Gian Khách

Quyển 1 - Chương 34: Cô bé trong ánh tinh quang



Trước khi rời khỏi Hà Tây Châu, Hứa Nhạc đã từng quanh quẩn cả buổi chiều ở gần Khu phố IV, ở xa xa nhìn về cửa hàng sửa chữa vô cùng thân thiết với hắn, hắn ngạc nhiên phát hiện ra toàn bộ kiến trúc của cửa hàng đã biến thành phế tích. Hắn cũng không biết đến lời giải thích của liên bang đối với xã hội về chuyện này, nhưng hắn rất dễ dàng nhận ra, đơn vị phòng bị ở Đông Lâm đã trực tiếp dùng hỏa lực phát động tấn công ông chủ, còn vị tiểu đội trưởng kia thì lại dùng đội hình đột tiến của tiểu tổ cơ giáp tấn công, Hứa Nhạc cảm thấy trái tim băng giá, hắn không biết trong liên bang đến tột cùng có bao nhiêu đại nhân vật muốn giết chết ông chủ, ông chủ phải đeo trên người tội danh phản quốc là vì sao?

Nhưng Hứa Nhạc cũng không mang hi vọng xa vời mượn chiếc vi mạch ngụy trang để đi điều tra chuyện này, để mà rửa sạch tội danh cho ông chủ hoặc là thay ông chủ báo thù, bởi vì giờ phút cuối cùng ông chủ đã nghiêm trọng cảnh cáo hắn một hồi. Về phương diện khác, hắn cũng rõ ràng, hiện giờ mình chỉ là một tiểu nhân vật phổ thông, khoảng cách với thượng tầng xã hội ở liên bang quá mức xa xôi, xa xôi đến mức ngửa mặt nhìn lên cũng không thể nhìn thấy được.

Đứng ở một vị trí trống trải ở phòng kiểm soát của sân bay, Hứa Nhạc quay đầu lại liếc nhìn về phía khỏa tinh cầu quen thuộc, hít một hơi thật sâu, hàng lông mi dày như đao giờ cũng nhu thuận hơn rất nhiều, dường như nó không chịu nổi nỗi sầu bi chia ly. Lấy thân phận là một binh sĩ đã xuất ngũ, hắn thuận lợi lên phi thuyền, rời khỏi Đông Lâm đại khu, đi đến Tinh Quyển Thủ Đô, điều này dường như là mộng tưởng vài chục năm qua của hắn, nhưng loại mộng tưởng này giờ đang lấy một phương thức ly kỳ để thực hiện, Hứa Nhạc vẫn có cảm giác như mình đang rơi vào giấc mộng buồn chán vậy.

Kiểm tra xác định thân phận và kiểm tra an toàn tại phòng kiểm soát xuất ngoại đã được tiến hành, lúc này Hứa Nhạc cũng không còn sợ hãi như một tháng trước nữa, mà hắn đã có thể bình tĩnh mà đối mặt với hệ thống mạng điện tử quản lý và giám sát. Hắn cúi đầu đi vào khoang thuyền chuyển tiếp, còn không quên cười cười với người quân nhân ở cửa khẩu.

Những quân nhân này đều là người Tây Lâm, phụ trách việc an toàn cho cho phi thuyền thương vụ đang ở phía trên Đông Lâm đại khu. Trải qua một tháng, việc thăm viếng hữu nghị giữa Tây Lâm đại khu và Đông Lâm đại khu cũng kết thúc, đã đạt thành hiệp định tổng quát đôi bên cùng có lợi, cũng xác định việc hỗ trợ của Tây Lâm đối với Đông Lâm đại khu, những người trọng yếu đều đã trở về tới phi thuyền, chuẩn bị bước trên con đường về nhà dài đằng đẵng, còn Hứa Nhạc lúc này cũng đã tiến vào phi thuyền vận chuyển hàng hóa, cũng là chiếc phi thuyền liên vận cuối cùng còn tiến hành trung chuyển hàng hóa và con người giữa mặt đất và phi thuyền lớn.

o0o

Phi thuyền cất cánh, lực đẩy cực lớn làm cho thân thể của Hứa Nhạc bị ép chặt vào ghế dựa, trong đầu có cảm giác bị máu dồn dép rất kỳ lạ, đối với người chưa từng trải qua một chuyến đi nào trong vũ trụ như hắn, cảm thấy như một sự kích thích mới mẻ cùng với một tia sợ hãi. Trong khoang tràn đầy hàng hóa, ngoài hắn ra, không còn có người nào khác, không biết tại sao Phong Dư đại thúc lại tạo ra một con chip ngụy trang như thế này, cái thân phận binh sĩ xuất ngũ thực sự không có người nào để ý tới, ngoại trừ tạp âm thật lớn nhắc nhở hắn đang rời xa gia hương của mình.

Bay xa khỏi mặt đất, đến khi khoảng cách là 3 vạn thước, Hứa Nhạc cuối cùng mới thả lỏng tâm tình, làm theo lời nhắc nhở của thiết bị điện tử trong khoang thuyền, hắn điều chỉnh lại phương vị của ghế ngồi, lúc này hắn mới dư dả một ít tinh thần để quan sát quanh khoang thuyền nơi mình đang ở.

Phi thuyền không giống với tưởng tượng khi còn bé của hắn, phi thuyền vũ trụ - thứ đại diện cho trình độ văn minh của nhân loại cũng không đẹp như trong tưởng tượng, cho dù đây chỉ là một khoang thuyền chuyển tiếp, nó rất thô ráp xù xì, trên vách khoang thuyền lộ ra các những đầu kim loại không được che lấp, có thể thấy được cả hệ thống mạch điện ở bên trong, mùi dầu máy đầy rẫy khoang thuyền. Nhìn thấy cảnh này, Hứa Nhạc không khỏi có chút giật mình, thầm nghĩ cái này giống một chiếc xe hàng cũ nát hơn, làm sao có thể là một sản phẩm công nghệ cao cực kì tinh vi được?

Hai mươi giây sau, Hứa Nhạc đã mất đi cảm giác mới lạ và hiếu kỳ ban đầu, ảnh hưởng của phụ tải tới sinh lý của hắn bắt đầu hiện ra, hô hấp có chút dồn dập, nhưng rất may 4 năm này hắn vẫn không ngừng tiếp thu sự huấn luyện từ Phong Dư đại thúc, nên so với người lần đầu đi xa mà nói, hắn thích ứng quả thực rất nhanh, biểu hiện cũng coi là đủ bình tĩnh.

Hắn bắt đầu chú ý tới bên ngoài cửa sổ đang không ngừng xẹt qua những đám cát bụi màu hồng và một số ít đám bụi phản chiếu ra ánh sáng kim loại sáng bóng. Theo lý thuyết mà nói, với độ cao như bây giờ, hẳn là không thể có những thứ bụi bặm như thế này được, trong nhất thời Hứa Nhạc cũng có chút mù mịt không hiểu rõ ràng lắm, nhưng vẫn an tĩnh nhìn, vẫn nhìn thật lâu thật lâu, phi thuyền dường như đang bay qua một khu vực bụi mù cổ quái, cũng thực sự thoát khỏi trọng lực hấp dẫn của Đông Lâm tinh cầu.

Giờ đã có thể cởi dây an toàn trên người, Hứa Nhạc dè dặt làm theo hướng dẫn rời khỏi ghế, cảm nhận được cảm giác không trọng lượng mới mẻ, trên mặt hiện ra nét tươi cười sung sướng, tựa như một con cá vậy, hai tay đưa ra vẫy vẫy, chậm rãi bơi tới cửa sổ bên mạn tàu, hai bàn tay bám ở bên mép cửa sổ. Không biết lúc này phi thuyền đang hướng đến hành tinh nào, các tia sáng bên ngoài cửa sổ cực kì rạng rỡ, làm cho toàn bộ bên trong khoang thuyền đều phát ra thứ ánh sáng màu bạc trắng.

Loại ánh sáng màu bạc trắng rực rỡ này, làm cho chiếc vòng kim loại trên cổ tay trái của Hứa Nhạc rõ ràng dị thường, thậm chí ngay cả một ít đường nét vốn cực kì mờ nhạt, không thể dễ dàng phát hiện ra vết tích. Hứa Nhạc cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện sát bên mép của chiếc vòng tay có hai hàng chữ nhỏ, mấy ngày này hắn vẫn không phát hiện ra, không khỏi có chút giật mình, theo bản năng nhỏ giọng đọc ra:

"Trên thế giới có hai thứ có thể chấn động thật sâu vào trong tâm linh mọi người, một thứ là tiêu chuẩn đạo đức cao thượng trong lòng chúng ta, một thứ khác chính là bầu trời sao sáng lạn trên cao -- Kant (1)"

Hứa Nhạc sờ sờ đầu suy nghĩ, nhưng phát hiện trong hoàn cảnh không trọng lượng cái vung tay có phần hơi mạnh, khi đánh tới đầu, có chút đau nhức. Hắn có chút phiền muộn nhìn vào 2 hàng chữ, không biết Kant là ai, cũng không biết câu câu nói đầy tính triết lý này tột cùng muốn biểu đạt ý tứ gì, nhưng trong lòng hắn như vừa xuất hiện một lọai cảm giác kỳ diệu, loại cảm giác này là nhiệt huyết, hay là cao thượng?

Thu hồi ánh mắt khỏi những chữ này, Hứa Nhạc nhìn về phía vũ trụ ngoài cửa sổ, đang chuẩn bị hấp thụ mỹ cảnh bên ngoài một lần nữa thì đồng tử trong mắt người thiếu niên chợt rụt lại, bởi vì cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Bên ngoài có vô số các vì sao giống như hạt vừng đen dính trên chiếc bánh đa, rắc đầy trên toàn vũ trụ mênh mông, những ngôi sao không ngừng lóe lên ánh sáng màu bạc, giống như ánh sáng thần thánh đang bao phủ khắp nơi!

Hứa Nhạc trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng bên ngoài, hắn lớn lên ở Đông Lâm khu, buổi tối chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao ít đến thảm thương, nào biết đâu rằng bầu trời sao ở bên ngoài tầng khí quyển lại mỹ lệ đến như vậy, lại chói lọi đến như vậy!

Đột nhiên, thân thể của Hứa Nhạc nặng nề rơi trên mặt đất, cú té này làm cho cả người hắn đau đớn, bởi vì hắn đang kinh hoàng nhìn biển cả các vì sao bên ngoài, nên không chú ý tới các thiết bị điện tử nhắc nhở hắn nhiều lần, trọng lực lại lần nữa xuất hiện, nhắc nhở hắn phải lập tức quay về thắt dây an toàn.

Qua 5 phút đồng hồ, cửa khoang thuyền rốt cục bị mở ra, Hứa Nhạc vô cùng chật vật bò lên khỏi mặt đất, tìm được chiếc ba lô của mình, theo sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân của phi thuyền thương vụ đi vào bên trong phi thuyền chính.

Hứa Nhạc cảm thấy tầm mắt của mình còn quá hạn hẹp, hắn cảm thấy như mình đang ở đáy vực sâu vô tận trong cái vũ trụ này, hắn có một chút cả giác quái dị, vừa nghĩ tới việc mình đang nhìn thấy các thiết bị cao cấp chỉ nhìn thấy trong các loại sách báo, hắn càng có chút hưng phấn mơ hồ.

- Bộ Quốc Phòng quá keo kiệt...

Người quân nhân phụ trách dẫn đường cho Hứa Nhạc cũng không kì lạ với biểu hiện của hắn, nhún nhún vai, lại còn thoải mái vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- ... Tuy chúng tôi thực sự rất muốn đi qua hành tinh thủ đô, nhưng Bộ Quốc Phòng ngay cả một chút tiền cũng muốn cắt giảm... Không có cách nào, các phòng sớm đã đầy, chỉ có thể ủy khuất cậu ở tạm khu 32.

- Không thành vấn đề.

Hứa Nhạc gật đầu, dù sao đây cũng là phi thuyền của người Tây Lâm, chứ không phải là chiến hạm của Bộ Quốc Phòng, có thể có một gian phòng đã là không tồi rồi.

Không có bóng người ở khu 32, chỉ có một mình Hứa Nhạc đeo ba lô đứng trơ trọi ở ngoài cánh cửa thật lớn, nhìn hành tinh Đông Lâm xa xa, Hứa Nhạc thở dài, đang chuẩn bị tìm một gian phòng, bỗng nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng nói rất non nớt, thanh thúy, làm cho người ta không nhịn được phải thương yêu.

- Bảo vệ cháu.

Hứa Nhạc xoay người ra chỗ khác, sau đó hắn há to miệng, bởi vì hắn thấy... một cô bé con mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, đang chìm trong ánh sáng màu bạc của những vì sao, cô nhóc này chỉ tầm 6 tuổi, trong lòng ôm một con búp bê, đôi mắt ngây thơ tràn ngập nước mắt, cả người dường như đang tỏa ra một loại khí tức đau khổ.

(1) Immanuel Kant, đọc là Kantơ (sinh ngày 22 tháng 4 năm 1724 tại Königsberg; mất ngày 12 tháng 2 năm 1804 tại Königsberg) được xem là triết gia quan trọng nhất của nước Đức, hơn nữa là triết gia lớn nhất của thời kỳ cận đại (zeit), của nền văn hóa tân tiến và của nhiều lĩnh vực khoa học nhân văn khác. Sự nghiệp triết học của ông được biết đến qua hai giai đoạn: 'tiền phê phán' và sau năm 1770 là 'phê phán'. Học thuyết 'Triết học siêu nghiệm' (Transzendentalphilosophie) của Kant đã đưa triết học Đức bước vào một kỉ nguyên mới.