Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 19: Dự tiệc (mở)



Ân Di cảm thấy bối rối, cô cười hì hì, “Một chuyện đó thôi, thật ra tao cũng chỉ mới biết, chưa có dịp nói cho mày.”

Ân Di đưa đôi mắt long lanh nhìn Huyền Thi, trông cô như một con mèo mít ướt.

Huyền Thi chỉ thở dài sau đó không nói gì thêm.

Trở về nhà Ân Di thay đồ sau đó nhanh chóng xuống phòng khách. Hôm nay, ba mẹ cô sẽ về, cô ngồi xuống salong, nhìn Bảo Anh tai đeo headphone nghe nhạc. Cô cảm thấy hơi chán, không có ai nói chuyện liền cầm điện thoại lên nhấn số gọi cho Huyền Thi.

Tiếng chuông điện thoại đổ một hồi lâu, sau đó cũng có người nhấc máy.

“Huyền Thi, sang nhà tao chơi đi, tối nay ba mẹ tao về.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một chàng trai. “Là Ân Di hả?”

Hơi bất ngờ, Ân Di nhất thời không nghĩ ra được gì, liền “ừ” một tiếng. Liệu cô nhầm số chăng?

“À…đây có phải là máy của Huyền Thi không?” Cô hỏi với giọng điệu e dè, không biết có nhầm số không.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng cười nhẹ nhàng, “Tôi là Quốc Hy.”

Quốc Hy? À thì ra là Quốc Hy, gia sư trước đây của cô.

“À… Vậy Huyền Thi?”

“Cô ấy đang bận chút việc, lát nữa tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”

Chỉ đợi có vậy, Ân Di cúp máy, cô thắc mắc tại sao Quốc Hy lại cầm máy của Huyền Thi.

“Bảo Anh… Bảo Anh.”

Ân Di lay lay vai Bảo Anh.

“Chuyện gì chị?” Bảo Anh giật mình tháo headphone ra khỏi tai, nhìn Ân Di.

“Huyền Thi và Quốc Hy có quan hệ gì?”

“Người yêu đấy, Quốc Hy là người mà Huyền Thi chờ đợi suốt mấy năm đấy, còn vì sao thì em cũng không biết, nó chưa từng nhắc đến.”

Ân Di nghe thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, Huyền Thi có thể vui vẻ thì cô cũng an lòng.

Một ngày mới lại đến, hôm nay là ngày nghỉ, Ân Di không nở rời khỏi chiếc nệm êm ái. Cô cứ lăn qua lăn lại, chán nản không muốn ngồi dậy chút nào.

Từ dưới phòng khách vang lên một giọng nói.

“Ân Di… Bảo Anh…” Là cái giọng trời phú của Huyền Thi, thật là ngày chủ nhật mà cũng không được yên với nhỏ này, có cần phải chạy đến nhà cô từ sớm sau đó rống vang như vậy không?

Huyền Thi tay chống hông, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó lại nhí nha nhí nhảnh chạy đến ngồi ở salong.

“Bảo Anh…”

“…”

Không có hồi âm.

Im lặng, im lặng và im lặng.

“Ân Di…”

Không có tiếng đáp trả, không gian lại tiếp tục im lặng sau một hồi.

Huyền Thi tức ói máu, gì đây? Hôm nay là ngày nghỉ nhưng hai đứa tụi nó dám làm trễ việc. Huyền Thi hùng hồn lê từng bước chân nặng nề lên từng bậc thang, cuối cùng đứng trước cửa phòng Bảo Anh.

Sau một hồi vật lộn trong phòng, cuối cùng cô cũng lôi được cổ nhỏ Bảo Anh xuống khỏi giường, sau đó lại chạy sang phòng Ân Di.

Lần này thì khác, cô không báo trước mà đá văng cửa phòng.

“Ân Di.”

Nghe thấy giọng đầy phẫn nộ của Huyền Thi, Ân Di như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh như cắt ngồi bật dậy.

“Chuyện gì vậy?” Cô ngây người hỏi.

Huyền Thi lại mỉm cười, rồi nhanh chóng leo lên giường cô, “Hôm nay anh Gia Khánh tổ chức tiệc mừng, có mời mày với Bảo Anh, bây giờ là chín giờ rồi, chúng mình đi mua sắm, sau đó tìm bộ nào hợp để đi dự.”

“Hả?”


Cái gì? Dự lễ? Ân Di há hốc mồm, lại nữa, sao cuộc sống của một đại tiểu thư lại phải khổ như vậy?

“Tao… không đi, tao mệt, mày cùng Bảo Anh đi đi.” Ân Di vờ mệt mỏi, nằm sạp xuống giường, trùm chăn kín mít.

Không gian trở nên im lặng, Ân Di đã trùm chăn vậy mà vẫn cảm giác lạnh sống lưng, cơn lạnh như bão giật cấp mười hai, tràn vào nhanh chóng, theo sau đó là cô bị tước đi chiếc chăn yêu quý.

“Mày đi không?”

Ô… ô nhìn mặt Huyền Thi bây giờ chẳng khác gì con bò tót nổi máu sung trong người.

Ân Di nuốt nước bọt, cô vội vàng xua xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.

“À… ha ha.. không có… tao đi, đi mà, tao đi.”

“Vậy tốt.”

Dứt lời, Huyền Thi nắm cổ áo Ân Di lôi vào phòng vệ sinh.

“Cho mày năm phút, không xong đừng trách tao.”

Nói xong cô liền đóng sầm cửa. Ân Di đối mặt với cánh cửa lớn, sau lưng là nhà vệ sinh với bốn vách tường không lối thoát. Ôi quỷ thần ơi, chẳng lẽ cô không còn đường trốn sao?