọn họ bước ra, cả một đám đều chỉ dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìnbọn họ, sau đó tiếp tục hô vang khẩu hiệu phản đối của chính mình.

Mấy gã nhân viên bảo an kia quả thật cũng có thể nói là thành thật, vốn dĩkhông hề tiến hành bất cứ lời nói đe dọa nào cả, mà là trực tiếp rút racây gậy cảnh vệ giắt ở bên cạnh thắt lưng, hướng về phía đám học viênđông nghẹt giữa sân mà phóng vọt thẳng tới.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Lúc đầu vẫn còn có một vài gã học viên tự nhận sức khỏe cường hãn có ý đồmuốn tổ chức đồng bạn tiến hành phản kháng, nhưng mà bọn họ vốn dĩ cũngkhông có nghĩ đến, những gã nhân viên bảo an nhìn bề ngoài giống như một đám phế vật này, thế nhưng lại cũng chỉ xuất động có ba người thôi, đãliền có thể đánh cho mọi người ngay cả ngẩng đầu lên cũng không thểngẩng đầu nổi. Không đến năm phút đồng hồ sau đó, trên sân thể dục cũngchỉ còn lại hơn một trăm gã học viên ngã nhào trên mặt đất, không ngừngrên rỉ liên hồi.

- Đúng là con mẹ nó mà! Toàn là một lũ khốn kiếp ngu xuẩn cả! Cái đám tiểu tử bọn mày đừng có quên rằng thời điểm khitrúng tuyển vào nơi này, các người đã từng ký vào điều lệ quản lý quânsự rồi! Nếu như đổi lại là ở trên chiến trường năm đó, lão tử khẳng định sẽ không chỉ đánh cho các người u đầu chảy máu suông như vậy đâu, mà đã trực tiếp đánh cho bọn tiểu tử các người gãy xương nát thịt, trật taygãy chân rồi!

Một gã hán tử trung niên dáng người khôi ngô đưatay vuốt ve mái tóc ngắn đầu đinh một tấc đã ẩn hiện hoa râm trên đầumình, sắc mặt dữ tợn nhanh nhẹn, dũng mãnh lãnh khốc, quơ quơ cây gậycảnh vệ trong tay mình, rít gào nói:

- Về sau nhớ kỹ cho lão tử,trong ngôi trường học này ngoại trừ vị Hiệu trưởng Danh dự vô cùng nổidanh ra, thì đám nhân viên bảo an chúng ta cũng đều là người nổi danh cả đó. Đám tiểu tử các người có kéo cả một Sư đoàn đến đây, lão tử cũngchẳng sợ đâu!

Bạch Ngọc Lan từ đầu đến giờ vẫn luôn thủy chung ởbên cạnh trầm mặc bàng quan đứng nhìn, có chút khẽ mỉm cười, vươn bàntay vẫn còn cầm điếu thuốc lá trên tay lên, nhẹ nhàng khẽ hất nhẹ nhữngsợi tóc rối rốt cuộc cũng đã một lần nữa xuất hiện trên trán chính mình, hướng về phía Hùng Lâm Tuyền vẫn còn bị vây trong trạng thái phẫn nộbừng bừng nhẹ nhàng dùng thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ, nói:

- Cậu cũng đã đến cái tuổi này rồi, tính tình vẫn còn thô bạo như vậy a!

Hùng Lâm Tuyền ném cây gậy cánh vệ trong tay xuống mặt đất, kéo kéo một chút bộ chế phục bảo an tràn đầy nếp nhăn trên người chính mình, căm giậnbất bình xoay người quay trở về, lớn giọng nói:

- Mỗi năm cũngđều nghe những t tiểu tử bất đồng hô hào đòi nhìn Giản Thủy Nhi, nhưngmà đó thế nhưng chính là đại tẩu của chúng ta mà? Ai có thể không tứcgiận được đây?

Bạch Ngọc Lan cúi đầu xuống, nhìn về phía cái đồng hồ quân dụng có chút cũ kỹ trên tay chính mình, nói:

- Đã đến giờ rồi đó!

o0o

Vị Hiệu trưởng Danh dự của Trường Khoa học Kỹ thuật Sơn Lộc Giản Thủy Nhihiện tại quả thật cũng không có mặt ở trong trường. Hiện tại cô nàngđang ở trên Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang trực chỉ hướng về phía Tinhvực Tả Thiên. Thân là Hạm trưởng Danh dự của loại Phi thuyền Chiến hạmXí Nghiệp Hào thế hệ mới nhất của Liên Bang, chuyến này cô nàng đi đếnĐế Quốc thực hiện một nghiệm vụ so với việc thỏa mãn lòng xúc động muốngặp mặt thần tượng của đám học viên còn quan trọng hơn rất nhiều.

Lần tiến hành đàm phán lần thư hai giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc sắp sửachính thức triển khai. Cô gái Thần tượng quốc dân Liên Bang năm xưa hiện tại đã xoay người biến đổi thành đại biểu đàm phán của bên phía LiênBang, tiến hành đàm phán với Đế Quốc. Thân là nỗi phẫn nộ cùng với sỉnhục lớn nhất ở sâu trong lòng của Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa, cô nàng lại chủ động thỉnh cầu đảm nhiệm chức vụ đại biểu đàm phán, chính làmuốn nhìn xem giới hạn cuối cùng của Đế Quốc rốt cuộc là ở nơi nào.

Ngoại trừ việc phán đoán thành ý cùng với giới hạn cuối cùng có thể thoáinhượng của đối phương, Giản Thủy Nhi lần này chấp nhận chức đại biểu đàm phán này cũng là muốn thay phụ thân lần cuối cùng liếc mắt nhìn cốhương thứ hai của hắn, mà cũng chính là cố hương thứ nhất của nàng ta.Cô nàng còn muốn nhìn một chút vị Công chúa Điện hạ, người tỷ tỷ cùng mẹ khác cha mà chính mình chưa từng bao giờ gặp mặt kia, muốn biết cáiloại cảm giác khi tỷ muội ôm nhau sẽ là như thế nào.

o0o

Hiệu trưởng chính thức của Trường Cơ khí Kỹ thuật Sơn Lộc, Nam Tương Mỹ nữsĩ, đi vào trong phòng học lớn, nhìn thấy đám học viên đang ngồi đầy bên dưới, trên người tràn ngập những băng dính y tế, gào thét một mảnh,nhịn không được đưa tay lên khẽ che miệng mỉm cười một tiếng, trên khuôn mặt nhất thời trở nên tú lệ xinh đẹp cực kỳ mê người.

- Tâm tình muốn gặp mặt danh nhân của tất cả mọi người, tôi có thể lý giải được.

Hắn đối với đám học viên ngồi bên dưới, nhẹ nhàng ôn nhu nói:

- Ngày hôm nay tôi vì mọi người đã cố tình mời đến một vị Giáo sư kháchmời môn Vật Lý học, đây chính là một vị đại danh nhân chân chính a!

Đám học viên bên dưới kỳ thật vô cùng yêu thích vị nữ Hiệu trưởng tú lệxinh đẹp hơn nữa vô cùng ôn nhu hiền lành này. Sở dĩ bọn họ kéo xuốngsân thể dục tiến hành la hét kêu gào muốn gặp mặt Giản Thủy Nhi, ngoạitrừ quả thật rất hiếu kỳ đối với vị diễn viên đại minh tinh đã giải nghệ thoái ẩn rất nhiều năm trời, lại vẫn như cũ là đề tài đàm luận nhànthoại trên bàn ăn của cha mẹ chính mình, phần lớn nguyên nhân khác cũngchí là sự xúc động quấy phá của những nam sinh thời kỳ trưởng thành màthôi.

Nhưng mà khi nghe được những lời nói của vị nữ Hiệu trưởngxinh đẹp tú lệ kia, bọn họ vẫn nhịn không được suýt xoa ồn ào lên mộttrận, trong lòng thầm nghĩ một trường học nhỏ bé như thế này không ngờlại còn không biết xấu hổ mà nói là có Giáo sư khách mời, chỉ là bọn họđột nhiên nhớ tới đám nhân viên bảo an hung mãnh vừa rồi, mới không dámồn ào lớn tiếng phản đối mà thôi.

- Vị Giáo sư khách mời tiếnhành giảng dạy môn Vật Lý học cho mọi người ngày hôm nay chính là Đổngsự Độc lập của Công ty Cơ khí Quả Xác, là một trong hai vị Công Trình Sư đã từng tham gia thiết kế con Robot MX, là thành viên chính thức trẻtuổi nhất của Viện Khoa Học Liên Bang!

Nam Tương Mỹ chậm rãi cẩnthận giới thiệu cặn kẽ hết thảy những cái chức danh trước, sau đó mớidùng ánh mắt hài lòng nhìn xuống đám học viên đã biến thành một mảnhtĩnh mịch bên dưới, nở nụ cười ôn nhu, nói:

- Chúng ta hãy nhiệt liệt hoan hô Giáo sư Thương Thu nào!

Đến lúc này thì Thương Thu mang theo bộ dáng nóng vội không đợi được nữabước vào, cặp mày thanh tú khẽ nheo lại, tựa hồ có chút không hài lòngvì Nam Tương Mỹ đã bắt cô nàng phải đợi giới thiệu quá lâu bên ngoàicửa. Trên mặt cô nàng vẫn như cũ đeo một cặp kính mắt gọng sừng đen, mái tóc có chút tùy tiện trên đầu dùng một cây bút máy hờ hững bới cao sauđầu, trên người mặt một bộ quần áo đồng phục bảo hộ lao động của Công ty Cơ khí Quả Xác, nhìn qua giống hệt như một vị nữ Công Trình Sư vừa mớitan ca làm việc vậy.

Cô nàng đảo mắt một vòng đám học viên ngồiđầy bên dưới, trên mặt nở nụ cười nhạt lấy lệ, sau đó trực tiếp xốc lêncái túi tài liệu giảng dạy quải sau lưng quăng lên mặt bàn, cúi đầuxuống một chút, nói:

- Tôi thật sự bề bộn nhiều việc, cho nên cứcách mỗi một hai tháng mới ngẫu nhiên đi tới đây hỗ trợ giảng dạy mấymôn học kỹ thuật. Cho nên nói là Giáo sư khách mời kỳ thật cũng không có gì là sai cả! Nếu như có những điểm nào không hiểu thì cũng không nênchạy đi hỏi tôi, có hỏi tôi, tôi cũng không có thời gian trả lời đâu.Chính mình hãy tự nghiêm cứu trong tài liệu giảng dạy đi, hoặc là cứviệc tiếp tục không hiểu luôn!

Khí trường, ngôn ngữ phi thườngcường đại mà kiêu ngạo, phương thức xuất trướng vô cùng tiêu sái hoặc là nói vô cùng cường hãn, thế nhưng mà đám học viên đang vây trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch ngồi đầy bên dưới phòng học lại cũng không cóbất cứ phản ứng khó chịu nào cả, mà tất cả bọn họ đều đã hoàn toàn ngâydại ra.

Tất cả bọn họ lúc này đều đã mở lớn miệng, trừng trừngmắt nhìn chằm chằm lên vị nữ Giáo sư đứng trên bục giảng. Thân là nhữnghọc viên chuyên nghiên cứu về kỹ thuật bảo dưỡng, đương nhiên bọn họbiết rõ ràng Thương Thu là ai. Đây chính là nhân vật vĩ đại, đã từngcùng với Hứa Nhạc nổi danh được xưng tụng là tồn tại như Thần trong giới Bảo Dưỡng toàn vũ trụ a! Nàng ta đương nhiên chính là một đại nhân vật. Đặc biệt một cái cúi đầu đầy phong tình cùng với thân hình nóng bỏngkia, thật sự là khiến cho mọi người chấn động cực lớn a!

o0o

Lúc này thì nữ Hiệu trưởng Nam Tương Mỹ đã sớm ôm theo một quyển sổ tay đira khỏi phòng học. Cô nàng nhìn thấy một vị nam nhân trung niên đang cầm trên tay một bát mì thịt bầm nấu nhừ vừa đi lững thững vừa ăn nhồmnhoàm, cặp mày thanh tú không khỏi nhướng lên một chút, khẽ thở dài, sau đó cất tiếng nói:

- Ông chủ Lý Tiểu Sơn a! Thân là Hiệu trưởngcủa Học viện, tôi có trách nhiệm phải nhắc nhỡ ông một chút. Một khi đãlà quầy tạp hóa trường học chuyên cung cấp quà vặt cho học viên trongtrường, từ nay về sau ông có thể nào không nên đem rượu lậu bán cho cáchọc viên được hay không vậy?

Ông chủ Lý Tiểu Sơn, ông chủ cửahàng bán tạp hóa nho nhỏ dưới chân núi năm xưa, sau khi nghe xong câunói đó liền giả vờ tức giận, cầm bát mì lên làm ra động tác như muốn ném thẳng xuống mặt đất, thanh âm phẫn nộ nói:

- Là ai đã dùng tường vây một phen đem luôn cả cái cửa hàng tạp hóa nho nhỏ của tôi trực tiếp vây trong phạm vi của trường học vậy hả? Tôi đây cũng đành chỉ phải cải biến nó trở thành cửa hàng bán quà vặt của cái trường học khốn kiếp này thôi! Muốn không cho tôi tiếp tục bán rượu lậu nữa hả? Cô bảo Hứa Nhạcquay về đây một phen đem mấy bức tường vây kia đập đổ xuống hết đi, đểcho cửa hàng tạp hóa của tôi có thể mở cửa bán hàng ra bên ngoài a!

Nam Tương Mỹ có chút thống khổ đưa tay lên vỗ vỗ trán mình mấy cái. Ngay cả cô nàng cũng không biết vì cái gì mà Hứa Nhạc kiên trì muốn đem cái cửa hàng tạp hóa nho nhỏ không chút bắt mắt kia vây luôn vào trong khônggian vườn trường này nữa, lại càng không biết được giữa hai cái gã namnhân này có quan hệ gì, có vấn đề gì với nhau không. Cô nàng chỉ là thật sự không có đủ tinh lực để mà để ý đến những cái vấn đề quái dị nàynữa, nên đành phải bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Nhưng mà cô nàng không nghĩ đến rằng, chính mình vừa mới đi đến chỗ thang lầu của vănphòng Hiệu trưởng, nàng đã bị một gã nam nhân khí chất bất phàm tiến đến cản đường lại. Gã nam nhân kia khẽ mỉm cười, lịch sự hỏi:

- Xin chào tiểu thư, xin hỏi ngài có phải là Hiệu trưởng Nam Tương Mỹ hay không?

- Chính là tôi! Chẳng qua xin hỏi, ngài như thế nào vào được đây vậy?

Nam Tương Mỹ khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng thầm thantrời với đám nhân viên bảo an đại gia kia, cho dù là muốn kéo nhau đitảo mộ cũng có phải là nên ít nhất lưu lại một người giữ nhà có đượckhông?

- Tôi là đi theo Thương Thu tiến vào trường học của ngài a!

Vị nam nhân kia khẽ mỉm cười, giải thích.

Trong lòng Nam Tương Mỹ khẽ thả lỏng xuống một chút, nghi hoặc hỏi:

- Xin hỏi ngài tìm tôi là có chuyện gì quan trọng hay không?

- Ngày hôm nay tôi theo Thương Thu đến đây là muốn tìm Hứa Nhạc, nhưng mà thật đáng tiếc là không tìm được hắn, cho nên có mấy câu tôi nghĩ muốnphiền toái Hiệu trưởng Nam Tương Mỹ chuyển lời lại cho anh ta. Xin ngàihãy giúp tôi nói với anh ta rằng, tôi chính là cái gã chú rể mà năm xưabởi vì hắn từ Đế Quốc trốn chết chạy trở về Liên Bang nên đã mất đi tânnương ngay trước lễ đường. Mà tôi vào hai năm trước đây đã chính thứcgia nhập vào Khoa IV của Thanh Long Sơn. Nếu như anh ta thủy chung đốivới Thương Thu cũng không chịu buông tay, nhưng lại không chịu tráchnhiệm như thế, như vậy tôi sẽ chính thức theo đuổi Trương Tiểu Manh nữsĩ a!

Nam Tương Mỹ đưa tay lên che lại cặp mình chính mình, ánh mắt có chút thưởng thức nhìn đối phương, tán thưởng nói:

- Chiêu này cũng thật sự đủ mạnh mẽ a! Hơn nữa công tác tình báo của ngài nhìn qua thật sự là không tệ! Chẳng qua ngài cũng nên lưu lại tên tuổiđể tôi nhắn lại chứ?

Vị nam tử kia khẽ mỉm cười nói:

- Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi chính là biểu ca của ngài, họ Tào, têngọi Tụ Nhân! Phụ thân của tôi chính là vị đệ tử Tào Gia đã từ rất sớmliền rời khỏi gia đình, Tào Thu Đạo!

Nghe được cái tên kia, bàn tay đang đưa lên che miệng của Nam Tương Mỹ mãi một lúc lâu sau cũng chưa thể nào buông xuống được!

o0o

Nhưng mà rất rõ ràng là ngày hôm nay sự phiền toái của Trường Khoa học Kỹthuật Lộc Sơn vẫn còn chưa có chấm dứt. Chỉ thấy trước đại môn khá bìnhthường của trường học đột nhiên dâng lên một mảnh bụi mù. Hơn mười chiếc xe quân dụng sơn thuần một màu xanh mặc lục từ đằng xa gào thét phóngchạy thẳng đến.

Lúc này trước cổng trường chỉ còn lại duy nhấtmỗi mình gã cựu đội viên Tiểu đội 7 Sơn Pháo đồng học, kẻ cho dù có đốimặt với hơn mười gã binh sĩ chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ cầm theo súngống hỏa lực cao, võ trang đầy mình cũng dám nhào lên tấn công, nhưng màkhi nhìn thấy vị tiểu tổ tông đang ngồi rõ ràng trên chiếc xe quân dụngtrước nhất đoàn xe đang chạy lại kia, hắn ta nhất thời lâm vào trạngthái trầm mặc tuyệt đối. Nhân cơ hội đối phương chưa nhìn thấy mình, hắn đã vội vàng bấm nút mở cổng, sau đó rút luôn vào phòng bảo an, khôngdám ló mặt ra nữa.

Đoàn xe quân dụng xanh mặc lục rất nhanh láithẳng vào trong vườn trường. Thanh âm gào thét mãi cho đến khi chạy đếntrước tòa đại lâu văn phòng giáo viên mới dừng hẳn.

Bên trongvườn trường tạo thành những động tĩnh lớn như vậy, khiến cho đám họcviên trong các lớp học gần đó đều đồng loạt lố nhố chạy ra cửa lớp đứngnhìn. Thậm chí ngay cả Thương Thu đang ở trong phòng học lớn, đứng trênbục giảng lớn tiếng giảng bài cho đám học viên bên dưới cũng nhịn khôngđược dừng lại công việc mà bước ra nhìn.

Thương Thu cùng với NamTương Mỹ sóng vai đứng bên cạnh lan can nhìn xuống. Hai người thấy đượccô nàng thiếu nữ từ trên chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đầu tiênnhảy xuống, nhịn không được quay sang liếc sang nhìn đối phương, ý bảocô xuống dưới đó đi. Sau đó cả hai người đều phát hiện ra đối phươngkhông ai có ý tứ ngu xuẩn chạy xuống dưới gánh lấy tai vạ, nên chỉ đànhcùng nhau sóng vai đi xuống dưới.

Cô nàng thiếu nữ tiểu tổ tông từ trên xe quân dụng nhảy xuống chính là Chung Yên Hoa!

Cô nàng thiếu nữ tinh nghịch này lần này đặc biệt từ Tây Lâm đến Thủ ĐôTinh Quyển để tham gia buổi điển lễ nhậm chức của tân Tổng thống LiênBang, tự nhiên không có khả năng không chạy đến nơi này kiếm người quen.

Trải qua khá nhiều năm đảm nhiệm vị trí Gia chủ Chung Gia, cô nàng thiếu nữthanh lệ đã hơn hai mươi tuổi, hiện tại đã sớm trưởng thành, phát triểnthành một vị đại mỹ nhân chân chính, chỉ là mấy loại từ ngữ như là thành thục cùng với ổn trọng cơ hồ như không có chút quan hệ nào với cô nàngnày nổi.

- Ah, hai vị chị dâu xinh đẹp, cái gã cầm thú kia hôm nay không có trong trường học à?

Thương Thu cùng với Nam Tương Mỹ nghe tới đây cũng đều đồng thời nhíu mày lại. Thương Thu thì thật ra cũng chẳng qua tâm đến chuyện cô nàng xưng hôHứa Nhạc là cầm thú, chỉ là không muốn bị cô nàng gọi loạn là chị dâu.Còn Nam Tương Mỹ nhưng mà thật ra đối với cách gọi chị dâu này khiến cho trong lòng cảm giác ngọt ngào vô hạn, nhưng mà nghe được cô nàng gọiHứa Nhạc là cầm thú thì lại cảm thấy có chút khó chịu, liền căm tức nói:

- Em như thế nào có thể gọi ca ca của em là cầm thú cơ chứ?

Chung Yên Hoa khẽ mím nhẹ cặp môi mình lại, thổi mạnh một hơi dài, một phenđem mớ tóc đen lòa xòa trước trán như sóng nước, như mảnh vỏ dưa hấutrên đầu mình thổi cho bay loạn lên một chút, sau đó mới nở nụ cười trào phúng, nói:

- Một gã nam nhân người Đế Quốc chiếm lấy nhiều cônàng nữ nhân Liên Bang xinh đẹp đến như vậy, không phải là một gã cầmthú thì là cái gì?

Nam Tương Mỹ triệt để không biết nói gì nữa.

Chung Yên Hoa nở nụ cười hì hì, đi đến trước mặt Thương Thu, không hề có dấuhiệu báo trước, đã vươn bàn tay phải của mình ra, hướng về phía bộ ngựccăng tròn phía sau túi áo công nhân bảo dưỡng của Thương Thu trực tiếpchụp tới.

Thương Thu căn bản không chút nào sợ cô nàng cả, hơnnữa nàng cũng sớm đã có tâm lý chuẩn bị rồi, trực tiếp phất tay hất taycủa Chung Yên Hoa ra, hờ hững khiển trách:

- Đã trở thành một đại cô nương như thế này rồi, như thế nào lại còn tinh nghịch giống hệt như trước đây vậy chứ?

- Người ta tò mò thôi mà!

Ánh mắt Chung Yên Hoa khẽ nheo lại thành hai vầng trăng rằm xinh xắn, cặplông mày nhíu lại, trong ánh mắt mặc dù mang theo ý cười nhưng cũng tảnmạn ra ý tứ hàm xúc không cam lòng vô tận, ngữ khí có chút u oán nói:

- Em như thế nào mãi cũng không lớn được như chị cơ chứ?

Thương Thu bình tĩnh, hờ hững nói:

- Bộ ngực của chị cũng giống như là bộ não của chị vậy, cũng thuộc loại phạm trù thiên tài mà!

Chung Yên Hoa đưa hai tay lên xốc lại một chút mái tóc đen mượt dài như sóngnước thả tùy tiện sau gáy mình, có chút căm tức nói:

- Cho dù emkhông thể gả cho cái gã cầm thú kia, nhưng mà nói như thế nào em cũng là em chồng của mấy chị mà, có thể nào khách khí một chút hay không? Đừngcứ hở ra cái là đả kích lòng tự tin của một cô nàng thiếu nữ mới lớn yếu đuối chứ?

- Hơn nữa các chị cũng đừng có quên là, em so với cácchị nói thế nào cũng trẻ hơn rất nhiều, các chị rất nhanh sẽ trở nên già cả đi… Được rồi! Em thừa nhận, hiện tại các chị quả thật nhìn như thếnào cũng không thấy già lão, nhưng mà các chị khẳng định là sẽ trở nêngià nua sớm hơn em một chút…

Sau đó cô nàng chuyển hướng sang nhìn Nam Tương Mỹ, dùng ngữ khí như tiền bối giáo dục hậu bối, nói:

- Nam Tương tỷ tỷ, em cũng đã từng ở trong trang viên nhà chị, cũng từngcó một khoảng thời gian tốt đẹp ở nơi đó, cho nên em có lòng tốt nhắcnhở chị một chút, tính tình chị quá mức yếu đuối đi, cùng với mấy vị chị dâu giống như lang như hổ kia mà tranh giành nhau ăn gã cầm thú kia,cần phải nên mạnh mẽ hơn một chút a!

Ngay sau đó không đợi Thương Thu cùng với Nam Tương Mỹ cực kỳ hiếm có đồng thời nổi nóng, Chung YênHoa đã vội dang ra hai cánh tay, làm ra bộ dáng vô tội, nhanh miệng hỏi:

- Em chỉ muốn biết là ca ca của em hiện tại đã đi nơi nào rồi? Có người nào nói cho em biết một chút được hay không?

o0o

Bên cạnh một vùng núi non xanh biếc xanh đẹp trên Tinh cầu S3 có một tòacung điện niên đại cửu viễn không biết bao nhiêu năm tháng. Một bứctường màu trắng viền vàng hình lăng trụ sừng sững với thời gian, phongcách Hoàng triều cổ xưa cực kỳ đặc hữu…

Thai phu nhân, trên người vẫn như trước mặc một bộ quần áo làm việc nhà tinh tế trang nhã mà đơngiản, che đi thân hình có chút gầy yếu, hai bên khóe mắt so với năm xưacuối cùng cũng có thêm vài tia nếp nhăn nhàn nhạt. Bàn tay của bà tađang cầm một con dao làm bếp nhỏ dài nhọn, đem mớ hành tây trên tấm thớt xắt rau của, xem chúng giống như là trùng trùng điệp điệp vô số tầngtâm tình nặng nề trong lòng mình lúc này, mạnh mẽ xắt cho chúng biếnthành một đống mảnh vụn. Sau đó bà dùng mấy đầu ngón tay thon dài tinhtế hốt lấy một nắm, đều đều rải hết lên trên mớ thịt dê đã được ninh khá nhừ trong cái nồi lớn bên cạnh.

Đột nhiên Thai phu nhân cảm thấy trong người mình vô cùng mỏi mệt, nhẹ giọng thì thào nói:

- Nó lại không chịu tiếp tục uống thuốc nữa, nó lại cũng không chịu cốgắng sinh hạ đứa nhỏ, nó sắp sửa chuẩn bị rời khỏi mình mà đi rồi! Sựvất vả nhiều năm như vậy của mình đến tột cùng là vì cái gì đây cơ chứ?Mình đến tột cùng là vất vả làm việc vì ai đây cơ chứ?

Đột nhiênmột bàn tay từ phía sau lưng bà ta thò ra phía trước, nhẹ nhàng nhón lấy một khối thịt dê ninh kỹ được trộn thêm hành xắt, tiết ra mùi thơm lạlùng nức mũi, bỏ nhanh vào miệng. Người đứng phía sau vừa nhai nhồmnhoàm vừa cười cười, nói:

- Cháu thật ra thích ăn món thịt dê hầm cà rốt do bà nội làm hơn a!

Thai phu nhân đột nhiên xoay người lại, gắt gao ôm chặt lấy gã thiếu niênsau lưng mình. Gã thiếu niên này khoảng chừng 13, 14 tuổi, nhưng thân so với Thai phu nhân còn muốn cao hơn một chút, trên khuôn mặt thanh túxinh đẹp vẫn còn mang theo ý tứ khờ dại ngây ngô, chỉ riêng có cặp mắthoa anh đào mê người là đặc biệt sáng ngời, phát ra chút ý tứ tinhnghịch mà mạnh mẽ mà thôi.

Thai phu nhân có chút nức nở nói:

- Thậm chí ngay cả hắn cũng sắp sửa rời đi rồi, đúng là hai gã nam nhân không có lương tâm mà!

o0o

Tại một tòa không cảng vũ trụ bí mật nào đó bên ngoài vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô…

Ánh mắt nhìn theo chiếc Phi thuyền Chiến hạm vũ trụ màu đen đang dần dầnbiến mất trong tầng mây trong vắt, Hứa Nhạc theo bản năng khẽ nheo nhẹcặp mắt ti hí của chính mình, đưa tay sờ sờ một chút cổ tay trái. Cáivòng tay kim loại vẫn như cũ vẫn nằm yên trên đó, thế nhưng mà cái sợidây xích tay mà Giản Thủy Nhi đưa cho hắn cũng sớm đã không còn thấyđâu, hạ thấp giọng lẩm bẩm, nói:

- Tất cả cũng đều đi hết rồi a!

Trâu Úc yên lặng đứng ở bên cạnh của hắn, trong bàn tay trắng trẻo xinh đẹp khẽ nhẹ nhàng lay động một đóa hoa hồng đỏ rực, nói:

- Cũng không biết được bọn họ đến cuối cùng có thể nào tìm đến được TổTinh hay không. Tuy rằng hiện tại đã có được Tinh Đồ rồi, nhưng mà chiếc Phi thuyền Chiến hạm này khẳng định không có tiên tiến được bằng chiếcPhi thuyền vĩ đại năm xưa. Trong vũ trụ hạo hàn có không biết bao nhiêuđiều nguy hiểm, làm sao có ai biết được ngay sau đó sẽ phát sinh chuyệngì?

- Cũng đều là những người muốn sống hết mình vì lý tưởng củachính mình cả. Ngay trước khi tử vong đã đến trước mặt, có thể bước chân lên con đường đi tìm đến lý tưởng của chính mình, đó thật ra cũng làmột sự tình vô cùng tốt đẹp a!

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phíaBạch Kỳ, đã sớm khóc đến mức lệ chảy thành dòng đứng ở phía xa xa, nhìnthấy cô nàng nữ tử truyền kỳ, từ một vị kỹ nữ hồng bài biến thành một vị Đệ nhất Phu nhân của Liên Bang, đột nhiên mở miệng nói:

- Nếunhư sau này Lâm Bán Sơn phát hiện ra chính mình cũng không có cơ hộiđược bước chân theo chiếc Phi thuyền đi tìm chân trời năm xưa này, cóthể nào cũng sẽ khóc rống thành dòng như vậy, sau đó trực tiếp một phenđem Trương Tiểu Hoa cùng với Hàn Sở trực tiếp đánh thành một đống thịtvụn hay không?

Trâu Úc hờ hững nói:

- Nhìn từ góc độ tính tình ham muốn cuồng nhiệt đối với việc khám phá bí ẩn của vũ trụ của hắn mà nói, cực kỳ có khả năng đó!

Thế giới này chính là có cái bộ dạng quái quỷ như vậy đấy. Có người nghĩmuốn lưu lại, có người nghĩ muốn phải rời đi, có người muốn lưu lại thìlại bị bức bách phải rời đi, có người nghĩ muốn phải rời đi thì lại bấtđắc dĩ vì nguyên nhân gì đó mà phải lưu lại.

Trâu Úc khẽ đung đưa nhè nhẹ đóa hoa hồng đỏ rực trong tay mình, nhẹ giọng hỏi:

- Vào lúc này thì anh sẽ rời đi?

- Ngày hôm lễ của Bảo La còn khoảng chừng hai mươi mấy ngày nữa là đếnrồi, ngày mốt tôi sẽ bay sang đó, khoảng chừng hai tháng nữa mới quay về lại.

- Có cần dẫn theo người hay không? Đám thế lực còn sót lạicủa Lý Tại Đạo hiện tại đang làm hải tặc ở bên phía Bách Mộ Đại bên kiađó!

- Cũng không cần đâu!

Hứa Nhạc mở miệng giải thích:

- Bên phía bên này của thông đạo có lão già kia hỗ trợ quan sát tìnhhình, hẳn là sẽ không có việc gì xảy ra đâu. Còn bên kia thông đạo thìđã tiến vào cảnh nội Đế Quốc rồi, không ai sẽ lại ngu xuẩn đến mức ở bên đó mà đi xuống tay với tôi cả.

Đúng vào lúc này, ở trong đầu của hắn đột nhiên vang lên một đạo thanh âm cực kỳ tinh tế, thanh thúy, cóchút bối rối nhưng lại vô cùng đắc ý:

- Nhạc Nhạc, lão già kia đã đi rồi! Bên này thông đạo hiện tại là do tôi toàn quyền quản lý a!

Thân thể Hứa Nhạc ngay lập tức trở nên cứng ngắc một trận. Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, muốn tìm ra bóng dáng của chiếcPhi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi kia, nhưng mà lại làm sao còn cóthể nhìn thấy được chứ? Hắn nhất thời thất kinh, hỏi:

- Phỉ LợiPhổ à? Ông không ngờ lại lưu lại đây? Không phải đã lên kế hoạch tốt rồi hay sao? Như thế nào hiện tại lại đổi thành lão già kia khống chế chiếc Phi thuyền Chiến hạm đó vậy?

- Lão ta cũng rất muốn đi nhìn xem Tổ Tinh hiện tại là cái hình dáng gì rồi…

Ngữ khí của Phỉ Lợi Phổ nhất thời trở nên nghiêm túc cùng với trang trọng, nói:

- Trong toàn bộ Liên Bang cùng với Đế Quốc nữa, cũng chỉ có mỗi mình hắnlà đã từng sống qua ở trên cái Tinh cầu đó rồi, tự nhiên cũng có chút ký ức muốn tìm lại…

Hứa Nhạc trầm mặc một khoảng thời gian thậtdài, sau đó đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt. Cũng chẳng có chút nào cảmthấy quái dị, tìm kiếm những ký ức quý trọng nhất của chính mình cũngđều là quyền lợi của tất cả những sinh mệnh có trí tuệ, lão già kia cũng là như vậy…

- Tôi chỉ là có chút lo lắng, lão già kia đã mộtphen đem mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương để lại cho ông. Với cái loại tính tình ngả ngớn quái dị hiện tại của ông, có đủ năng lực để màđi quản lý mấy cái công tác vụn vặt, nhỏ bé, khô khan, chán nản này haykhông?

- Mấy cái việc này thì có cái gì gọi là vụn vặt, nhỏ bé, khô khan, chán nản cơ chứ?

Phỉ Lợi Phổ bật cười ha hả, sau đó vui vẻ nói:

- Nhạc Nhạc, cái lão gia hỏa kia mãi cũng đều không chịu mang cậu chạy đi chơi đùa xung quanh. Hiện tại tôi sẽ mang cậu đi chơi đùa khắp nơi a!Tìm chút thời gian nào đó hai ta đem tinh thần kết hợp lại với nhau, sau đó tôi sẽ giúp cậu nhẹ nhàng mà thoải mái đi thống nhất toàn bộ vũ trụnày luôn!

Hứa Nhạc dùng ngữ khí căm tức đáp lại, nói:

- Cái loại chuyện tình khốn kiếp này, làm gì có ai muốn làm cơ chứ?

Phỉ Lợi Phổ rõ ràng là khá giật mình, sau đó có chút xấu hổ, nhẹ giọng hồi đáp:

- Tôi xem thất phụ thân thân sinh của cậu, tỷ tỷ thân sinh của cậu, còncó cái gã bằng hữu tốt nhất hay bệnh hoạn kia của cậu, trước kia tựa hồnhư cũng rất thích đi làm cái chuyện này mà?

Vì thế lúc này đến phiên Hứa Nhạc cảm giác xấu hổ. Trầm mặc một lát, hắn ngược lại nghi hoặc hỏi:

- Thanh âm của ông ngày hôm nay là chuyện tình như thế nào vậy? Cảm giác thanh tao nhẹ nhàng mà lại eo éo như con gái ấy!

Phỉ Lợi Phổ ở trong đầu của hắn khẽ ho khan hai tiếng, sau đó mang theo một loại hương vị ngượng ngùng xấu hổ cực kỳ quỷ dị, dùng loại thanh âmcàng thêm thanh thúy, tao nhã, nói:

- Sau khi tiếp nhận toàn bộ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, tôi đã cực kỳ gian nan làm ra một cái quyết định…

Hứa Nhạc bị cái thanh âm này dọa cho biến thành da đầu có chút rung rung, nghi hoặc hỏi:

- Là cái quyết định gì vậy?

- Tôi quyết định bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ đổi tên thành Hứa Phỉ!

- Cũng tốt thôi! Sau này Tiểu Dưa Hấu biết được, khẳng định là sẽ rất vui vẻ a!

- Tôi không phải là bởi vì cô bé đó mà đổi tên đâu!

- Vậy là vì ai?

- Đương nhiên là vì cậu rồi!

- Hả?

- Không rõ à?

- Quả thật là không rõ!

- Khi nãy tôi đã nói quyết định cực kỳ gian nay, chính là muốn nói, bắtđầu từ ngày hôm nay trở đi, tôi quyết định, sẽ trở thành một tồn tại nữtính!

Theo lời của hắn nói, trong đầu của Hứa Nhạc nhất thời xuất hiện một vị nữ quản gia mặc trên người một kiện lễ phục dạng váy dàimàu đen. Vị nữ quản gia lúc này đang cực kỳ mất tự nhiên, đưa tay lên gỡ ra phần váy trên của chính mình, muốn đem cái kiện áo ngực điều chỉnhlại vị trí cho hợp lý hơn một chút.

Hứa Nhạc trừng mắt nhìn chămchăm vào phần dung nhan hoàn mỹ chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của hắn, thậm chí so với Giản Thủy Nhi còn muốn hoàn mỹ hơn rất nhiều, nhìn xuống phân thân thể lả lướt mà bốc lửa chỉ có thể tồn tại trong tưởngtượng của hắn, thậm chí so với Thương Thu còn càng thêm mê người hơn rất nhiều của Phỉ Lợi Phổ, rung động đến mức lời lẽ gần như chôn chặt trong cổ họng, không biết phải nói cái gì, mãi đến hơn nửa ngày sau mới nhớtới, liền mở miệng hỏi:

- Vì cái gì?

Vị nữ quản gia làm ra một động tác khẽ xoay nhẹ thắt lưng cực kỳ đáng yêu, nháy mắt quyến rũ nói:

- Ai bảo cậu luôn lớn tiếng nói rằng tôi tự xung là lão nương thì khôngđược tính là một gã nam nhân tiêu chuẩn, ai bảo các người cứ dựa theotên Hứa Nhạc của cậu mà đặt cho tôi cái tên Hứa Phỉ làm gì?

Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nhàn nhạt hồi đáp:

- Cái này quả thật cũng là sự tự do của ông!

Vị nữ quản gia khẽ mỉm cười nhàn nhạt, sau đó cúi đầu thật sâu, dùng thanh âm mảnh khảnh, ôn nhu, nhẹ nhàng, thanh thúy, nói:

- Kỳ thật chính là bởi vì em nghĩ thấy, sinh mệnh thật sự là vô cùng tốtđẹp, cho nên em nghĩ muốn dùng một loại phương thức khác để mà đến lĩnhhội một chút cái loại cảm xúc mà nhân loại luôn cho rằng đó là thứ tốtđẹp nhất của sinh mệnh, chính là tình yêu a! Còn phải xin nhờ anh giúpđỡ hơn nhiều nữa…

Cuối cùng Hứa Nhạc cũng nghe hiểu được ý tứtrong những lời nói này của Phỉ Lợi Phổ, không, bây giờ phải gọi là cônàng Hứa Phỉ. Hắn nhất thời ngơ ngẩn, sau đó thất thố, bật miệng hỏilớn:

- Ông điên rồi sao?

Trâu Úc đang đứng bên cạnh hắn, nghe hắn đột nhiên nói như vậy, giật mình một cái, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi:

- Anh đang nói cái gì vậy?

Một đoạn trao đổi vừa rồi toàn bộ đều là phát sinh trong đầu của Hứa Nhạc,không có bất luận kẻ nào biết được cả. Nhưng mà đối với Hứa Nhạc, từtrước đến giờ vẫn tự xưng là có hệ thần kinh thô to nhất mà nói, nó vẫnnhư cũ giống như là bị vô số những đạo tia chớp bổ trúng đầu, bị điệngiật khiến cho toàn thân ngây ngốc đứng sững ở đó.

Lúc này đốimặt với nghi vấn của Trâu Úc, hắn mất một lúc thật lâu sau đó mới có thể bình tĩnh lại được. Hắn đưa tay chỉ về phía đoàn xe đang từ phía xa xachạy đến, có chút cảm khái nói:

- Tiểu Dưa Hấu đến rồi kìa!

Trâu Úc khẽ lắc đầu, thở ra một hơi, nói:

- Nhìn thấy cô nàng tiểu tổ tông này, khó trách anh lại hò hét lên như vậy!

o0o

Bên trong chiếc xe ô tô màu đen không có bất cứ biển hiệu nào, đang hướngvề phía Nghĩa trang Công cộng Ngân Hà nằm tại vùng ngoại thành của Đặckhu Thủ Đô chạy tới, Hứa Nhạc quay sang nhìn Chung Yên Hoa, hiện tạiđang giống như một con gấu mèo, quanh co ôm chặt cánh tay của chínhmình, dẫu có chết cũng không chịu buông ra. Một lúc sau hắn chịu hếtnổi, khẽ nhíu mày, nói:

- Em cũng đã là một đại cô nương rồi, cóthể nào đừng giống như là lúc nhỏ được hay không? Nghe nói vừa rồi trong lúc em tham gia điển lễ nhậm chức tân Tổng thống Liên Bang, đã làm trò ở trước mặt Lý Cuồng Nhân, một phen đem Lưu Hỏa đánh một trận nên thân?

- Như thế nào đây? Anh lúc này lại giống như người cha hiền tìm lại công đạo cho đứa con bị đánh của mình à?

Chung Yên Hoa cười hắc hắc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trâu Úc đang ngồi ở phía trước, hỏi:

- Úc tử tỷ à, chỉ cần chị mở miệng đòi công đạo cho con trai cưng, từ nay về sau em sẽ không bao giờ đánh nó nữa!

Vẻ mặt Trâu Úc vẫn không một chút biểu tình, hờ hững hồi đáp:

- Chuyện tình của đám trẻ con các người, ta mặc kệ!

Chung Yên Hoa nhìn thấy đóa hoa hồng đỏ rực cài trên thái dương của Trâu Úc,khẽ cúi đầu xuống thấp giọng lẩm bẩm vài câu gì đó không ai nghe rõđược. Trong số những người khác phái quanh người Hứa Nhạc, chẳng biết vì cái gì, cô nàng tối kỵ với Trâu Úc nhất. Đại khái có lẽ là bởi vì đốiphương vẫn luôn mỹ lệ xinh đẹp động lòng người như vậy, khí chất thiênsinh thì lại là nhẹ nhàng lãnh đạm, thường thường cũng chỉ cần duy nhấtmột câu nói liền có thể một phen đem toàn bộ công kích miệng lưỡi củachính mình đánh cho hóa thành vô hình hoàn toàn.

- Tiếp tục nói đến chuyện đánh người khi nãy đi, không được thay đổi chủ đề đâu đó!

Hứa Nhạc nhẹ nhàng khiển trách!

- Tiểu tử Trâu Lưu Hỏa kia rõ ràng là thèm bị đánh đòn a! Tiểu tử kia lúc trước đây ỷ mình là con nuôi của Tổng thống Liên Bang Thai Chi Nguyên,chạy loạn khắp nơi, sau đó lại ỷ vào người cha nuôi Lý Cuồng Nhân củamình, là đương kim Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Quân độiLiên Bang, lại là đệ nhất cường giả của Quân đội, chạy khắp nơi chungquanh hội trường rêu rao mình mạnh mẽ ra sao. Anh nói thử xem hắn cóđược bao nhiêu phân lượng cơ chứ? Rêu rao mình lưu manh thì thôi khôngnói, không ngờ lại dám rêu rao mình mạnh mẽ, còn dám ở trước mặt ngườicô cô như em đây mà lên mặt nữa chứ!

- Tên tiểu tử kia cũng không chịu đi ngẫm lại, cha ruột của em đây chính là cha nuôi của Phong ca,mà ca ca của em, chính là anh, lại chính là cha ruột trên giấy hộ tịchcủa nó. Bất luận là từ bên phía của anh hay là từ bên phía của Phong camà xét, thì em cũng đều tính là cô cô của nó, nó không ngờ lại dám ởtrước mặt của em đây mà giở trò gây chuyện, đó không phải là tự đi tìmđánh thì là cái gì?

Hứa Nhạc nhàn nhạt nói:

- Ở bên ngoài, những thời điểm nên dạy dỗ, em thật ra cũng quả thật nên quản nó một chút!

Chung Yên Hoa nhạy cảm phát hiện ra Hứa Nhạc lúc này tựa hồ như là có chútcảm xúc không yên, đây chính là hiện tượng bình thường phi thường hiếmthấy, không khỏi hạ thấp thanh âm, có chút nghi hoặc hỏi:

- Sắc mặt anh tựa hồ không tốt cho lắm a, đã xuất hiện chuyện gì rồi?

Hứa Nhạc thoáng ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó mới liếc mắt nhìn về phíaTrâu Úc đang ngồi hàng ghế phía trước một chút, tiến đến sát bên taiChung Yên Hoa, hạ thấp thanh âm, nói:

- Phỉ Lợi Phổ kiên trì bảo chúng ta phải gọi hắn là Hứa Phỉ!

- Rất tốt! Em đã bảo cái tên này rất đẹp mà!

Chung Yên Hoa khẽ nhẹ giọng đắc ý nói:

- Cô nàng tiểu cô nương của chúng ta rốt cuộc cũng đã lớn lên, thành người trưởng thành rồi a!

Nhìn thấy phản ứng của cô nàng như thế, Hứa Nhạc khẽ cười khổ một tiếng, một phen đem toàn bộ lời nói của kẻ được gọi là tiểu cô nương trong lời nói của cô nàng thuật lại đầy đủ.

Trải qua một chút khoảnh khắc tĩnh mịch, Chung Yên Hoa đột nhiên phẫn nộ, từ trên ghế ngồi đột nhiên nhảybật lên một cái, thanh âm phẫn nộ, tức giận hét lên:

- Hắn điên rồi sao? Không ngờ dám cướp người từ trong tay của em!

Trâu Úc từ trên hàng ghế phía trên chợt quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm về phía cặp anh em ngày hôm nay rõ ràng là vô cùng kỳ quái này, cặp màykhẽ nhíu lại một chút.

o0o

Rất nhiều năm sau đó, chiếc Phi thuyền Chiến hạm đã trải qua vô số hiểm cảnh trong không gian vũ trụbao la, rốt cuộc cũng đã dựa theo sự chỉ dẫn của Tinh Đồ mà cuối cùngđến được Tổ Tinh xa xôi, đến được khỏa Tinh cầu xinh đẹp do biển xanh,rừng rậm, mây trắng tạo thành kia.

Chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen so với lúc xuất phát còn càng thêm rác rưởi hơn rất nhiều, nhanhchóng phá vỡ tầng khí quyển, dựa theo sự chỉ dẫn của thiết bị dò xéttrên Phi thuyền, nhanh chóng đáp xuống trên một tòa núi cao bên cạnh bờbiển. Đỉnh của ngọn núi cao này phi thường kỳ lạ, suốt mặt trên đỉnhhoàn toàn trong suốt bóng loáng một mảnh, giống hệt như là một khối ngọc thạch toàn vẹn, rõ ràng là đã bị một loại lực lượng cực nóng nào đótrong khoảnh khắc hòa tan tạo thành.

Từ bên trong chiếc Phithuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi kia đi ra ba người, toàn bộ đều mặctrên người loại trang phục phòng chống phóng xạ toàn thân nặng nề. Bọnhọ cẩn cẩn thận thận dẫm chân lên trên một phiến đá lớn trên đỉnh núi.Cuối cùng sau đó là một chiếc xe dò xét tự động lạch cà lạch cạch chạyđi ra.

Chiếc xe dò xét tự động nhanh chóng hoàn thành công tácphân tích thu thập không khí xung quanh. Sau đó từ trong xe vang lênthanh âm máy móc của lão già kia:

- Cảnh báo! Giá trị phóng xạ ởnơi này vượt quá mức độ cho phép phi thường nghiêm trọng, có thể trựctiếp khiến cho nhân loại tử vong!

- Chết thì chết có gì đây?Chẳng lẽ ta đây còn có thể sống sót quay trở về Thượng Lâm nữa hay sao?Cho dù nghĩ muốn quay về, thì chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi nàycũng làm gì còn năng lượng mà quay về? Có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh của Tổ Tinh, có thể tận mắt nhìn thấy những cảnh sắc xinh đẹp đến nhưvậy, có thể được chết ở nơi này, còn có cái gì tiếc nuối nữa cơ chứ?

Một người trong số đó trực tiếp gỡ xuống phần mũ giáp che đầu của mình,không ngờ lại chính là đại thúc Phong Dư. Nhưng mà theo năm tháng trôiqua, cái khuôn mặt năm đó phảng phất như là vĩnh viễn không bao giờ giànua đi, giờ phút này đã biến thành vô cùng tang thương.

Bên cạnhPhong Dư, Đại Sư Phạm Đế Quốc cũng không một chút do dự, gỡ xuống chiếcmũ giáp che mặt trên đầu mình. Cái khuôn mặt nam đó tuấn mỹ vô songkhiến cho tất cả các động vật giống đực cũng phải cực kỳ đố kỵ, hiện tại cũng đã có thêm vô số nếp nhăn rồi.

Đại Sư Phạm há lớn miệng, không ngừng hô hấp mạnh những luồng không khí mát mẻ trên đỉnh núi, ngữ khí cảm khái noi:

- Tôi và hai người các người có chút không giống nhau. Cái khỏa Tinh cầunày không chỉ là Tổ Tinh của tất cả nhân loại di dân, mà đồng thời cũnglà cố hương của tổ tiên Hoa Gia chúng ta nữa. Có thể được hít thở mộtngụm không khí cố hương chân chính, tôi nghĩ tổ tiên của tôi cũng khẳngđịnh sẽ vì tôi mà cảm thấy kiêu ngạo a.

Cũng chỉ có Thai ChiNguyên là không có cởi xuống mũ giáp. Hắn dùng thanh âm có chút suy yếucủa chính mình mà đưa ra sự nghi vấn của bản thân:

- Tôi thủychung vẫn nghĩ mãi mà không hiểu được, tổ tiên của nhà ông đã có thểsinh tồn được trên Tổ Tinh, như vậy thuyết minh rằng Tổ Tinh hiện tại đã có thể thích hợp với sự sinh tồn của nhân loại rồi. Như vậy vì cái gìmà cường độ phóng xạ vẫn còn nghiêm trọng đến như thế?

- Đúng vậy a!

Đại Sư Phạm khẽ nhíu mày, hỏi:

- Tôi đã lõa lồ ở trong phóng xạ lâu đến như vậy, lại còn hô hấp nhiềungụm không khí đến như vậy, vì cái gì mà ngay cả một chút cảm giác khácthường cũng đều không có?

Phong Dư đại thúc liếc mắt nhìn về phía chiếc xe dò xét tự động, lạnh lùng cười nhạt một tiếng, trào phúng nói:

- Như vậy cũng chỉ có duy nhất một cái kết quả, chính là cỗ máy tính phế vật này đã tính toán sai lầm mất rồi!

Bên trong chiếc xe dò xét tự động chợt vang lên thanh âm máy móc mà không chút nào yếu thế của lão già kia:

- Nếu như không có cỗ máy tính phế vật này, chỉ bằng vào lời chỉ dẫn củamột tên phế vật tự xưng là thiên tài kia, chúng ta vĩnh viễn không thểnào đến được khỏa Tinh cầu này. Đồng thời tôi nghĩ muốn nhắc nhở cậu một câu, cậu đã bị tôi đuổi cho chạy đông chạy tây đến hơn mười năm trời,thật sự cũng không có được bao nhiêu tư cách mà ở trước mặt ta để kiêungạo đâu!

- Mi có bản lĩnh thì đã sớm bắt được ta từ rất lâu rồi, cỗ máy tính phế vật à!

Phong Dư đại thúc vẫn như cũ trào phúng, cười nhạo nói.

Rất rõ ràng là, trong chuyến lữ hành vũ trụ lâu dài đằng đẵng này, trênchiếc Phi thuyền Chiến hạm vẫn luôn luôn xuất hiện những lần thảo luậntràn ngập ý tứ đối địch như thế này, cho nên bất luận là Đại Sư Phạm hay là Thai Chi Nguyên đi chăng nữa, cũng đều không có bất cứ phản ứng nàocả.

Nói đi cũng nói lại, Phong Dư đã dùng cả cuộc đời chính mìnhđi đấu tranh với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, không ngờ trong khoảngthời gian cuối cùng của cuộc đời mình lại là cùng vượt qua trên cùng một chiếc Phi thuyền Chiến hạm với đại diện của Đệ Nhất Hiến Chương. Sự anbày của vận mệnh quả thật là vô cùng kỳ diệu a.

Thai Chi Nguyêncũng cởi bỏ mũ giáp trên đầu mình xuống, sau đó thong thả cởi bỏ bộ đồphòng chống phóng xạ nặng nề trên người mình. Đầu tóc của hắn sớm đã bịbạc sớm, trắng xóa còn hơn cả đầu tóc của Đại Sư Phạm lẫn Phong Dư, thân thể thì gầy yếu đến cực độ. Với tình trạng thân thể suy yếu hiện tạicủa hắn, muốn hoàn thành những cái động tác này cũng là cực kỳ khó khăn. Nhưng mà hắn vẫn như cũ chậm rãi, từ tốn, quanh co mà kiên định hoànthành, sau đó chậm rãi hướng về phía bên cạnh vách núi mà đi đến.

- Thật sự là rất kỳ diệu a!

Hắn nhìn xuống mặt biển trống trải mênh mông bát ngát bên dưới vách núi,đón những ngọn gió biển mát mẻ, tận tình hô hấp một trận, thì thào nói:

- Tôi chẳng những không có cảm giác thống khổ gì cả, mà ngược lại cảm thấy phi thường thoải mái cùng với sảng khoái a!

- Bởi vì ta cũng có sự cảm thụ giống như vậy, cho nên ta xác nhận là tiểu tử kia, cậu không phải là đang trong tình trạng hồi quang phản chiếuđâu.

Phong Dư dùng ngữ khí hờ hững nói.

Lão già kia dùng thanh âm máy móc giải thích, nói:

- Có lẽ đó là bởi vì ông cũng sắp sửa chết rồi!

Đại Sư Phạm Đế Quốc khẽ ho khan mấy tiếng, tiến lên ngăn cản Phong Dư đangcực kỳ xúc động mãnh liệt, muốn một phen đem chiếc xe dò xét tự động kia đẩy xuống khỏi vách đá mà tiến hành hải táng, có chút bất đắc dĩ nói:

- Hai người các người, một kẻ đã sống không sai biệt lắm gần một trămtuổi rồi, còn một kẻ thì sống đến mấy vạn năm trời, có thể nào không cần mỗi ngày đều giống như những hài tử vậy, cãi nhau sống chết nữa đượchay không?

Chiếc xe dò xét tự động kia khẽ trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên vang lên thanh âm máy móc:

- Loại phóng xạ ở nơi này quả thật là có vấn đề! Cường độ thật sự là phithường lớn, nhưng mà tựa hồ như là đối với thân thể nhân loại không tạothành bất cứ thương tổn nào cả, mà ngược lại, tựa hồ như phi thường cólợi cho thân thể. Các người có thể cẩn thận tự mình lĩnh ngộ một chútxem sao?

Phong Dư chậm rãi nhắm lại hai mắt. Đại Sư Phạm cũngchậm rãi nhắm lại hai mắt. Sau đó hai người gần như là đồng thời mởtrừng cặp mắt ra, trên mặt toát ra thần sắc khiếp sợ không thể nào tinnổi, cơ hồ là đồng thời nói:

- Là chân khí!

Đối với bọn họ mà nói, cái phiến đỉnh núi này phảng phất như là đang chìm đắm bêntrong một nguồn chân khí vô cùng đậm đặc vậy. Cơ hồ chỉ là trong khoảnhkhắc, bọn họ liền cảm giác được bên trong thân hình già nua của chínhmình lại trở lại tràn ngập lực lượng. Cái loại cảm giác hương vị sinhmệnh ngập tràn khiến cho kẻ khác phải cảm động này theo những cơn gióbiển ướt át thổi tới, lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể bọn họ,khiến cho mỗi một khỏa tế bào cũng đều như sống dậy.

Thậm chíngay cả Thai Chi Nguyên cũng cảm nhận được loại cảm giác này. Hắn khẽnhíu lại cặp mắt, nhìn chằm chằm xuống hai cánh tay đã không còn run rẩy của chính mình, phát hiện cái loại hiện tượng thần kinh phóng điệnkhiến cho trong đầu thường xuyên đau nhức kia, không ngờ đã đạt được sựchuyển biến thật lớn, càng ngày càng tốt hơn.

Ba gã lữ khách vũtrụ già trẻ khác nhau thong thả đi đến bên cạnh vách núi, ngắm nhìn mảnh hải dương trống trải rộng lớn bao la trước mặt, ngắm nhìn những conchim biển bay lượn ở xa xa, ngắm nhìn những cánh buồm càng xa hơn, dàyđặc như sao trời vừa mới đập vào mắt mình, không khỏi bị cỗ chân khí tựnhiên kia kích thích khiến cho cảm giác trở nên xúc động hơn một chút,khiến cho hốc mắt cũng có chút ươn ướt.

Đại Sư Phạm cảm khái, chảy nước mắt ngâm xướng ca ngợi:

- Sinh mệnh a! Ngươi thật là xinh đẹp, mời ngươi dừng lại đây với ta!

Bên trong chiếc xe dò xét tự động lại vang lên thanh âm máy móc của lão già kia:

- Đây là thơ ca của Tịch Lặc!

Đột nhiên có một thanh âm lạnh như băng lạ lẫm chợt vang lên sau lưng của mọi người:

- Di động sĩ đức, ca đức!

Ba người nhất thời ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Đại Sư Phạm nhìn tới chỗthanh âm vừa vang lên, thân thể trong nháy mắt run rẩy kịch liệt, sau đó toàn thân cứng ngắc, ba một tiếng trực tiếp quỳ rạp xuống dưới đất,khóc rống lên, mãi một lúc lâu sau cũng không có dừng lại.

Đầubên kia vách núi đang có một gã thiếu niên đang ngồi. Cũng không ai biết được hắn đã xuất hiện ở nơi này từ khi nào, lại có cảm giác như là hắnphảng phất như vĩnh viễn đã ngồi an vị ở nơi này. Trên người hắn mặc một kiện quần áo màu đen cắt ngắn đơn giản, thế nhưng lại pha đủ các loạiphong cách cổ xưa kỳ lạ. Trên mặt hắn che lại bằng một miếng vải đenmỏng, thế nhưng cặp mắt lại trong vắt thanh thúy giống hệt như là bầutrời trong xanh trên đầu mọi người vậy.

o0o

Nhiều nămtrước đó, một chiếc xe ô tô màu đen không có dấu hiệu gì cả, thong thảlái ngang qua Quảng trường Hiến Chương của Liên Bang, băng ngang qua pho tượng đồng giả cổ của Tiểu tổ năm người đứng giữa quảng trường, sau đólại băng ngang qua pho tượng đồng của Quân Thần Lý Thất Phu, cuối cùngthẳng hướng về phía Nghĩa trang Công cộng Ngân Hà.

Sau khi đặtmột bó hoa cúc màu trắng lớn lên phía trước ngôi mộ của Giáo sư TrầmLão, Hứa Nhạc ôm theo một lọ rượu lớn đi đến trước ngôi mộ của Thi Thanh Hải. Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía gã công tử lưu manh đang nằmsâu bên dưới ngôi mộ kia, đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nói:

- Từ sau khi cậu chết đi, tôi rất hiếm khi nào uống nước hay rượu gì dongười khác đưa cho cả. Lúc ấy nếu như cậu không tham một ly rượu kia thì hẳn đã tốt hơn biết bao nhiêu rồi, ít nhất hiện tại chúng ta còn có thể cùng nhau uống rượu a!

Sau đó hắn mở bình rượu Văn Tuấn Bố LanĐịch số I trong tay mình ra, chậm rãi đổ thẳng xuống mớ bùn đất phíatrước cái mộ bia, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chẳng qua nếu nhưkhông mê rượu thì cậu cũng đã không phải là Thi công tử nữa rồi! Cũngkhông biết rằng cậu ở bên kia trải qua có tốt hay không, tôi cấp cho cậu thật nhiều rượu như vậy, nhớ rõ sau này không bao giờ được trộm rượucủa người khác uống nữa đấy nhé!

Đúng lúc này thì Trâu Úc cùngvới Chung Yên Hoa chợt chậm rãi đi tới, phân biệt đứng ở hai bên hôngcủa hắn. Chung Yên Hoa nghĩ muốn nắm lấy cánh tay của Hứa Nhạc, lại bịhắn có chút lơ đãng mà cố tình tránh đi.

Chung Yên Hoa hừ nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống dưới, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trên tấmbia mộ kia, ngữ khí u oán thì thào nói:

- Công tử ca à, cái gãbằng hữu này của anh thật sự là một tên gia hỏa ngay cả cầm thú cũngkhông bằng nữa a! Nếu như anh còn sống, tôi khẳng định sẽ tìm đến anhlàm bạn trai rồi, làm gì cần phải bám theo hắn như vậy cơ chứ?

Trâu Úc đưa tay khẽ gỡ xuống đóa hoa hồng đỏ rực tiên diễm trên thái dươngcủa mình, nhẹ nhàng đặt xuống trước tấm mộ bia của Thi Thanh Hải.

Hứa Nhạc nhìn về phía một bên mặt của cô nàng, nhớ tới những chuyện cũ khócó thể quên được năm xưa, nhịn không được khẽ mỉm cười, nói:

- Hiện tại nhớ lại, tài bắn súng của gã lưu manh này thật sự cũng rất là chuẩn a!

- Tôi thật sự không thích nghe mấy câu nói chê cười nhàm chán như thế này!

Trâu Úc hờ hững nói.

Hứa Nhạc gãy gãy đầu, có chút xấu hổ nói:

- Tôi cũng không biết trước kia, thời điểm khi các người ở cùng một chỗ với nhau, bình thường sẽ nói những cái gì a!

- Tôi cùng với hắn ta cũng chỉ có lúc ở tại Quảng trường Hiến Chương mới tính là ở cùng một chỗ với nhau mà thôi!

Trâu Úc thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Lúc ấy khi tôi cùng với hắn ở trên quãng trường cùng nhau đi một quãngđường kia, hắn lúc đó đã phi thường không xong rồi. Đáng tiếc chính là,tôi rõ ràng biết là hắn rất muốn tôi mở miệng nói cái gì đó với hắn, thế nhưng tôi lại bởi vì có một chút hy vọng xa vời là có thể một phen đemcái quãng đường kia kéo dài ra thêm một chút nữa, cho nên thủy chungcũng không có mở miệng nói lời nào với hắn.

Chung Yên Hoa từ bêncạnh cái bia mộ kia chợt đứng thẳng người dậy, lẳng lặng nhìn chằm chằmvề phía hai người này. Đột nhiên cô nàng khẽ thở dài một tiếng, thếnhưng Hứa Nhạc thủy chung cũng vẫn luôn trầm mặc, không nói tiếng nào,sau đó lại xoay người rời đi.

- Em rốt cuộc cũng biết được người mà hắn thích nhất là ai rồi!

Chung Yên Hoa dõi mắt nhìn theo bóng dáng Hứa Nhạc rời đi, nói.

Trâu Úc theo đóa hoa hồng đỏ thắm trên cái bia mộ, bị những ngọn gió núithổi cho bay rớt xuống, đang lăn nhẹ trên mặt đất đằng xa, nở nụ cườinhàn nhạt, nhưng cũng không có mở miệng nói lời nào.

o0o

Hùng Lâm Tuyền tới rồi, Cố Tích Phong tới rồi, Châu Tử tới rồi, Hầu Tử tớirồi, Giang Cẩm tới rồi, lão Hồ cũng đã đến rồi, Sử Hàng cũng đến rồi,Đạt Văn Tây ngồi trên xe lăn được Tiêu Thập Tứ Muội chậm rãi đẩy lêntrên núi, Bạch Ngọc Lan cũng tới rồi, tất cả mọi người còn sống cũng đều tới cả rồi, vì thế cho nên Tiểu đội 7 đã đến rồi!

Từ trong túiáo ngực lấy ra hai gói thuốc lá 777 màu xanh lam, Hứa Nhạc chuyền chođám đội viên mỗi người rút một điếu, sau đó nghiêm túc cầm bật lửa châmthuốc cho từng người. Tất cả mọi người lẳng lặng đứng đó nhìn về phíanhững ngôi mộ của đám đội viên Tiểu đội 7 đã hy sinh, yên lặng hútthuốc, thỉnh thoảng nhẹ giọng nhắc lại một số kỷ niệm năm xưa, cùng vớinói cho những đồng bạn đã ngã xuống nghe những dự định tương lai củachính mình…

Hứa Nhạc rút điếu thuốc lá, châm lên, nhìn thấy những làn khói thuốc thong thả tiêu tán ở trước mắt, khẽ nheo cặp mắt ti hílại, nở nụ cười thật tươi.