Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 17: Không phải như chị nghĩ đâu



Sinh nhật của tiểu thư độc nhất nhà họ Lưu là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong năm của Lưu gia. Vợ của Lưu Tường mất sớm nhưng ông cũng không tiến thêm bước nữa vì rất yêu vợ mình. Nên Lưu Tường chỉ có duy nhất một đứa con gái, hơn nữa còn cực kỳ cưng chiều như công chúa.

Thịnh Hi có đôi chút ngưỡng mộ tình cảm Lưu Tường dành cho vợ mình.

Tiệc sinh nhật của Lưu Duệ Quân được tổ chức ngoài trời, ngay bên cạnh bờ hồ. Không gian xung quanh được trang trí bởi hàng loạt các dây đèn led tựa như những chú đom đóm nhỏ.

Lưu gia không mời quá nhiều khách, chủ yếu là bạn bè và người thân họ hàng.

Hôm nay Lưu Duệ Quân ăn vận cực kỳ lộng lẫy. Cô chọn một chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt của Dior với phần ngực xẻ sâu để lộ rãnh ngực mê người. Phần thân dưới của chiếc váy cũng được cắt xẻ táo bạo để lộ một bên chân thon dài thẳng tắp.

"Duệ Quân, hôm nay cậu xinh quá."

"Cám ơn cậu, hôm nay cậu cũng xinh lắm."

Duệ Quân nở nụ cười nói.

"Các cậu thấy đồ ăn thế nào?"

Cô lại hỏi.

Một cô tiểu thư khác lên tiếng khen ngợi.

"Đồ ăn ngon, rượu cũng ngon lắm."

"Vậy các cậu cứ tự nhiên đi nhé. Mình phải đi gặp vài người."

Duệ Quân xin phép rồi tiến đến một cái bàn gần bờ hồ.

"Vệ Thành"

Khương Vệ Thành đang nói chuyện với Thịnh Hi thì nghe thấy tiếng gọi của cô nàng. Anh vội bỏ ly rượu xuống bước tới choàng tay qua eo, hôn lên má Duệ Quân.

"Bà xã, sinh nhật vui vẻ."

Duệ Quân đánh vào ngực anh, xấu hổ nói.

"Ai là bà xã của anh? Chúng ta còn chưa vào lễ đường đâu."

Thịnh Hi nhìn bọn họ lắc đầu.

"Hai người đừng như vậy được không? Em đã nổi da gà hết rồi."

Khương Vệ Thành quay qua nhìn cô nói.

"Em mau lấy chồng đi thì sẽ không cần thấy cảnh này nữa."

"Thịnh Hi nhà mình xinh đẹp như vậy chắc có rất nhiều người theo đuổi, sợ gì không lấy được chồng."

Lưu Duệ Quân cười cười nói.

Vệ Thành hất mặt về phía cô, cao giọng nói.

"Con bé này sao? Người theo thì nhiều mà lại chẳng chịu ai. Suốt ngày nói mình bận trong khi anh còn bận hơn nó."

Thịnh Hi trước lời chọc ghẹo của anh trai chỉ âm thầm xì một tiếng trong miệng. Sau đó lại quay qua nói với Duệ Quân.

"À, em muốn báo cho chị một tin vui."

"Tin gì thế?"

Duệ Quân tò mò hỏi.

Cô cười mở miệng.

"Em đã thuyết phục được Eric Nolan thiết kế váy cưới cho chị rồi."

Duệ Quân kinh ngạc, vui mừng gần như nhảy cẫng lên.

"Thật sao? Em đã thuyết phục được ông ấy rồi sao?"

Thịnh Hi gật đầu khẳng định.

"Đúng vậy, nhưng chị phải cất công bay sang Luân Đôn để gặp ông ấy đấy."

Người đối diện mừng rỡ ôm chầm lấy cô.

"Cám ơn, cám ơn em nhiều lắm."

Thịnh Hi bị siết đến đau vai, buồn cười vỗ vỗ lưng Duệ Quân.

"Được rồi, chị đang tính ám sát em chồng mình sao?" Lưu Duệ Quân lật đật thả cô ra, nắm lấy tay cô.

"Thực sự cám ơn em nhiều lắm. Đây là ước mơ cả đời của chị đó."

"Không có gì đâu. Chị là chị dâu của em mà, chúng ta là gia đình, giúp đỡ nhau cũng là thường tình."

Thịnh Hi nói.

.....

...

"Được rồi hai người nói chuyện đi, em đi lấy ít đồ ăn."

Duệ Quân nói rồi để hai anh em Thịnh Hi ở lại.

Cô đi vào trong nhà bếp tìm món phô mai vì nãy giờ vẫn chưa thấy phục vụ mang ra cho khách. Đây là món rất thích hợp để uống chung với rượu vang.

Cô đi qua hành lang thì bắt gặp bóng dáng cao lớn quen thuộc đang uống rượu một mình. Duệ Quân ngạc nhiên nhanh chóng lại gần gọi tên người đàn ông.

"Viễn Tước..."

Khương Viễn Tước xoay người lại.

"Sao cậu ở đây một mình thế? Sao không ra ngoài chơi với mọi người?"

Duệ Quân quan tâm hỏi.

Hắn đứng dựa vào tường nhìn cô.

"Tôi không thích đông người."

"Còn cậu? Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không ra ngoài đó chơi sao?"

Hắn hỏi cô.

"À... Mình đi kiểm tra đồ ăn dưới bếp."

Duệ Quân cười đáp.

Hôm nay Khương Viễn Tước khoác lên mình bộ âu phục cao cấp hàng hiệu. Hắn vốn đã rất anh tuấn thu hút nay lại toát lên sự tôn quý, tao nhã càng khiến cho phụ nữ khác nhìn thấy càng xiêu lòng không thôi.

Đôi mắt xanh như vùng biển caribbean có thể nhấn chìm bất kỳ phụ nữ nào, làm cho họ lạc lối.

"À quên mất. Tôi vẫn chưa gửi quà cho cậu."

Nói rồi, Khương Viễn Tước lục lọi trong túi áo.

Duệ Quân bất ngờ khi hắn nói muốn tặng quà cho mình.

Người đàn ông lôi ra một quyển sách được bọc lại kỹ càng có gắn dây nơ ruy băng bên trên, đưa cho cô.

"Đây là gì?"

Duệ Quân hào hứng hỏi.

Đưa sách cho cô hắn liền đút tay vào túi quần nói.

"Đây là cuốn Kiêu Hãnh Và Định Kiến của Jane Austen. Tôi không biết mua gì..."

"Sao cậu biết mình thích cuốn này?"

Duệ Quân đã rất yêu thích bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này từ hồi đại học. Có một lần cô đã chọn nó làm đề tài phát biểu trong tiết học ngoại khoá về Phim Điện Ảnh.

Chẳng lẽ hắn nghe cô phát biểu rồi nhớ đến tận bây giờ sao?

Trái tim của Duệ Quân dâng lên một cảm giác rung động bồi hồi.

"Viễn Tước, thì ra cậu nhớ..."

Khương Viễn Tước nhíu mày. Định mở miệng nói thì bất thình lình đôi môi người phụ nữ ập đến.

Hắn không kịp phòng bị, ngay lập tức đẩy cô ta ra. Giống như có linh cảm, Khương Viễn Tước ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong cửa.

Hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng đó chằm chằm nhìn hắn.

Khương Thịnh Hi mở to mắt trân trân nhìn hai người kia. Cô không thể tin được cảnh tượng xảy ra trước mắt mình. Khương Viễn Tước và Lưu Duệ Quân đang hôn nhau.

Trái tim của cô tựa như bị hàng trăm mũi kim đâm vào. Mặt cô tái đi, ngay lập tức xoay người bỏ đi mất.

Khương Viễn Tước vội đẩy Lưu Duệ Quân ra làm cô ta xém ngã. Hắn nhanh chân đuổi theo cô.

Duệ Quân cũng phát hiện bóng dáng vừa xuất hiện kia là Khương Thịnh Hi. Nỗi bất an dâng lên trong tâm trí cô ta.

Lúc nãy Khương Thịnh Hi đã nhìn thấy rồi sao?

.....

...

"Thịnh Hi, đợi đã!"

Thịnh Hi biết hắn đuổi theo cô nên cô liền chạy ra bãi đỗ xe của căn biệt thự. Cô lục lọi chìa khoá xe trong bóp của mình.

Khương Viễn Tước rất nhanh đã phóng được đến chỗ cô, túm lấy cô đẩy vào tường.

"Buông ra!"

Thịnh Hi giận dữ nói.

"Chị phải nghe em giải thích. Chuyện trong kia không phải như chị nghĩ đâu."

Hơi thở người đàn ông dồn dập, gấp gáp giải thích với cô.

Cô không vùng vẫy nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Cậu biết tôi nghĩ gì không?"

Khương Viễn Tước chằm chằm quan sát cô, muốn dò tìm được tâm tư cô nhưng lại quá khó khăn.

"Tôi nghĩ cậu thật là kinh tởm. Chị gái mình cậu bức ép, bây giờ đến chị dâu mình cậu cũng không tha. Cậu là đồ cầm thú, trời tru đất diệt."

Thịnh Hi dùng mọi từ ngữ có thể để mắng chửi hắn.

Một kẻ bại hoại như hắn. Tại sao cô lại phải đau lòng cơ chứ?!

"Em không có..."

Khương Viễn Tước siết chặt vai cô, không biết giải thích thế nào cho cô hiểu.

Chết tiệt, hắn vốn chỉ muốn lịch sự tặng đại một món quà cho Lưu Duệ Quân. Không ngờ cô ta lại hôn hắn.

"Cậu im đi. Tôi không muốn nghe một lời nào từ cậu cả."

Thịnh Hi tức giận nói.

"Ai đó?"

Bất thình lình có mấy bảo vệ đi tuần ở xung quanh bãi xe ngôi biệt thự, họ nghe thấy tiếng động nên tiến lại gần.

Khương Thịnh Hi vội đẩy hắn ra, vuốt tóc mình lại.

"Không có gì. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện."

Khương Viễn Tước bình tĩnh trả lời.

Bảo vệ thấy hai người ăn mặc sang trọng nên biết là khách mời. Ông ta không nói gì liền rời đi.

Khương Thịnh Hi lợi dụng lúc hắn không để ý vội chạy đến mở cửa xe của mình. Ngồi vào trong đóng chặt lại. Khương Viễn Tước ngay lập tức chạy đến đập cửa xe cô nhưng Thịnh Hi đã nhanh chóng khởi động xe rời khỏi bãi đỗ.

Khương Viễn Tước muốn chạy đuổi theo cô nhưng không được. Hai bàn tay người đàn ông cuộn chặt thành quyền.

Điện thoại trong ví Thịnh Hi reo lên liên tục nhưng cô không hề bắt máy. Cô chỉ chăm chăm nhìn con đường tăm tối phía trước. Đột nhiên bên khoé mắt cô một giọt nước mắt rơi xuống.

Thịnh Hi bất giác lau đi, cô căm ghét bản thân mình như thế này.

.....

...

"Cốc... Cốc..."

Mặc kệ tiếng gõ cửa vang lên suốt 15 phút, Khương Thịnh Hi vẫn im lặng ngồi bên cạnh cửa sổ. Tuy người bên ngoài không lên tiếng nhưng cô biết đó là hắn.

Sau khi cô trở về nhà được 10 phút thì đã có người đến gõ cửa phòng cô. Vào giờ này quản gia cũng không đến phòng cô làm gì. Cha mẹ và anh cả đều vẫn đang dự tiệc. Thịnh Hi ngồi trên ghế sofa ôm chặt lấy cơ thể mình dưới ánh trăng.

Khương Viễn Tước đứng ở bên ngoài từ nãy giờ chỉ lặng im gõ cửa. Hắn không dám lên tiếng, nếu hắn lên tiếng cô chắc chắn sẽ không ra mở cửa.

Hắn gõ đến khi tay mình đỏ rát hết cả lên nhưng Thịnh Hi tuyệt nhiên không mở cửa cũng không lên tiếng.

Cho đến một lúc thì tiếng gõ cửa dừng lại. Thịnh Hi vẫn im lặng nhìn về phía cánh cửa phòng mình.

****************

Sáng hôm sau Khương Thịnh Hi chỉ tỉnh lại khi điện thoại vang lên inh ỏi tận mấy lần. Cô giật mình bật người dậy. Chết tiệt, sáng hôm nay cô phải cùng với ekip đi xuống tàn tích Lan Kiêu thuộc thành phố A để chụp bộ ảnh tháng 10.

Thịnh Hi lại ngủ quên mất. Do cả đêm hôm qua cô trằn trọc không ngủ được. Thịnh Hi vội vàng gọi điện cho Hoàn Nhã.

"Hoàn Nhã, có thể chị không đến công ty kịp. Em và mọi người cứ đi đến thành phố A trước chị sẽ lái xe đến sau."

Vốn là hẹn cùng nhau đi chung xe lớn của công ty nhưng cô lại dậy trễ.

"Dạ vâng, em biết rồi."

Cúp máy xong, Thịnh Hi vội vã đánh răng rửa mặt rồi thay đồ. Cô đeo một cái ba lô xuống nhà. Chuyến đi này kéo dài tận hai ngày mới chụp hết các bộ ảnh. Nên Thịnh Hi mang theo vài bộ quần áo để mặc.

Đi ngang qua phòng ăn, nhìn thấy cả nhà đều có mặt đông đủ để ăn sáng, Thịnh Hi vội đi vào chào một tiếng. Cô để ý có Khương Viễn Tước đang ngồi ăn sáng bên cạnh Vệ Thành.

Thịnh Hi cố gắng không nhìn mặt hắn.

"Thưa cha, mẹ con đi làm."

"Con không ăn sáng sao?"

Khương Dao Quang ngẩng đầu nhìn cô.

Cô lắc đầu.

"Dạ không, con bị trễ rồi. Hôm nay con phải đi chụp ảnh ở thành phố A, 2 ngày sau mới về."

"Được rồi, con đi đi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ."

Cha cô dặn dò.

"Dạ, thưa cha, thưa mẹ con đi."

Chào hỏi xong, Thịnh Hi nhanh chóng rời khỏi phòng ăn. Cô không muốn ở chung không gian với hắn thêm một phút nào nữa.

Thịnh Hi lái xe rời khỏi ngôi biệt thự đi thẳng về phía Đông thành phố.

****************

Thành phố A, thành phố của những khu rừng lá phong. Những ngọn đồi mềm mại nằm chắn ngang giữa trung tâm thành phố A và khu ngoại ô bình yên. Một thành phố với nhiều dấu ấn lịch sử của những lâu đài và ngôi làng cổ, những tàn tích ngày xưa còn xót lại.

Thịnh Hi lái thẳng xe đến chỗ toà thành Lan Kiêu cũ hay còn gọi là tàn tích Lan Kiêu bởi vì toà thành này đã rất cũ và đổ nát một nửa.

Khi Thịnh Hi đến nơi thì ekip cũng tới chưa bao lâu. Cô cùng mọi người nhanh chóng chuẩn bị máy móc, ánh sáng và góc chụp. Còn những người khác cũng bận rộn trang điểm, làm tóc cho người mẫu. Evan thì lo chuyện trang phục.

Ý tưởng về bộ ảnh lần này là nữ goá phụ trong lâu đài. Người mẫu sẽ mặc những chiếc đầm mang nét quý tộc và chụp ảnh với một bộ xương trắng tượng trưng cho chồng quá cố của mình.

"Nằm gần với bộ xương thêm chút nữa..."

"Giãn mặt ra, cứng ngắc quá!"

"Hãy xem bộ xương là chồng cũ của mình, biểu cảm yêu thương, luyến tiếc lên."

"Tách... Tách..."

Nhiếp ảnh Jack bấm máy liên tục không biết mỏi mệt.

Người mẫu nằm trên ghế sofa cùng với bộ xương cũng cố gắng tạo ra nhiều dáng nhưng vẫn không làm vị giám đốc của họ hài lòng.

"Trải váy ra."

Thịnh Hi ra lệnh.

Cô người mẫu trẻ chuyên nghiệp trải váy dài ra để lên hình cho đẹp. Nhưng Thịnh Hi chưa hài lòng liền nhảy vô chỉnh lại cho cô nàng.

Sau một hồi cố gắng, Thịnh Hi mới hài lòng cho phép người mẫu đi thay đồ và chuẩn bị góc chụp mới.

....

...

Buổi chụp hình bắt đầu từ 9 giờ sáng và kết thúc vào lúc 6 giờ tối, ai cũng mệt lả người. Tất cả mọi người đều muốn nhanh trở về khách sạn gần đó ăn tối. Thịnh Hi sau khi nhận phòng, việc đầu tiên cô phải làm chính là đi tắm.

Tắm rửa xong, cô mới mở điện thoại lên. Màn hình điện thoại hiện lên thông báo quen thuộc. 2 cuộc gọi nhỡ từ Khương Viễn Tước.

Ngón tay cô đẩy thông báo qua xoá mất. Rồi đi xuống khách sạn dùng bữa tối.