Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 32: Người ấy, chính là em



Một buổi sáng trong lành, nhìn những đám mây hững hờ trôi về đường chân trời, bình minh đang dần hé lộ sau một đêm dài đằng đẳng. Ngoài kia, xe đi đường ngày một đông hơn, người người qua lại, Ân Di mơ hồ buồn trong lòng, khung cảnh vừa tấp nập vừa yên bình đến nổi trong lòng cô cảm thấy cô đơn lạ thường.

Nhìn bốn bề đều một màu trắng, mùi thuốc sát trùng nồng đượm cộng thêm mùi tanh ở bệnh viện khiến cô không khá lên chút nào.

“Cạch.” Có tiếng mở cửa, sau đó là bước chân…

Ân Di nhìn người con trai vừa bước vào lòng đau thắt.

“Anh sống thế nào?” Cô không nhìn trực tiếp anh, mà nhìn bóng dáng anh được tấm kính phản chiếu, cũng lâu lắm rồi…

“Còn em?” Gia Khánh không trả lời câu hỏi của Ân Di, anh xỏ tay vào túi quần, một cảm giác khó tả dâng lên, nhanh chóng lan tỏa khắp con người anh. Trong lòng thầm vui mừng ‘Cuối cùng em cũng nhớ lại rồi.’

Ân Di suy tư một hồi, cô vẫn không quay lại nhìn anh. “Như anh thấy…” Ân Di thốt lên ba từ, như có như không.

Gia Khánh không nhanh không chậm, từ từ tiến lại, từ đằng sau ôm lấy cô. Đầu anh gục vào vai cô, một sự ấm áp mà lâu nay anh chưa hề cảm nhận được, một sự thân quen là thường.


Ân Di bất ngờ, tim cô chợt giật thóp lên, như gõ trống trong lồng ngực.

“Cảm ơn em… Nhã Lâm.”

Giọng nói dịu dàng vang lên, thật khẽ, thật nhẹ nhàng, tựa như lông vũ vậy.

Ân Di có chút không vui, cô xoay người nhìn vào mắt anh.

“Gia Khánh, em… là Ân Di, kể từ giờ phút em tỉnh dậy, từ từ giây phút em thoát từ cõi chết, lấy lại được ký ức… thì em đã không còn là Nhã Lâm nữa rồi.”

Cô cương quyết nhìn anh. Gia Khánh không lấy làm bất ngờ, anh chậm rãi ôm cô vào lòng.

“Chỉ cần em muốn.”

Đúng vậy, chỉ cần là cô ấy, dù là ai… ra sao… như thế nào. Anh cũng không quan tâm, chỉ cần cô ấy vẫn là cô ấy, thì dù cái tên… cái danh phận thế nào anh cũng không quan trọng. Chỉ cần như thế này là đủ rồi…

Ân Di khẽ mỉm cười, thì ra, cảm giác được một người khác thương yêu là như thế này.


Cô gục đầu vào ngực anh, mặc cho thời gian trôi nhanh hay chậm, cô chỉ muốn mãi như thế này, bên cạnh anh.



Bảo Anh ngập ngừng, cô không muốn đối diện với Ân Di, vì lần tiếp theo gặp mặt, chắc chắn cô sẽ nhận về một sự thật không thể chối bỏ, cô sẽ mất đi một người chị mà đáng ra chính cô đã được ở bên trong những thời gian qua. Một cánh tay khẽ đặt lên vai cô, Bảo Anh giật mình quay lại liền bắt gặp ánh mắt trìu mến của Hoài Nam. Đằng sau anh còn có Huyền Thi, Quốc Hy và cả Minh Huy.

Cô như được tiếp thêm sức mạnh, sức lực dồn hết vào cánh tay và đẩy cửa bước vào.


Cứ ngỡ là một khi bước qua cánh cửa này… cô sẽ phải nhận lấy đau thương, nhưng không hề.


Ân Di đang nhìn cô, nở một nụ cười đầy yêu thương.

“Bảo Anh, cho phép chị là chị của em, được chứ?”


Từ khóe mi trào ra một giọt nước mắt, vừa mặn lại vừa ngọt. Bảo Anh cười đáp trả, sau đó chạy đến ôm lấy Ân Di.

“Chúng ta, mãi là chị em.”




Đặt chân xuống sân bay, lập tức một làn khí độc truyền từ đôi chân ấy, lan dần lan dần ra. Không khí ngột ngạt vô cùng.

Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám vệ sĩ tiến vào sân bay… nhìn người đàn ông đầu tóc đã lốm đốm những sợi tóc bạc, khuôn mặt chứa đầy sát khí.


“Chủ tịch.” Đám vệ sĩ cung kính gập người chào người đàn ông trước mặt, gập người tạo thành một góc chín mươi độ.


Người đàn ông được gọi là chủ tịch, tay chống gậy gỗ, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt sang đám vệ sĩ, sau đó xoay người bước đi. Vị quản gia bên cạnh cung kính, “Mời chủ tịch đi hướng này.”


Tiếng chuông điện thoại vang lên, Gia Khánh nhìn số máy không có tên trong danh bạ, nhíu mày nhấc lên.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói. “Thiếu gia… chủ tịch đã về.”


“Thì sao?”

Gia Khánh tỏ vẻ không quan tâm, hỏi ngược.

Đầu dây bên kia lại tiếp tục vang lên giọng nói, dường như chịu áp lực từ hai phía mà khiến giọng trở nên lúng túng. “Chủ tịch… cho gọi… thiếu gia.”

Gia Khánh chán nản, sau đó ném điện thoại sang một bên.

Hoài Nam ngồi kế bên, nhìn thấy nét mặt Gia Khánh không tốt liền hỏi. “Chuyện gì thế?” “Ông già tao… lão về rồi.” Gia Khánh đan chéo tay vòng lại kê sau đầu, người ngã về phía sau ghế.


“Tao chắc, lần này mày không bị ép cưới vợ cũng là bị ép về cái lồng của ông ta.”

Minh Huy cười mỉa mai, cha con nhà này, thật sự không phải cha con, hình như là sống theo kiểu “cha mặc cha, con mặc con” thì phải.


“Ừ.” Gia Khánh liếc Minh Huy, sau đó như sực nhớ ra điều gì, “Cô gái giả danh Nhã Lâm… cùng tên Minh Quần gì đó, cho bọn chúng sang sang bên kia nửa vòng trái đất, khỏi cần về lại.”

Gia Khánh vừa dứt lời, hai tiếng “Bốp bốp” vang lên. Hoài phổ phổ tay tỏ vẻ khen ngợi. “Mày đúng là chủ nhân tương lai của Đế Quốc, quả không hổ danh.” Minh Huy khẽ cười với cách nói chuyện của Hoài.

“Ừ… tao sắp xếp hết rồi, chắc có lẽ bây giờ hai đứa nó đang ngồi trên chiếc máy bay…” Nói đến đây, Minh Huy cười lớn nhìn Hoài “Hoài à! Tao tặng chiếc máy bay của mày cho đám người kia, chắc bây giờ đang dùng chở Nhã Lâm của Gia Khánh rồi.”

(T/g: Từ giờ Ân Di vẫn gọi là Ân Di, còn cô gái giả mạo kia thì vẫn gọi là Nhã Lâm nhé ^0^)

Gia Khánh chỉ nhếch môi tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.


Hoài Nam đầu xì khói, mắt giật giật... "Cái quái gì thế hả??????????????????"



Còn tiếp.........................................................