Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 47: Lập công – chuộc tội



Về đến bản doanh, cô bị hắn lôi về phòng ném xuống giường.

Khỉ thật! Cô có phải là đá đâu mà hắn làm như cô không biết đau là gì?

Cô nhăn nhó nhìn hắn cầm hộp y tế trong tay, hắn vạch áo cô ra một cách dữ tợn.

Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên dùng tay chắn trước ngực. Sao hắn biết cô bị thương ở đâu cơ chứ?

“Bỏ ra trước khi tôi nổi giận.”

Ánh mắt hắn sắc lạnh lại thâm trầm, thanh âm trầm ấm đến thế nhưng cô cảm thấy sợ hãi đến độ phải rụt tay lại, mặc hắn làm gì thì làm!

Nhìn vết thướng sâu trên ngực cô, hắn khó chịu chà mạnh thuốc sát trùng lên vết thương.

“A…”

Cô không bị bất ngờ la lên.

“Im đi, đừng làm tôi tức điên.” Hắn gầm lên.

“Tôi làm gì sai mà lại gặp phải anh cơ chứ?”

“Nhắc lại xem.”

Cô im bặt không nói nên lời, sau khi băng bó vết thương xong, hắn quay người rời đi.

Nhanh thật, mới đó đã hơn một tuần trôi qua, vết thương của cô cũng đã dần bình phục, có lẽ giờ là thời khắc sung sướng nhất đời cô. Suốt một tuần cô hắn không cho cô ra khỏi phòng, cứ ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, bây giờ được ra ngoài, cô như sống lại.

Tranh thủ dạo một vòng hít thở không khí.

“Tiểu thư, lão đại cho gọi cô.” Lão quản gia xuất hiện từ lúc nào, đứng thù lù bên cạnh khiến cô hoảnh hồn.

“Á… giật cả mình, ông định hù chết tôi à?” Cô mặt nặng mày nhẹ, tay vuốt vuốt ngực.

“Lão đại cho gọi tiểu thư.” Lão quản gia mặt lạnh hơn tiền, mắt đen sâu khó lường, người của hắn thật cũng có khí chất không khác gì hắn, toàn một lũ máu lạnh.

Cô thở dài chán nản “Lão đại tìm tôi!”

Cô vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một đội hình nghiêm nghị đừng ngay ngắn hai hàng trong đại sảnh. Nhìn hắn vận comple màu tro, sơ mi trong đồng màu, không cavat, càng tôn thêm nước da màu đồng, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ của hắn.

“Đi thôi” Hắn ôm eo cô, dẫn cô rời đi.

Cô ngơ ngác nhìn hắn, cảm nhận tay hắn đặt ở eo mình liền nghi hoặc, hắn rốt cuộc là làm sao? Tại sao tự dưng đối tốt với cô như vậy? Hắn không giết cô vì tội phản bội hay sao?

“Cô biết làm gì?”

Hắn hỏi.

“Gì tôi cũng biết.”

Nghe thấy câu hỏi vừa mưu mô vừ không rõ ràng nguyện ý, cô phải chắc chắn câu trả lời cô sắp nói đúng như hắn muốn. Vì dù sao bây giờ cô cũng đang trong quá trình án treo mà!

Hắn chỉ cười nhạt rồi kéo cô đến chiếc Cadillac, hắn mở cửa ném cô vào ghế lái…

“Gì đây, lão đại bảo tôi lái sao?”

Hắn gật đầu rồi ngồi vào xe, bên trong xe, có một người đàn ông ngồi cạnh hắn, là Nguyên Phong.

Lúc sau lại có người mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh cô, là một người đàn ông cao lớn, gương mặt anh tuấn?

Cô than thầm sao toàn trai đẹp?

“Chạy theo chiếc Cadillac phía trước, đấy là xe dẫn đường”

Nguyền Phong ra lệnh, cô bặm môi nghiến răng. Cô lái xe không tệ, nhưng từ trước đến ngờ cô chỉ thích mỗi Ferari, loại xe kềnh càng như xe này thì cô chưa thử bao giờ, xe như vậy làm sao lạng lách nổi?

Cô nhìn Vương Khánh, hắn nhìn cô bằng ánh mắt ra lệnh, cô thở dài rồi khởi động xe chạy theo chiếc xe dẫn đường phía trước.

Hai bên đường phố đông đúc dần im ắng và tĩnh lặng, cô chăm chúc chạy theo chiếc xe phía trước mà không để ý rằng mình đã chạy đến một nơi hẻo lánh.

Không lâu sau dừng lại ở một sân bay tư nhân.

“Lão đại… đây là?” Cô nhìn gương chiếu hậu, thấy hắn tỏ vẻ bình thường ra khỏi xe, nên cũng chạy theo sau.

“Lão đại, chúng ta đi đâu đây?”

Cô đi đằng sau hắn, nhìn bóng lưng cao lớn ấy khiến cô có hút cảm giác an toàn.

Ấy… cô cảm giác an toàn, trời đất, có phải cô bị hâm không? Chẳng lẽ vì một vài lời nói và hành động đối tốt nhạt nhẽo của hắn mà bị hắn làm cho cảm động sao?

Không được.

“Sang Italia.”

“Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn hắn “Sang Italia làm gì?”

Nguyên Phong đứng cạnh nói với người đàn ông lúc nãy ngồi bên cạnh cô “Quốc Hy, mọi thứ chú chuẩn bị rồi chứ?”

Quốc Hy cười cười nhìn cô rồi gật đầu với Nguyên Phong, đoạn anh ta nói “Lão đại, đám Minh Huy đã đặt chân đến Italia hai ngày trước, tất cả mọi chuyện lão đại căn dặn bọn tôi đã làm xong, chỉ chờ mỗi lão đại.”

Hắn gật đầu sau đó cùng cô lên một chiếc máy bay tư nhân.

“Lần này làm cho tốt, có công sẽ được miễn tội”

Cô không hiểu hắn nói gì “Chuyện gì mới được?”

“Không cần hỏi, đến lúc ấy, tự khắc cô sẽ biết!”