Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 8: Mục tiêu mới của đội trưởng



Sau khi Cố Lăng Vi thổi khúc sáo đó, một khoảng thời gian dàisau này cô đã trở thành trung tâm thảo luận của các học sinh giáo viêntrong trường, thế nên có những lúc nhắc tới cô, người ta sẽ nói phải đixem cô gái thổi sáo kia rốt cục là người nào, giống như một đặc trưngkhông lẫn vào đâu được.

Nếu xét một cách khách quan, Cố Lăng Vi thổi hết sức bình thường,tuyệt đối không đạt đến trình độ chuyện nghiệp hay tiêu chuẩn gì đâu,nhưng đơn giản bởi vì trong tình cảnh này, ở cái học viện quân sự này,mười phần là dương khí đậm đặc, mọi người lại biểu diễn đều là nhữngtiết mục hết sức đơn giản bình thường, cho nên Cố Lăng Vi chiến thắngbởi vì đánh bất ngờ ấy.Vậy là trong bóng đêm, đối lập với những ngườikhác, cô chỉ thổi một khúc du dương, lại chứa đựng bản sắc dân tộc đậmđà, khiến cho người khác có thể khắc cốt ghi tâm.

Cũng không trách cuối cùng viện trưởng có nói một câu, cô bé kia đilàm lính văn công cũng không tệ đâu, cái này dĩ nhiên là thủ trưởng nóiđùa thôi, dù là cô Lưu hay Vu đội trưởng, ai cũng thấy Cố Lăng Vi trởthành lính văn công là điều vô cùng đáng tiếc.

Sau vài ngày ngắn ngủi được thả lỏng tinh thần, việc huấn luyện vẫnnghiêm khắc như cũ mà tiếp tục, ngoài việc luyện tập kết cấu đội ngũ,các hạng mục tập huấn mới luôn được tăng thêm.Cố Lăng Vi thích nhất làhạng mục bắn bia, đương nhiên muốn bắn được thì trước tiên phải nắm chắc kỹ thuật và đặc tính của loại súng trong tay, tư thế nhắm mới là quantrọng nhất.

Về phần tháo lắp súng, trước đây khi ở đại học Công An, Cố Lăng Vicũng chưa từng học qua chương trình này, lúc đó chỉ có ngắm mục tiêu màbắn vào bia thôi, cho nên môn học này đối với Cố Lăng Vi mà nói, cũngchẳng có tí ưu thế nào cả.Có chăng là cô đã từng chạm vào rất nhiều dạng súng ống, so với các bạn khác tò mò lại không dám sờ vào, thì có amhiểu chút chút.

Học viện quân sự vẫn còn sử dụng súng ống 56 bán tự động đã sản xuất nhiều năm.

" Súng ống 56 bán tự động này là vũ khí bộ binh sử dụng cho mộtngười, nó lấy hỏa lực, lưỡi lê gập vào báng súng để sát thương kẻ địch,kết cấu chuyên dụng ngoài thoát khí còn tống vỏ đạn ra ngoài.Toàn bộsúng dài 1025mm đối với súng hạng nặng, khối lượng 3.85kg. Nồng súng dài 521 mm, rãnh nòng súng có 4 đường xoay bên phải, khả năng có thể bắn 10 phát.

Đạn bắn ra di chuyển khoảng 7.62 mm trong súng. Vận tốc ban đầu là735m/s, tốc độ bắn lúc chiến đấu là 35 -40 phát/ phút, tầm sát thương:400m, cự li bắn: 1000m, cự li lớn nhất: 1500m..."

Vu đội trưởng đứng trước phòng học vừa ôm súng vừa giảng giải, hơnnữa còn thực hành luôn, lưu loát nhanh nhẹn tháo ra, rồi trước sự hoamắt ngưỡng mộ của đám học viên mà lắp vào.Xem thế là đủ rồi, nữ sinh đối với vũ khí cũng không có hứng thú bằng nam sinh đâu, vốn dĩ trong phòng học ngay từ đầu các nữ sinh đã xao lãng nhiều rồi, đến khi thấy độitrưởng làm một loạt động tác đó mới suýt rơi tròng mắt.

Trong chương trình học lắp ráp súng, các học viên sẽ chia làm 5 độicùng thực hành, 20 người một đội, mỗi đội sẽ có một giáo viên bên cạnhgiảng giải thêm, Vu đội trưởng vốn là không cần tự mình ra tay, thế lạichủ động nhảy vào tổ của Cố Lăng Vi, cô Lưu nhìn qua cũng đoán được ítnhiều, chỉ là tự hiểu không nói ra mà thôi.

Khó có được dịp ngồi trong phòng nghe giảng, cho dù là nội dung cóbuồn tẻ đến mức nào, các sinh viên mới đều không hẹn mà cùng nhau thởphào nhẹ nhõm, đội trưởng giảng xong, quét mắt xuống dưới liếc nhìn CốLăng Vi một cái:"Cố Lăng Vi. "

"Có."

Cố Lăng Vi thẳng tắp đứng lên.

"Cô đem súng trên bàn lắp ráp lại một lần thử xem."

Cố Lăng Vi ngẩn ra, cúi đầu nhìn loại súng 56 bán tự động trên bàn,không biết đã qua bao nhiêu người sử dụng, sấy lan cũng không còn, màusắc giờ chỉ là màu đơn thuần của kim loại, gỗ nơi báng súng còn đầynhững lỗ nhỏ, dính một thứ mỡ màu đen, nhìn thấy mới biết so với tưởngtượng của mình còn kém xa rất nhiều.

Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Đội trưởng một cái, trên mặt đội trưởngđúng là chẳng bao giờ có một tia biểu tình gì, cô chần chờ một lát rồidựa theo các bước lúc nãy mà làm, trình tự có chút chậm chạp lấy súnglên, mở ra từng cái rồi lắp ráp lại đầy đủ, dù hơi chậm nhưng trình tựđúng, cũng là lần đầu tiên làm, đâu dễ gì hoàn thành.

Trong lòng đội trưởng tự chấm cho Cố Lăng Vi 90 điểm, ít nhất cô bécũng giống với bộ dạng chiến sĩ, không giống với những nữ sinh khác,không có vẻ gì là tích cực.Khóa huấn luyện này thực ra chỉ yêu cầu họcviên nắm vững những kiến thức, hiểu biết nhất định về vũ khí đơn giảntrong sách huấn luyện chuyên dùng thôi, đội trưởng nhân tiện mà nâng cao một chút, và Cố Lăng Vi đương nhiên không hề biết điều này.

Vu đội trưởng chỉ mất một lát đã hoàn tất, Cố Lăng Vi thì gần như lànửa tiếng mới hoàn thành xong, lòng tự tin của cô không khỏi chịu mộttrận đả kích nghiêm trọng, đội trưởng liếc mắt cô một cái, ôn hòa hiếmthấy, nói:"Tôi làm lính mười năm thì mới có được thành tích của ngày hôm nay, lúc tôi làm lần đầu, so với cô quả thực kém xa."

Cố Lăng Vi kinh ngạc, đội trưởng vốn lạnh lùng kia là đang an ủi côsao, thấy Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn, đội trưởng Vu khẽ ho khan mộttiếng, tiếp tục nói:

" Súng như là sinh mệnh thứ 2 của chiến sĩ, làm một binh sĩ đủ tưcách, phải biết bảo vệ thật tốt súng như chính hai mắt của mình, tuy lýthuyết cũng quan trọng, nhưng tôi đặc biệt chú ý đến hoàn cảnh tác chiến cần phải tự mình đề phòng trục trặc, hoặc là phải nắm được lực sátthương của vũ khí, khi đó mới có thể dễ dàng khống chế được quânđịch.Chúng ta hôm nay chỉ tìm hiểu những thứ đơn giản thôi, phía dướinghỉ ngơi mười phút, sau mười phút thì tập hợp ngay sân thể dục, chúngta thực hành tư thế bắn súng cùng cách nhắm súng".

Đội trưởng cầm súng rồi ra khỏi phòng, Trương Lệ Hồng nhanh nhẹn vỗvỗ bả vai Cố Lăng Vi:"Oa! Lăng Vi, mình cuối cùng cũng cảm thấy, độitrưởng đối với cậu rất không bình thường nha, cậu có thấy không, bài học gì đội trưởng cũng đối với cậu nghiêm khắc hơn người khác rất nhiều,đúng không hả Hiểu Vân?"

Hà Hiểu Vân gật gật đầu nói:"Lăng Vi, cậu tự cầu phúc đi, ba mìnhnói, cấp dưới càng xuất sắc, càng muốn tôi luyện nghiêm hơn, cậu cẩnthận một chút."

Lý Dĩnh tiếp lời:"Hiểu Vân, Lệ Hồng, hai đứa này đúng là lắm chuyệnmà, mình xem đội trưởng như vậy, Lăng Vi ngược lại càng thích phảikhông, người này đúng là muốn làm lính đến điên rồi."

Cố Lăng Vi liếc bọn họ một cái:"Còn có 8 phút nữa, các cậu muốn tiếp tục đứng đây châm chọc phê bình mình sao?"

Cố Lăng Vi vừa nói xong, Lý Dĩnh lập tức lao vút ra ngoài:"Chúng ta mau đi WC, không kịp mất."

Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng hai bên trái phải lôi Cố Lăng Vi chạytới WC, Cố Lăng Vi càng nghĩ càng thấy bất đắc dĩ, cô có định đi đâuchứ.

Huấn luyện ngắm bắn cũng giống như luyện tập đội ngũ, đây đều là phạm vi huấn luyện sức chịu đựng của tân sinh viên, bởi vì việc này vô cùngbuồn tẻ, đối với một đám thiếu niên mười tám mười chín tuổi hào hoaphong nhã, nằm nghiêng một góc nào đó, không nhúc nhích, chỉ có thể tậptrung cao độ để hoàn thành nhiệm vụ.Đội trưởng tự mình chỉ đạo tổ của Cố Lăng Vi, làm cho các thành viên khác trong tổ âm thầm kêu khổ mấy ngàyliền.

Ai chẳng biết đội trưởng tích cực nhường nào, luyện tập đội ngũ đãthế, khác hẳn với sự huấn luyện của cô Lưu.Đội trưởng Vu làm mẫu xong,sinh viên chia làm hai nhóm luyện tập, Cố Lăng Vi được sắp xếp là ngườiđầu tiên.

"Mục tiêu chính là ở phía trước một trăm mét, vào tư thế - lắp đạn."

Đội trưởng hô khẩu lệnh, Cố Lăng Vi bắt đầu một loạt tư thế quỳ rạptrên mặt đất, không chỉ cô, những người khác ai cũng phải nhe răng nhếch miệng, dựa vào những quy trình sử dụng vũ khí đội trưởng đã dạy qua,dồn lên 5 phát ngòi nổ đạn cao su, lại đẩy vào chốt lên đạn.

"Chú ý nhắm bắn, sẵn sàng áp cò súng, bóp cò, bắn!"

Vu đội trưởng tiếp tục khẩu lệnh, sân thể duc liên tục vang lên những tiếng nổ vang trời cùng với thanh âm động cơ lập đi lập lại. cho dù lànhiệt độ không thấp nhưng mà tì người trên mặt đất rắn lâu như vậy, cũng đã vô cùng khổ sở rồi.Không chỉ hoảng thôi đâu, còn có từng đợt khílạnh, xuyên qua quần áo chui vào trong bụng, đội trưởng thế còn đi tớiđi lui sửa tư thế cho bọn họ nữa.

Một lát sau, Hà Hiểu Vân bên cạnh cũng chịu không nổi nữa, lui xuống thấp giọng nói:"Lăng Vi, mình đau bụng, muốn đi wc..."

Cố Lăng Vi còn chưa kịp nói gì, đội trưởng Vu đã đi tới quất roi vàomông Hà Hiểu Vân:"Không được chụm đầu ghé tai nói chuyện, chổng mông cao như thế trông ra cái gì hả, đây không phải chỗ để cô nhảy Disco, xoaytới xoay lui làm gì, còn động nữa à, tôi cho nhảy tại chỗ một trăm cáibây giờ."

Hà Hiểu Vân nghe xong mặt mũi trắng bệch ra, vội vàng nằm im khôngnhúc nhích nữa.Nhưng mà mặt mày cứ nhăn nhó không ngừng mãi, Cố Lăng Vicũng thôi không bận tâm bạn nữa, chăm chú nhìn tấm bia phía trước thậtlâu.Từ khi tốt nghiệp đại học công an, cô cũng không mấy khi luyện tậplại, mọi thứ trong trí nhớ cũng theo năm tháng nhòa dần, tuy là còn nhớtư thế, nhưng mà cảm giác ngắm bắn lại tìm không ra.

Đội trưởng Vu quét mắt sang Cố Lăng Vi, tư thế nằm chuẩn rồi đấy, một loạt động tác vừa rồi cũng quá mức thuần thục, giống như đã luyện tậpqua nhiều lần.Cô chợt nhớ lại có lần Lăng Vi nói, trước kia từng thamgia kỳ huấn luyện của bộ đội danh dự, chẳng qua chỉ là một kỳ huấn luyện ngắn ngùi, làm sao có thể huấn luyện một nữ sinh thành ra như vậy, thật sự là vô cùng hiếm có, hay nói thẳng ra, Cố Lăng Vi là một thiên tài.

Từng ngày qua đi, các hạng mục huấn luyện dần dần được nâng cao, độitrưởng với Cố Lăng Vi cũng càng thêm yêu quý, đó là một cô bé có tài,suy nghĩ sâu sắc, can đảm mà cẩn trọng, không những thế còn biết chịukhổ, không giống đa số nữ sinh chỉ cần hơi mệt sẽ kêu rên thấu trời, oán thán không ngớt.

Hơn nữa, sau khi nghe cô bé thổi sáo trong dịp liên hoan học viện,đội trưởng phát hiện ra mình không chỉ đơn giản là xem trọng một tàinăng, cô còn muốn cô bé trở thành nữ chiến sĩ đặc công dự bị, như gợilên trong cô một phần quá khứ đã chôn sâu trong trí nhớ.

Có một người chiến hữu của cô đã hy sinh, các kỹ năng của cô ấy đềuhoàn thành xuất sắc, hơn nữa còn là một sinh viên cực kì xinh đẹp, chođến lúc cô ấy hy sinh, đồng đội mới biết được, lần đó cô tính hoàn thành nhiệm vụ xong thì sẽ nhanh chóng kết hôn, vị hôn phu cũng là một quânnhân xuất sắc, trinh sát đã tác chiến lâu dài.

Có mặt ở lễ tang của cô ấy, đội trưởng Vu cùng một đồng đội trongnhóm liếc nhìn người đàn ông kia, cao lớn và anh tuấn, thắt lưng đứngthẳng, trên mặt hiện lên đầy vẻ đau khổ bi thương.Cũng từ lúc đó, bọn họ mới biết được rằng, người đồng đội đa tài kia vốn dĩ có lai lịch giacảnh hiển hách như vậy, và cũng bắt đầu từ đó, đội trưởng mới có chútquan tâm đến gia cảnh của từng học sinh, không phải để khinh khi, bởi vì biết đâu trong đó sẽ có anh hùng tồn tại.

Trên người Cố Lăng Vi lúc này, không biết vì cái gì, Đội trưởng cảmthấy có thể tìm thấy bóng dáng người đồng đội của mình năm đó, bởi vậycảm tình của cô cũng khác đi, vô tình, trong suy nghĩ không còn là mộtCố Lăng Vi đơn thuần nữa, thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mìnhngày ấy.