Giải Mã Mê Cung

Chương 47



Thomas không có chút khái niệm nào về thời gian khi trải qua quá trình Biến đổi.

Quá trình này bắt đầu giống như những ký ức đầu tiên ở trong chiếc Hộp - tối tăm và lạnh lẽo. Nhưng lần này Thomas không cảm thấy có bất cứ thứ gì chạm vào cơ thể mình cả. Nó trôi trong hư vô, mắt chỉ thấy một khoảng không đen ngòm. Nó không nhìn, không nghe, không ngửi thấy gì hết. Như thể có kẻ nào đó đã đánh cắp mất năm giác quan của Thomas và bỏ mặc nó trong chân không.

Thời gian mỗi lúc một lê thê. Nỗi sợ hãi chuyển thành sự tò mò rồi chán chường.

Cuối cùng, sau khi đã chờ đợi chán, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Một cơn gió xa xôi nổi lên, khó mà cảm thấy, nhưng có thể nghe thấy được. Tiếp đến, một làn sương trắng xuất hiện ở đằng xa - một đám khói cuộn xoáy tạo thành một cái phễu khổng lồ, vươn dài mãi đến khi Thomas không còn nhìn thấy đỉnh và đáy của nó nữa. Thomas cảm thấy những luồng không khí bị hút vào trong vòng xoáy từ phía sau lưng thổi tới, cuốn lấy áo quần và tóc tai của nó làm chúng tung bay như những mảnh cờ trong gió bão.

Đám sương dày bắt đầu di chuyển về phía Thomas - hoặc là Thomas đang tiến lại gần nó - và nó tăng tốc một cách đáng báo động. Một vài giây phút trước Thomas còn nhìn thấy rõ hình dạng của cái phễu, thì giờ đây trước mắt nó chỉ tuyền một màu trắng.

Rồi Thomas bị cái phễu xoáy tít kia nuốt chửng. Nó cảm thấy đầu óc mình bị đám sương khói bao phủ và các ký ức bắt đầu đổ ào vào trong tâm trí của nó.

Mọi thứ trở nên đau đớn.