Giã Từ Nước Mắt

Chương 13



Thay vì đi về nhà, Rip bảo taxi đưa anh đến bệnh viện. Ra khỏi taxi, anh kiểm tra bãi đỗ xe bệnh viện và không ngạc nhiên khi chẳng thấy xe mình đâu. Anh thất vọng, nhưng không ngạc nhiên. Tuy vậy, Rip vẫn cài thể nhân viên của mình lên áo và đi vào khoa cấp cứu.

“Felicia D’Angelo có nhập viện không?” anh hỏi tiếp tân, cô này liền kiểm tra máy tính.

“Không, thưa bác sĩ, chỉ có Ramon D’Angelo chứ không có Felicia nào cả.”

Chỉ để chắc ăn, Rip bảo taxi đưa anh tới bệnh viện còn lại mà Susanna được quyền ưu tiên, ô tô của anh không có trong bãi đỗ, và cũng chẳng có Felicia D’Angelo nào nhập viện.

Anh ước rằng Susanna có ở nhà khi anh về, rằng tin nhắn giả và câu chuyện bịa vợ mình dựng lên chỉ là nhằm gán ghép Milla và Gallagher lại với nhau. Bất chấp mọi chuyện, anh vẫn nuôi hy vọng.

Nhưng khi Rip về nhà, các cửa sổ đều tối om. Anh trả tay lái xe taxi hậu hỹ rồi rảo bước trên vỉa hè và mở khoá cửa trước, vô thức bật hệ thống báo động và gạt công tắc đèn.

Anh tự hỏi Susanna sẽ bịa ra câu chuyện gì khi về nhà. Anh tự hỏi chị đang ở đâu. Và anh tự hỏi mình sẽ phải làm cái quái gì.

***

True có thể còn chưa vào trong xe; có thể anh ta sẽ nghe thấy tiếng kêu của cô -ý nghĩ ấy cháy bùng lên trong đầu Milla khi cô cố hít đầy không khí vào trong cổ họng bị thít chặt của mình. Nhưng đây giống như một cơn ác mộng, khi bạn cứ cố hết sức gào thét mà không thốt nổi lời nào. Cô chỉ có thể phát ra được một âm thanh tắc nghẹn khi một bàn tay chắc khỏe chẹn ngang miệng và một cơ thể cứng như thép đẩy cô vào tường, ghim chặt cô lại đó.

“Suỵt,” một giọng trầm trầm thốt lên. “Đừng hét. Tôi đây mà.”

Đây mà. Kể cả khi đã biết đó là Diaz cô cũng chẳng bớt hoảng loạn là mấy. Tim cô nện thình thình vào xương ức đến nỗi cô cảm thấy nôn nao. Cô cảm tạ vì anh ta đang giữ cô dính vào tường, bởi vì hình như đầu gối cô không đủ sức đỡ cơ thể nữa.

Diaz nghiêng người về một bên và bật đèn lên. Ánh sáng màu vàng tràn ngập ngoài hành lang. Trên đường vang lên tiếng xe khởi động, rồi tiếng lốp nghiến lên vỉa hè khi True lái đi.

Diaz bỏ tay ra. Khuôn mặt anh ta vô cảm, đôi mắt lạnh lẽo. “Cô với True Gallagher đang có chuyện gì à?

Cô đánh anh ta. Cô đánh vào cánh tay, vào vai anh ta; rồi lấy túi xách đập vào một bên đầu anh ta. “Chết tiệt, anh làm tôi sợ gần chết!” cô hét lên, những giọt nước mắt vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm lăn dài xuống má. Run rẩy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cây đèn bàn, cô lục lọi túi xách tìm khăn giấy.

Khuôn mặt Diaz không còn vô cảm nữa; anh ta đứng chết trân hoàn toàn vì cô dám đánh anh ta - và có lẽ còn vì anh ta đã để cô làm.

Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, mắt gần như ngang bằng mắt cô. “Tôi không cố tình - tôi xin lỗi.” Anh ta cẩn trọng đưa tay ra nắm lấy tay cô, và anh ta không chắc phải làm gì tiếp theo. Những ngón tay khoẻ mạnh và ấm nóng, lòng bàn tay chai sạn; anh ta cầm tay cô trong tay rồi khẽ vuốt các khớp bằng ngón cái. “Cô ổn không?”

“Ý anh là tim tôi đã đập lại bình thường chưa hả?” Milla gắt, rồi đột nhiên cười phá lên. Sau đợt trào dâng adrenalin, cô yếu đến nỗi không đứng lên nổi, vì thế cô dựa đầu vào tường và cứ thế cười trong lúc chùi nước mắt.

Một điều không tưởng đã xảy ra. Hai khóe miệng của anh ta khẽ nhếch lên.

Hình ảnh Diaz mỉm cười làm Milla kinh ngạc đến nỗi cô ngừng bặt và nhìn chằm chằm vào anh ta. Tim cô vừa bắt đầu bình ổn lại, nhưng giờ lại đập hoang dại, và lần này thì không phải vì sợ hãi. Toàn bộ cơ thể cô nóng bừng lên, run rẩy. Diaz đang nắm tay cô, mỉm cười - giờ mới là lúc cô nên hét lên, bởi vì so với phút trước thì cô đang gặp nguy hiểm hơn gấp trăm lần.

“Sao thế?” Diaz hỏi, lúng túng trước cái cách cô đang nhìn anh ta chằm chằm.

“Anh đang cười.” Cứ như thể anh ta vừa đánh rơi một phần mặt nạ và để cô nhìn xuyên qua bức màn lạnh nhạt anh ta thường trưng ra với thế giới vậy. Ngạc nhiên, bối rối, lo lắng, hài hước cùng hiện lên trên mặt Diaz. Điều Milla sợ phải trông thấy nhất là ham muốn, vì thế cô giật tay ra và chỉnh trang lại vẻ ngoài theo kiểu phụ nữ vẫn làm: gạt tóc ra khỏi mặt, vuốt phẳng nếp váy, chấm dưới mắt để lau chỗ mascara bị lem.

“Tôi vẫn cười đấy chứ,” Diaz nói, như thể anh ta không hiểu vì sao một hành động nhỏ như thế lại làm cô giật mình.

“Khi nào?”

“Trời ạ, tôi không ghi lại. Tôi còn cười lớn nữa

“Trong năm nay có không?”

Anh ta chuẩn bị nói gì đó nhưng cân nhắc lại và nhún vai. “Có lẽ là không.” Sự hài hước lại bắt đầu cong lên trên khoé miệng anh ta. “Cô lấy túi xách đánh tôi.”

“Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi sợ quá nên mất bình tĩnh. Anh có đau không?”

“Cô đùa à?”

“Không đùa. Tôi cố ý đánh vào đầu anh mà.”

“Đó chỉ là mấy cú đập của phụ nữ thôi.”

Đúng thế thật. Milla thoáng thất vọng. Cô đã không ngừng luyện tập, cố gắng rèn cho mình tinh thần thép của chiến binh để có thể xử lý những tình huống đúng như thế này, vậy mà thay vì làm được điều gì hữu dụng, cô lại tự động trở về với những phản ứng thuần nữ nhi. Nếu hôm nay Pavón ở đây, chắc giờ này cô chết rồi.

Diaz vẫn ngồi xổm trước mặt cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận hơi ấm cơ thể anh ta trên hai chân mình. Mái tóc đen cắt ngắn rối tung, như thể anh ta chỉ dùng tay lùa qua tóc khi nó còn ướt vậy. Lần đầu tiên kể từ khi cô gặp anh ta, anh ta đã cạo râu, dù vẫn mặc quần bò, áo sơ mi và đi ủng đen như thường lệ. Ánh đèn càng tôn thêm những đường nét gồ ghề trên khuôn mặt góc cạnh, khiến đôi mắt đen dường như sâu hơn, và khuôn miệng thường mím chặt trở nên mềm mại hơn.

Milla cố hết sức để che giấu cơn run rẩy. Cô vẫn nuôi hy vọng rằng những phản ứng thể xác của cô với anh ta chỉ là tưởng tượng, nó chỉ thoáng bùng lên nhờ bầu không khí chết chóc quanh anh ta mà thôi. Phụ nữ vẫn thường tơ tưởng đến những người đàn ông nguy hiểm. Nhưng đây không phải là mơ tưởng, và cô phải siết chặt hai tay để khỏi vươn ra và vuốt ve khuôn miệng ấy. Diaz không phải là một chàng trai hư, anh ta là một ngườiđànông nguy hiểm, và tốt hơn là cô nên ghi nhớ sự khác biệt ấy. Anh ta không bước đi bên phía những thiên th

Nhưng họ đang ở một mình trong nhà cô, bị cách ly trong vùng sáng nhỏ nhoi của ngọn đèn, và Milla biết rằng chỉ cần một gợi ý nhỏ là Diaz sẽ làm tình với cô. Anh ta không hề tán tỉnh hay thậm chí ám chỉ rằng mình nghĩ về chuyện ấy, nhưng cô biết anh ta sẽ không từ chối cô. Anh ta sẽ chiều theo cô, và rồi lại biến mất, cuộc mây mưa chẳng có ý nghĩa gì với anh ta hơn việc uống nước khi bị khát.

Vì vậy Milla ngồi yên trên ghế, khép hai chân lại với nhau. Cô không chấp nhận biến mình thành công cụ thỏa mãn tình dục cho bất kỳ ai, kể cả cho chính cô.

“Gallagher đã hôn cô,” Diaz nói, cho cô biết là anh ta đã theo dõi họ từ cửa sổ. Cái mặt nạ bằng đá quen thuộc lại đeo trên mặt.

“Tôi không muốn thế.” Vì lý do gì đó, cô cảm thấy mình nợ Diaz một lời giải thích. “Anh ta liên tục mời tôi đi chơi, và tôi liên tục từ chối.”

“Sao tối nay cô lại đi cùng anh ta?”

“Tôi đi ăn tối với vợ chồng người bạn và True ghé qua bàn chúng tôi. Bạn tôi đều là bác sĩ và một trong hai người bị gọi tới bệnh viện để xử lý một ca cấp cứu. Chị ấy mang xe đi nên True đưa tôi về nhà trong lúc chồng chị ấy về bằng taxi.”

Anh ta im lặng cân nhắc chuyện đó, rồi lắc đầu. “Tôi sẽ không giúp nếu cô không tránh xa anh ta.”

Milla không phật ý vì tối hậu thư đó, bởi nó phù hợp với cảm xúc của cô. “Được thôi.”

“Thế thôi à?”

“Thế thôi. Anh biết anh ta phải không?”

“Chúng tôi đã từng gặp nhau.”

Vậy mà khi cô hỏi True về Diaz, anh ta đã chẳng đả động gì đến việc đó. Thay vào đó anh ta giả vờ là sẽ dò hỏi thông tin. Có thể anh ta nghĩ cô sẽ an toàn hơn nếu không bao giờ dính tới Diaz, nhưng cô thích tự ra quyết định và chấp nhận mạo hiểm hơn. Bằng cách giữ cô tránh xa Diaz, anh ta đã cản đường cô đến với thông tin mà cô đang cần vô cùng.

“Anh tìm được Pavón không?”

“Tôi vẫn đang tìm. Đã có một đầu mối. Mặc dù vậy có thể hắn sẽ biến mất độ một tháng, vì hắn đã nghe phong thanh tôi đang tìm hắn.”

Bất kỳ người nào có đầu óc đều sẽ trốn đi lâu hơn thế, có khi là trốn cả đời. “Vậy tại sao anh lại ở đây, nếu chẳng có thông tin gì mới?”

“Để báo cho cô biết tôi đã vô tình tìm được thứ có thể làm cô quan tâm. Một trong những người đưa tin của tôi biết vài điều về một đường dây buôn bán trẻ em khoảng mười năm trước.”

Milla cứng người, gai lạnh nổi lên dọc sống lưng và chân tóc. Phổi cô đột nhiên như thít lai. “Anh ta đã nói gì?” cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.

“Đó là một tổ chức tương đối cao cấp, trong loại tội phạm này. Bọn trẻ được mang qua bên giới trong một chiếc máy bay tư nhân chứ không phải bị nhồi nhét vào cốp xe ô tô và vượt biên bằng đường bộ.”

Milla vẫn không hoàn toàn lấy lại được hơi thở bình thường; cô chỉ có thể thở hổn hển. Một chiếc máy bay!

Cô đã mơ thấy biết bao nhiêu cơn ác mộng khi nghĩ đến Justin bị chết vì trụy tim trong một cái cốp xe nào đó và bị ném ra ngoài chẳng khác gì rác rưởi.

“Chưa chắc đây đã là đường dây bắt cóc con cô,” anh ta cảnh báo. “Nhưng thời gian rất khớp, và chúng từng hoạt động ở miền nam Chihuahua và Coahuila. Chúng có một đầu mối liên lạc để sắp xếp giấy khai sinh cho bọn trẻ, để chúng được nhận làm con nuôi một cách hợp pháp.”

“Giấy khai sinh ư?” Vậy đó phải là một người làm việc trong toà án hạt, hoặc bệnh viện. Vì Justin được sinh ra ở Mexico và tất cả giấy tờ đều được làm ở đó, cô không chắc cụ thể giấy khai sinh được cấp như thế nào, và cô chưa bao giờ nghĩ tới việc kiểm tra.

“Hiện nay mọi thứ không còn như xưa nữa,” anh ta nói, như thể đang đọc tâm trí cô. “Tất cả đều được nhập vào máy vi tính. Và các giấy khai sinh có thể đến từ bất kỳ bang nào.”

“Tôi biết.”

“Vậy cô định sẽ làm gì?”

“Các giấy khai sinh được cấp theo nhóm. Trong một hạt nhỏ có bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra cùng ngày, cùng tuần, thậm chí là cùng tháng? Nếu con số của vài tháng nào đấy mà cao hơn đáng kể so với các tháng khác thì tôi sẽ xem lại chỗ đó.”

Diaz im lặng, và cô chờ trong lúc anh ta trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng anh ta ngẩng lên nhìn cô. “Người ta cho rằng đường dây buôn bán trẻ em đó đã ngừng hoạt động khi chiếc máy bay bị rơi.”

Môi Milla tê dại khi niềm hy vọng vừa dâng đầy trong cô lại biến thành một cơn ác mộng khác. “Khi nào?”

“Gần mười năm trước. Tấc cả mọi người trên máy bay đều chết, bao gồm cả sáu đứa trẻ.”

***

Milla nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình rất lâu sau khi anh ta đi khỏi. Cuộc đời không thể tàn nhẫn đến thế, Chúa không thể tàn nhẫn đến thế, khi để cho cô kiên trì được lâu như vậy, đã đi được xa đến thế này rồi lại cướp mọi chứ khỏi tay cô. Cô biết Justin chưa chắc đã ở trên chiếc máy bay đó, có lẽ một đường dây buôn bán trẻ em khác đã bắt thằng bé, nhưng đây lại là một cơn ác mộng khác mà cô phải đương đầu, một kết thúc kinh hoàng khác đối với những mạng sống nhỏ bé vô tội.

Có lẽ cô sẽ không bao giờ tìm được con mình, dù cô có dành cả đời đi tìm kiếm. Nhưng cô sẽ tìm được những kẻ đứng sau chuyện này - không, không phải “những kẻ” mà là “nhữngconquáivật” - và cô sẽ giết chúng cho dù đó là điều cuối cùng cô làm trong đời. Điều gì đó nơi cô đã thay đổi, và Milla không còn sẵn sàng bỏ qua bất kỳ điều gì để đổi lấy thông tin về đứa con mất tích của cô, hay bất kỳ đứa trẻ bị mất tích nào nữa. Cô muốn công lý, và cô muốn báo thù.