Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 10: Mất kiểm soát (1)



Chiếc BMW dừng lại trước một quán bar sang trọng. Trên xe, hai người con gái có bo đì cực chuẩn bước xuống dáng vẻ trông sang chảnh vô cùng.

Bảo Anh cực kì vui sướng khi được trở lại đây, lâu nay vì bù đầu bù cổ việc ở công ty nên không có thời gian đến những nơi này. Dù ở đây thuộc top những nơi không nên đến nhưng nếu một tiểu thư giàu có nào mà không đặt chân đến đây thì cũng lấy làm lạ, nếu biết cách chơi và tận hưởng thì sẽ cảm nhận được đây là nơi tốt nhất nếu ai đó muốn giải tỏa.

Huyền Thi mặt mày lạnh như tiền, không phải vì cô tỏ vẻ kiêu căng mà vì cô còn đang buồn bực chuyện hồi chiều ở nhà Bảo Anh, và cũng một phần vì con ngố trong kia không chịu mò ra, cứ ngồi lì trong đấy, lại còn cả ôm cái ghế cứng ngắt không chịu buôn, lôi mấy cũng không chịu ra khỏi xe.

“Ân Di này, nếu mày không xuống thì tao sẽ kêu anh nào đẹp trai vào đấy chơi với mày cho đỡ chàn nha!”

Huyền Thi dỡ trò lùa bịp, nếu cô không làm vậy thì chắc tới sáng nó cũng không chịu ra. Đơn giản vì nó ngại với bộ đồ mà nó đang mặc trên người.

“Tao…..”

Ân Di nghe đến từ “anh đẹp trai” thì đã sợ sệt, người ớn lạnh vô cùng. Chẳng phải nơi đây toàn thuộc tuýp người xấu, ăn chơi xa đọa như trong phim sao, tại sao hai con nhỏ này lại đến đây chứ, chẳng lẽ hai nhr này cũn xấu sao?. Ân Di ngu ngơ suy nghĩ, rồi lại lắc đầu, còn nữa, ở đây đa số toàn là biến thái (bó tay chị này, đầu óc hơi bị đen tối xíu:v), nếu Huyền Thi mà kêu thằn nào vào đây thật thì cô chết à.

“Thế mày có xuống không”.

Huyền Thi bực bội nhìn cô.

Ân Di mặt méo xệch bước xuống xe. Đôi đồng tử mở to hết cỡ, mồm há ra như động Phong Nha nhìn nơi mà cô sắp đặt chân vào đấy.

OMG? Gì đây, ở đây toàn là những người ăn mặc thiếu vải như cô gái cô gặp lần trước ở trung tâm mua sắm, thậm chí còn hơn nữa chứ, không chỉ có con gái, ngay cả con trai cũng vận cho mình những bộ đồ gọi là trưng bày ra hết cho người ta xem. Toàn những người mắt xanh môi đỏ, tóc vàng tóc tím, khuôn mặt ai cũng huênh hoang, bặm trợn.

Ân Di nuốt nước bọt, quay lại nhìn ra đường đi, ngoaig đường vẫn tấp nập, người qua kẻ lại vẫn đông đốc, cây cỏ bên đường cũng theo gió mà xào xạc với nhau, những lá vạn khô hết thời cũng bặt đầu rơi xuống nằm gõn lọn trên nền đất xám xịt lanh lẽo của màn đêm. Ngoài đó có vẻ trông yên bình hơn hẳn. Mãi mê suy nghĩ mà Ân Di không hề biết gì, đến lúc những tiếng nhạc DJ dội ngược vào tai vang lên nhức óc thì cô mới ngớ người nhận ra mình đang ở đâu. Bảo Anh nói gì đó với người phục vụ sau đó mỉm cườ hài lòng nhìn Huyền Thi, Ân Di thì đang cố sức bịt tai để không nghe thấy tiếng nhạc đinh tai này. Ánh mắt lướt qua sàn nhảy, Ân Di ớn lạnh nhìn những con người trên klia ra sức uốn lượn cơ thể theo điệu nhạc. Chẳng hiểu sao cô lại nhìn đúng một nơi khuất trên sàn nhảy, mắt chữ A mồm chữ O, nhìn hai con người kia ra sức mài dũa thân thể với nhau, bộ đồ trên người họ may ra vẫn còn nếu không chắc Ân Di nôn ngay tại chỗ.

Bảo Anh và Huyền Thi thì chỉ nhìn hai con người kia bằng ánh mắt sắc lạnh đầy khinh thường, đối với họ, đây là những việc thường xuyên xảy ra ở nơi này.

“Anh mày ở VIP 3, vào không hay sang phòng khác”.

Bảo Anh ghé sát tai Huyền Thi nói lớn.

Huyền Thi gật đầu rồi lôi Ân Di rời khỏi đấy, Ân Di ngơ ngác mặc sức để hai nhỏ kia lôi mình đi. Cho đến khi tiếng nhạc mất hút, một giọng nói vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.

“Thằng kia, sao gọi không nghe máy?”.

Huyền Thi hét lên giận dữ nhìn Hoài Nam đang ngồi nhấm nháp ly rượu lỏng sáng màu đồng.

Hoài Nam suýt nữa phun ra hết, tay vuốt vuốt ngực nhìn Huyền Thi.

“Aisss… mày điên sao, làm anh mày hết hồn, mà sao mày dám gọi anh mày là thằng kia hả, con khốn?”

Hoài Nam hét lên thất thanh, mặt mày khó chịu, sao con em điên này ủa anh lại mò đến đây cơ chứ.

“Sao không nói cho em biết” Huyền Thi gắt gỏng hỏi vặn.

“Biết gì?”.

Hoài Nam chau mày nhìn Huyền Thi, nó nói vậy là có ý gì, không lẽ nó….

“Quốc Hy”

Huyền Thi khó khăn thốt lên hai từ, cô như hết sức khi nhắc đến tên đó.

Ân Di như bừng tỉnh, mắt nhìn Huyền Thi đầy thông cảm mặc dù cô không biết gì, nhưng cô chắc chắn con nhỏ này đang rất buồn.

Hoài Nam chỉ im lặng không nói thêm gì, anh biết con em gái này của anh chắc đau khổ lắm mới tìm đến những nơi này để giải tỏa. Thật lòng thì anh cũng không muốn cho nó biết chuyện Quốc Hy về nước, anh sợ nó lại đau khổ, thậm chí có thể nó sẽ tìm đến cái chết.

“Không nói nữa, huyền Thi hôm nay chơi cho đã đi, đừng có nghĩ đến tên đó nữa.

Mà hôm nay em đi cùng bạn sao?”

Minh Huy tên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của hai anh em nhà kia, mắt nhìn hai cô gái như một đang đứng ở kia. Anh thắc mắc không biết cô gái nhà quê đó đâu nữa, có thể là đứng bên trái, cũng có thể là bên phải, haizzz…. Khó nghĩ thật.

“Đúng, à đây là bạn em, đây là Ân Di còn Đây là Bảo Anh, hai người họ là chị em sinh đôi đấy”.

Lấy lại vẻ thường ngày vốn có, Huyền Thi vui vẻ mở lời. Cả 5 người cùng trò chuyện với nhau, Ân Di thì có chút không thoải mái, ánh mắt đảo khắp phòng như kiếm thứ gì đó cho đỡ chán. Ánh mắt cô dừng hẳn trên người con trai đang ngủ ngồi. Vẻ mặt như thên thần, hàng lông mày rậm nhếch lên tự nhiên, đôi mi cong dài bao bọc đôi đồng tử đẹp đẽ kia, đôi môi gợi cảm. Ân Di ngồi thẩn thờ nhìn người con trai kia không chớp mắt.

Gia Khánh ngồi ở góc phòng tối nhất, thật ra anh không ngủ, chỉ là anh muốn thư giản một chút cho khuây khỏa. Cảm nhận được có ai đó nhìn mính, Gia Khánh lạnh lùng mở mắt nhìn về phía Ân Di. Như bị bắt quả tang, Ân Di xấu hổ quay mặt đi, trong cô vấy lên một cảm xúc lạ thường.

“Gia Khánh”.

Minh Huy nhìn Gia Khánh lo lắng, tại sao sắc mặt Gia Khánh lại khó coi như vậy, nó mệt sao. Minh Huy xua đi cái suy nghĩ đấy, bắt đầu quan sát Gia Khánh. Gì đây? Nó đang nhìn Ân Di sao? Không lẽ nó cố tìm kiếm Nhã Lâm trong Ân Di? Minh Huy bắt đầu cảm thấy lo lắng thật sự. Nếu như Gia Khánh không kiểm soát được chắc chắn anh lại tìm kiếm đến trường đua cho xem. Minh Huy nhớ có lần trước, vì nhớ Nhã Lâm mà Gia Khánh cũng đã tìm đến trường đua, do mất kiểm soát mà Gia Khánh đã phải nằm viện gần 6 tháng vì bị tai nạn. Nếu như thêm lần nữa chắc chắn sẽ không may mắn như lần trước, có khi mất luôn mạng chẳng hay.

Gia Khánh mặt mày càng khó coi hơn, anh dùng ánh mắt đầy sắc lạnh xen chút gì đó ngóng trông nhìn Ân Di. Anh thật sự sắp không kiềm chế được bản thân rồi. “Nhã Lâm, là em sao? Không… không phải …cô ta không phải là Nhã Lâm, không phải!” Gia Khánh cố trấn tỉnh bản thân. Ngày đó nếu anh chịu hiểu cho Nhã Lâm thì sẽ không có ngày hôm nay, anh sẽ không phải đau lòng khi mất đi cô mãi mãi, và cô cũng đã không phải bỏ mạng như vậy.

Ân Di sợ hãi, nép mình vào một góc khuất để Bảo Anh che cho cô. Cô không ngờ anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ ấy.

Gia Khánh mất đi lí trí, anh ôm đầu mình sau đó dùng tay đánh mạnh vào vách tường. Không gian im ắng lạ thường, mọi người kinh ngạc nhìn vách tường trắng bắt đầu loang lỗ nhưng vệt máu tươi, những vệt máu từ từ trượt xuống nền đất lạnh lẽo. Ân Di sững sốt nhìn bàn tay rĩ máu của Gia Khánh, cô cảm thấy đau thay cho anh, nhìn anh đáng sợ như vậy cô cảm thấy bát an lắm, chính cô cũng không hiểu bản thân mình bị gì nữa.

Gia Khánh mặt lạnh băng, bất cần đứng dậy, dúi bàn tay rĩ máu vào túi quần và bước đi.

Minh Huy và Hoài Nam lo lắng nhìn theo.

“Mày thôi đi có được không?”

Minh Huy tức tối khi thấy Gia Khánh càng ngày càng trở nên ngu ngốc. Cô ta đã không còn trên đời này nữa, sao anh lại phải ngu ngốc chuốc lấy đau khổ về mình như vậy chứ.

Gia Khánh vẫn bước đi, trông anh thật cô độc. “Rầm” cánh cửa được mở ra, tiếng nhạc sập sềnh đập vào tai mỗi người, một tiếng đóng cửa vang lên, cắt ngang bầu không khí, rồi trả lại sự yên tỉnh cho căn phòng.

“Ân Di, à không mọi người cùng đi đi, không thể để nó một mình được”.

Minh Huy nhìn sang mọi người, vốn định sẽ dẫn theo Ân Di, vì Ân Di chính là chủ chốt của việc này, nhưng nghĩ lại Ân Di không có lỗi gì, lỗi là ở Gia Khánh không thể tổn thương Ân Di được nên kéo cả lũ đi cùng. Dù sao đông người ngăn cản nó cũng có hiệu quả hơn.

Ân Di ngơ ngác, chẳng phải việc hôm nay xảy ra là do cô đấy chứ. Từ lúc cô xuất hiện, Gia Khánh đã trở nên không ổn rồi. Huyền Thi và Hoài Nam không hiểu lắm, chuyện của Gia Khánh thì hai người đều rõ, chuyện tối nay nhất định cũng là một phần từ quá khứ đấy, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Ân Di và Bảo Anh đâu mà Minh Huy lôi luôn cả hai cùng theo chứ…..