Giấc Mơ Tuổi Trẻ

Chương 15: Oan gia ngõ hẻm chật hẹp



Đứng bên ban công, nhìn đồng hồ gõ một giờ sáng, bần thần rít một hơi thuốc, phả làn khói xám vào giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Tiếng vài ba chiếc xe vang vang dưới ngã tư đường. Khí hậu về đêm khác hẳn với ban ngày nóng bức, từng cơn gió hiu hiu mơn trớn nỗi lòng nặng trĩu của Phan Mỹ.

Trúc nói, 30 tháng bẩy, mùa hè năm năm trước trong đám cưới, chú rể bỏ hôn, cô dâu tự sát trong phòng nghỉ, đám cưới trở thành một trò hề.

Mỹ lại nhớ, 28 tháng bẩy năm đó, cô nhập viện, nằm trong ICU suốt năm ngày liền, mạng giữ được, còn được ‘khuyến mãi’ thêm một vết sẹo dọc trên chân trái.

“Chi tiết cô có thể hỏi cô chị họ đáng quý của mình, ở Mỹ không ở, lại chạy đến phá đám cưới của tôi. Cho nên, lần này cô đừng trốn, cô hại tôi chật vật như vậy, cũng nên đền bù chút gì đó đi chứ!” Trúc cười mà nước mắt tràn mi, được một người đàn ông cao lớn đón về.

Mỹ ngồi tại chỗ, nhìn Trúc lau vội hàng nước mắt, sóng bước cùng người nọ rời khỏi. Ánh mắt lấp láy, nụ cười không chút vướng bận. Trong giây phút thất thần, Mỹ dường như nhìn thấy cô gái có nụ cười trong trẻo, dáng vẻ e lệ thơ ngây, ôm cặp sách đứng dưới ánh nắng sân trường của ngày xưa xa xôi ấy.

Requiem for a Dream vẫn còn đọng lại bên tai. Mỹ lặng lẽ làm lễ truy điệu cho một góc nhỏ trong giấc mơ của mình. Trong cái góc ấy, có một đứa trẻ mở cửa đón chào cô gái nhỏ, gương mặt cười toe toét đến ngu ngốc. Thời gian qua đi, chúng tuy không thể là bạn, nhưng khoảng trời ấy lại một lần nữa được gột rửa tinh tươm.

Điện thoại vứt ở trên nệm cứ í a kêu réo cũng chẳng kéo về được tâm trí của Mỹ. Ngẩng đầu nhìn vào màn đêm u tịch, tựa như mình đang đứng giữa mông lung, chẳng biết làm sao đáp xuống, cũng không biết lối nào để trở về điểm xuất phát.

Đường nào cũng đến La Mã, ấy nhưng, con bà nó dù có lựa chọn đi lựa chọn lại, đường nào cũng nhất định phải qua từng trạm công kích này mới được hay sao? Trong cùng một ngày, đụng phải Trần Gia Kiệt bị vong nhập, lại phải tiếp chiêu Đỗ Thanh Trúc, nhưng những thứ ấy cũng chẳng nhằm nhò gì với cuộc nói chuyện đường dài vừa nãy với chị họ.

Mỹ vốn không thích dài dòng, Thư cũng thế. Mỹ vừa hỏi, chị liền đáp, “Ừ, năm năm trước, là chị phá đám cưới của tụi nó.”

“Chị...”

“Em đừng nóng vội, cứ nghe chị nói hết đã. Chuyện cho tới bây giờ, chị vẫn cho là mình làm đúng.”

Lông mày Mỹ giựt giựt! Phá đám cưới người ta còn dám nói mình làm đúng? Đây là cái đạo lý gì? Vừa ăn cắp vừa la làng à? Không thể trực tiếp biểu lộ cảm xúc của mình, đành thở dài, “Chị, cần gì phải làm vậy?”

Thư hỏi ngược lại, “Vậy còn em? Cần gì phải vậy?”

“Em…”

Đến lượt chị thở dài, “Em nghĩ nếu chỉ một mình chị thì có thể phá hỏng đám cưới đó sao? Lầm rồi em gái, nếu Trần Gia Kiệt thật sự yêu Đỗ Thanh Trúc, thì hôm ấy dù chị có nói gì, thì cũng chỉ là chuyện người qua đường mà thôi. Mặc kệ là vì lý do gì, thì sau khi nghe tin em nằm hôn mê trong ICU, người tự động bỏ đi chính là anh ta. Chị chỉ là chất xúc tác của quá trình thôi.”

Mỹ đờ đẫn nhìn bầu trời đêm một màu đen kịt. Đầu cứ ong ong những lời Thư nói, không chỉ lời chị ấy nói, mà còn cả một cơn ác mộng vẫn thường vực cô dậy trong cơn đau đớn xác thịt.

Năm năm về trước, sau khi chia tay Ken, cuộc sống của Mỹ vẫn trôi qua bình thường, chỉ khác một điều nho nhỏ, là cô bắt đầu chú ý đến tin tức về anh, trong đầu lên kế hoạch cho chuyến đi Việt Nam sắp tới của mình. Tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp hai người gặp lại, thậm chí còn ước chi ở cổng phi trường tình cờ gặp anh đi công tác về, có thể cùng nhau bay một chuyến bay, cùng nhau sóng bước khỏi sân bay như đôi tình lữ.

Những giấc mơ màu hồng ấy cứ dần dần nung chảy Mỹ, đến nỗi Ken còn đùa bảo cô tư xuân. Ặc, tuy không biết anh có hiểu rõ nghĩa trong mấy chữ ấy không, nhưng Mỹ vẫn ngại chết được, lại thầm mắng cái tên Ryan dở hơi đi dạy ba cái từ thiếu não ấy cho Ken.

Cho đến một hôm, Mỹ hay tin nhắn anh sắp kết hôn. Đó là những ngày tồi tệ kinh khủng. Không muốn tất cả kết thúc vô duyên như vậy, cô ôm tia hy vọng cuối cùng đặt một vé khẩn để về gặp anh. Gặp anh trước khi anh cưới vợ, dù chỉ trước lúc làm lễ một phút thôi cũng được. Gặp anh, cho anh biết mình chưa từng quên anh, nếu không cả đời này sợ phải hối hận.

Có lẽ là trêu người, có lẽ là trừng phạt, cũng có lẽ là thật sự vô duyên. Trên đường ra sân bay, Mỹ gặp tai nạn, cùng đi còn có Ryan. Đoạn đường cao tốc giữa đêm, một chiếc xe thể thao chạy bạt mạng, mất điều khiển bắn qua lằn phân cách tuyến, lao thẳng về phía xe hai người đang chạy hướng ngược lại. Ryan đảo tay lái tránh về bên phải. Nhưng lại thêm một chiếc lằn bên cạnh lao lên húc vào đuôi xe. Chiếc Mada của anh chịu cả hai phía, xoay mấy vòng trên lộ, cuối cùng thân phải dộng vào bờ phân cách thì mới dừng lại.

Tay chân phải và cổ Ryan phải bó bột suốt ba tháng. Khi tỉnh dậy trong ICU năm ngày sau đó, người đầu tiên Mỹ nhìn thấy qua khung cửa kính cách ly là gương mặt đầy nước mắt của gia đình. Ryan cũng được Ken đẩy tới bên ngoài cửa cách ly, mọi người nhìn cô vừa khóc vừa cười. Nhìn mẹ mừng đến khóc ngất, Mỹ không biết đã cảm tạ ơn trên bao nhiêu lần. Trong rủi có may, tạ ơn trời, anh ấy còn sống, cô còn sống.

Có lẽ cái giá phải đổi, là cô lại để vụt mất Kiệt.

Người ta nói, yêu là thay đổi, yêu là thiên trường địa cửu, chết đi sống lại. Mỹ ngưỡng mộ những người có thể yêu như thế, thậm chí những người dám tự tử vì tình, vì cô đã cho rằng, đó là cảnh giới cao nhất của yêu. Cần bao nhiêu dũng khí để yêu như thế? Nếu đã trao ra trái tim, trao ra bản thân, thì chẳng khác gì trao cả mạng sống của mình vào tay người ấy. Một khi mất đi, có phải là sống không bằng chết? Nếu đã sống không bằng chết, vậy thì chết có đáng là chi?

Nhưng sau khi trải qua một lần thập tử nhất sinh, Mỹ mới biết, à thì ra, mình vẫn chưa yêu anh nhiều đến mức ấy. So với níu kéo một cuộc tình, cô thà đắm mình trong tình thương yêu vô điều kiện của gia đình. Bọn họ yêu cô, cô cũng yêu họ, là một niềm tin yêu vững chãi mà không cần bất cứ trao đổi gì.

Trần Gia Kiệt và Phan Mỹ là hai cá thể độc lập, suy nghĩ, cảm nhận cũng hoàn toàn độc lập. Thế giới này, không có một Trần Gia Kiệt thì cũng vẫn tồn tại một Phan Mỹ, không có một Phan Mỹ thì vẫn tồn tại một Trần Gia Kiệt. Thật sự, cảm giác sung sướng khi biết mình còn sống, nó lớn lao và mạnh mẽ vô cùng. Đến mức, đau thương tiếc nuối khi vụt mất anh, chỉ như một cái giá phải trả, cái giá xứng đáng cần phải trả.

Thế giới này bao la lắm, cô chỉ là một hạt cát nhỏ bé, tình yêu của cô dành cho anh ôm trọn trong tim, nên nó còn bé nhỏ hơn thế nữa. Nhỏ bé như vậy, cô không nỡ san sẻ cho ai khác, kể cả anh. Chẳng thà giữ nó cho riêng mình, nâng niu cất giữ, hay đập nát vứt bỏ, đã là chuyện của riêng một người.

Ngày đêm nối tiếp, thương tích đau đớn đến mấy cũng sẽ lành, tiếp tục sống thì phải biết chấp nhận. Cuộc sống chính là như thế, vết thương lành lặn dẫu có lưu lại vết sẹo thì cứ coi đó là hình xăm tô điểm cho cuộc sống muôn màu đi. Trái đất có đại khái bẩy tỷ người, nhưng chỉ duy nhất một người có thể khiến tâm bạn chết lặng. Với Phan Mỹ, người ấy là Trần Gia Kiệt. Một lần như thế, coi như không còn hối tiếc, đã sớm để bụi dày phủ kín, quên lãng rồi.

Thế nhưng bây giờ tất cả bọn họ lại đang diễn cái vở kịch máu chó gì đây?

Trần Gia Kiệt trong lễ đường gặp chị Thư bị dọa cho sợ mất mật, chạy trốn trước mặt quan khách hai họ? Trần Gia Kiệt luôn luôn điềm tĩnh, trước sau đều rập khuôn theo kế hoạch mà lại làm thế? Trừ phi chính mắt cô nhìn thấy, còn không thì chỉ có ngủ mớ mới tin. Thế nhưng vết cắt trên cổ tay Trúc là thế nào? Thật sự là vì hù dọa, níu kéo Kiệt tiên sinh mà ra?

Nếu tất cả là giả thì tốt rồi, mọi thứ vẫn như trước đây.

Nhưng, nếu tất cả đều là sự thật?

Mỹ lắc đầu vỗ trán, khói thuốc cũng không làm cô tỉnh táo được. Trong lúc đang bấn loạn thiếu điều muốn động kinh thì cái điện thoại chết tiệt vẫn í a í ơi không ngừng. Mỹ bực dọc bật máy, thầm mắng tên hâm nào lại nửa đêm chọc phá, nhưng vừa bắt lên liền nghe một tràng tiếng khóc rú gầm trời.

Rùng mình! Này, có phải điện thoại ma trong truyền thuyết không?

Mí mắt phải có một sự co giật nhẹ, điềm gở. Mỹ lập tức phản xạ vô điều kiện, cúp máy. Điện thoại lại rất nhanh í a í ơi. Day trán, thức đêm quả nhiên có hại, đi ngủ, bé ngoan phải đi ngủ sớm thôi. Lại tắt điện thoại lần nữa, bật máy lạnh trùm mền, ngủ.

Một lúc sau, từng hồi tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Bà nó, đây rõ ràng là quấy rối! Quấy rối!

Bật tin nhắn, hai mắt Mỹ co giật lợi hại hơn.

Ryan: “Sao lại tắt máy? Là anh đây mà!”

Tên cà bống này, bình thường cứ quấn lấy người ta than khổ thì thôi, bây giờ lẩn tận nửa vòng trái đất vẫn bị hắn chà đạp màng nhĩ. Quá thất đức! Lạch tạch hai chữ, “Gọi lại.” tin nhắn gởi đi, điện thoại lập tức đổ chuông. Bà nó, hiệu suất cao dễ sợ.

“Chuyện gì?”

“Michelle, anh tiêu rồi! Lần này là tiêu thật rồi! Con mẹ nó anh thề là anh bị điên! Michelle, cục cưng, em phải cứu anh! Nếu không anh sẽ chết! Anh thề với em là anh sẽ con mẹ nó tự sát cho em xem!...” đã lượt bớt một lố những câu đe dọa khủng bố đại loại như vậy.

Mỹ đảo tròng mắt, suy nghĩ không biết mình có nên tháo sim luôn không, cái kiểu nói chuyện đường dài thiếu não như vầy rất dễ bị cục tình báo chụp mũ nha. Xét thấy Ryan còn phải nỉ non một hồi nữa, cô bèn bật đèn ngủ, để sẵn bình nước lọc với cái ly. Đêm nay phải chiến đấu bền lâu rồi đây.

Nếu mà lúc này có Tuyết hay Thắm ở đây, không chừng sẽ trợn lồi hai con mắt. Đối với bọn họ, một Phan Mỹ mê ngủ như mạng, vậy mà nửa đêm đã trùm mền rồi mà vẫn còn phải ngồi dậy ‘bồi’ người ta nấu cháo dế. Này, thật sự là mở rộng tầm mắt, thật tò mò muốn biết vị anh hùng nào mà bản lĩnh lớn như vậy!

Thật ra cũng chẳng phải bản lĩnh lớn gì, nếu bảo Phan Mỹ trong một nốt nhạc giới thiệu về người đang không ngừng ủ ê bên kia đường dây, cô có thể phun ngay hai chữ: cà bống.

Muốn biết rõ hơn một chút à?

Được, đại loại là thế này, vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, Phan Mỹ vừa ra cửa đã đụng mặt một gã đàn ông cao lớn, áo ba lỗ, quần boxer, dép lê, lệt xệt từng bước leo lên cầu thang. Thoạt đầu Mỹ cũng không ngại gì một tên đàn ông ăn mặc lôi thôi chẳng ra gì như vậy, trước đây ở nhà vẫn thấy ba và em trai mặc thế còn lạ gì. Lại nói, cái tên này dù lôi thôi lếch thếch, nhưng mặt mũi cũng được quá trời quá đất, nhìn một chút rửa trôi ghèn trong mắt cũng tốt.

Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy người hàng xóm mới, lạnh nhạt gật đầu một cái, tiếp tục nghe điện thoại. Cậu ta nói tiếng Việt, khiến Mỹ có hơi giật mình, thì ra là đồng hương. Lại nghe anh chàng gầm lên, “Đàn ông thì sao? Vừa mắt tôi là được, các cậu không cần vòng vo giới thiệu gái gú cho tôi làm gì! Mẹ nó! Thằng này chơi gái chán rồi!”

Nghe mà sởn hết gai ốc, Mỹ bước nhanh hơn một chút, trong đầu đang suy tính không biết có nên tìm chỗ dọn đi không. Còn hai bước nữa là xuống tới chân cầu thang, đằng sau bỗng vọt tới một hồi gió, không, là một người. Một cô gái gốc á, vừa chạy vừa khóc lớn, còn rất chu đáo chào vai Mỹ một cái khiến cô chụp một con ếch bự chảng trên đất.

Đầu gối và hai lòng bàn tay truyền đến một trận đau rát, nhưng cũng không khiến Mỹ kinh dị bằng lời thoại thốt ra từ trong miệng cô gái nọ, tạm dịch ra lời Việt là, “Ryan! Đồ khốn! Chúng ta xong rồi!” cứ thế làm một tư thế xoay người nước mắt như mưa rất… yo-most, ‘lượn’ khỏi sân khấu.

Nói thật chứ, Mỹ cho đến giờ vẫn còn rất ấn tượng câu, ‘We’re Over!’ của cô nàng nọ. Cứ muốn nói thế một lần cho sướng miệng, ài, chỉ tiếc, mình không có cái phước đấy.

Khi ấy, người đàn ông vừa bị đá nọ bước xuống cầu thang, đỡ Mỹ dậy, trong mắt hiện rõ vẻ bối rối nói mấy câu tiếng Việt, “Cô không sao chứ? Thật xin lỗi, con quỷ đó, à không, con đó, chậc,…” nói rồi cũng không còn biết nên dùng từ gì cho đúng.

Phan Mỹ đen mặt, mặc dù trong bụng cũng đang mắng người điên cuồng, nhưng ngoài mặt vẫn hỏi, “Anh không đuổi theo à?” tốt nhất là nhấn nút biến dùm cái cho đẹp trời nào.

“Không cần.” nghĩ nghĩ, Ryan lại thêm một câu, “We’re over.” Khóe miệng cong lên nụ cười sung sướng, khiến Phan Mỹ không khỏi nghĩ, người này, sắc mặt thay đổi quá nhanh rồi. Chậc chậc, nhìn sáng sủa thế mà lại…

Sau này, Mỹ mới biết rõ hơn về người hàng xóm mới của mình, Ryan Quin, hóa ra là ‘lưỡng tính’ hàng thật giá thật. Vâng, xin chú ý, không phải ‘lưỡng cư’ mà là ‘lưỡng tính,’ nghĩa là nam – nữ gì cũng quất hết. Ngoài phần tính hướng rất ư là đặc sắc, Ryan còn là một nhân tài tin học, theo ý Mỹ thì là một con nghiện game chính tông, vì đa phần cô toàn thấy anh lụi game quên ăn quên ngủ, nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền từ mớ hỗn độn ấy. À, quên nữa, Ryan là con lai ba dòng máu, Pháp-Ý-Việt, ngầu chưa!

Trải qua vài lần tâm sự loài chim biển, Mỹ mới vinh dự được biết, thì ra game còn là một biện pháp dùng để tiêu hao sinh lực.

Ryan còn rất hào hứng cười với cô một câu mà bảo đảm cái đám đồng sự của anh nghe thấy chắc chắn sẽ lập tức bỏ việc, “Nếu không thì anh đã thịt hết mấy cậu nhỏ trong công ty rồi. Dân tin học nhìn thì gầy yếu, nhưng được cái đa số đều có eo mỏng mông cong, rất vừa miệng đấy!”

Một giây mặc niệm gởi đến những anh chàng máy tính tài ba.

Chừng nửa tiếng sau, âm thanh thút thít mới tạm dừng. Mỹ ngáp một cái, hỏi, “Ý anh nói là, lần này thành công rồi?”

Đầu dây bên kia lặng đi vài giây, ậm ừ đáp, “…ừm.”

Mỹ lại hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn suy nghĩ, “Ai ở trên vậy?”

“Michelle!” ai đó thẹn quá hóa giận.

“Được rồi, vậy em hỏi câu khác. Sướng không?”

“MICHELLE!!” ai đó đã phun lửa rồi.

“Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Gần hai giờ sáng đó! Em không được ngủ mà phải nghe anh than khóc, vậy mà hỏi có mấy câu cũng không chịu trả lời! Lỗ quá! Chị không chơi nữa! Cúp máy biến đây!”

“Em đừng biến… anh… anh… mẹ nó, anh nói là được chứ gì!”

“Vậy nói đi, ai ở trên? Anh hay anh Ken?” ngẫm lại cảm thấy nhân duyên của bản thân quả thật là, con mẹ nó quá đẹp! Ken là người yêu cũ, Ryan là bạn nhậu thâm giao, chậc chậc, còn có loại quan hệ nào ‘tuyệt’ hơn thế!

“Em nghĩ sao?” câu hỏi này rõ ràng là muốn nói, “Ken là trai thẳng mà, đời nào có chuyện trèo lên người anh?”

“Vậy, cảm giác sao? Sướng không?” Mỹ thấy mình càng lúc càng đen tối, nhưng chắc chỉ là cảm giác thôi.

“...hỏi câu khác được không?”

“Vậy, nói cảm nghĩ của anh đi, thích không?”

“Thích! Đương nhiên là thích rồi! Mẹ nó chứ, em không tưởng tượng được lúc anh đi vào đâu…”

“STOP! Anh yêu, tới đó là được rồi. Đủ hình dung rồi. Vậy, anh còn ca cẩm cái quái gì?”

“Anh muốn làm nữa, ngày nào anh cũng muốn làm, hiện tại, bây giờ, anh đều nghĩ đến chuyện đó.”

Ặc, anh cũng thật là thẳng thắn quá rồi, “Vậy thì làm đi, anh chờ lâu như vậy, theo đuổi lâu như vậy, bây giờ phải tranh thủ lấy lại những ngày nằm gai nếm mật chứ?”

“Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng khổ nỗi, anh không thể.”

“Vì sao? Theo tính anh Ken thì hẳn là sẽ chìu theo anh mà?”

“Haha, em cứ đùa.” Giọng Ryan càng lúc càng chua xót. Mỹ ngờ ngợ, hy vọng không phải cái loại tình huống chó má mình đang nghĩ.

“Em cũng biết, từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã yêu cậu ấy rồi. Anh biết bản thân mình có vấn đề, hơn nữa lúc ấy hai người vẫn còn yêu nhau…”

“Bọn em vẫn chưa có gì mà, thật đấy!”

“Bởi vì em không yêu Ken nên cậu ấy sẽ không ép em. Con người cậu ấy rất nặng lòng… Chính vì vậy anh mới bị cậu ấy hấp dẫn… Năm năm, anh đã muốn bỏ cuộc, nhưng mà tình cảm nói bỏ là bỏ được đâu…” Ryan rất dễ khóc, nói đến đây đã sụt sùi. Sau anh mới tiếp, “Gần đây bệnh viện có người mới, cái cô bác sĩ tên Lora gì đó, em có biết không?”

“Có nghe nói, không lẽ…”

“Tuần trước Ken hỏi anh, có nên nhận lời cô ấy không? Hỏi anh? Cậu ấy thật biết lựa người, haha… Mẹ nó! Tối đó anh uống say, tới nhà Ken, tộng cho cậu ấy hai viên thuốc…”

Mỹ bật dậy, vô cùng phấn khích bắt lời, “Sau đó anh tha ảnh lên giường, lăn qua lộn lại suốt đêm? Mấy lần tất cả?” thôi được rồi, Mỹ cuối cùng phải công nhận khả năng tiếp thu của mình quá khủng bố, cùng lắm thì lát nữa sẽ mặc niệm cho Ken đáng thương… một phút vậy.

“Lúc đó anh điên quá, làm sao nhớ được, chỉ biết sáng ra chỗ nào cũng hỗn loạn, giống như là có bão quét qua vậy…”

“Anh Ken thì sao?”

“Bất tỉnh, là anh tha cậu ấy tới bệnh viện… Hôm trước anh mang thức ăn và thuốc tới thì cậu ấy đã đi làm rồi…” Ryan đang nói thì có tiếng ồn ào vang lên xung quanh.

Nghe tiếng loa truyền tới trong điện thoại, Mỹ giật mình hỏi, “Anh đang ở sân bay? Anh định đi đâu?”

“Anh tới chỗ em.”

“Cái gì?”

“Anh cần một chỗ để suy nghĩ, anh muốn rời xa Ken một thời gian. Ở cạnh cậu ấy, anh không thể nghĩ, không thể xác định rõ nên làm gì tiếp theo. Chẳng thà Ken nổi giận, kiện anh, bỏ tù anh, nhưng cậu ấy vẫn nhất mực giữ im lặng… Anh không biết… Michelle, anh không biết cậu ấy đang nghĩ gì… anh chết mất…”

“Anh… haizz… chẳng phải em đã nói anh cứ nói thẳng với Ken rồi sao? Cứ nói thẳng ra, dứt khoát một lần cho xong.”