Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 64: Em gái phiền toái của Trương Lệ Hồng



Dưới cây dương lớn bên trái sân huấn luyện, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân bên trái bên phải ngồi cạnh Trương Lệ Hồng, vào mùa đông cũng qua mùahuấn luyện gay gắt, gần đây các cô ngoại trừ huấn luyện trong đội điềutra, mỗi ngày một lần cố định việt dã 5km và huấn luyện đánh nhau kịchliệt, còn lại đều rảnh rỗi, cho nên cũng là thời gian tương đối thoảimái nhất, ít nhất là so với trước kia đã tốt hơn nhiều lắm.

Nhóm nữ binh có lẽ đã quen với huấn luyện khắc nghiệt như thế.Quanhsân huấn luyện đoàn bộ, có một vòng cây dương trắng cao lớn, giống nhưtrường quân đội ở thành phố C, tuy hiện giờ cây dương đã trút hết lá,chỉ còn cành khô, nhưng khi muốn nhớ lại chuyện xưa, ba người vẫn thíchngồi nghỉ ngơi ở đây nói chuyện, tới đây ngồi một lát để trò chuyệnthôi, dù sao giờ kí túc xá có hơn 10 người, còn trước kia phòng 308 chỉcó 4 người, Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi liếc nhìn Trương Lệ Hồng, gần đâyTrương Lệ Hồng có vẻ không yên lòng, mày luôn nhăn chặt, huấn luyện cũng hay mắc lỗi, tình huống này trước kia ở trường quân đội cũng xảy ra một lần, cho nên Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đoán chắc là chuyện khó giảiquyết.

Chỉ là tính cách Trương Lệ Hồng hết sức mẫn cảm, nếu giúp cô ấy phảithật cẩn thận, để tránh chạm vào tự tôn, cho dù là bạn bè thân thiết,đôi khi cũng phải bận tâm một chút về cảm nhận của người kia.

Mấy ngày nay chuyện cũng không có chuyển biết tốt đẹp, còn có xuhướng nghiêm trọng hơn, bởi vậy Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân nghĩ, quyếtđịnh trực tiếp hỏi thì hơn, tính ra dù cho Lệ Hồng có khó giải quyếtnhưng có thêm hai người các cô có lẽ sẽ dễ dàng hơn, Cố Lăng Vi cũng thở dài, bất giác nhớ tới mình luôn dựa vào sự che chở của Diệp Bành Đào,hóa ra cũng thành đặc quyền rồi.

Hà Hiểu Vân lặng lẽ chạm cô một chút, Cố Lăng Vi mới hồi phục tinhthần, suy nghĩ rồi khoát tay lên vai Trương Lệ Hồng, nói: "Lệ Hồng,chúng ta là bạn phải không?"

Trương Lệ Hồng ngẩn ra, mày giãn ra, liếc nhìn cô một cái nói: "Đương nhiên, còn hỏi, năm đó bốn người chúng ta đã thề rồi, có phúc cùnghưởng".

Hà Hiểu Vân gật gật đầu: "Vậy cậu gần đây bị làm sao, có thể nói vớibọn mình được không, cho dù giải quyết không được ít nhất so với mìnhcậu ngồi buồn thì cũng tốt hơn mà".

Trương Lệ Hồng suy sụp cúi đầu, lúc lâu mới ngẩng lên nói: "Cái kia Lăng Vi, Diệp Bành Đào không nói gì với cậu sao?"

Cố Lăng Vi lắc đầu: "Nói cái gì?"

Trương Lệ Hồng áy náy: "Chính là em gái mình, chuyện của Lệ Na". Nóixong trên mặt có chút tức giận: "Mình nhiều năm không về nhà, không ngờLệ Na lại biến thành cái dạng này, trước kia mình nhớ rõ nó hiền lànhlắm, giờ học hư, hám giàu, trèo cao".

Nói xong lại thở dài: "Lăng Vi, mình xin lỗi cậu, Diệp Bành Đào đãgiúp nó làm tiếp tân, việc rất tốt, sạch sẽ, thoải mái, thu nhập tốt lại ổn định, cơ hội như thế nó không thể nào tìm được, thế mà đi theo cáiđứa bạn trung học tên là Hoàng Khiết gì đó, hỗn độn, giờ mình cũng không quản được nữa rồi".

Hà Hiểu Vân nhíu mày: "Vẫn phải quản , Lệ Na tuổi nhỏ, lớn lên ở nông thôn rất dễ bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, cậu nếu không quản sau nàycàng phiền đó".

Trương Lệ Hồng gõ lên đầu mình vài cái: "Con nhóc này đúng là khôngbớt lo được, không phải vì ba mẹ thân thể không tốt mình đã sớm đưa nólên xe lửa gửi về rồi, làm tiếp tân không làm lại đến làm phục vụ Thịnhthế hoa đình nói gì mà lương tháng hơn vạn, mình cũng không tin, bưngtrà rót nước mà được 1 vạn, người ta cũng không phải ngốc, nếu kiếm tiền dễ thế mình còn làm lính làm gì, đi bưng trà rót nước cho rồi, chỉ làmình nói, nó không nghe".

Trương Lệ Hồng cực kì lo lắng nói tiếp: "Lăng Vi, còn phải phiền toái Diệp liên đoàn trưởng nhà cậu, giúp mình hỏi thăm xem, chỗ Thịnh thếhoa đình kia rốt cục là làm cái gì, phục vụ có thể kiếm nhiều tiền vậysao, mình nghe sao giống như nói hưu nói vượn thế".

Cố Lăng Vi nhíu mày cùng nhìn Hà Hiểu Vân, hai người rất ăn ý, không nói ngay cho Lệ Hồng biết Thịnh thế hoa đình là nơi ra sao.

"Trương Lệ Hồng có điện thoại, là ba cậu gọi tới".

Trần Thụ Hoa lớn tiếng gọi Trương Lệ Hồng cùng đi, Hà Hiểu Vân thấpgiọng: "Lăng Vi, mình thấy không tốt rồi, Thịnh thế hoa đình của anhcậu, chúng ta cũng qua xem rồi, nào có phục vụ gì, ngoại trừ nam phục vụ bưng trà rót nước thật, còn lại chính là công chúa tiếp viên, em LệHồng không hay rồi".

Nói xong ném cành cây trong tay: "Cậu nói xem Lệ Na thông mình như thế sao lại không phân biệt được tốt xấu vậy chứ?"

Hà Hiểu Vân dũ dũ đứng lên: "Lăng Vi, không được, mai chúng ta rangoài một chuyến, trước tìm cô bé đó nói chyện, đừng để Lệ Hồng biết lại khổ, ngoại trừ ba mẹ, Lệ Hồng chỉ có em gái này là thân thiết nhất,mình sợ cô ấy không chịu nổi".

Cố Lăng Vi gật gật đầu.

Ngày hôm sau cơm chiều xong hai người liền tới cửa lớn Thịnh thế hoađình, cách đó không xa là em gái Lệ Hồng, qua tám giờ, từ rất xa có haicô gái ăn mặc hở hang đi tới, lúc cách các cô càng gần, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân há hốc mồm kinh ngạc. Chỉ một tháng ngắn ngủi, cô nữ sinhtrước kia có vài phần quê mùa giờ đã là một phụ nữ đô thị xinh đẹp, tócdài uốn lượn sóng, thả sau lưng, ăn mặc cực kì ít vài, lộ ra đùi dài vàphần ngực cổ, vừa nhìn đã thấy không phải con gái đàng hoàng, trên mặttrang điểm đậm, làm gương mặt thanh tú của cô bé càng thêm hoàn mỹ màdiêm dúa, nhưng lại nồng đậm hương vị phong trần. Nhìn thấy Cố Lăng Vivà Hiểu Vân, Trương Lệ Na hoảng sợ, đây là bạn tốt của chị, cô chỉ gặpqua một lần nhưng ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì nữ binh xinh đẹp như thếcô chưa từng gặp qua, hơn nữa hai người này thực lòng đối tốt với họ,điều này cô dù không có kinh nghiệm trong xã hội cũng có thể cảm nhậnđược. Cô biết công việc của mình là chị Cố tìm giúp, hoàn cảnh làm việcđúng là không tệ, nhưng một tháng chỉ được một ngàn, trừ tiền thuê nhà,muốn mua thêm áo quần thời trang hay đồ trang điểm cũng không đủ, cònHoàng Khiết học cùng trung học lại ra trường sớm một năm so với cô, tủquần áo đầy đồ mới, trang sức tinh xảo và cả đồ trang điểm đắt tiền, rõràng bộ dạng còn kém hơn cô nhưng người ta giờ lại đẹp hơn cô nữa. Bởivậy Trương Lệ Na lung lay, hơn nữa Hoàng Khiết cũng nói thêm vào, vì thế cô dứt khoát kiên quyết đến chỗ đó làm, còn cùng chị mình cãi nhau mộttrận, chỉ nói cô hư vinh, học không giỏi, nhưng mà cô thích cuộc sốngnhư thế, cô không muốn suốt ngày dãy dụa ở thấng lớp thấp nhất xã hộichỉ lo ấm no, mỗi ngày vì chút củi gạo mà chi li tính toán, cô nghĩHoàng Khiết như thế, muốn ăn gì, muốn mua áo quần đẹp đều được, vì thếLệ Na nghĩ trao đổi như thế cũng đáng lắm. Chỉ là chỗ sâu nhất tronglòng cũng có phần kiêng kị chị, dù cho lúc nhà cực kì khó khăn, cũng làchị chống đỡ, cho nên trong cảm nhận của cô Trương Lệ Hồng vẫn rất cóđịa vị, có khi còn lớn hơn cả ba và mẹ, nhưng lúc này đây cô không muốnnghe theo chị khoa tay múa chân, dù sao đó là cuộc đời của cô, dù thếnào cũng là cô tự mình quyết định.

Cố Lăng Vi đánh giá cô một lát rồi nói: "Lệ Na, bọn chị muốn nói chuyện với em được không?"

Trương Lệ Na cắn môi nói: "Em biết các chị muốn nói gì, nhưng em thích công việc bây giờ".

Hà Hiểu Vân có phần giận: "Cái này là công việc gì, Lệ Na em còn nhỏ, không hiểu chuyện, với con gái mà nói, tự tôn tự ái là cái quan trọngquý giá hơn cả tiền tài, mất đi thì vĩnh viễn không tìm lại được, embiết không?"

Lệ Na ngẩng đầu nhìn cô một cái, tia đối nghịch hiện ra trong đáymắt: "Chị Hà, em biết chị xem thường công việc của em, nhưng mà em tựlao động kiếm tiền, so với việc các chị kiếm cho em thì tốt hơn nhiềulắm, ít nhất em không lo chuyện tiền thuê nhà, cũng có thể mua quần áomình thích, trước kia nhìn còn không dám, hơn nữa đây là chuyện của em,các chị không biết là các chị nhiều chuyện lắm sao?"

Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân không ngờ Lệ Na lại không hiểu chuyện nhưthế, cho dù tình tình Cố Lăng Vi không tồi mà cũng bị chọc tức: "Lệ Na,em nếu là em gái Lệ Hồng thì cũng là em bọn chị, bọn chị sao có thể trơmắt nhìn em sa đoại như thế..."

Lời Cố Lăng Vi còn chưa nói xong đã bị Hoàng Khiết bên cạnh cưới lời: "Sa đọa, cái gì sa đọa, tôi thấy hai người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh, chúng tôi ở Thịnh thế hoa đình cũng không phải người bìnhthường là vào được, không xinh đẹp không khí chất muốn vào cũng không có cửa đâu".

Cố Lăng Vi lúc này mới để ý đến người bên cạnh, ánh đèn đường chiếutrên gương mặt có vài phần quen thuộc, Cố Lăng Vi bình tĩnh nhìn cô ta,cân nhắc đã gặp qua người này ở đâu rồi.Đột nhiên nhớ ra, là cô ta, côgái buổi tối đó bị rượt đuổi, cô ngẩn ra: "Là cô sao?"

Hoàng Khiết không nghĩ là Cố Lăng Vi biết cô ta, hoài nghi nói: "Chị biết tôi?"

Cố Lăng Vi chau mày lắc đầu, vừa muốn khuyên Lệ Na vài câu nữa, chiếc xe dài bóng loáng xa hòa đã dừng lại bên cạnh các cô, cửa kính xe phíasau hạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh của Chu Tử Phong, trong mắt hiệnlên vẻ vui mừng vẫy tay nói: "Vi Vi, là em à, anh còn tưởng mắt bị viễnthị rồi, không ngờ lại gặp em ở đây".

Cố Lăng Vi sửng sốt một chút, đi qua mới phát hiện ghế sau còn có một người đàn ông khác, cũng có vẻ rấy danh giá, nhưng trong mắt lại khiếncho người ta không thoải mái. Nhìn thấy Cố Lăng Vi, trên mặt nở nụ cườikhông có ý tốt, nói: "Anh, em không biết anh lại thích mặt hàng nhỏ tuổi như thế, nhưng mà cũng có hương vị đó".

Chu Tử Phong lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, đối phương lập tứcliền ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn làm càn như trước đánh giá chằm chằmCố Lăng Vi, cô nhíu mày nói: "Em đến tìm người thôi, anh vội thì đi đi,lát em còn về chỗ đóng quân nữa".

Chu Tử Phong gật đầu, lướt mắt qua vài người nơi đường đi bộ, thản nhiên nói: "Về đừng quên gọi điện cho anh, Tiểu Ngụy lái xe".

Xe từ từ trượt qua người Cố Lăng Vi, Trương Lệ Na và Hoàng Khiết kinh ngạc khi nhìn hết thảy, mãi đến khi xe đi rồi Hoàng Khiết mới nịnh nọthỏi thăm Hiểu Vân: "Chị này, cái kia, có quen với ông chủ bọn em sao?"

Hà Hiểu Vân có chút khinh bỉ nhìn cô ta: "Ông chủ của các cô nhận Lăng Vi làm em gái".

Trương Lệ Na không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Chị nói chị Cố là em gái nổi danh của ông chủ sao?"

"Nổi danh, nổi danh cái gì?"

Hà Hiểu Vân không rõ nói: “Lệ Na, em đừng nói bọn chị xen vào việcngười khác, có nhiều thứ em còn nhỏ không hiểu được, chị là Lăng Vikhông muốn tương lai em hối hận, hơn nữa chị của em cũng lo lắm, hiểukhông?"

Trương Lệ Na trầm lặng hồi lâu không nói, nhìn thấy Cố Lăng Vi đếnđây mới thân thiết đến bên giữ lấy tay Cố Lăng Vi ngọt ngào nói: "ChịCố, em không biết ông chủ là anh chị, cái kia, chị có thể nói tốt cho em vài câu, em muốn đến khu vực vip làm, dù sao ở đó đều là nhân vật lớn,tiền boa cũng cao hơn".

Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân liếc nhìn nhau, càng thất vọng, hai ngườitận tình khuyên bảo như thế mà hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, Cố Lăng Vi đẩy cô ra, lãnh đạm nói: "Xin lỗi em chuyện này chị không quản, HiểuVân chúng ta về".

Đi vài bước Hà Hiểu Vân quay đầu lại nói: "lệ Na, em nghĩ lại đi, có một số việc khi làm dù hối hận cũng không kịp nữa".

Bóng dáng hai người đi xa, Hoàng Khiết bên cạnh mới than thở: "Nóithì đường hoàng lắm, mình còn không minh bạch với ông chủ nữa mà".

Trương Lệ Na ngẩn ra: "Nói bậy gì đó, mình thấy bạn trai chị Cố rồi, rất tuấn tú, là liên đoàn trưởng kìa".

Hoàng Khiết cười khanh khách: “Thực nhìn không ra, bên ngoài thìthanh cao, đúng là thủ đoạn, Lệ na, chị này thủ đoạn không kém chúng tađâu, đi thôi, lần này cơ hội của cậu tới rồi đó Lệ Na, không phải muốnđến khu vực vip làm sao, chỉ cần nói với quản lý là cậu quen với em gáiông chủ, đảm bảo sau này có gì tốt họ cũng nghĩ tới cậu trước".

Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân trên đường về đều trầm mặc, ai cũng khôngbiết nên xử lý thế nào, Lệ Na đúng là cứng đầu chín trâu không kéo được, chẳng lẽ sức hấp dẫn của cuộc sống vàng son lớn thế sao, đáng để hisinh hết thảy

Hiểu Vân không hiểu đứng lại thở dài: "Lăng Vi, nếu không thì gọi cho anh cậu, đuổi Lệ Na đi, chúng ta thì bảo Lệ Hồng đóng gói đuổi nó vềnhà".

Cố Lăng Vi nghĩ đến Lệ Na vừa rồi ham hư vinh như thế, không khỏi lắc đầu thở dài: "Cũng chỉ có cách đó đúng rồi, về đừng nói với Lệ Hồngchuyện này..."

Một tiếng còi chói tai cắt ngang lời Cố Lăng Vi, hai người ngẩng đầulên nhìn qua ngoài nơi đóng quân có một chiếc xe jeep quân dụng dừnglại, Diệp Bành Đào hơn một tháng không gặp đang dựa vào cửa xe, cửa mởtay vói vào bóp còi, ánh đèn đường mở nhạt, ánh mắt anh sáng rực như núi lửa sắp phun trào, cách một khoảng cũng cảm giác được đốm lửa văng khắp nơi. Hà HIểu Vân nở nụ cười: "Chà, oán phu nhà cậu tới kìa, xem ra maikhông có thời gian rồi".

Nói xong còn mờ ám tiến sát tai Lăng Vi nói: "Hai người kiếm chế mộtchút, tuy là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng đừng kịch liệt quá".

Cố Lăng Vi mặt đỏ hồng đạp một phát: "Cút đi, chết tiệt".

Hà Hiểu Vân cười ha hả phất tay với Diệp Bành Đào, nhanh chóng chạyvào, Cố Lăng Vi bước qua, vừa mới tới gần Diệp Bành Đào đã nhanh chóngbắt lấy bả vai cô áp vào cửa xe, cúi đầu hôn mãnh liệt, Cố Lăng Vi mặtđỏ bừng, đây là trước cửa nơi đóng quân mà, nếu bị lãnh đạo nhìn thấyhậu quả không tưởng nổi đâu. Nhưng là hai tay định đẩy ra, Diệp Bành Đào lại sớm tính trước, một tay nắm chặt gáy cô, không động đậy nổi, nhưngngười này vẫn còn tia lý trí, chỉ một lát sau đã thả cô ra, thân thể vẫn dán chặt vào nhau, không một khe hở, giống như muốn khảm cô vào ngườimới vừa lòng, hơi thở nóng rực bên tai Cố Lăng Vi, bởi vì khát vọng màcó chút khàn khàn: "Hơn một tháng mới gặp, Vi Vi, em nghĩ đi, lát bồithường thế nào cho anh, hả?"