Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 28: Tiếc cho công sức của cậu ta



Khương Thịnh Hi biết được tin Khương Vệ Thành hủy hôn với Lưu Duệ Quân khi cả nhà cô cùng ăn sáng. Mẹ đã nói cho cô biết Lưu Duệ Quân chính là người đã chụp bức hình đó và gửi cho phóng viên.

Khương Thịnh Hi rất bất ngờ, lại chợt nhớ đến chiều hôm đó Khương Viễn Tước đã nói chuyện cùng cô ta.

Nếu như phải chứng kiến cảnh hắn hôn Thịnh Hi chắc hẳn cô ta rất căm ghét cô. Theo như những gì cô đã nghe được thì Lưu Duệ Quân thật sự rất thích Khương Viễn Tước, mà còn từ rất lâu rồi.

Nhưng cô ta lại gửi hình hai người cho phóng viên, loại chuyện này thật là quá đê tiện.

Thịnh Hi cảm thấy tức giận nhưng cô càng cảm thấy buồn thay cho Khương Vệ Thành, dù thế nào anh cũng đã đối xử rất tốt với Lưu Duệ Quân nhưng lòng cô ta lại hướng về Khương Viễn Tước.

Thịnh Hi lại trở nên buồn phiền. Cô không bao giờ muốn mọi chuyện trở nên rắc rối thế này.

Chiều tối, Khương Thịnh Hi mang hành lý đi ra sân bay. Cô sẽ bay đến Luân Đôn cùng Jack, Hứa Kim Ngọc và Liễu Nhan để phỏng vấn Eric Nolan cho số báo đặc biệt.

*****************

...Paris...

Ngày khai trương bảo tàng tư nhân Deneuve diễn ra với một bữa tiệc long trọng cùng với dàn khách mời danh tiếng và giàu có. Bảo tàng Deneuve nằm toạ lạc tại Quận 1 thành phố Paris xa hoa tráng lệ. Được thành lập bởi một ông trùm sưu tầm đồ cổ và tranh Roman Deneuve, với mong muốn được trưng bày bộ sưu tập đồ sộ của mình lên tới 500 bức tranh quý và 640 hiện vật cổ.

Roman Deneuve còn được giới báo chí biết đến là một CEO của công ty truyền thông đại chúng Branly, sở hữu tạp chí thời trang hàng đầu thế giới Runway.

Chiếc xe Rolls Royce màu đen sang trọng bậc nhất thế giới dừng trước thảm đỏ bên ngoài bảo tàng. Nhân viên gác cổng cẩn trọng mở cửa xe cho người phía sau.

Người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục cao cấp màu xanh đen với khăn cài túi kiểu cách Châu Âu. Đôi giày da làm từ Ý bóng loáng theo từng bước chân cao ngạo của hắn.

"Nicolas, tôi cứ nghĩ rằng cậu không đến."

Roman vừa nhìn thấy người tiến vào cửa bảo tàng đã rất bất ngờ.

Khương Viễn Tước đưa tay ra bắt tay với ông ta rồi hai người hôn chào nhau kiểu pháp.

"Tôi rất tò mò về bộ sưu tập của ông nên đã tới. Ông vẫn khoẻ chứ?"

"Rất tốt. Rất vui vì được thấy cậu. Lâu rồi tôi không thấy cậu trở lại Paris?"

Roman vui mừng thấp giọng hỏi hắn.

"Tôi sống cùng cha tôi ở Trung Quốc nên không còn nhiều thời gian trở về đây."

Từ sau khi mẹ hắn mất, hắn rất hiếm khi trở về Paris.

"Nhưng mà tay của cậu làm sao thế?"

Ông nhìn xuống bàn tay trái được băng bó kỹ lưỡng, lo lắng hỏi.

Khương Viễn Tước mỉm cười nói.

"Không sao, tôi lỡ làm bể ly ấy mà."

"Cậu nên cẩn thận một chút. Dù gì thứ quan trọng nhất với một hoạ sĩ là bàn tay mà."

Cũng may là bị thương ở tay trái.

"Tôi sẽ cẩn thận, cám ơn ông đã quan tâm."

Hắn đáp.

"Hôm nay tôi tới là muốn dành tặng ông một món quà rất đặc biệt nhân dịp khai trương nơi này."

Khương Viễn Tước khoé miệng giơ cao tạo thành một đường đẹp đẽ trên gương mặt anh tuấn. Hắn xoay người ra hiệu cho một vệ sĩ đứng ngoài cổng. Vài giây sau bọn họ mang vào một chiếc hộp mảnh hình chữ nhật rất lớn. Phải có đến hai người khiêng vào.

Roman Deneuve ngay lập tức hiếu kỳ, dù rằng đã đoán ra là vật gì bên trong.

"Cậu muốn tặng tôi sao? Thật quý hoá quá."

"Phải. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần một chỗ vắng người hơn để nhìn ngắm nó."

Hắn cười khẽ nói.

"Tôi hiểu rồi. Đi theo tôi, chúng ta vào phòng trà đi."

Roman vui vẻ dẫn đường.

.....

...

Hai người vệ sĩ đặt chiếc hộp lớn lên bàn, cẩn thận mở nắp hộp ra.

Roman Deneuve đôi mắt sáng rực nhìn vào thứ đáng nằm bên trong chiếc hộp. Ông ta vốn đã đoán được hắn sẽ tặng ông một bức tranh nhưng không ngờ đó lại là bức Ban Công Phòng Juliet. "Chúa ơi, đây là sự thật sao?"

Ông không nhịn được mà thốt lên.

"Tôi nghĩ bức tranh này sẽ giúp ông hoàn thành bộ sưu tập Romeo và Juliet của mình."

Khương Viễn Tước thấp giọng nói.

Gần đây hắn biết được Roman đang săn lùng những bức hoạ về chủ đề Romeo và Juliet nên hắn đã mang bức tranh này đến. Bức tranh này sau khi đạt giải được bán đi một vòng thế giới, cuối cùng một năm trước Khương Viễn Tước đã quyết tâm mua lại được nó từ một vị Vương phi của Monaco.

Bởi vì đây là bức tranh hắn tâm đắc nhất.

Roman cuồng nhiệt nhìn ngắm bức tranh trước mặt như một kiệt tác của thời đại. Bức hoạ này được xem là một trong những bức tranh xuất sắc nhất của Nicolas Marceau. Là bức tranh của Nicolas được săn lùng nhiều nhất trên toàn thế giới. Ông không ngờ hắn lại tặng nó cho ông.

"Nicolas, sao cậu lại tặng không bức tranh này cho tôi? Đây là một báu vật rất quý giá. Có tiền cũng chưa chắc mua được. Tôi nghĩ mình không nhận món quà này nỗi đâu."

Tuy ông ta cực kỳ yêu bức tranh này nhưng đột nhiên được tặng không kho báu, Roman cũng phải tỏ ra nghi ngờ.

Khương Viễn Tước uống một ngụm rượu vang.

"Thật ra tôi tò mò vài chuyện. Nghe nói tạp chí Runway sắp xâm nhập vào thị trường Trung Quốc. Tôi tò mò ông dự định sắp xếp nhân sự thế nào về chi nhánh ở Trung Quốc?"

"Tôi không nghĩ cậu cũng hứng thú với thời trang đấy."

Roman nhướng một bên lông mày nói.

Ông ta bước tới quầy rượu mở nắp rượu vang rồi rót ra cho mình một ly.

"Trung Quốc là một mảnh đất mới và màu mỡ. Tôi dự định sẽ đưa tổng biên tập danh tiếng Emily Duvall đến Trung Quốc một thời gian để dẫn đầu đoàn quân này tấn công thị trường Trung Quốc."

Emily Duvall là tổng biên tập nổi tiếng của Runway phiên bản Mỹ. Tuy rằng Runway xuất phát từ Pháp nhưng Emily Duvall đã đưa Runway trở thành tạp chí thời trang hàng đầu của thế giới.

"Nhưng có một vấn đề tôi đang phải suy nghĩ."

Roman băn khoăn nói.

"Vấn đề gì?"

Hắn khẽ hỏi.

"Vì thị trường Trung Quốc rất khác biệt với Châu Âu hay Mỹ nên tôi đang muốn tìm một người hiểu rõ thị hiếu người Trung Quốc, biết độc giả Trung Quốc muốn gì để làm trợ lý đắc lực cho Emily. Tôi đang cần tìm một phó tổng biên tập ở Trung Quốc."

Ông uống một chút rượu vang rồi nói.

Khương Viễn Tước lắc lắc ly rượu nhìn ông ta một chút.

"Nếu tôi đề cử cho ông một người thì sao?"

Roman hơi bất ngờ trước lời đề nghị của hắn. Vài giây sau, ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn Khương Viễn Tước.

"Đây là lý do cậu tặng tôi bức hoạ quý giá này sao?"

Khoé miệng người đàn ông nhếch lên, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Nicolas, tôi rất hâm mộ tài năng của cậu. Và tuy rằng bức hoạ này vô cùng quý giá nhưng chuyện này rất quan trọng, không thể tùy tiện được."

Đây là chuyện liên quan đến kinh doanh, mọi quyết định đều cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Khương Viễn Tước đương nhiên hiểu được điều này.

"Ông hãy nghe về đề xuất của tôi đi đã. Ông đã nghe đến tạp chí Siren?"

"Có, tôi đã từng đọc qua."

Đây là tạp chí thời trang hàng đầu Châu Á. Và sẽ là đối thủ trực tiếp của Runway nếu Runway muốn nắm lấy thị trường Trung Quốc.

"Vậy ông có biết vài năm trước đây, doanh thu của Siren khá tệ, luôn bị các tạp chí đến từ nước ngoài khác lấn át. Nhưng từ một năm trước Siren đã thay đổi, tạo nên kỷ lục doanh thu trong nước và gần đây là cả Châu Á. Ông có biết nhờ đâu không?"

Hắn thấp giọng mở miệng.

Người đối diện hắn cũng rất tò mò.

"Lý do là gì?"

"Nhờ giám đốc sáng tạo của Siren, Rosie. Một năm trước khi cô ấy nhậm chức giám đốc sáng tạo đã thay đổi hoàn toàn phong cách của tạp chí Siren. Đưa tạp chí này lên thành tạp chí thời trang hàng đầu. Tôi nghĩ người này phù hợp mọi tiêu chí mà ông cần tìm."

Khương Viễn Tước đưa ra suy nghĩ của mình.

"Theo như cậu nói, cô ấy đang làm việc cho Siren, sao cậu lại đề cử cho tôi?"

Ông cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Thật ra dạo này có một vài bài báo khá tai tiếng về Rosie. Mà chủ tịch của Siren thì không thích những tai tiếng nên muốn sa thải cô ấy. Nhưng năng lực của cô ấy thì không thể không công nhận. Còn ông thì sao? Ông có để ý đến những chuyện tai tiếng không?"

Hắn cẩn trọng hỏi.

Roman khẽ cười thấp.

"Tuy tôi là một người yêu nghệ thuật nhưng tôi cũng là dân kinh doanh. Và tôi cũng yêu tiền như cổ vật vậy. Cho nên tôi chỉ quan trọng vấn đề doanh thu của tạp chí thôi Nicolas. Nếu có thể đem lại doanh thu cho Runway, tai tiếng hay thị phi đều không quan trọng."

Ông lại nói thêm vào.

"Nhưng tôi đã nói chuyện này tôi phải cân nhắc rất cẩn thận."

"Ông yên tâm, tôi không phải can dự vào quyết định công việc của ông. Tôi chỉ đề cử mà thôi. Ông có thể chọn hoặc không. Chỉ là mong chút lòng thành của tôi sẽ khiến ông cân nhắc về người này."

Người đàn ông điềm đạm nói.

Roman gật gù nhấp miếng rượu vang vào miệng lại nhìn qua kiệt tác nằm trên bàn, cẩn thận ngắm nghía.

***************

Thịnh Hi sau khi về khách sạn đã ngủ một chút rồi ăn trưa, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn Eric Nolan vào lúc 3 giờ chiều.

Buổi phỏng vấn sẽ diễn ra tại nhà riêng của Eric Nolan. Người trực tiếp phỏng vấn là Hứa Kim Ngọc. Nhiệm vụ của cô là theo sát việc chụp ảnh để chọn được bức ảnh tốt nhất cho Eric và ngôi nhà của ông ấy để lên tạp chí. Hơn nữa cô là người trực tiếp liên lạc với Eric nên cô cũng phải có mặt.

Buổi chiều, tài xế lái xe đưa bọn cô đến trước ngôi biệt thự sang trọng màu xám đen.

"Chào cô, Rosie, khoẻ chứ?"

Eric Nolan mở cửa vừa thấy cô liền ôm hôn chào hỏi.

"Rất khoẻ. Ông thì sao?"

Cô cười nói.

"Rất tốt. Mọi người mau vào trong đi."

Eric đưa bốn người bọn cô đi vào phòng khách được trang trí ấm cúng với màu trắng làm chủ đạo.

Thịnh Hi tuần tự giới thiệu tên của những người còn lại cho Eric. Rồi Eric bảo người giúp việc pha nước trái cây mang lên cho mọi người.

Đầu tiên sẽ chụp hình trước. Nhiếp ảnh Jack và cô quyết định dùng background sofa phía trước lò sưởi sang trọng, phía trên là bức hoạ chân dung của chính Eric. Eric ngồi trên ghế sofa tỏ ra tự nhiên với máy chụp ảnh. Vì đây không phải bộ ảnh thời trang nên yêu cầu của cô cũng không quá khắt khe. Sau khi chụp xong, Hứa Kim Ngọc tiến hành phỏng vấn Eric.

Thịnh Hi vừa lắng nghe phỏng vấn vừa đi dạo phòng khách, ngắm nghía cách bài trí của căn biệt thự. Màu chủ đạo của căn biệt thự này là màu đen, trắng và xám. Ngay cả nội thất cũng thế. Có thể thấy Eric thích những thứ tinh tế và trang nhã, không gian thoáng đãng với nhiều kính có thể nhìn ra ngoài vườn.

Jack cũng tranh thủ chụp vài kiểu ảnh ngôi biệt thự của Eric Nolan. Sau khi phỏng vấn xong, trong lúc đợi Jack thu dọn máy móc. Cô và Eric ngồi uống trà với nhau.

Có một chuyện cô cảm thấy rất khó xử nhưng phải nói với ông.

"Eric, tôi có chuyện muốn nói. Chuyện là hôn lễ của anh trai và chị dâu của tôi đã bị hủy bỏ. Cho nên có lẽ váy cưới sẽ không cần thiết kế nữa. Tôi thành thật xin lỗi."

Thịnh Hi đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc để Eric đồng ý thiết kế váy cưới. Lưu Duệ Quân và anh trai cũng đã bay đến Luân Đôn để gặp Eric trình bày ý tưởng và lấy số đo. Vậy mà bây giờ lại đột ngột hủy bỏ. Làm cô vừa mất tiền lại vừa khó xử.

Ngược lại với hình dung của cô, Eric không tức giận mà quan tâm hỏi.

"Thật sao? Tôi rất tiếc vì chuyện này. Còn chuyện váy cưới không sao đâu. Cô đừng lo lắng. Chỉ là..."

Thấy dáng vẻ ngập ngừng của ông, Thịnh Hi lo lắng vội vàng hỏi.

"Chỉ là thế nào Eric?"

"Chỉ là tôi cảm thấy tiếc cho công sức của cậu ta..."

Vừa ẩn ý nói Eric vừa nhìn lên bức hoạ chân dung của mình.

Cô lần theo ánh mắt của ông ta nhìn lên bức họa, bất giác cảm thấy kỳ lạ.

"Ý ông là gì?"

Eric ngón tay gõ gõ lên tách trà bằng sứ, có chút chần chừ.

"Tôi không biết có nên nói chuyện này với cô hay không? Vì tôi đã hứa với cậu ta..."

"Ông đang nói đến ai vậy?"

Đột nhiên tim cô khẽ dừng một nhịp.

Eric im lặng vài giây rồi ngẩng mắt nhìn cô.

"Nicolas Marceau"

Thịnh Hi chấn động nhìn ông ta. Thứ trong lồng ngực cô lại đập nhanh hơn.

"Ông nói gì? Là Nicolas Marceau sao?"

Eric gật đầu.

"Lúc đầu tôi cảm thấy rất kỳ lạ vì cô ở bữa tiệc đó rõ ràng thể hiện mình không quen biết cậu ta. Nhưng cậu ta lại nhờ tôi đồng ý giúp cô."

Cô lại ngạc nhiên, gấp gáp hỏi.

"Cậu ta nhờ ông sao?"

Ông ta khẽ cười một tiếng.

"Rosie, chẳng lẽ cô nghĩ rằng chỉ một bức tranh Toà Tháp 350.000 đô la của cô có thể thuyết phục tôi thiết kế váy cho cô? Không Rosie, bức tranh đó không đủ giá trị với tôi."

Tuy có hơi thô lỗ nhưng đó là sự thật.

Thịnh Hi ban đầu cũng cảm thấy Eric nhận lời với cô đúng là một điều kỳ tích.

"Nói như thế, ông không nhận lời vì bức tranh tôi tặng ông. Vậy vì sao ông nhận lời?"

Cô không nhịn được hỏi.

"Như tôi đã nói, Nicolas đã nhờ tôi giúp cô. Ngược lại cậu ta đã đồng ý hoạ tranh chân dung cho tôi. Cô biết không một hoạ sĩ danh tiếng như cậu ta, đến hoàng gia Anh còn phải mời đến. Không phải ai cũng được cậu ta vẽ chân dung cho đâu. Nhưng Nicolas lại chủ động tìm tôi, hạ cố vẽ tranh cho tôi chỉ vì cô."

Eric nghiêm túc mở miệng.

Trái tim Thịnh Hi lại bị chấn động. Cô không nghĩ đến Khương Viễn Tước lại đi nhờ Eric giúp cô.

"Tôi đã rất tò mò hỏi cậu ta, cô và cậu ta có quan hệ gì? Cô biết cậu ta trả lời thế nào không?"

Ông đặt tách trà xuống, cong miệng hỏi.

Thịnh Hi lắc đầu. Cô thực sự không biết.

Eric nhìn cô chậm rãi mở miệng.

"Cô ấy là nàng thơ của tôi."

Nói xong ông ta khẽ cười.

"Xem ra cậu ta đang rất cuồng say cô."

Trái tim Thịnh Hi lại rung lên.

"Tôi có một chuyện cảm thấy khó hiểu, ông nói bức Toà Tháp không đủ giá trị với ông, vậy còn bức hoạ chân dung này sao lại thuyết phục được ông?"

Cô hiếu kỳ hỏi.

"Nghệ thuật đổi nghệ thuật nhưng giá trị phải tương xứng. Nếu tôi thiết kế váy cưới riêng cho chị dâu cô thì chị dâu cô sẽ ngập tràn trên các mặt báo vì là người phụ nữ duy nhất không phải người Hoàng gia được Eric Nolan thiết kế riêng. Đồng dạng, Nicolas hoạ chân dung cho tôi đồng nghĩa tôi là kẻ duy nhất được Nicolas vẽ chân dung ngoại trừ người của Hoàng gia. Cô nên biết rằng mỗi bức chân dung mà danh hoạ Nicolas vẽ đều là kiệt tác. Một khi được cậu ta hoạ tranh thì đó sẽ là hình ảnh lưu lại để đời của cô."

Eric vừa cười nói, lại nhìn lên bức tranh.

"Cô nhìn xem, cậu ta đã thổi hồn vào bức chân dung này. Nicolas luôn biết nắm bắt khoảnh khắc đẹp nhất của một người để hoạ lại. Từng ánh mắt từng nụ cười đều hoàn hảo và thu hút nhất."

Ông ta dường như rất hài lòng, cứ ngắm tranh mãi không thôi.

Quả thực bức tranh này đã mang đến một hình ảnh khác của Eric Nolan. Trong bức tranh ông là một người thoải mái mỉm cười. Tranh của Nicolas luôn có một sức hút đặc biệt, khiến người khác muốn ngắm mãi không ngừng.

Thịnh Hi chỉ không ngờ được hắn lại làm điều này vì cô.

....

...

"Giám đốc, 8 giờ máy bay cất cánh. 6 giờ 30 xe sẽ đến đón chúng ta."

Liễu Nhan ngồi ở ghế xe phía trước nhắc nhở cô nhưng không thấy Thịnh Hi trả lời.

"Giám đốc... Giám đốc..."

Thịnh Hi ngồi ở ghế sau, đang ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng gọi của cô nàng liền giật mình phản ứng.

"Chị biết rồi."

Sau khi nghe Liễu Nhan nói xong cô tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn ngắm Luân Đôn về chiều. Chiều nay có một cơn mưa nhỏ.

Thịnh Hi nhớ đến hôm đó cô đã nổi giận với hắn. Lúc đó lòng cô vô cùng sợ hãi và căng thẳng cho nên Thịnh Hi đã trút giận lên hắn. Cô biết mình không nên như vậy.

Trong lòng cô hiểu rõ tình cảm của hắn đối với cô là thật lòng nhưng bọn cô mãi mãi cũng không thể bước qua được bức tường thành máu mủ ruột thịt. Tình cảm này chỉ có thể vĩnh viễn nấp trong bóng tối, vĩnh viễn cũng không thể ra khỏi ánh sáng. Chỉ có thể che giấu nó thật tốt.