Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 13: Tập hợp khẩn cấp, khổ mà vui



Mặc kệ cái tên Diệp Bành Đào lưu manh hay bá đạo, dù trong lòngvẫn có những con sóng nhè nhẹ từng hồi không rõ là sao với Trịnh Viễn,hiện tại, với Cố Lăng Vi mà nói, những điều này cũng không phải chuyệnquá quan trọng cho lắm, dù sao, giấc mộng của cô đã ở ngay phía trước,những thứ khác cũng không so bì được.Cho nên, đối với việc Diệp Bành Đào tự xưng là bạn trai của cô đi nữa, cô cũng chỉ cười cười, loại chuyệnnày, cái cần giả thích thì hãy nên giải thích, dù là lúc nào, Cố Lăng Vi vẫn luôn giữ những nguyên tắc xử sự của mình.

Kì nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, nhóm học sinh chuẩn bị nghênh đón mộttuần huấn luyện mới.Sau một tháng huấn luyện quân sự, những nữ sinh mớivào ngày nào giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trên sân thể dục, tiêuchuẩn quân tư, ngẩng đầu ưỡn ngực, động tác nhịp nhàng, nâng súng tựđộng đều đã ra hình ra dáng, cũng có vài phần tư thế oai hùng hiên ngang của một nữ kiệt rồi kia, không còn những ngày mới đứng một chút đã từng người từng người ngất xỉu.

Khi học sinh đã bắt đầu thích ứng với cường độ luyện tập, chiều nayhuấn luyện xong, cô Lưu cười tủm tỉm nói một câu, mọi người chuẩn bị tâm lí đi, gần nhất sẽ có đợt luyện tập tập hợp khẩn cấp.

Cái gọi là tập hợp khẩn cấp cũng giống như là ý nghĩa chính của quânđội, cảnh sát hoặc là các tổ chức quân sự hóa khác, luôn trong trạngthái chuẩn bị.Bình thường đều phải cảnh giác cao độ, khi trạm canh gáccó tín hiệu, trong thời gian ngắn nhất, các bộ đội tương ứng hoặc nhânviên trong phạm vi đều phải yêu cầu tập trung, mặc trang phục quy định,mang thêm các vũ khí hoặc trang bị tương ứng.

Mấy điều này cũng đã không còn xa lạ với Cố Lăng Vi, kiếp trước ở đại học công an cũng đã rèn luyện rồi, cô nhớ lần đầu tiên tập hợp khẩncấp, mình chật vật kinh khủng, nhưng mà chỉ qua vài lần đã có nhiều kinh nghiệm.

Cô Lưu nói cũng chưa ai để ý mấy, đến khi tiếng chuông sắc nhọn vang lên vào sáng sớm, hành lang có tiếng đội trưởng Vu:

“Khẩn cấp tập hợp.”

Tiếng chuông tập hợp vô cùng sắc nhọn, thêm cả giọng của đội trưởngVu nữa, nhóm sinh viên càng mẫn cảm rất nhiều.Dù có là người ham ngủcách mấy chắc cũng không thể nào không nghe.Cố Lăng Vi sớm đã có tâm lýchuẩn bị, khi nghe được tiếng chuông liền bật dậy, lay lay Hà Hiểu Vângiường trên:

“Hiểu Vân, nhanh, tập hợp khẩn cấp.”

Hà Hiểu Vân cũng là một cô bé lớn lên ở quân khu, không quá chậmchạp, cô nói thầm hai câu bất mãn rồi lấy áo quần mặc vào, năm phút đồng hồ sửa sang lại nội vụ và quần áo, mang ba lô, rồi chạy đến khu tập hợp mới tính là đủ tiêu chuẩn.Nhưng mà đối với các cô gái mà nói, đây đâuphải chỉ là khó khăn bình thường, huống chi, tất cả đều tiến hành trongđêm tối.

Cố Lăng Vi nhìn lướt qua cửa sổ, phía chân trời đã hơi lộ những tianắng ban mai, đội trưởng Vu cũng còn ôn hòa lắm, cô nhớ lúc học ở đạihọc công an toàn tiến hành nửa đêm, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cóthể sờ soạng mà làm.Cố Lăng Vi nhanh chóng sửa sang lại quân trang, vácba lô lên vai, vừa nhắc nhở ba người kia bằng kinh nghiệm của mình:

“Đừng hoảng, mặc quần áo cái đã, rồi đến giày, cuối cùng là ba lô, nhanh lên.”

Cố Lăng Vi chuẩn bị xong, thấy Lí Dĩnh còn chưa được tốt, cô vội vàng giúp bạn mang ba lô, lại chạy sang sửa lại đồ đạc cho Trương Lệ Hồng,hoàn thành xong bốn người mới chạy ra khỏi cửa kí túc xá, lao xuống cầuthang.Cố Lăng Vi nhìn đồng hồ trên tay, gần mười phút, chắc sẽ bị phêbình mất thôi.

Chỉ là, khi vừa tới sân thể dục là địa điểm tập hợp, bốn người khôngkhỏi nhẹ nhàng thở ra, sân huấn luyện to như thế, bọn họ là người thứnhất bước ra.Phía trước, cô Lưu cầm đồng hồ bấm giây và vẻ mặt u ám củađội trưởng, cô Lưu quét mắt qua mấy người, nhìn đồng hồ trong tay:

“Chín phút 40 giây.”

Nói xong lại nhìn chằm chằm bốn người, khẽ nở nụ cười, tân sinh viênchỉnh tề như vậy hình như lâu rồi chưa được thấy, hầu như mỗi năm khitập hợp khẩn cấp lần đầu tiên, lúc nào cũng như một đống hốn độn tàn dưchiến tranh để lại, người quăng mũ người cởi giáp, có lẽ đây là nhữngsinh viên tài năng đầu tiên làm tốt đến thế, con cái của cán bộ quân khu thì có lẽ không có trở ngại gì rồi.

Cô Lưu đưa mắt nhìn Cố Lăng Vi tò mò, đây là nguyên nhân sao, bangười còn lại tuy là chỉnh tề đấy nhưng vẫn còn khá nhiều sơ hở, cô bénày lại vô cùng hoàn mỹ, giống như đã luyện qua vô số lần rồi vậy, ánhmắt đội trưởng Vu cũng dừng lại trên người Cố Lăng Vi.

Đội trưởng Vu: “Cố Lăng Vi.”

Cố Lăng Vi: “Có.”

“Biết thời gian quy định của tập hợp khẩn cấp không?”

“Báo cáo đội trưởng, biết, năm phút đồng hồ.”

Đội trưởng Vu: “Năm phút là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi còn chínhxác phải là trong vòng ba phút, vậy mà các cô tới địa điểm tập hợp đãmất mười phút, nếu thật sự bị quân địch đánh bất ngờ, chắc đã sớm chếtrồi.Cho nên dù là người nhanh nhất nhưng cũng không đủ tư cách, hiểuchưa.”

Hà Hiểu Vân ngẫm nghĩ một hồi, dũng khí đứng ra nói:

“Báo cáo đội trưởng, Cố Lăng Vi là vì bọn em mới tới chậm, nếu khônggiúp đỡ bọn em sửa lại ba lô, chắc chắn năm phút bạn ấy sẽ có mặt.”

Ánh mắt đội trưởng Vu lóe lên, nhìn qua bọn họ:

“Một người đủ tư cách thì sao, các em trọng chiến trường chính làchiến hữu, không thể chỉ có một người đạt tiêu chuẩn, đây chính là quanniệm tập thể của bộ đội, cũng là tinh thần đoàn đội rõ chưa?”

Một câu của đội trưởng Vu đã dằn mặt ba người, Trương Lệ Hồng, LíDĩnh, Hà Hiểu Vân đồng thời áy náy nhìn Cố Lăng Vi, ngược lại, cô lại lơ đễnh nở nụ cười, so với thành tích, Cố Lăng Vi cảm thấy tình bạn bè của bọn họ mới thực sự quý giá, giống như đội trưởng Vu nói, các cô khôngchỉ là bạn, mà còn là chiến hữu.

Mười lăm phút sau các nữ sinh mới lục tục chạy ra, vừa nhìn thấy bộdạng chật vật của bọn họ, bốn người không nhịn được bật cười, giày chiếc phải chiếc trái, có người còn cuốn chăn thành một cuộn mang theo, nhìnqua là biết ôm chăn chạy ra ngoài mà, đủ loại cả, giống y như chạy nạnvậy đó.

Đội trưởng Vu nhíu mày:

“Cả đội tập hợp, điểm số, một hai ba bốn…”

Đội ngũ coi như đã chỉnh tề, đáng tiếc trang phục kém nhiều lắm, độitrưởng đi từ đầu này đến đầu kia đánh giá một lượt rồi lớn tiếng:

“Nghiêm, tại chỗ lấy ra ba mươi thứ, bắt đầu.”

Theo khẩu lệnh, nhóm tân sinh viên bắt đầu tại chỗ lấy ra, lập tức sẽ thấy rõ chất lượng, bùm bùm đinh đinh vang lên, liên tiếp một loạtthanh âm, nhìn xuống đất, đủ loại cái gì cũng có, cô Lưu bật cười:

“Mọi người nhìn xem, nếu đi chiến trường mà cũng vậy chắc không cầnđánh giặc đã bị giặc giết chết rồi, nếu cách đồng chí giải phóng quângiống các em bây giờ, đừng nói tới chuyện bảo vệ quốc gia nữa, tốt nhấtlà về nhà nằm ngủ đi.”

Khẩu khí của cô Lưu không nghiêm khắc nhưng lòng tự trọng của các nữsinh lại bị đả kích nghiêm trọng, một đám xấu hổ cúi đầu, thậm chí còncó người mắt ngân ngấn nước, rớt mấy giọt.

“Bây giờ, cho mọi người năm phút sửa sang lại, quân trang phải chỉnhcho tốt, sau mỗi người chạy quanh sân thể dục mười vòng, Cố Lăng Vi hôkhẩu hiệu đi.”

“Có.”

Cố Lăng Vi bước ra khỏi hàng.

Lạ kì là bị phạt nặng như vậy nhưng không một người oán giận, ai cũng ngoan ngoãn chấp hành sửa sang giống như ba lô là dung nhan mình vậy,mệt nhọc chạy từng vòng.

Nhìn Cố Lăng Vi đang dẫn đầu phía trước, cô Lưu nói:

“Không xem qua tư liệu về cô bé này thực sự tôi cũng không tin nókhông phải là lính đâu, chị nhìn xem ba lô của nó, chỉnh tề y như mộtngười lính lão luyện, hiện tại mà nói, các kĩ năng đều không thể khinhthường, đội trưởng Vu, mắt nhìn người của chị thật không sai, nhưng màngành của chị, cô bé xinh đẹp này chịu đi theo sao, mà dù có đồng ý, cha mẹ cô bé có lẽ cũng không.”

Ánh mắt đội trưởng Vu lóe lên:

“Người khác tôi không biết nhưng tôi nghĩ Cố Lăng Vi sẽ đồng ý, cô bé này trong mắt tôi có cảm giác rất quen thuộc, liều lĩnh vì lý tưởng của mình, còn về cha mẹ cô bé, tôi nghĩ cũng không cần lo lắng, nói bây giờ vẫn còn quá sớm, hơn nữa những chỉ tiêu đặc biệt đó, cô bé còn phải rèn luyện ở bộ đội thêm một năm rưỡi nữa mới đến đích, ở đây cũng chỉ làtrường quân đội, không phải bộ đội, có thể thích ứng với sự luyện tậpcủa bộ đội hay không còn tùy vào quyết tâm của cô ấy lớn bao nhiêu.”

Cô giáo Lưu gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện:

“Tôi nghe nói gần đây trong trường có tin đồn, con của tham mưu Diệp ở hệ chỉ huy với Cố Lăng Vi có vẻ không bình thường, nếu con bé này bắtđầu yêu không biết còn kiên trì với lý tưởng nữa không, có lẽ còn ném ra sau lưng nữa ấy chứ.”

Sắc mặt đột trưởng Vu đen lại:

“Nếu mà thế thì dù có vừa mắt tôi đi nữa, cô bé cũng không thích hợp vào đoàn đội của chúng ta.”

Thực ra cái nhìn của đội trưởng và cô Lưu cũng có nhiều bất đồng,Diệp tham mưu ở quân khu đối với quân giải phóng có ảnh hưởng rất lớn,nói thực ra, bộ đội so với xã hội còn phức tạp hơn, cũng có tính giaicấp, Diệp Bành Đào nếu coi trọng nữ sinh này, không nghi ngờ gì nữa, đóchính là cô bé lọ lem trong quân đội, nữ sinh bình thường dù không hâmmộ hư vinh có lẽ còn khó lòng chống cự, huống chi Diệp Bành Đào này,ngoài bối cảnh gia đình hiển hách, các phương diện khác cũng vô cùng nổi bật, Cố Lăng Vi không động lòng cũng khó.

Cô Lưu đối với chủ nhiệm hệ chỉ huy cũng có chút giao tình, cho nênmới biết Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn là do hai vị lão gia phái tới, cănbản không muốn tham gia quân ngũm dù là như vậy, hai người này cũng đãcó một tương lai sáng lạn lắm rồi.Về tiềm năng mà nói, cô Lưu cảm thấyDiệp tham mưu tuy là độc đoán chuyên quyền nhưng lại cực kì có mắt, haingười này đều có thể xem là những người lính xuất sắc, tương lai nếu ởlại bộ đội sẽ không phải nhân vật tầm thường.

Chính là Cố Lăng Vi, cô Lưu ngẩng đầu nhìn cô bé còn đang chạy trênsân thể dục, tia nắng ban mai hé rạng, ánh mặt trời dâng cao, từng mảngnắng xé mây mà chiếu, rọi thẳng vào đội ngũ trên sân, nhu hòa bên cạnhngười dẫn đầu Cố Lăng Vi, hiện lên một quang ảnh mờ ảo, lung linh.Mồ hôi theo má rơi xuống, giống như sương trên cỏ, trong suốt dưới nắng mặttrời, khuôn mặt như trăng rằm động lòng người, hiệu lệnh từ miệng cô béphát ra, thanh thúy mà hữu lực, một cô nữ sinh mạnh mẽ mà mềm mại, kếthợp với khẩu lệnh kiên cường, thế nhưng vẫn hài hòa xinh đẹp, còn rất êm tai nữa.

Nữ sinh xinh đẹp như vậy, nói thật trong trường quân đội không cónhiều, mà bộ đội là như lông phượng sừng lân, dù không phải là Diệp Bành Đào, tương lai cũng sẽ khiến nhiều người chú ý, không biết cô bé có thể chống chọi hay không, làm một nữ binh buồn tẻ tịch mịch, liệu có thểkiên định tới cùng.

Chạy mười vòng xong, Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng bên trái bên phảidựa vào Lí Dĩnh nghỉ ngơi, bốn người thở dốc cả buổi, Lí Dĩnh mới nói:

“Đêm qua mình còn đang đắc chí vì thích ứng được với cuộc sống quânđội rồi, ai ngờ hôm nay mình lại hận không thể về nhà, quên đi, mệt chết mất.”

Cố Lăng Vi liếc bạn một cái:

“Tập hợp khẩn cấp đã là gì, sau này còn chạy việt dã năm km nữa kia.”

Lí Dĩnh hét to một tiếng:

“Cái gì, việt dã năm km, Lăng Vi, cậu không lừa mình chứ, mình cònmuốn sống về nhà mừng năm mới, mình không muốn tuổi trẻ đã ra đi trongnày đâu.”

Hà Hiểu Vân cướp lời, cho cô bạn đỡ lừa mình dối người đi:

“Thật, chắc trường mình là trường quân đội thì không cần mang nặngđâu, nhà mình là quân khu, mình thấy rồi, ai cũng tay mang súng mangđạn, nhiều lắm, chắc cỡ 10 kg, mỗi ngày đều chạy, nhóm đại binh đó cònbước như bay nữa kia, cho nên Lí Dĩnh à, cậu giờ thắt cổ đi là vừa, cậuxem bên kia có sẵn cây đại thụ đó, chúng ta mang ba lô xếp lại, đủ chocậu dùng mà.”

Lí Dĩnh hét lên một tiếng rồi nhào tới túm lấy vật Hà Hiểu Vân ra cỏ, bắt đầu xử phạt:

“Cậu mới phải tìm cây á, cái tên Hiểu Vân kia chỉ biết châm chọc ta, xem ta giết ngươi thế nào…”

Hai người quay cuồng lăn lộn trên cỏ, nhào cả vào người Trương LệHồng và Cố Lăng Vi tạo thành một tập thể bốn người cùng đại chiến, tiếng cười vang xa, xuyên qua cành lá cây bạch dương già, vươn tới khoảngkhông xa xa màu xanh lam ấy, hôm nay là một ngày nắng đẹp.