Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 8-5: Âm hôn (5)



Chúng tôi không phải đợi lâu, sau khi dọn qua căn phòng, lão Trư đã đem hình nhân cô dâu và một bọc đồ tới. Thoạt nhìn, tôi thấy nó cũng giống với những hình nhân bình thường, có đầu, thân và tứ chi được làm từ que tre và giấy. Nhưng lão Trư nói con hình nhân này có những khớp nối đặc biệt, để nó có thể di chuyển được các bộ phận cơ bản như đầu, chân và tay. Vừa giải thích lão Trư vừa vặn đầu của hình nhân ngược ra sau, khuôn mặt hình nhân được chế tạo rất thô sơ, hai hốc mắt bôi đen, miệng vẽ bằng ba nét bút đỏ, không có mũi, nhìn nó đột nhiên hướng mặt về phía tôi thực sự khiến tôi giật mình.

Lão Trư đặt hình nhân đứng dựa vào vào ghế bên phải, bộ quần áo bằng giấy đỏ không quá cầu kỳ, chỉ là hai mảnh bìa cát tông được kẻ vẽ hoa văn loan phượng, ở trong còn một tầng giấy lót mỏng, chân hình nhân đi đôi hài đỏ, nhìn cũng thấy giống một cô dâu, nhưng mà là kiểu cô dâu Trung Quốc. Xong tới lúc thắp nến, trước đó chúng tôi chỉ dùng điện thoại để chiếu sáng, lão Trư nói nến này có trộn với bột quế, dùng để khử mùi xác chết, nó cũng có thể giúp người sống đánh lạc hướng quỷ. Mới đốt được vài phút mà cả phòng đã đầy mùi quế, đậm tới mức mũi tôi cay cay, kiểu này thì chó cũng phải điếc mũi chứ chưa nói tới quỷ.

Trong bọc đồ còn có một bát hương, thẻ nhang, một cây nến mới, một sợi dây đỏ, một con dao, một cái chuông lắc và một cái áo dài đỏ. Lão Trư đưa áo dài cho tôi, bảo tôi lát nữa mặc cái này vào, dẫu sao thì cũng là đám cưới, chú rể không thể mặc quần áo bình dân như vậy được. Tôi hỏi mấy lầy là cái áo này ở đâu ra, hình dạng cũ kỹ quá, lão Trư quanh co mãi mới nói, đây là áo niệm của người chết. Nghe xong tôi rụng rời, dù biết là phải làm rất nhiều nghi thức quái dị, nhưng tới mức mặc áo người chết thì tôi không theo được. Ngay lập tức tôi trả lại đồ cho lão Trư, bảo ông ấy là tôi không thể mặc.

Lão Trư cũng không ép, dạo gần đây, các nghi thức rườm rà đã bị cắt xén bớt, miễn là có cô dâu chú rể là thành đám cưới được rồi. Cây nến mới đặt ở bên góc tôi, nhưng không thắp lên, bát nhang đặt ở phía trước, lão Trư dặn khi nào bắt đầu nghi thức, thầy Vương sẽ chỉ tôi phải làm như thế nào. Giờ tôi chỉ cần chuẩn bị tinh thần, nhiều người thần trí không bình thường, khi thấy quỷ sẽ bị hoảng sợ, gào thét rất nhiều, vì thế mà luôn có sẵn một miếng vải nhét trong miệng. Nghĩ tới cảnh mình cũng phải ngậm giẻ như vậy, tôi nổi hết da gà, lại bảo với lão Trư không phải chuẩn bị cái đấy, tôi tự kiềm chế được.

Sau khi giải thích xong tác dụng của mấy món đồ kia, lão Trư rời đi, trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng tôi. Thỉnh thoảng cũng có người nói một câu, nhưng vì không ai đáp lời nên tất cả lại im lặng. Riêng tôi thì từ lúc đem hình nhân cô dâu kia vào phòng, đặt cạnh cái nến vừa thắp, cảm giác chỗ này kỳ dị lạ thường. Dù cố gắng ngồi ở tận cuối giường, tránh cái hướng nhìn của mặt hình nhân, nhưng vẫn thấy hai hốc mắt bôi đen kia cứ như đang liếc liếc tôi.

Thấy khó chịu quá nên tôi đứng lên đi ra tủ, thử kéo cánh cửa một cái, tôi thấy nó không khóa, chẳng biết bên trong cất cái gì. Tôi mở hé ra, rọi đèn điện thoại vào, không thấy cái gì cả, bên trong hoàn toàn rỗng không.

- Nhìn gì?

Tôi giật mình, vừa có ai nói sau lưng tôi. Quay lại xem là người nào, tôi thấy cả ba thằng bạn đều đang hoặc nhìn ra cửa, hoặc nhìn trần nhà, hoàn toàn không chú ý tới tôi. Là ai vừa hỏi? Tôi cau mày, rõ ràng tôi nghe thấy có tiếng người, vừa nhanh vừa gần, chỉ có thể ở trong phòng này thôi.

- Nhìn gì?

Lần này thì đúng rồi, đang liếc quanh phòng, đột nhiên tiếng nói đó lại vang lên. Tôi có thể xác định được chỗ phát ra tiếng nói ấy, nhưng đó lại không phải từ người, nó là từ hình nhân cô dâu đứng kia. Mắt hình nhân giống như đang liếc tôi, dưới ánh nến chập chời, đường viền môi lay động nửa như đang cười nửa như đang mếu, quái dị nhất là sao nó có thể nói được?

Tôi nhìn nó thật lâu, xác định xem có phải chính con hình nhân ấy vừa nói không. Ánh nến bỗng lay động dữ dội, giống như có cơn gió ở đâu thổi vào, nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy trong này có luồng không khí nào dịch chuyển, tất cả vẫn lặng yên.

Trừ một thứ.

Cái đầu hình nhân, nó đang quay dần về phía tôi. Trò đùa này không vui chút nào, có ai đang xoay đầu nó phải không, khuôn mặt tranh tối tranh sáng càng lúc càng trở lên rõ ràng. Tôi cảm giác được từ trong hốc mắt nó như có cái gì trồi lên, rất nhiều, không chỉ có hốc mắt, toàn bộ da mặt hình nhân kia đều lùng bùng như một lớp màng bọc ổ trứng ròi, chúng nhung nhúc đẩy lớp giầy trồi lên. Khóe miệng dần rách ra, tôi kinh hoàng chết lặng, bên trong là một lớp da người trắng bệch.

- Nhìn gì?

Đang lúc sợ hãi tột độ, bỗng có tiếng ai đó nói vào tai tôi, khiến tôi giật mình co dúm người lại, lập tức quay mặt nhìn sang. Người vừa nói là Duy, cậu ta đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, tôi lắp bắp hỏi:

- Thấy không?

- Thấy gì? – Duy hỏi lại, cậu ta thấy tôi vuốt mồ hôi trên mặt, ánh mắt có hơi ngạc nhiên, trong phòng cũng chưa nóng tới mức đó.

- Con hình nhân, nó… nó vừa xé…. mặt nạ….cái lớp giấy bên ngoài ấy – Tôi cố gắng miêu tả và chỉ về phía hình nhân đang đứng.

- Đâu? – Thằng Duy nhìn theo tay tôi chỉ, mặt không kinh ngạc.

Tôi cũng nhìn lại, con hình nhân vẫn nguyên vẹn, khuôn mặt không chút chầy xước, tầng giấy bồi bên trên vẫn còn kín kẽ. Ánh nến tĩnh lặng, mắt tôi lại như hoa lên, chắc vừa rồi là ảo giác, tôi đang bị căng thẳng, chính cái không khí này khiến tôi căng thẳng. Tôi sợ mình sẽ không thể bình tĩnh khi đối mặt với con quỷ kia, rồi sau đó tôi sẽ tự hại chết mình mất.

- Mày đừng suy nghĩ nhiều, lát nữa ông thầy bùa sẽ giúp mày, còn bọn tao ở đây nữa, sẽ ổn thôi – Mạnh vừa vỗ vai tôi vừa nói.

- Đã khiến các cậu phải đợi rồi, sắp tới 9h, việc này không cần chần chừ lâu nữa, chúng ta bắt đầu thôi – Thầy Vương bước từ bên ngoài vào, trên tay cầm thêm hai bát cơm cúng và quả trứng luộc. Có vẻ ông ấy rất vội vã.

Thầy Vương buộc sợi dây đỏ vào tay hình nhân, một đầu đưa cho tôi, và bảo tôi ngồi xuống ghế. trước khi bắt đầu nghi lễ, ông ấy nói lại một lần, tôi sẽ nhìn thấy những thứ kinh khủng ngoài sức tưởng tượng, dù cho nó có làm ra hành động gì, thì tôi cũng vẫn phải giữ yên lặng, không được dao động. Chỉ cần kiên nhẫn đợi nó nhập vào hình nhân, tôi sẽ dán lá bùa này lên trán nó, tự khắc hình nhân sẽ bị đứng hình, giống như đây là cái lồng nhốt và lá bùa này chính là chìa khóa. Ông thầy bùa sẽ chùm chiếc khăn lên đầu nó, nó sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Sắp xếp xong cho tôi, thầy Vương chỉ định cho Mạnh và Cường trốn trong tủ, còn Duy sẽ cùng ông ấy rình ở cạnh giường. Ông ấy còn dặn ba thằng là, chỉ được quan sát, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không được manh động, chỉ cần làm cho con quỷ kia nghi ngờ, mạng của tôi lúc đó sẽ khó giữ. Vì tôi không đem theo đồ gì phòng thân, tất cả những gì tôi phải làm là tập trung vào sợi dây, hai mắt nhìn thẳng, tâm lý vững vàng, và tin tưởng vào pháp thuật của thầy Vương.

Ông thầy bùa thắp lên ba nén nhang, vì đây là cúng người sống nên không cần vái lạy, tiếp theo ông ấy rút hai lá sớ trong ống tay áo ra, đọc một lá trước mặt tôi, một lá đọc trước con hình nhân. Sau đó thầy Vương bắt tôi ngửa bàn tay lên, nhắm lấy ngón cái mà cầm con dao cứa một đường, dù đã có chuẩn bị như tôi vẫn thấy chỗ bị cắt đau nhói.

Khi máu chảy ra, thầy bùa nhanh chóng ấn ngón cái của tôi vào cả hai lá sớ. Có thể hiểu là ông ấy đang bắt tôi điểm chỉ vào giấy đăng ký kết hôn. Nhìn hai dấu vân máu trên nền giấy vàng đã khô đi, thầy Vương gập gọn một lá sớ, gài vào cổ hình nhân. Còn một lá của tôi, ông ấy châm lửa đốt đi, vừa đốt vừa khua khua quanh đầu tôi, khiến cho cả người tôi ám khói khét nẹt.

Hoàn thành nghi lễ, thầy bùa cầm chiếc chuông nhỏ lên, ghé sát vào tai hình nhân, ông ấy gọi:

- Giàng Thị Dương

Keeng!

Cứ như vậy liên tiếp ba lần, cách mỗi lần là một hồi chuông, giống như hô thần nhập tượng vậy. Tiếng chuông cuối vừa dứt, thầy Vương đặt lại chuông lên bàn, hai chân chậm dãi lùi về phía giường, coi như nhiệm vụ gọi hồn của ông ấy đã hoàn tất.

nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng ai rơi vào tình huống của tôi mới thấy, chuyện này thực sự rất nghiêm túc. Không khí trong phòng lập tức trùng xuống, tôi ngồi bên ghế trái, đối diện với cánh cửa chính khép hờ, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có duy nhất một nguồn sáng tỏa ra từ ngọn nến, từng đó không đủ để tôi quan sát cả căn phòng. Thứ tôi có thể thấy rõ nhất là một nửa khuôn mặt của hình nhân bên ghế kia, ám ảnh tâm lý khiến tôi không dám nhìn thẳng về phía nó.

Nén nhang vừa thắp đã bắt đầu rụng tàn, khói nhang bay thành từng dòng trong không khí, có thể dựa vào đó mà thấy được không gian trong phòng ngưng đọng như thế nào. Bỗng tôi thấy làn khói kia chuyển động.

Vù.

Cánh cửa mở tung trước mắt tôi. Là gió. Vì tôi thấy xung quanh không hề thay đổi, như trong phim là sẽ có một bóng đen ập vào, tiếp theo ra sao thì tôi chẳng rõ, vì tới đó là tôi không xem nữa. Mùi quế trong phòng đang tan dần, hoặc là có một thứ mùi khác vừa xuất hiện. Tôi hít thử một hơi, thực sự là có mùi lạ bay phảng phất quanh đây. Không phải đợi lâu, tôi lập tức cảm thấy thứ mùi đó đang tiến thẳng tới chỗ mình.

Đó không những rất thối, mà còn gây gây như mùi xác động vật đang phân hủy. Mỗi lần tôi hít thứ mùi đó vào, ruột gan tôi như muốn tuôn ra đường mũi hết, kinh khủng tới choáng váng mặt mày. Tính cho tay lên bịt mũi, nhưng nhớ lời dặn của thầy bùa, không được động đậy nên tôi lại nhịn xuống, nhưng mặt mũi vẫn méo xẹo đi.

Chắc quỷ đang tới. Tôi thầm nghĩ, cố gắng ổn định tâm lý, chỉ mới là mùi của nó thôi mà tôi đã không chịu được, nếu thấy hình dạng nó, chắc tôi sẽ chết ngất mất. Bình tĩnh, bình tĩnh. Hai mắt nhìn thẳng, phía trước là khoảng sân tối om, không có gì cả, chưa có gì cả, hình như có gì rồi. Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi, trong bóng tối trước mặt, có thứ gì đó vừa chuyển động.

Thực ra sau một lúc hít thở cái mùi thối đó, tôi lại thấy nó không khó ngửi lắm, có lẽ là tôi đã quen nên có ngửi tiếp cũng thầy bình thường. Mà càng ngửi, tôi lại càng thấy mùi này thay đổi, đang từ thối như vậy, ngửi một lát, tự nhiên thấy dễ chịu hẳn. Giống như mùi của đồng cỏ vậy, vừa thoải mái vừa mát mẻ, lại có phần giống mùi hoa dại, thoang thoảng rất nhẹ nhàng. Chắc không phải quỷ quái gì đâu, đây là mùi của rừng núi theo gió bay vào thôi.

Tôi bỗng thấy mình chẳng còn căng thẳng gì nữa, toàn thân thả lỏng, tâm trạng thư thái như ngồi ngoài đồng hóng gió vậy. Thú vị ở chỗ, bóng đen bên ngoài đang tan dần, xuất hiện trước mắt tôi, thực ra là một người.

Người này thân hình không cao, dáng vẻ nhỏ nhắn, tuy là quần áo có hơi rách nát, nhưng tôi vẫn nhìn ra, đây là một cô gái. Sao ở đây lại có con gái, có khi là người giúp việc trong nhà ông thầy bùa, nhưng mà quần áo tả tơi như vậy, chắc không phải là bị ông ta đánh đập hành hạ chứ. Tôi thấy cô gái ấy ngập ngừng đứng ngoài cửa không bước vào, định mạnh dạn đứng dậy gọi, bỗng sực nhớ ra là mình đang phải thi hành lễ, dù có bất cứ chuyện gì cũng phải ngồi im.

Cô gái sau một hồi ngó ngang ngó dọc, chắc không thấy ông thầy bùa kia nên mới nhấc chân qua bậc cửa, chầm chậm bước vào. Tôi vẫn chưa thấy được mặt mũi của cô ấy, vì tóc tai rũ rượi quá, giống như cô ấy vừa lăn lộn trong bụi cây nào đấy đi ra vậy. Cô gái càng tới gần, mùi thảo mộc càng bay đậm, tôi còn cảm nhận được cả mùi bùn đất rất nhẹ bay ra từ người cô ấy. Chẳng biết cô ấy đi đâu đêm hôm mà toàn thân lấm bẩn như thế, đây cũng không phải phòng của cô, cô bước vào để làm gì?

Chẳng lẽ cô không thấy tôi đang ngồi như tượng, và con hình nhân kỳ dị đang đứng lù lù kia sao, đây không phải nơi cho cô bước vào. Đang nghĩ bỗng tôi lạnh sống lưng. Không đúng, tôi ở đây là để chờ một con quỷ, giờ đáng nhẽ nó phải xuất hiện rồi, tại sao tôi chưa thấy nó. Không phải chứ, con quỷ ấy...

Vừa nghĩ tới đó, tôi chớp mắt, lập tức khuôn mặt của cô gái áp sát vào mặt tôi. Cũng không tới nỗi tệ. Tôi thầm nghĩ, cô ấy có đôi mắt sinh động, làn da trắng hơi nhợt, mũi miệng vừa vặn, tổng quan thì khá ưa nhìn. Nhưng mùi trên người cô ấy nặng quá, tôi ngửi một hơi mà toàn thấy mùi bùn, nhìn không đến nỗi bẩn thỉu lắm mà sao nặng mùi thế.

Cô gái nghiêng đầu mấy lần, dường như đang nhận xét nhan sắc của tôi, khuôn mặt không biểu cảm cứ đưa qua đưa lại trước mắt khiến tôi muốn vung tay gạt cô ấy qua một bên. Được một lát thì cô ấy hôi không nhìn tôi nữa, lại chầm chậm bước về phía con hình nhân.

Tôi vẫn lẩm nhẩm mấy lời ông thầy bùa dặn trước khi hành lễ, không được nhìn sang bên phải, không được quay đầu, không được cử động. Nhưng khi cô gái kia đi khỏi tầm mắt, tôi lại tự nhiên quên dần mấy câu khẩu quyết ấy, trong lòng nảy sinh một sự tò mò rất lớn. Tôi muốn xem cô ấy đang làm gì, có khi nào cô ấy thấy con hình nhân kia lạ lạ, lại động vào nó thì sao. Không được, nếu cô ấy làm gì tới con hình nhân thì buổi lễ ngày hôm nay sẽ trở nên vô nghĩa, và tôi sẽ không thể thoát khỏi những chuyện kinh khủng này.

Suy nghĩ mỗi lúc một mơ hồ, tôi không nghĩ tới là, có một ông thầy bùa và ba người bạn của mình cũng đang ở trong phòng này. Tôi chẳng nhớ được gì, ngoài một điều, tôi muốn nhìn xem cô gái kia đang tiếp tục làm gì. Dù lý trí tôi vẫn tỉnh táo, tôi biết mình không được quay sang bên đó, không được động đậy dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng cơ thể tôi hoàn toàn không nghe theo.

Tôi quay đầu sang phải, hai mắt tìm tới nửa khuôn mặt hình nhân bên kia.

Đối diện với tôi, không phải nửa khuôn mặt, mà là cả khuôn mặt hình nhân trắng bệch đang nhìn lại. Sợi dây trong tay tôi rung rung, nhưng tôi không còn biết mình phải làm gì, trong một khắc tôi thấy xung quanh lập tức sáng bừng lên và hình nhân kia bỗng cười với tôi. Nụ cười vô hồn, như có như không hiện lên trên khuôn mặt cứng đờ ấy.

Vậy là sao? Tôi ngây người nhìn theo từng cử động mà hình nhân làm ra. Nó vẫn nhìn tôi, nhưng khoảng cách dần thu hẹp lại, dường như nó đang di chuyển, nhưng tôi không thể nhìn đi đâu khác, ngoài hai hốc mắt đen ngòm kia. Đầu tiên là cách một cái bàn, sau đó là nửa cái bàn, rồi cách một cánh tay.

Vừa di chuyển, hình nhân vừa nâng một bên tay lên, cử động chậm chạp và giật cục như con rối, tôi dán mắt vào cánh tay đó, giờ thì lại có một giọng nói vang lên trong đầu tôi:

“Nắm lấy, nắm lấy đi”

Tôi phải nắm lấy, bàn tay giấy đang dần vươn tới gần tôi, kéo theo khoảng cách càng được thu hẹp. Phải vươn tay ra, tôi muốn chạm vào nó, giữ chặt nó, đây giống như một khát khao thầm kín vẫn tồn tại trong lòng tôi bây lâu nay.

Bỗng có một tiếng động cực lớn vang lên, lý trí tôi dao động, bàn tay giấy kia lập tức lùi xa khỏi tầm mắt tôi. Không được, tôi muốn nắm lấy nó! Ngay lập tức cơ thể tôi lao theo cánh tay giấy kia, bằng một sức lực phi thường, tôi vươn tay chộp lấy nó. Nhưng chỉ một khắc thôi, bàn tay ấy vuột mất, và trước mắt tôi chợt hiện lên một đống lửa cháy rừng rực.

Chuyện gì đang diễn ra, không được làm thế, tôi chưa chạm được vào bàn tay ấy, là kẻ nào vừa châm lửa, mẹ kiếp. Tôi như phát điên lên, xung quanh tôi bỗng bó chặt lại, cảm giác toàn thân bị kéo giữ kịch liệt, không thể vùng ra cũng không thể xoay chuyển. Hai tai ù đi, có tiếng ồn rất lớn liên tục dội vào tai tôi, vừa giống tiếng gào thét, vừa giống tiếng khóc bi ai.

“Cứu...”

“Cứu tôi...”

“Xin hãy cứu tôi...”

Mẹ kiếp, có người trong đám cháy, có người đang kêu cứu. Tôi phải dập lửa đi, đó là một cô gái, chính cô ấy đang gọi tôi, ai đó hãy nghe cô ấy gào khóc đi, cứu lấy cô ấy. Càng cố gắng vùng ra khỏi những thứ đang níu giữ lấy mình, tôi càng bị lún sâu xuống, không thể thoát ra nổi. Cái thứ chết tiệt gì đang kéo tôi lại, tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy những bóng đen chập chờn, và đống lửa đang đần lụi đi.

Tiếng gào thét không còn vang lên trong đầu tôi nữa, suy nghĩ của tôi dần trở lên bình tĩnh, hai mắt bỗng ngây dại. Tôi buông xuôi hai tay, cảm giác bất lực dội lên trong lòng, khiến tôi như đổ sụp xuống. Có ai đó đã đỡ lấy tôi, không rõ là người nào, nhưng giữa cơn mê man thực ảo lẫn lộn, tôi nghe được một giọng thân quen gọi tên mình.

“Minh, Minh...”