Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 30: Bất lực trước một người



Ngũ quan, trí tuệ đã cùng

Cố khuyên tim ngốc anh đừng yêu em.

Hãnh diện thân nô lệ điên

Bên em là tự đi tìm khổ đau

Em là Địa ngục, mặc dầu

Không em, anh chẳng thấy đâu Thiên đường.

William Shakespeare

**************

Thịnh Hi trở lại Siren, người vui nhất là Hoàn Nhã, Liễu Nhan và Evan, những đồng nghiệp thất thiết nhất của cô. Tuy cô biết vẫn có nhiều lời bàn tán xung quanh mình nhưng cô phải bỏ qua nó mà làm việc.

Như lời hứa của mình, Thịnh Hi đã mời Nhiếp Vân Hạo một bữa tối.

Nhiếp Vân Hạo đã rất vui, khi đến gặp cô anh còn tặng cô một bó hoa. Thịnh Hi hơi ngại nhưng cũng lịch sự nhận lấy.

"Cám ơn anh đã cố gắng giúp em."

Thịnh Hi ngồi đối diện, thấp giọng nói với anh.

"Em không cần phải khách sáo với anh. Anh đâu thể đứng nhìn em bị tổn thương được."

Anh nâng ly rượu lên, cười nói với cô.

Nhưng có một chuyện khiến Nhiếp Vân Hạo luôn bứt rứt cả tuần nay, đó là Khương Viễn Tước. Cũng may anh nghe nói hắn đã rời khỏi Khương gia.

"Khương Viễn Tước có đến làm phiền em không?"

Anh không kiềm được phải lên tiếng hỏi.

Tay Thịnh Hi đang cắt miếng khoai tây liền dừng lại vài giây sau đó mới tiếp tục động tác.

"Cha em đã cấm cậu ấy đến Khương gia rồi."

Thịnh Hi nhàn nhạt đáp.

"Vậy sao? Vậy thì tốt. Nhưng em cũng nên cẩn thận hắn. Nếu có gì phải gọi điện cho anh..."

"Vận Hạo..."

Anh chưa nói hết câu cô đã lên tiếng.

"Khương Viễn Tước không phải tội phạm. Cậu ấy có hành vi không đúng với em nhưng cậu ấy vẫn là em trai em, cậu ấy cũng sẽ không tổn hại em."

Cô không vui nhắc nhở anh.

Nhiếp Vân Hạo đã cảm thấy mình hơi nóng nảy liền hạ thấp giọng.

"Anh chỉ là lo lắng cho em thôi."

"Em biết. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"

Thịnh Hi cũng nhẹ nhàng hơn mở miệng.

"Được, anh xin lỗi, em mau ăn đi."

Anh vội dỗ dành cô.

************* Ăn tối xong, Nhiếp Vân Hạo đưa cô về tận nhà. Xe anh đỗ lại trước cổng ngôi biệt thự. Thịnh Hi ngồi bên trong xe vừa tháo dây an toàn vừa nhìn qua anh.

"Cám ơn anh đã đưa em về."

"Đừng khách sáo với anh như thế. Em mời anh ăn nên anh đưa em về cũng là chuyện thường tình mà."

Vân Hạo mỉm cười nhìn cô.

"Vậy tạm biệt anh, chúc ngủ ngon."

Thịnh Hi lịch sự nói.

"Ngủ ngon, Thịnh Hi"

Thịnh Hi mở cửa xe. Cánh cổng ngôi biệt thự Nhật Quang tự động mở ra, cô chậm rãi rảo bước vào trong.

Vân Hạo nhìn theo cô một lúc lâu rồi mới khởi động xe rời đi. Hai người không hề để ý đến chiếc xe Rolls Royce màu đen đậu khuất sau gốc cây to. Người ngồi phía sau xe, đôi mắt xanh âm trầm u tối.

Bao quanh cơ thể hắn là luồng khí lạnh lẽo cùng cô độc. Khương Viễn Tước siết chặt bàn tay mình rất lâu. Vết thương cũ lại có chút đau nhói nhưng hắn muốn kiềm chế chính bản thân mình. Hắn biết bản thân đang ghen phát điên lên khi thấy cô cùng Nhiếp Vân Hạo.

Nhưng hắn lại không có tư cách. Suy nghĩ này khiến hắn vừa nổi giận lại đau thương.

Khương Viễn Tước biết mình không nên ở đây, không nên xuất hiện trước mặt cô. Nhưng trái tim hắn cứ thôi thúc lý trí và cơ thể của mình. Hình ảnh của cô những ngày qua đều ám ảnh lấy tâm trí Viễn Tước.

Hắn chỉ có thể ở đây lén lút nhìn ngắm cô. Mãi mãi cũng chỉ có thể ở trong bóng tối mơ tưởng về Thịnh Hi.

****************

Chiếc Mercedes Maybach chậm rãi dừng trước cửa của ngôi biệt thự Lâu Đài Trắng. Sau khi chiếc xe dừng lại, Đường Vĩ bước xuống trước cẩn thận đi ra phía sau mở cửa cho chủ nhân của mình.

Bạch Kiến Dĩnh chậm rãi bước xuống, đi lên bậc tăng cấp bằng đá tiến vào cửa chính của toà lâu đài.

Sander đã đứng ở trước cửa đợi sẵn, cung kính cúi chào anh.

"Xin chào Bạch tiên sinh, tôi là Sander quản gia của Lâu Đài Trắng."

Bạch Kiến Dĩnh cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi ông ta.

"Ông từng gặp tôi rồi sao?"

Sander mỉm cười đáp.

"Khi tôi đến đây làm, cậu chủ đã đưa tôi danh sách những người được phép tự do đến đây. Còn lại dù là ai nếu chưa có sự đồng ý của cậu chủ thì không được phép mở cổng."

Danh sách đó chỉ có hai người duy nhất.

Thảo nào xe của anh ta lại dễ dàng vào cổng như vậy dù đây là lần đầu tiên anh ta đến đây.

"Vậy Viễn Tước đâu?"

Bạch Kiến Dĩnh hỏi.

Sander vẻ mặt có hơi chần chừ.

"Cậu chủ đang ở trong phòng ngủ, Bạch tiên sinh."

Nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của ông ta, anh liền không vui nói.

"Bây giờ mới có 3 giờ chiều thôi mà."

Sander lúc này mới khổ tâm lên tiếng.

"Thật ra cậu chủ đã nhiều ngày rồi không ra khỏi phòng. Hơn nữa còn uống rất nhiều rượu. Hôm kia buổi sáng tôi vào phòng cậu chủ dọn dẹp thì toàn thấy mấy chai rượu rỗng nằm dưới đất. Còn cậu ấy say không biết trời đất gì nằm ngủ trên ghế sofa. Nếu được thì Bạch tiên sinh hãy vào khuyên cậu ấy giúp tôi."

Nghe lời kể của Sander, Bạch Kiến Dĩnh ngay lập tức ngạc nhiên, không nhịn được mà nhíu mày.

"Cậu ta như thế bao lâu rồi?"

"Thưa cũng khoảng 4, 5 ngày gì đó."

Ông cẩn thận đáp.

"Tôi biết rồi. Phòng ngủ của cậu ấy ở đâu?"

Bạch Kiến Dĩnh vội hỏi.

"Thưa ở tầng 1, là phòng cuối cùng của dãy hành lang phía bên phải."

Hỏi xong, Bạch Kiến Dĩnh một mình đi lên lầu một, tiến đến phòng ngủ của hắn. Anh ta gõ cửa phòng hai tiếng nhưng không nghe thấy hồi đáp, lại gõ thêm lần nữa vẫn không có ai trả lời.

Bạch Kiến Dĩnh thử đẩy cửa bước vào thì phát hiện cửa không khoá. Anh vừa mở cánh cửa ra, lỗ mũi nhạy cảm đã bị tấn công bởi mùi rượu nồng nặc. Hơn nữa bên trong căn phòng còn tối om. Rõ ràng bên ngoài trời đang sáng sao trong đây lại tối như vậy.

Bạch Kiến Dĩnh chớp mắt vài cái để nhìn rõ xung quanh, anh ta phát hiện căn phòng ngủ này có hai cửa sổ lớn nhưng rèm đã đóng kín lại hết hơn nữa trong phòng còn không bật đèn. Anh ta tiến vào trong nhìn qua chiếc giường lớn kiểu hoàng gia Châu Âu không thấy ai lại chuyển tầm mắt qua bộ ghế sofa, ngay lập tức nhìn thấy thân hình to cao nằm nghiêng một bên, cởi trần một nửa phần thân trên.

Anh tiến thêm một bước lại đá phải vỏ chai rượu. Vì dưới đất đều có trải thảm nên đạp phải cũng không nghe thấy tiếng động gì. Bạch Kiến Dĩnh khẽ lắc đầu không hài lòng.

Anh bước tới chỗ cửa sổ, đưa tay kéo hết rèm ra. Ngay lập tức ánh sáng từ bên ngoài ùa vào tấn công khoảng không gian u ám. Chiếu đến thân hình cao lớn kia. Làm người đàn ông đang ngủ trên ghế sofa khó chịu mở mắt. Vừa nâng mí mắt lên hắn đã bị ánh sáng làm cho chói mắt, liền lấy tay che mắt lại. Đã lâu rồi hắn không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Phải mất một hồi, Khương Viễn Tước mới thích ứng được với ánh sáng. Nhận ra có người đang đứng trong phòng mình.

"Bạch ca, sao anh lại ở đây?"

Hắn có đôi phần bất ngờ, từ từ ngồi dậy.

Bạch Kiến Dĩnh nhìn người đàn ông tóc tai rũ rượi, râu cũng đã mọc dài ra.

"Chúng ta mới gặp nhau cách đây một tuần mà bây giờ tôi sắp không nhận ra cậu rồi đấy."

Trông hắn cực kỳ lôi thôi, giống như một kẻ sống trong rừng vậy.

Khương Viễn Tước không để ý đến lời châm chọc của anh, chỉ thấp giọng hỏi.

"Sao anh đến mà không báo cho em?"

"Cách đây ba tiếng tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không có nghe máy."

Bạch Kiến Dĩnh chau mày đáp.

"Vậy sao?"

Khương Viễn Tước nhàn nhạt mở miệng. Hắn bây giờ cũng chẳng nhớ điện thoại mình ở đâu.

"Tôi đi gặp đối tác ở đây. Nhân tiện đến thăm nhà mới của cậu."

Anh giải thích.

Rồi lại nhìn hắn không vui nói.

"Sao lại trở thành bộ dạng này?"

Khương Viễn Tước không trả lời anh, cầm chai rượu trên bàn định rót ra ly nhưng ai ngờ đã hết sạch. Hắn liền đứng dậy đi tới cái tủ kính gần đó lấy ra một chai rượu mới và một cái ly mới.

"Bạch ca, anh uống rượu nhé?"

Bạch Kiến Dĩnh im lặng chằm chằm nhìn hắn.

Hắn cũng không đợi anh trả lời, trở lại ghế sofa, rót ra hai ly rượu. Viễn Tước tự động cầm một ly lên uống hết.

"Đừng có như thế này nữa. Nếu muốn làm gì thì hãy làm đi, gặp người mà cậu muốn gặp đi."

Anh ta thấp giọng khuyên bảo cậu.

Khương Viễn Tước chỉ cười nhạt, một nụ cười giễu đúng nghĩa.

"Bạch ca, anh không hiểu đâu. Dù trước giờ chưa có chuyện gì làm khó được anh nhưng rồi sẽ có lúc anh bất lực trước mọi thứ, bất lực trước một người giống như em."

Nhớ nhung đến điên cuồng nhưng chẳng thể gặp mặt.

Bạch Kiến Dĩnh đúng là chẳng thể hiểu. Anh là một kẻ quyền thế, thứ anh muốn anh luôn ngang ngược có cho bằng được. Chưa có gì làm khó được anh. Anh không thể tưởng tượng ra một ngày anh bất lực như thế.

****************

Số báo đặc biệt tháng 10 cuối cùng cũng đã ra mắt thành công. Chiều nay, Siren sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng ngày Siren ra mắt.

Thịnh Hi xuất hiện với chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc với tay áo choàng thanh lịch của Dior làm nổi bật làn da trắng của cô. Cô đứng ở một góc vừa uống rượu vang vừa nói chuyện với Evan.

"Em dạo này thế nào rồi?"

Mấy hôm nay đều bận rộn để hoàn thành tạp chí nên anh chưa có thời gian tâm sự hỏi han cô.

Thịnh Hi uống chút rượu vang đỏ rồi trả lời người bên cạnh.

"Vẫn khá ổn."

"Loại tin tức nào rồi cũng sẽ bị chôn vùi theo thời gian thôi. Em đừng suy nghĩ quá nhiều."

Evan nhẹ nhàng lên tiếng.

Đương nhiên là cô hiểu được điều này. Nhưng trải qua nó thực sự không dễ.

"Em hiểu mà."

Thịnh Hi mỉm cười rồi quay sang nhìn anh.

"Nói đến chuyện của anh đi, anh và Trình Ngữ sao rồi?"

Evan biết cô muốn chuyển đề tài, liền ghé tai Thịnh Hi nhỏ giọng nói.

"Anh nói em một bí mật nhé?"

Nhìn vẻ thần thần bí bí của anh làm cô nổi hứng tò mò, ngay tức thì gật đầu.

Evan thì thầm bên tai cô.

"Trình Ngữ cầu hôn anh rồi."

Evan vừa dứt câu Thịnh Hi đã bụm miệng mình lại nếu không cô sẽ hét lên mất. Cô cố gắng kiềm nén âm giọng của mình.

"Thật sao? Chúc mừng anh Evan!"

"Cám ơn em. Hiện tại anh vẫn chưa thể tin được đây."

Ánh mắt anh tràn ngập hạnh phúc.

"Vậy khi nào hai người định sẽ tiến hành lễ cưới?"

Cô hào hứng hỏi.

"Hiện tại chỉ mới cầu hôn với lại công việc của anh cũng bận rộn nên chắc là đợi đến năm sau. Với lại anh muốn có thời gian để thuyết phục cha của Trình Ngữ, dù thế nào ông ấy cũng là người thân của Trình Ngữ. Không có sự chấp nhận của ông ấy, Trình Ngữ sẽ buồn lắm."

Evan có chút băn khoăn đáp.

Thịnh Hi biết mối quan hệ của Evan bị cha mẹ Trình Ngữ cấm cản vì cha của Trình Ngữ không chấp nhận con trai mình đồng tính. Có thể nói hai cha con họ đã không nhìn mặt nhau cả năm nay. Bọn họ khó khăn lắm mới được ở bên nhau.

Thịnh Hi trò chuyện với anh thêm vài câu thì Hoàn Nhã và Liễu Nhan đến kéo hai người ra nhảy. Hôm nay ai cũng vui nên cô và Evan đều bỏ qua những muộn phiền trong lòng hoà mình vào đám đông chung vui.