Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 19: Buổi sáng dịu dàng



Khi Thịnh Hi nặng nề nâng mí mắt lên, đối diện cô là đôi mắt màu xanh ngọc lam quen thuộc. Cô luôn cảm thấy hắn có đôi mắt rất đẹp, sâu thăm thẳm như biển cả mênh mông. Nhưng đôi mắt này luôn man mác nét buồn.

Một lần nữa, cô bị cuốn vào thứ bẫy dục mà hắn đã bày ra. Cô lần này hết lần khác, sa đoạ vào mối quan hệ tội lỗi này. Hắn quá thuần thục trên giường còn cô thì lại quá yếu ớt. Thịnh Hi không chống cự được hắn.

Cô cụp mắt mình xuống muốn xoay người ngồi dậy nhưng phát hiện tay chân của người đàn ông đều gác lên người mình, quấn chặt lấy cô. Thấy cô muốn ngồi dậy, Khương Viễn Tước liền chồm dậy, lôi cô nằm yên xuống giường. Thân thể to lớn đè lên, kẹp chặt cô phía dưới.

"Chị đi đâu?"

Khương Thịnh Hi lạnh lùng nhìn người phía trên.

"Buông ra. Tôi phải đi về."

Sáng sớm nay mọi người sẽ trở về thành phố G. Cô cũng phải trở về, buổi chiều còn phải đi làm.

"Nhưng em không muốn chị đi."

Hắn cúi thấp đầu thổi hơi nóng vào tai cô.

Cô nghiêng đầu né tránh hơi nóng của người đàn ông.

"Tôi phải đi làm."

Khương Viễn Tước quyết không để cô tránh né, di chuyển xuống cần cổ cô, hít lấy mùi hương Neroli, mút lấy làn da trơn mịn của cô.

Thịnh Hi chống tay lên ngực hắn muốn đẩy người phía trên ra nhưng như thường lệ hắn vẫn bám dính lấy cô.

"Đi làm cũng được. Lát nữa em sẽ kêu xe đưa chị đi. Nhưng làm việc xong chị phải trở về đây."

Hắn thấp giọng nói.

Nghe thấy lời hắn, Thịnh Hi kinh ngạc, chau mày nói.

"Sao có thể như thế? Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn trở về nhà!"

Khương Viễn Tước phát ra nụ cười trầm thấp mê hoặc.

"Có gì mà không thể, từ đây đi đến chỗ làm của chị cũng chỉ mất hơn một tiếng, tuy có hơi xa một chút. Nhưng em muốn đêm nay chị ở lại với em. Đêm mai và đêm kia nữa, tốt nhất là hết tuần này."

"Không. Câu không thể bắt tôi làm thế!"

Cô không vui mở miệng.

Người đàn ông lại cười, hôn hôn lên vai cô.

"Có, em có thể đấy. Chị quên rằng thứ gì đang nằm trong tay em sao?"

Khương Thịnh Hi muốn tức giận nhưng giờ chỉ có thể nén nhịn nói.

"Cậu thật quá đáng. Tôi biết nói thế nào với cha mẹ chứ?"

Nếu cô không về nhà mấy ngày chắc chắn cha mẹ sẽ hỏi đến.

Người đàn ông nghĩ ngợi vài giây sau đó lên tiếng.

"Chị có thể nói mình đi dự tuần lễ thời trang Paris, không phải sao?"

Đúng là tuần này diễn ra sự kiện thời trang ở Paris nhưng cô đâu thể làm vậy.

"Cậu muốn tôi nói dối?"

Viễn Tước nhếch môi đáp.

"Chị cũng có thể nói thật."

Thịnh Hi im bặt. Làm sao cô có thể nói thật được chứ?

Hắn cư nhiên lại ép cô phải ở cùng hắn. Qua đêm với em trai mình còn chưa đủ ô uế hay sao?

Khương Viễn Tước đã bức ép cô lại còn qua lại với Duệ Quân. Nghĩ đến đây lồng ngực cô như bị chèn ép.

Đột nhiên người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ cô, hai cánh tay bao bọc lấy thân thể nhỏ nhắn của Thịnh Hi.

"Thật sự... Chuyện tối đó chị đừng hiểu lầm. Là Lưu Duệ Quân chủ động hôn em. Em không kịp đẩy cô ta ra thì chị bắt gặp. Em thật sự không có gì với cô ta hết."

Giọng người đàn ông trầm khàn như rượu vang rót vào tai cô. "Cậu nghĩ tôi là trẻ con sao? Cậu muốn thuyết phục tôi một tiểu thư đàng hoàng như Duệ Quân chủ động đi quyến rũ em chồng mình, một kẻ phóng túng như cậu sao?"

Thịnh Hi cô đâu phải con nít. Lời giải thích của hắn cô nghe không lọt tai.

"Em biết chị tức giận nhưng em thực sự không có. Xin chị hãy tin em."

Hắn càng giải thích cô lại càng không chịu hiểu, Viễn Tước chỉ có thể cầu xin niềm tin của cô.

Thịnh Hi không thể không thừa nhận trái tim mình mềm đi vì câu nói cuối của hắn. Nhưng cô chán ghét sự yếu ớt của mình.

"Tôi không có gì để tin cậu cả."

Cô lạnh nhạt đáp lại.

Đôi môi mỏng lại lướt trên cần cổ, tham luyến mà hôn xuống. Một lúc sau mới mở miệng.

"Chị, có phải chị đang ghen không?"

Tim cô khẽ rớt một nhịp. Giọng Khương Viễn Tước giống như máy dò tìm, dò tìm tâm tư kín kẽ của cô.

"Cậu đang ảo tưởng đấy à? Tôi chỉ đang tức giận cậu lợi dụng Duệ Quân thôi."

Cô cao giọng nói.

Bất ngờ có tiếng động khẽ vang lên. Là tiếng rung của điện thoại. Điện thoại của cô. Thịnh Hi chợt nhớ đến Hoàn Nhã, chắc sáng sớm nay cô nàng qua tìm cô nhưng lại không thấy cô mở cửa nên gọi điện.

Cô gấp gáp đẩy con bạch tuột phía trên mình ra, tìm túi xách nằm rơi dưới thảm tối hôm qua. Thịnh Hi lục tìm điện thoại trong chớp mắt.

"Giám đốc chị vẫn chưa dậy nữa sao ạ?"

Cô nàng lo lắng hỏi.

"À chị đã đi ra ngoài rồi. Chị có việc một chút. Em và mọi người đi về trước đi. Chị sẽ tự lái xe về sau."

Cô vội nói.

Khương Viễn Tước nhíu mày bò tới từ sau lưng cô. Thịnh Hi ngồi bên mép giường mải nghe điện thoại mà không biết.

Người đàn ông hôn lên tấm lưng trần của cô. Làm cô như có điện giật vội xoay người đẩy hắn ra nhưng Khương Viễn Tước lại quay sang tấn cổ cô. Thịnh Hi hơi nhột muốn đẩy hắn ra nhưng không được.

"Vậy bọn em về trước đây, chị về sau cẩn thận."

Tiếng Hoàn Nhã trong điện thoại phát ra.

"Chị... Biết rồi. Mọi...người cứ về đi..."

Hơi thở Thịnh Hi có chút đứt quãng, nghiến răng nhìn tên đàn ông đang quấy phá kia.

"Dạ."

Rất may Hoàn Nhã không để ý gì mà gác điện thoại. Khương Thịnh Hi không vui đẩy hắn ra nhưng thân thể cao lớn nhướng lên đè cô nằm xuống một lần nữa.

"Chị, hiện tại vẫn còn sớm chúng ta tiếp tục thêm một lát."

Khương Viễn Tước cong miệng nói.

Đôi lông mày xinh đẹp cau chặt.

"Tiếp tục gì chứ? Tôi phải về khách sạn lấy đồ để trả phòng."

"Không cần, em đã sai người đến đó lấy rồi."

Khương Viễn Tước dứt lời lại cúi xuống đóng chiếm môi cô. Liên tục chà sát cánh môi mềm.

"Nhưng mà... Uh..."

Thịnh Hi muốn kháng nghị nhưng hắn tuyệt đối không để cô có cơ hội. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô trêu ghẹo. Hơi thở trầm đục của người đàn ông hoà quyện vào mùi hương cam Neroli của cô.

Cô bất giác cảm nhận được người anh em phía dưới đã thức tỉnh. Thịnh Hi hoảng sợ muốn trốn tránh. Người đàn ông kẹp chặt cô phía dưới, liên tục mơn trớn thứ nam tính của mình trước hang động chật hẹp để khiêu khích cô.

Thịnh Hi biết cô không thể nào thoát được hắn.

Trong phòng một màn ân ái mãnh liệt diễn ra khiến người ta đỏ mặt. Ánh mặt trời buổi sáng cũng không thể dập tắt lửa tình đang dâng cao.

*******************

Khoảng hơn chín giờ, Khương Viễn Tước đánh thức cô dậy trong khi cô vẫn đang mơ ngủ vì trận cuồng phong sáng sớm đã rút cạn sức lực của cô. Khi Thịnh Hi tỉnh dậy đã thấy đồ đạc của mình ở đó.

Hắn bảo cô đi tắm nên Thịnh Hi đi lấy quần áo trong vali. Vừa lấy quần áo Thịnh Hi lại nhìn ngắm xung quanh.

Căn phòng ngủ này và cả phòng tắm nữa đều được trang trí mang nét hoàng gia Châu Âu ngày xưa. Xa hoa và lộng lẫy, những hình thù điêu khắc và cả hoạ tiết mạ vàng thật làm người khác choáng ngợp.

"Đây là nhà của cậu sao?"

Khương Thịnh Hi không nhịn được sự tò mò mà hỏi.

Cô nhớ cha mình không có sở hữu bất động sản nào quanh đây nên toà lâu đài này chắc chắn không phải của cha cho hắn. Với lại nếu cha sở hữu một nơi thế này sao cô lại không biết được chứ.

"Đúng vậy"

Hắn trên người mặc chiếc áo choàng ngủ màu đỏ nhung, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa thưởng thức tách trà.

"Em đã trả căn hộ kia rồi vì toà nhà đó thuộc sở hữu của Khương thị. Còn ngôi biệt thự này toàn bộ đều là tiền của em."

Hắn trả lời.

Thịnh Hi cảm thấy khó hiểu.

"Chẳng phải cha tịch thu hết tài sản, cắt chức cậu rồi không phải sao? Cậu lấy tiền đâu ra mua nơi này?"

Giá trị của ngôi biệt thự xa hoa này chắc chắn không thể gói gọn trong một từ đắt.

"Em không mua ngôi nhà này. Mà em đã bắt đầu xây nó từ hai năm trước. Chỉ mới hoàn thành toàn bộ cách đây một tuần thôi."

Khương Viễn Tước nhấm nháp miếng trà rồi nói.

Thịnh Hi ngạc nhiên vì lời của hắn.

"Cậu đã để dành tiền lương trước đó của mình để xây nơi này?"

Người đàn ông chậm rãi lắc đầu.

"Không, tiền lương mà Khương thị phát cho em cũng là tiền của cha. Còn toà lâu đài này không có một thứ gì liên quan đến Khương gia hết."

"Vậy cậu kiếm tiền ở đâu ra?"

Cô càng hiếu kỳ hơn.

Khương Viễn Tước nhìn cô vài giây rồi mới trả lời.

"Em vẽ tranh."

Khoé môi Thịnh Hi hơi giật giật giống như hắn vừa kể một câu chuyện cười vô vị.

"Cậu mà cũng biết vẽ tranh hay sao?"

Người đàn ông lại chằm chằm nhìn cô một lúc lâu. Đột nhiên Thịnh Hi cảm thấy trong một khoảnh khắc ánh mắt hắn trở nên hư vô, một vùng biển sâu không thể đoán được có gì trong đó.

"Chị không nhớ sao?"

Hắn bất chợt hỏi cô một câu.

Thịnh Hi chớp mắt, bối rối hỏi lại.

"Nhớ chuyện gì?"

Vài giây sau, Khương Viễn Tước chỉ mỉm cười đáp.

"Không có gì đâu, chị đi tắm đi. Em đi xuống nhà bếp xem đồ ăn sáng của chị đã có chưa?"

Nói rồi, Khương Viễn Tước đặt tách trà xuống rồi rời khỏi phòng ngủ.

Cô nhìn theo bóng dáng hắn, cảm thấy câu hỏi cùng vẻ mặt của Khương Viễn Tước khi nãy thật kỳ lạ.

.....

...

Khương Thịnh Hi đang ngâm mình trong bồn tắm thì đột nhiên cửa phòng tắm bật mở. Cô hoảng hốt nhìn bóng dáng người bước vào, theo quán tính hai tay che cơ thể mình lại, tức giận nói.

"Cậu làm gì vậy? Mau đi ra ngoài!"

Khương Viễn Tước đã vào đây sao có thể ra, hắn tiến tới gần bồn tắm giơ lên một chai tinh dầu.

"Em chỉ nghĩ chị cần cái này."

Cô ngạc nhiên nhìn thứ hắn đưa tới. Là tinh dầu hoa cam Neroli. Mùi hương yêu thích của cô. Sao hắn biết cô cần thứ này khi tắm.

Thịnh Hi dè dặt cầm lấy, nhỏ giọng nói.

"Cám ơn cậu."

Người đàn ông vậy mà vẫn chưa chịu rời đi, cứ chằm chằm nhìn xuống cơ thể cô. Thịnh Hi quẫn bách, xấu hổ nói.

"Nếu xong rồi thì cậu ra ngoài đi."

"Chị xấu hổ làm gì? Cơ thể chị em đã thấy hết rồi mà."

Giọng hắn trở nên khàn đặc. Hình ảnh cơ thể đầy đặn của cô lấp ló dưới dòng nước khiến thứ dục vọng ma quỷ lại nhen nhóm trong hắn. Dù sáng nay hắn mới muốn cô vậy mà bây giờ lại thiếu tự chủ thế này.

"Cậu làm ơn ra ngoài đi. Tôi phải đi tắm còn phải đi làm nữa."

Thịnh Hi che ngực mình, vừa xấu hổ vừa bực bội nói.

Vì nghĩ cô còn phải đi xe hơn cả tiếng để trở về thành phố G nên Khương Viễn Tước kiềm chế bản thân mình, xoay người bỏ đi ra ngoài.

Cô vội thở phào nhẹ nhõm.

******************

"Giám đốc Khương..."

Trong phòng họp, Tạ Vân Đình ngồi ở đầu bàn nhìn qua cô.

"Giám đốc Khương"

Thịnh Hi nhìn chằm chằm tờ giấy bên dưới, tay cầm bút vẽ nguệch ngoạc gì đó.

"Giám đốc Khương"

Tạ Vân Đình lớn tiếng gọi lần nữa làm cô giật mình. Cả phòng họp ai cũng nhìn hai người.

Thịnh Hi gấp gáp nhìn lên tổng biên tập, chợt nhận ra nãy giờ mình đã mất tập trung thế nào.

"Em xin lỗi"

Cô thấy có lỗi nói. Cô chưa bao giờ mất tập trung như thế này cả.

Tạ Vân Đình lắc đầu không vừa lòng nhưng sau đó liền quay trở lại công việc.

"Giám đốc Khương, tôi muốn có một bài phỏng vấn của Eric Nolan cho số báo đặc biệt sắp tới. Việc này giao cho cô được chứ?"

Tạ Vân Đình nghiêm túc lên tiếng.

Khương Thịnh Hi ngạc nhiên.

"Eric Nolan sao ạ?"

"Phải, tuần trước hôn lễ của công chúa Helen của Vương Quốc Anh đã diễn ra tại Luân Đôn. Cô ấy đã mặc một chiếc váy cưới ren có đính 100 viên kim cương. Chiếc váy đó đã trở thành chiếc váy đắt nhất thế giới với trị giá 10 triệu USD. Và còn được bầu chọn là chiếc váy cưới đẹp nhất của năm. Tôi muốn có bài phỏng vấn ông ấy về việc thiết kế váy cưới cho Hoàng gia."

Tổng biên tập khoanh tay trước ngực nói.

"Vâng, em biết rồi. Em sẽ đích thân liên lạc với ông ấy."

Khương Thịnh Hi thấp giọng đáp.

....

...

Cô tan làm khoảng tầm gần 7 giờ, vừa ra khỏi toà nhà đã thấy chiếc Rolls Royce màu đen đợi sẵn. Người tài xế nhìn thấy cô liền cúi đầu, mở cửa xe cho cô.

Khương Thịnh Hi đứng im nhìn trân trân vào chiếc xe. Vài giây sau mới chậm rãi bước tới ngồi vào xe.

Chiếc xe sang trọng bắt đầu lăn bánh phóng nhanh trên đường lớn.