Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 29: Thắng lợi thuộc loại 308



Tiếng súng vang lên, trận chung kết tiếp sức 100 *4 mét của nữbắt đầu, trạm thứ nhất là Trương Lệ Hồng, chưa gì đã vượt lên trước mọingười, tuy không phải là vận động viên điền kinh nhưng chân cô rất dài,còn có thể lực tốt cộng thêm những chiêu thức huấn luyện ma quỷ của độitrưởng Vu, thế mà so với vận động viên kì cựu điền kinh bên cạnh vẫnkhông thể sánh bằng.

Nhất thời Trương Lệ Hồng nghe được tiếng cổ vũ cố lên, hệ tin tức dùlà nam hay nữ đều hò hét rất to: "Trương Lệ Hồng, cố lên, hệ tin tức sẽthắng, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta..."

Hàng loạt thanh âm liên tiếp như tiếng sóng ào ào vang lên, Cố LăngVi đoán không sai, đội đối thủ đã chọn hai vận động viên điền kinh vàohai trạm đầu và cuối, vừa vặn cạnh tranh với trạm của cô, Cố Lăng Vibiết lần này đội mình muốn thắng cũng không phải dễ dàng, nhưng mà thuacũng không hề mất mặt.

Trạm thứ hai giao cho Lí Dĩnh, cho dù Lí Dĩnh có liều mạng mà chạyvẫn đứng đằng sau mấy chị năm trên, lúc Hà Hiểu Vân nắm được gậy, trạmthứ ba của đối thủ hệ điện tử đã bỏ một khoảng cách rồi, Hà Hiểu Vân dồn toàn bộ khí lực để đuổi theo, cuối cùng lúc giao gậy vào tay Cố LăngVi, khoảng cách cũng được rút ngắn lại, trạm thứ tư gần như hai ngườichạy song song nhau, trên khán đài tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Cố Lăng Vi bật người, phát huy toàn bộ năng lực của bản thân, chạyvụt lên, cô không còn quan tâm đến đối thủ bên cạnh mình nữa, trong đầuchỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là chiến thắng, trước mặt cách đích đến không xa, nháy mắt, tất cả sức lực đều tập trung vào chân, nếu từ đằngxa nhìn lại, tốc độ của cô thực sự rất kinh người.

Ngay cả Lí Dĩnh, Trương Lệ Hồng đều ngỡ ngàng tới mức há hốc mồm.CốLăng Vi và đối thủ điền kinh bên cạnh, dường như cùng nhau chạm đích,trọng tài cũng phải do dự, quyết định cho cả hai đội cùng giành giảinhất, cả khán đài yên lặng, rồi đồng loạt vỗ tay, vang vọng khắp sân thể dục: "Cố Lăng Vi tuyệt quá, hệ tin tức vô địch..."

Đủ loại cổ vũ được hô hào, nhưng bây giờ Cố Lăng Vi cũng nghe khôngvào nữa, cô chỉ thấy hai lỗ tai ong ong lên, đầu óc trống rỗng, lồngngực thì như muốn vỡ ra, từng đợt ghê tởm trào lên, làm cô nôn khan haitiếng, vừa định ngồi xổm xuống thì bị Diệp Bành Đào túm lấy, lôi đứngdậy: "Đi qua lại đã, không dừng lại được, nếu không rất dễ bị sốc, CốLăng Vi, nghe anh".

Cố Lăng Vi đương nhiên biết điều này, nhưng thân thể đã đạt tới cựchạn của nó, không còn nghe đầu óc chỉ huy nữa, hai chân như muốn nhũnra, Diệp Bành Đào đỡ lây cánh tay cô, thấp giọng: "Dựa vào anh, anh dìuem đi".

Bây giờ cô cũng không rảnh quan tâm đến ánh mắt người ta hay là bấtcứ thứ gì khác nữa, cô chỉ biết, giọng nói lúc này khiến cô rất an tâm,vì thế, dựa vào người Diệp Bành Đào đi vài bước, dưới trời ban ngày banmặt, hai người này không xem nội quy trường học ra gì, các vị thủ trưởng đều đưa mắt nhìn hiệu trưởng Lưu Quảng Nguyên.

Lưu Quảng Nguyên còn đang hăng say xem kịch, nhớ lần đầu tiên lão đội trưởng gọi điện báo, thằng nhóc Bành Đào này được lắm, rất có khí phách của đội trưởng thời xưa, đây đúng là hổ phụ sinh hổ tử a!Đột nhiên cảmnhận được ánh mắt chăm chú từ xung quanh bắn tới, Lưu Quảng Nguyên khiđó mới ngẫm nghĩ tới nội quy trường học, ha hả cười hai tiếng, ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Hôm nay thời tiết thật là thích hợp để khai mạc đạihội thể dục thể thao".

Các vị lãnh đạo xung quanh cùng nhau phụ họa, thầm nghĩ hiệu trưởngmình mà cũng có lúc bao che, họ cũng không ngốc đâu, cùng nhau giả vờcâm điếc vậy.

Đội trưởng Vu sắc mặt đen đi, cô Lưu cười một tiếng: "Diệp tư lệnhmặt mũi không vừa, Diệp Bành Đào không xem nội quy trường học ra gì, cônhìn thầy hiệu trưởng đi, làm như không có chuyện gì cả vậy".

Thực ra ‎ của cô Lưu là, bắt đầu của việc xem như không có gì này,chính là nảy nở rồi đây, mấy người suốt ngày nghiêm túc quy củ, giờ cũng phải rút lui cả.

Đội trưởng Vu quét mắt nhìn Cố Lăng Vi, thở dài, cô Lưu nói tiếp:"Nhưng mà cũng phải nói lại, cô bé này thế mà sức bật tốt thật, chạysong song được với vận động viên điền kinh, cô nhìn xem tốc độ của cô bé lúc nãy, nhanh tới mức không ngờ tới, còn Hà Hiểu Vân nữa tiến bộ không nhỏ, không hổ danh là học trò quân nhân".

Vu đội trưởng mặt mày hòa hoãn hơn: "Nhìn bốn người này đều có tiềm năng cả, về sau cần huấn luyện đặc biệt hơn một chút".

Cô Lưu không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua mấy cô gái đang đượccác bạn khiêng lên, thầm nghĩ, đây đúng là họa phúc song hành!Bị Vu độitrưởng nhìn trúng thì nên tự cầu phúc đi thôi.

Thấy Cố Lăng Vi đỡ mệt hơn, Diệp Bành Đào mới buông tay cô ra, đưamột chai nước khoáng sang: "Anh phải đi trước chuẩn bị, chiều bọn anhcòn một trận bóng rôt, em nhớ phải đến đấy".

Nói xong cũng không chờ Cố Lăng Vi đồng y hay không đã xoay người bỏchạy, thân ảnh thon dài cao lớn đó vụt nhanh khiến cô không khỏi ngâyngười.

"Lăng Vi, cậu thực sự quá tuyệt".

Cố Lăng Vi bị Lí Dĩnh ôm lấy cổ, kích động không thôi, Lệ Hồng vộinói: "Cậu buông Lăng Vi ra trước đi, cậu ấy sắp bị lắc đến chết rồi".

Lí Dĩnh le lưỡi cười hắc hắc nói: "Xin lỗi mà!Lăng Vi, mình phấn khích quá, phấn khích quá".

Cố Lăng Vi khụ khụ hai tiếng nói: "Không sao, bây giờ vẫn thở được,Lí Dĩnh của chúng ta hôm nay rất tuyệt, Hiểu Vân cũng chạy được thànhtích tốt nhất, Lệ Hồng thì khỏi phải nói rồi, thực lực không ai địchnổi, tóm lại thắng lợi hôm nay là kết quả của sự hợp tác cả phòng 308".

Lí Dĩnh hoan hô một tiếng, nói: "Thắng lợi vĩnh viễn thuộc về phòng 308. 308 tất thắng, hệ tin tức tất thắng".

Cố Lăng Vi vươn tay ra, đập vào tay Hà Hiểu Vân, Lí Dĩnh và Trương Lệ Hồng cũng đưa tay lên, bốn cánh tay giơ cao, dưới ánh nắng rực rỡ ngàyxuân, bốn cánh tay cùng nắm chặt lấy nhau, đâu cần phải nói gì nhiều, đó chính là âm thanh chiến thắng.Sự phập phồng của lồng ngực là bằng chứng của sức mạnh, sự trưởng thành và tình bạn cùng lớn lên.

Hệ tin tức lần này đã làm nên một sự kiện nổi bật, dù là ai cũng đềuthấy tự hào, cứ mở miệng ra sẽ là, biết không hệ tin tức chúng tôi thitiếp sức 100*4 mét được giải nhất đó... nếu đối phương có nói lại, cũngkhông phải cậu, kích động vui vẻ cái gì, khi đó sẽ lập tức phản bác:"Đây là tinh thần đoàn đội biết không, phòng 308 đại diện cho toàn bộ hệ tin tức, đừng không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh nha, ghen tị thì cứ nói thẳng là ghen tị đi, tớ không chê cười cậu đâu, haha...".

Không khiến đối phương chết khiếp thì nhất định không bỏ qua mà.Đâylà những chuyện ngoài lề của đại hội thể dục thể thao thôi, chúng takhông cần nói quá tỉ mỉ, cũng bởi vậy, Cố Lăng Vi và ba bông hoa củaphòng 308 thanh danh lại nổi như cồn, nhanh chóng lan rộng toàn các hệviện.Thực ra Cố Lăng Vi cũng không hiểu được, khi ấy cô dùng hết toàn bộ sức lực để chạy, cho dù có phát hết tiềm năng, làm sao cô lại có thểngang bằng với vận động viên điền kinh được chứ, nhưng trong nháy mắtđó, Cố Lăng Vi cảm giác được, sức mạnh của mình rất khổng lồ.

Trong lòng lại thầm cảm ơn lần trọng sinh này không mang đến di chứng gì, trước kia cô có xem một quyển sách nói, trọng sinh có thể ưu hóacác cơ năng của thân thể, có lẽ chính cô cũng thế.

Đại hội thể dục thể thao như vậy cơ bản đã kết thúc, trận đấu bóng rổ thì không thuộc vào hạng mục của đại hội thể thao, đây chỉ là một trậnhữu nghị mà thôi, cũng mang thêm một màu sắc mới cho cuộc sống khuôn khổ của trường quân sự, một bên sân thể dục chính là sân bóng rổ, nữ sinhvốn không nhiều, ngoài Lệ Hồng vận động viên bóng rổ ra thì Cố Lăng Vi,Hà Hiểu Vân, Lí Dĩnh là lần đầu được xem, nhưng không khí cũng không kém phần náo nhiệt, dù sao trận bóng rổ này cũng rất chú trọng đến tinhthần tập thể, một mình bạn trình độ cao thì đối với tổng thể cũng ảnhhưởng không là bao, hơn nữa, môn bóng rổ này từ trước đến nay vẫn trọngnam khinh nữ mà.

Không phải cô muốn tới đâu, Cố Lăng Vi là bị ba người kia nài ép tới, sân bóng bốn phía tụ tập không ít người, hai đội một đội áo màu đỏ, một đội màu lam, ra trận, nhìn có vẻ rât mới vẻ.

Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn thuộc hệ chỉ huy màu áo đỏ, đối thủ củahọ là hệ đạn đạo năm ba, nghe nói từng tham gia trận hữu nghị với trường quốc phòng, hơn nữa còn chiến thắng, rất có triển vọng.Cố Lăng Vi vớibóng rổ hoàn toàn là người thường, cách tính điểm còn không biết khỏinói đến hình thức trận đấu, dù sao cũng là thi đấu hữu nghị mà, thắngthua không quan trọng.

Phía trước có mấy huấn luyện viên làm trọng tài, Cố Lăng Vi nghe LệHồng nói thì trận đấu nhìn qua tương đối chuyên nghiệp, Diệp Bành Đàovừa mới thay áo xong, nhìn lướt qua khắp nơi, khẽ cắn răng cắn lợi,không ngờ lương tâm cô bé này thật là, quả nhiên không thèm tới, sắc mặt càng lúc càng tối, Mập Mạp chạy vội sang: "Diệp Thiếu, vợ cậu đến kìa".

Diệp Bành Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Lăng Vi, cười rõ to, sánglạn tới mức làm thần hồn diên đảo không biết bao nữ sinh nhỏ bé, Cố Lăng Vi liếc mắt một cái, đúng là đồ trêu hoa ghẹo nguyệt mà, nhưng mà không thể không thừa nhận, người này dáng không tồi đâu, bình thường thấy gầy mà hóa ra cơ bắp cứng chắc, còn Trịnh Viễn nữa.

Ánh mắt Cố Lăng Vi lại không chịu khống chế nhìn về Trịnh Viễn bêncạnh, so với da thịt màu đồng của Diệp Bành Đào, Trịnh Viễn có vẻ trắngnõn hơn, không gầy nhưng vẫn ốm hơn Diệp Bành Đào, bộ đồ bóng rổ màu đỏkhoác trên người anh, làm cho vẻ lãnh đạm quá mức hằng ngày, nhu hòa đivài phần.

Trịnh Viễn quay đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt Cố Lăng Vi, cô ngẩn ra, rồi giật mình, trong ánh mắt đó, có một sự chờ mong, am hiểu sâu sắc,cũng có một tình cảm sáng rõ làm cho tim cô lại nhảy lên dồn dập, vội vã cúi đầu, Lí Dĩnh bên cạnh vỗ vỗ cô: "Nhìn kìa, Hồ Đan Đan lại đây".

Cố Lăng Vi theo bản năng quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp yểu điệutrong bộ quân phục-Hồ Đan Đan bước tới, tao nhã, thanh lịch, giơ taynhấc chân đều toát lên một vẻ ôn nhu động lòng người, làm cho hầu hếtcác nam sinh mắt đầy mê hoặc.

Hồ Đan Đan vẫn không để y tới người xung quanh, thẳng bước tới chỗ Cố Lăng Vi, bước đến gần bên, cô ta cẩn thận đánh giá Cố Lăng Vi vài lần,ánh mắt này tuy là ra vẻ có thiện chí nhưng Cố Lăng Vi lại cảm giácngười này đang tỏ ra cao cao tại thượng, cô khẽ nhíu mày, Hồ Đan Đancười tủm tỉm: "Tôi là Hồ Đan Đan, là vị hôn thê của Trịnh Viễn, là bạntrung học của Bành Đào, chào bạn".

Giọng nói của cô ta không lớn nhưng cũng đủ cho những người xungquanh Cố Lăng Vi nghe được rõ ràng, cô nhìn bàn tay đang được đưa ra,nghiêm túc cúi chào: "Chào chị".

Hồ Đan Đan ngẩn người, xấu hổ thu tay lại, ánh mắt thản nhiên liếcqua ba người bên cạnh Cố Lăng Vi rồi lướt qua họ đi về phía Trịnh Viễnđằng xa.

"Vị hôn thê gì chứ?"

Lí Dĩnh than thở nói: "Mắt thì đặt trên đầu, đây là thời đại nào rồi chứ, còn làm cái bộ đó ra".

Hiểu Vân nhìn sang Lăng Vi một cái: "Vị hôn thê cũng đâu có gì lạ,những gia đình như của bọn họ, hôn nhân tự quyết định rất ít, trong đócòn có một loạt những thứ kèm theo, cái loại tình yêu này nọ thực khôngđáng một đồng".

Trương Lệ Hồng lắc đầu thở dài: "Đại mỹ nữ như vậy, nếu mình là namcòn mơ ước nữa là, Trịnh Viễn có khi đã sớm yêu rồi, người thì mắt trênđầu, người thì mặt than đúng là tuyệt phối mà, hahaha".

Lí Dĩnh bĩu môi: "Hiểu Vân không phải cũng lớn lên trong đại viện sao, xem cậu ấy đáng yêu hơn Hồ Đan Đan này bao nhiêu".

Hà Hiểu Vân xua tay. nói: "Đừng khen mình, cậu đừng khen mình, làmmình lo lắng quá, không biết ngày mai mình có phải giặt chăn cho cậu nữa không đây".

Lí Dĩnh dậm chân một cái: "Hà Hiểu Vân, cậu đừng có mà lấy bụng tiểunhân đo lòng quân tử, mình đâu có bắt cậu giặt, mình chỉ muốn chúng tacùng nhau giặt thôi nha. hắc hắc hắc!"

Mỗi người một câu rồi cùng nhau cười xòa, Cố Lăng Vi quét mắt nhìnđôi tuấn nam mỹ nữ tương xứng lạ thường trước mắt, lắc đầu: "Ngày maicũng ta cùng nhau sửa sang lại nội vụ, tổng vệ sinh, ai cũng không đượcnghỉ cả".

Vừa mới nói xong, Diệp Bành Đào đã bước sang, không nói nhiều mà kéoluôn Cố Lăng Vi đến đội hậu cần ở khu vực nghỉ ngơi, Hồ Đan Đan cũng ởtrong này, nhìn cô cười ái muội, Diệp Bành Đào ấn cô ngồi xuống: "Em ởđây, bên kia nhiều người lắm, anh nhìn qua lại không tìm được em, rấtảnh hưởng đến việc thi đấu của anh, nếu thua thì biết làm sao, cho nênphải ngồi đây để anh an tâm".

Hồ Đan Đan cười xì một tiếng: "Diệp Bành Đào, cậu mà cũng có hôm naysao, có muốn mình nói cho Cố Lăng Vi nghe mấy chiến công thời trung họccủa cậu không, có khi còn viết được một cuốn tiểu thuyết tình yêu kinhđiển nữa đó".

Diệp Bành Đào có chút khẩn trương nhìn qua Cố Lăng Vi một cái: "HồĐan Đan cô lo mà nhìn Viễn đi, ngồi đó mà nói hươu nói vượn, con gái tôi cũng không khách khí đâu".

Hồ Đan Đan quả nhiên không có chút kiêng kị gì Bành Đào, nhìn Cố Lăng Vi rồi hừ: "Ai muốn nói mấy chuyện tình ong bướm của cậu chứ".

Diệp Bành Đào quay sang cười nói với Cố Lăng Vi: "Em không được nghecô ta nói bừa, cô ta bị Viễn mê hoặc, cho nên từ nhỏ đã điên điên khùngkhùng rồi, anh thề từ lúc thấy em, anh chỉ có em thôi mà".

Cố Lăng Vi bị tên này thổ lộ mãi thành quen, nhưng mà trong lòng lại nghĩ đến hai từ " từ nhỏ".

Không khỏi thở dài, hóa ra là thanh mai trúc mã, trách không đượcTrịnh Viễn không bao giờ để ‎ tới sự theo đuổi của nữ sinh trong trường, hóa ra đã sớm có một vị hôn thê xinh đẹp như thế.Nhưng mà theo líthuyết, Trịnh Viễn mà như vậy thì Diệp Bành Đào lớn lên bên cạnh lẽ nàolại không có một ngựa tre nào đó, nói không chừng cũng sắp xuất hiện màthôi.

Nghĩ đến đây tự nhiên cô thấy trong lòng xôn xao cảnh báo, không được nghe những điều Diệp Bành Đào nói, nghe những điều Hồ Đan Đan kể kìa,người này chắc chắn không có gì tốt cả.

Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu, hoa hết cả mắt, CốLăng Vi vốn chả biết gì, nhưng nhìn qua cũng nhận ra Trịnh Viễn và DiệpBành Đào là linh hồn của hệ chỉ huy, một phòng thủ, một công, phối hợpăn y với nhau, lại rất cừ khôi, động tác linh hoạt, mỗi biểu hiện đềuhấp dẫn lạ thường, thỉnh thoảng còn làm cho mấy em học sinh nữ la hét ầm ĩ.

"Diệp Bành Đào, Diệp Bành Đào..."

Bốn phía đều hô to tên của Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi cũng bất giácnhìn về phía Diệp Bành Đào trong sân, dáng người mạnh mẽ, dẫn bóng vềphía trước, nhanh chóng thu hút đối phương, lúc hướng sang trái lúc quay sang phải, qua được từng vòng phòng thủ của đối phương, hai tay đưalên, vẩy một phát, bóng đã rơi tuyệt đẹp vào rổ, động tác hoàn mỹ vôcùng, cho dù là người thường như Cố Lăng Vi cũng phải ngưỡng mộ.

Giữa ánh nắng buổi trưa gắt gao, Diệp Bành Đào đắc y quay về phía CốLăng Vi giơ hai ngón tay thể hiện chiến thắng, sáng lạn cười, làm chomấy em xung quanh lại quay về phía cô nhìn, Cố Lăng Vi cúi đầu, đỏ lanđến cổ, trừng mắt nhìn Diệp Bành Đào một cái, tình cờ lại thấy ánh mắtTrịnh Viễn nhìn về phía này, theo bản năng cô nhìn về phía Hồ Đan Đan,một ánh mắt không rõ hàm xúc, trong đó đầy nghi hoặc và khó chịu.