Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 38: Ai mới thật sự là ma vương



Kể từ ngày cô ra đi, anh cũng mất một phần trí nhớ về cô, tính đến nay đã bảy năm dài đằng đẵng.



Phút cuối của bảy năm trước là khoảnh khắc cô không còn trên đời, là khoảnh khắc con sói hoang trong anh trỗi dậy, là giây phút thay đổi vận mệnh của họ.

Trong đại bản doanh của Vương gia, Quốc Hy tay nắm khẩu súng hạng nặng nhắm vào bia bắn cách đó đó gần một ngàn mét. Một tay cầm súng, chỉa thẳng về phía trước và “pằng”.


“Hụt, bắn lại.”

Vương Bảo đứng một bên thở dài thượt.

*Vương Bảo chính là Gia Bảo anh trai của Gia Khánh nhé mọi người. Họ Vương là họ mẹ ^^


“Mẹ nó.”

Quốc Hy đá vào không khí, bực tức chửi thề.


“Hay nhỉ? Lo tập bắn đi, hôm nay không trúng hồng tâm thì cậu phải nhịn cơm đấy!”

Vương Bảo cười trêu chọc.


“Gia Khánh đâu?”

Quốc Hy hỏi gặn, tỏ vẻ thờ ơ.


“Là Vương Khánh, tốt nhất chú nên gọi Ám Phong thì hơn. Họ Gia tiệt chủng rồi!”

*****

Trong một mật thất tối om, không khí lạnh lẽo tựa ngàn băng. Một chút hơi thở đều nhẹ phả vào không trung, một thân ảnh mảnh mai kiều diễm trong bộ đồ đen toàn thân, từng đường nét cơ thể hiện lên rõ nét trong bộ đồ da nhãn hiệu Etro.


Mái tóc dài túm gọn gàng, gương mặt xinh đẹp lấp ló sau ánh sáng của màn tia laze.


Cô gái nhẹ nhàng di chuyển từng bước, cơ thể uốn lượn một cách điệu nghệ, luồn lách như một con rắn nước. Trước mặt cô là một cánh cửa công nghệ cao, muốn mở chỉ có cách nhận dạng vị chủ nhân, xem ra cô cần cải trang một chút.

Đầu tiên cần phải gây nhiễu bằng sóng điện từ, chiếc nhẫn ngọc màu rượu booc đô sau vài giây điều chỉnh liền trở thành một vật thể nhỏ có hai lớp, bên trong là mạng lưới chằng chịt.


Cô gái đưa chiếc nhẫn lại gần hệ thống điện tử của bộ cửa, lập tức một tạp âm rè rè từ chiếc nhẫn phát ra, cô biết đã gây nhiễu thành công.


Thứ càng tiên tiến càng dễ phá, sau khi gây nhiễu cô lập tức tiến đến một khung cửa sắt bên cạnh, bắt đầu tạo lập chương trình, nhập một loạt mệnh lệnh.


Sóng gây nhiễu của cô quá yếu, chỉ có thể yêu cầu nó cung cấp hình ảnh chủ nhân.

“Tít tít” hai tiếng, hình ảnh một đôi mắt sắc bén hiện lên trước màn ảnh nhỏ sau đó vụt tắt.

“Hu hu” Cô gái bất lực rên lên “Xem ra khách hàng lần này phải thất vọng rồi, vị chủ nhân này quá mưu mô.”

Nói xong, cô gái xoay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước cô lại dừng lại, lục lọi ba lô sau lưng một hồi, lấy ra một đôi len mắt màu đen.


Hay lắm! Đôi mắt hồi nãy cô đã ghi nhớ từng chi tiết, sắc lạnh, sâu hun hút và cả một chút độc đoán.


Cô lại lấy ra một đống màu kẻ mắt, tô tô vẻ vẻ lên mắt mình, sau lại lôi một cây kéo mini màu bạc đưa lên trước mặt.

Huhu, ai bảo lông mi của vị kia ngắn hơn của cô cơ chứ, cô gái khẽ nhăn mặt, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ đau đớn.


Sau khi hoàn tất xong việc lấy mèo tráo hổ, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Bên trong là một lô vũ khí với đủ loại súng, bom hạng nặng, thậm chí còn có loại bom H.A là loại bom có sức công phá ngoài sức tưởng tượng. Xe tăng, máy bay chiến đấu, tất cả đều là vũ khí tối tân nhất đều nằm ở đây. Xem ra sẽ có một trận giao dịch bạc tỷ đây.


Và một phi vụ cướp hàng nổ ra, sau khi tất cả các hệ thống an ninh bị cô tháo gỡ, một binh đoàn áo đen nhanh chóng thâm nhập vào trong, vận chuyển tất cả đồ quý đi.


Cô chỉ thấy lạ là, ở đây không có một người nào canh chừng. Đồ quý thế này mà chủ nhân của nó dám vứt bừa. Xem ra không thể khinh thường, đã là chủ nhân của những loại vũ khí mang tính chất tử thần này, thì có thể thấy, người này không hề tầm thường.


“Bắt hết chúng, cô ta…” Một người con trai ngồi trước màn hình theo dõi từ đầu đến cuối hành động của đám người cướp của trắng trợn này, nheo mắt nhìn cô gái “đầu xỏ”, giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng “đem tới đây”.


Lời nói của người đàn ông vọng ra từ một căn phòng lớn, ngay lập tức trên màn hình hiện lên khung cảnh hỗn loạn, bốn bức tường bắt đầu dịch chuyển, bên ngoài phản chiếu màn laze dày đặc, ép đám người kia vào một góc.

Cô gái kia đã mất hút từ bao giờ.


Người con trai kia nhíu mày, sau đó từ từ giãn ra.

“Xổng chuồng rồi ư?”



(Cho tác giả nhận xét để cổ vũ tinh thần nhé ^^)