Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 2



Mục Mục vừa định lên lầu, nơi lùm cây bỗng nhiên có một con mèo Siam xông ra, nhìn thấy anh thì cũng chẳng chạy đi, bất quá lui tới, thế rồi đặt mông trên đất, chẳng sợ trời đất mà liếm chân.

Lăng Miêu kỳ thực cũng không rõ phương pháp này có cần tới hay không, ngộ nhỡ Mục Mục chán ghét mèo, hoặc là sợ mèo, vậy y chủ động đi tới cửa lại bị ruồng bỏ, chẳng phải là rất mất mặt sao?

Do vậy nên Lăng Miêu vẫn như cũ ngồi yên một chỗ, đợi xem Mục Mục sẽ xử trí ra sao.

Anh đầu tiên nhìn ngó xung quanh, thấy không có người mới đi tới bên cạnh mèo Siam mà ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu nó.

Mèo Siam chẳng sợ gì, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, trong đó ẩn chứa vài phần thích thú.

“Ngươi đi lạc sao? Chủ nhân của ngươi đâu? Hay người lén chạy tới đây?”

Mục Mục hỏi liên tiếp ba câu, Lăng Miêu thì yên lòng yên dạ mà hưởng thụ cái vuốt ve của anh, trong lòng lại như buồn nôn, anh đã từng gặp qua một con mèo cao quý như thế này mà là mèo chạy lạc chưa?

Mục Mục thấy nó rất thân thiện với con người, hiển nhiên là mèo nhà, hơn nữa cơ thể lại đặc biệt sạch sẽ, chắc hẳn mới chạy tới đây không lâu.

Anh kẹp mèo Siam vào cánh tay rồi giơ nó lên, nhằm có thể quan sát rõ ràng hơn.

Lăng Miêu không vui, y ghét nhất bị con người làm như vậy, ngực khó chịu, bụng cũng không hề thoải mái, nếu bóp ở chỗ đó sẽ rất đau.

— Lũ người ngu xuẩn! Nâng nâng cái mông! Anh không thấy giờ tôi bị kéo dài ra, khó chịu lắm sao!?

Mục Mục lúc này nhìn nó mặt đối mặt, đây là một con mèo Siam rất đẹp, trên mình có những sọc nâu hài hòa, tứ chi cùng đuôi thì mang sắc nâu đậm, cứ giống như một con mèo con nghịch ngợm lỡ chân nhảy vào một bãi than đá vậy, vài cái mong chân đều bẩn hết rồi.

Bất quá từ trung tâm khuôn mặt nó lan ra lại là một mảng đen, anh thấy vậy liền bật cười.

“Ha ha ha, ngươi đem mặt mình vùi vào trong đống than sao?”

Lăng Miêu tức giận quạt Mục Mục một cái, thế nhưng từ phía anh nhìn qua, chỉ là một con mèo với bàn chân là cục thịt mềm mềm đang khua khua trước mặt mình mà thôi.

“Vào nhà ta chơi không?” Anh hỏi, “Ta mời ngươi uống sữa tươi.”

Uống uống uống! Lăng Miêu trong lòng nói, nếu có cá tràng thì càng tốt.

Mục Mục một tay ôm mèo, một tay kéo hành lý vào thang máy, đi lên tầng thứ 18. Thang máy từ từ vững vàng đi lên, Lăng Miêu nhìn chằm chằm vão dãy số, Mục Mục cho rằng nó đang thấy sự vật thay đổi liền hứng thú, dù sao thì con mèo nào mà chẳng vậy.

“Ta ở tầng 18, hơi cao đó, ngươi có sợ độ cao không?” Mục Mục hỏi.

Tôi sợ chó.

Thang máy “đinh” một tiếng, đã tới tầng 18, cửa liền mở ra.

“Đến nhà rồi.” Mục Mục mở cửa phòng 1816, mèo Siam không chút khách khí mà từ trong ngực anh nhảy xuống, nghênh ngang tham quan ngôi nhà của Mục Mục.

Không hổ danh mèo là chúa tò mò, anh mỉm cười mà đi vào phòng ngủ: “Ta trước tiên sẽ sắp xếp đồ đạc một chút, ngươi cứ tùy ý mà tham quan.”

Mục Mục ở căn hộ này một mình, diện tích so với nhà Lăng Miêu còn nhỏ hơn, thế nhưng lại trồng rất nhiều loài thực vật xanh biếc, thực sự là không hề phù hợp với một người đàn ông độc thân hay đi công tác xa nhà.

“A”, anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ trong phòng ngủ ló đầu ra, “Không nên gặm những thứ đó.”

Lăng Miêu cũng không muốn ăn, nghe hắn nói vậy lại chợt nổi ham muốn, ngay lập tức lao tới cắn một chiếc.

Mục Mục không kịp mà giơ cánh tay cường tráng giữa không trung: “…”

“Được rồi, ngươi muốn ăn thì cứ tự nhiên, nhưng đừng ăn nhiều quá.” Anh bỏ qua, tiếp tục trở về sắp xếp đồ đạc.

Lăng Miêu kinh sợ nhổ chỗ lá cây ra, thứ gì mà khó nuốt tới vậy, có người phi thường mới muốn ăn.

Nó tiếp tục nghênh ngang đi tham quan căn hộ, phòng khách của Mục Mục treo không ít những tấm ảnh cực phẩm, đa số đều là tranh phong cảnh và động vật, lại không hề có ảnh người. Trong hình chính là sư tử Châu Phi rồi tới chim cánh cụt ở Nam cực, thoạt nhìn đã biết Mục Mục chắc hẳn phải đi tới rất nhiều nơi.

Mục Mục từ trong phòng ngủ đi ra, thấy mèo Siam đang chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp cá mập, xem bộ dạng nghiêm túc của nó, thật giống với đang nghiên cứu xem rốt cuộc có ăn được tên cá mập này hay không.

Mục Mục cười đem mèo Siam ôm vào lòng: “Ngươi thích ăn cá sao? Nhưng loài này lại không thể ăn được.”

Khuôn mặt đen tựa than của Lăng Miêu khẽ nhíu lại, anh đây đang sỉ nhục chỉ số IQ của tôi đấy hả?

Mục Mục ôm Lăng Miêu đến bàn ăn, từ trong tủ lạnh lấy ra một bịch sữa tươi, nghiêm túc nghiên cứu hạn sử dụng.

Lăng Miêu cũng nghĩ, anh ta vừa đi công tác về, chẳng hay sữa trong tủ lạnh còn có thể uống sao?

Trong thâm tâm Lăng Miêu thấy việc hôm nay tới đây thực là một quyết định sai lầm.

“Không quá hạn sử dụng, vẫn có thể uống được!” Mục Mục kết luận.

Cái loại sữa có chứa chất bảo quản, Lăng Miêu nghĩ, một chút cũng không xứng với thân phận là mèo hoàng gia như tôi.

Anh đem sữa hâm nóng rồi rót vào đĩa, bưng đến trước mặt mèo Siam.

Lăng Miêu ngửi ngửi một cái, khứu giác nhạy bén liền bắt được mùi hương đặc thù, hình như so với loại sữa hàng ngày y uống cũng không khác biệt là mấy.

Thế nhưng rõ ràng vừa rồi nhìn Mục Mục lấy bịch sữa ra, là một nhãn mác rất bình thường! Lăng Miêu liền cúi đầu nếm thử một cái, ánh mắt nhất thời phát sáng, rất ngon!

Y uống một hơi hết sạch, vô cùng khoan khoái, dường như còn chưa đủ, Lăng Miêu phải liếm thêm lần nữa cho bên mép còn vương bọt sữa sáng bóng.

Mục Mục ngồi một bên từ đầu tới cuối dùng ánh mắt say mê cưng nựng mà chăm chú nhìn mèo Siam, tay lần được lần không vuốt lên lưng nó.

Lăng Miêu cảm thấy được anh vuốt ve thực vô cùng thoải mái, kìm lòng không nổi mà lưng cong lên, nương theo ta Mục Mục mà mè nheo, cái đuôi phải nâng thật cao, vẫn còn phấn chấn tới run rẩy.

“Uống xong rồi?” Mục Mục có phần phấn khích ôm mèo Siam đến bên giường, mình nằm một bên, tay trái chống đầu, tay phải nựng nịu cái cằm của mèo cưng. Mèo Siam hiển nhiên rất hưởng thụ, cổ họng sâu nơi thanh quản cứ ô ô mà chấn động, nghe giống như đang làm nũng.

Lăng Miêu mỗi lần khoan khoái thì lông sẽ dựng lên, giường mềm tựa đám mây, khiến cho y không nhịn được mà cọ tới cọ lui lăn lăn lộn lộn, cái hông thì vặn vẹo thành đủ thứ tư thế kỳ quái. Mục Mục dùng tay đùa nghịch trên đỉnh đầu Lăng Miêu, trong ảo giác y lại ngỡ thấy bướm, dùng chân mà vờn, khi tay Mục Mục vừa kéo về, bươm bướm liền bay mất.

Cái loại cảm giác mềm mại bên tai lại xông tới, hơn nữa so với khi trước còn mãnh liệt hơn, giống như bị lông mao cọ nơi bụng, bên trong huyết quản, dây thần kinh, cứ như vậy vô cùng nhộn nhạo. Trong miệng Lăng Miêu vô thức phát ra tiếng kêu nhè nhẹ mà ngắn ngủi, người nghe được cũng không đặng mà sinh lòng yêu thương.

Mục Mục dùng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve nó, mèo Siam tỏ ra vô cùng thích thú, liền dùng chân ôm lấy bàn tay của anh, thế rồi như một cách thức đặc hữu ở loài mèo, nó liếm lên ngón tay Mục Mục, tựa như một tuyên bố cho quyền sở hữu.

Anh dừng lại dây lát, thế rồi thuận tay lướt trên bộ lông mềm mịn của nó, ngón tay tạo thành những hình xoắn ốc, Lăng Miêu tỏ ra vô cùng thích thú mà phơi cả cái bụng mềm mềm của mình ra trước mặt Mục Mục.

Cơ thể Lăng Miêu dường như đang sản sinh ra một thứ cảm giác vô cùng kỳ lạ, phát hiện thấy lưỡi mình đang bất giác thè ra ngoài, cứ vậy liếm lên cơ thể, cứ mỗi lần nó chạm tới một bộ phận nào đó, Lăng Miêu lại phát run như bị điện giật.

Từ đỉnh đầu bỗng truyền tới một tiếng cười dịu nhẹ, Lăng Miêu tựa bị sét đánh, toàn thân sượng cứng.

Trời ạ, mình bị sao vậy? Lần đầu tiên gặp mặt người ta, vậy mà để anh mặc sức vuột ve, rồi còn phô cái bụng mềm mềm của mình ra cho người ta chọt, hiện tại còn mở miệng lè lữa nữa ư? Bao nhiêu hổ thẹn xảy đến cùng một lúc, nếu như y không sinh ra với khuôn mặt màu đen, thì chắc giờ đã đỏ tới mang tai.

Lăng Miêu tuyệt vọng nằm trên giường, vùi đầu vào chân trước, cảm thấy như mình đã không còn mặt mũi để sống trên cõi đời này nữa!

Mục Mục nhìn mèo Siam lúc nãy còn chơi đùa rất vui vẻ, đội nhiên lại trở nên im lặng nằm một chỗ, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Ngươi làm sao vậy?”

Anh dùng ba ngón tay xoa lên gáy của Lăng Miêu.

Đừng để ý tới tôi, hãy để cho tôi xấu hổ tới chết đi! Y thầm nghĩ.

Mục Mục không rõ liền tiếp tục vuốt ve, thế rồi lát sau gây được chú ý với Lăng Miêu, chỉ thấy mèo Siam vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng “ô ô”.

Lăng Miêu rên rỉ nửa ngày mới lại chợt nhận ra mình vừa thất tiết, thế rồi một trận hỗn chiến trong tư tưởng lại xảy ra, y quyết định sẽ vứt bỏ liêm sỉ, nghiêng người bốn chân ôm chặt lấy cánh tay của Mục Mục không chút xấu hổ, lòng tự trọng đã đi đời nhà ma, mà dù sao anh cũng đâu biết mèo Siam chính là Lăng Miêu!

Y thỏa thích gặm nhấm bàn tay rộng lớn của Mục Mục, trên đó liền truyền tới một mùi hương khiến Lăng Miêu si mê. Thật sự là quá thơm, tại sao có thể thơm tới vậy?

Y hít hít ngửi ngửi, bao thể diện dòng tộc hoàng gia quyền quý sớm đã đổ sông đổ bể, lúc này liều lĩnh ôm ôm cọ cọ, ngay cả chiếc đuôi cũng cuốn chặt không tha, thật giống với một con mèo đực tới mùa động dục, chẳng biết xầu hổ mà đi quấy nhiễu đồng loại của mình.

Anh thấy nó khôi phục lại trạng thái ban đầu, lúc này mới yên tâm, liền cứ dung túng cho nó làm loạn, cưng nựng hết mực.

Lăng Miêu chơi đùa một lúc lâu, cơ thể nóng ran khi nãy đã dần nguội, lúc này tâm tình hỗn loạn mới trở nên bình ổn.

Anh cuối cùng xoa đầu mèo Siam, nói: “Không thể chơi với ngươi được nữa, ta còn phải làm việc.”

Lăng Miêu nghe thấy Mục Mục muốn làm việc, lập tức không chút xấu hổ mà theo sau. Hơn nữa, y cũng muốn xem anh dựng hậu kỳ như thế nào.

Mục Mục thấy dường như với con mèo này tuyệt nhiên không có biện pháp, nói: “Được rồi, ngươi có thể ngồi cùng, nhưng không được lộn xộn.”

Lăng Miêu nhảy lên đùi Mục Mục, nhìn anh kết nói camera với máy tính, rồi những tấm ảnh khi nãy chụp y liền dần dần hiện ra.

Trong tích tắc khuôn mặt Lăng Miêu đã tràn đầy màn hình, bất luận có nhìn kỹ tới đâu, Lăng Miêu vẫn thấy gương mặt của bản thân quá hoàn mỹ.

Mục Mục thấy mèo Siam đang nhìn vô cùng chăm chú, không thua gì khi nhìn cá mập, liền không khỏi bật cười.

“Ngươi cũng thấy cậu ấy đẹp sao?”

Lăng Miêu đem câu này đi nghiên cứu khá kỹ, đặc biệt phương diện của từ “cũng”.

Bất quá cũng chẳng có gì kỳ, thực ra y vốn xinh đẹp như vậy, làm người chẳng nhẽ không nên nói thật sao?

Mục Mục rất hưởng thụ việc photoshop cho ảnh của Lăng Miêu, bởi vì chúng vốn đã hoàn hảo, chỉ cần tân trang qua một chút là có thể dùng.

Anh thích ảnh chụp ban đầu, chứ đặc biệt không thích ảnh đã thông qua quá nhiều xử lý. Vậy nhưng công ty lại khiến Mục Mục dở khóc dở cười, bắt phải photoshop này kia, làm mặt mịn không tỳ vết, chỉnh eo, cơ thể sao cho ốm nhom, như vậy mới cho phép đăng ra ngoài.

Còn về phía công ty của Lăng Miêu mà nói, chắc hẳn họ rất tự tin, hoàn toàn không bàn tới chuyện đó, ngay cả lúc cho quá giang, việc chụp ảnh cũng chẳng lấy làm trọng sự.

Thực ra Lăng Miêu quả thực cũng nên tự tin như vậy, anh nhìn ảnh chụp, liền nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp ngạo kiều khi gặp trực tiếp kia, nhất là sau khi y tĩnh tâm, quả thực trở thành một người khác, dù đã chụp qua rất nhiều bộ ảnh, nhưng y là người mẫu đầu tiên khiến tim anh đập nhanh tới vậy.

Song cách đối phương nhìn chằm chằm vào ánh mắt mình, thực ra lại không đơn thuần như vậy, chắc chắn có phảng phất vài phần dục vọng ẩn ý.

Nghĩ tới đây Mục Mục không khỏi cười tự giễu, chẳng qua chỉ là quan hệ công việc giữa nhiếp ảnh gia và người mẫu, chỉ sợ là anh đa tình rồi.

Lăng Miêu lúc này đương nhiên không biết Mục Mục đang nghĩ gì, quá trình hậu kỳ quá khô khan, y chỉ nhìn khoảng chục phút đồng hồ đã cảm thấy buồn chán. Sau một triền hưng phấn là ủ rũ mệt mỏi, y ngáp một cái, nằm trên đùi Mục Mục, thưởng hương vị nhàn nhạt thơm tho mà tiến vào mộng đẹp.

Mục Mục xử lý xong đống ảnh, liền chẳng thấy mèo Siam có chút động tĩnh gì. Cúi đầu nhìn, tiểu miêu kia sớm đà ngủ say, thân thể bé nhỏ hô hấp đều đều.

Sống một mình đã lâu, đột nhiên có một sinh vật mới tới ở cùng, căn hộ cũng trở nên ấm áp, công việc hậu kỳ cũng không buồn tẻ như trước.

Anh rất vui, khóe miệng bất giác cong lên, Mục Mục cố ý làm việc nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ sẽ quay rầy mộng đẹp của mèo nhỏ.