Già Thiên

Chương 7: Ngũ SắcThổ Đàn (1)



(1): Ngũ sắc thổ đàn: Tế đàn làm bằng 5 loại đất có màu sắc khác nhau.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, sự việc xảy ra trước mắt đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người!

"Đây là..."

Mọi người vẫn chưa thể tin tưởng vào mắt mình.

Thế nhưng, chín bộ long thi (xác rồng) còn có cả quan tài bằng đồng thau nằm ngang ở phía trước, sự thực như sắt thép đâm vào mắt họ!

Tất cả những việc này vi phạm nghiêm trọng những lý luận thường tình, đập tan sự hiểu biết của con người, tư tưởng của mọi người đều chịu sự đả kích mãnh liệt.

Trong lúc phát sinh đại loạn, đoàn người Diệp Phàm không có hoảng loạn chạy trốn, mọi người tụ tập lại một chỗ, cho đến khi Ngọc Hoàng Đỉnh yên tĩnh trở lại, cho dù mọi người đều bị ngã, thế nhưng không có phát sinh thương vong gì lớn, chỉ có mấy người bị bầm tím ở cánh tay mà thôi.

Lúc này, trên mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, hình ảnh không thể tưởng tượng xảy ra ở trước mắt khiến cho bọn họ cả đời đều khó mà quên được!

Chín bộ xác rồng khổng lồ cứ lẳng lặng nằm ngang ở phía trước, còn có cả chiếc quan tài đồng thau cực lớn thực sự đã đả kích thị giác của mọi người, tất cả những thứ này đều thần bí và chấn động.

Tất cả mọi người đều không nói tiếng nào, nhưng trong lòng bốn bề dậy sóng, trên mặt hiện kín đủ các loại thần sắc kinh hoàng, sợ hãi, khó có thể bình tĩnh.

Khi thời gian đã qua rất lâu, Lâm Giai mới thấp giọng nói:

"Chúng ta hãy nhanh chân xuống núi thôi."

Mọi người tới tấp gật đầu, cảm thấy là nên lập tức rời đi khỏi đây, không ai nguyện ý dừng lại thêm chút nào nữa. bầu không khí trên Ngọc Hoàng Đỉnh khiến người ta lạnh người, vì sao lại có chín bộ long thi (xác rồng) cùng quan tài lớn bằng đồng thau ở đây? Vì sao lại đáp xuống Thái sơn? Ngay cả sự thực đặt ở trước mắt, cũng khó có thể khiến người ta tiếp nhận, thì trong lòng bọn họ vô cùng bất an.

Dưới ánh trời chiều đỏ như máu, Ngọc Hoàng đỉnh khắp nơi đều là vết nứt, đặc biệt là nơi đặt chiếc quan tài bằng đồng thau là nghiêm trọng nhất, tạo thành một cái hố lớn, tạo thành những cái khe rộng chừng 2m, như mạng nhện lan tràn đến bốn phương tám hướng.

Trong đó có một cái khe giống như một con Rết đang bò, mở rộng đến dưới chân bọn người Diệp Phàm, may là điểm cuối cùng của cái khe rộng chưa đến một bàn tay, chưa tạo thành được cái khe bị nở đất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mọi người lúc đang chuẩn bị rời đi, Lý Tiểu Mạn chỉ tay về phía trước nói:

"Cái này là cái gì?"

Trên mặt đất là một ngửa mảnh ngọc vỡ, bị ánh trời chiều phản chiếu phát ra ánh sáng.

Trong lòng mọi người mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn bước về phía trước đi vài bước, thấy bên dưới cái khe rộng chừng một thước có một góc đàn tròn lộ ra, mảnh ngọc vỡ nằm ở phía trên, hình như là một Ngọc Thư.

"Tại sao có thể như vậy, lẽ nào phía dưới chôn giấu cái gì đó?"

Cái đàn tròn này cũng không lớn, cổ phác, giản đơn, do năm loại đất có màu sắc khác nhau xây dựng mà thành, tràn ngập khí tức năm tháng, cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm.

"Mau nhìn, phía trước còn có nữa!"

Vương Tử Văn đứng đầu tiên, lộ ra vẻ kinh sợ, chỉ tay vào khe rộng hơn ở phía trước.

Ở bên dưới khe lớn rộng chừng hai thước, có một tòa ngũ sắc tế đàn bằng đất, đàn tròn đã bị chấn tan, bên trong bọc một khối miếng ngọc đã bị lộ ra ngoài, mặt trên điêu khắc không ít văn tự cùng ký hiệu phức tạp, mọi người đều không thể nhận ra.

Khi mà tất cả mọi người đều kinh sợ, chớp mắt liên tưởng đến hai chữ "Phong thiện", vô cùng có khả năng đây chính là Thần Đàn để tế thiên!

Bên trong Ngũ Sắc Viên Đàn có giấu 1 pho Ngọc thư, Bạch Hổ Thông Nghĩa ở thời kì Đông Hán, Ban Cố có ghi chép lại rằng:

"Có phong giả nói rằng, Phong Chi Ấn Tỳ là "Kim nê ngân thằng", cũng có người nói rằng đó là "Thạch nê kim thằng", vậy."

Mà Tây Hán Thái Sử Công Tư Mã Thiên ( Sử Ký Phong Thiện Thư) cũng có ghi lại "Phi anh đằng thực, Kim nê thạch ký".

Trong chốc lát mọi người mới giật mình phát hiện, ở bên dưới những khe nứt xung quanh, đều có Ngũ Sắc Tế Đàn, số lượng thực không ít, có đến mấy chục tòa.

Mỗi tòa Ngũ Sắc Thổ Đàn đều rất cổ xưa, khắc đầy ấn ký của năm tháng, vừa nhìn liền biết là đã tồn tại qua rất nhiều thời đại, Ngũ Sắc Thổ Đàn hoặc Phong hữu Ngọc Phiến hoặc Phong hữu thạch bản, mặt trên đều có khắc ấn văn tự cổ xưa khó nhận biết.

Không ai trong số mọi người ở đây không bị kinh dị, loáng thoáng cảm thấy mấy bộ long thi (xác rồng) cùng Quan tài bằng đồng thau có lẽ có cái gì đó liên quan.

Diệp Phàm thích xem sách cổ như "Sưu kỳ loại", đối với các loại "phong thiện" thì thấu hiểu hơn nhiều người, trong lòng rung động không gì so sánh được, lẽ nào lúc thượng cổ Tam Hoàng Ngũ Đế, bảy mươi hai đế vương thực sự đều tiến hành qua "phong thiện" tại đây?

Hay truyền thuyết là sự thật, bằng không thì làm sao có nhiều Ngũ Sắc Viên Đàn như vậy. Xem những văn tự bên trên, đại đa số đều là Giáp cốt văn, dường như chứng minh được suy đoán này.

Mọi người lẽ ra nên lập tức rút đi, thế nhưng trong lúc bất tri bất giác lại bị hấp dẫn, đã đi hơn nửa vòng tới chỗ Quan tài bằng đồng, toát lên vẻ sợ hãi với chín cái xác rồng khổng lồ, chấn động quan tài bằng đồng thau cổ xưa dài hai mươi mét, giật mình với từng toà từng toà ngũ sắc thần đàn trong lòng đất.

"Tựa hồ không có nguy hiểm gì, thế nhưng những long thi (xác rồng) này..."

Mọi người đi được hơn nửa vòng, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm dần, nhưng tâ trí vẫn còn chút không yên, quyết định phải nhanh một chút hạ sơn.

"Nhìn xem, bên trong cái hố lớn nhất ở giữa có một tòa Tế Đàn cực lớn!"

Quan tài bằng đồng thau cổ đập trên mặt đất tạo thành một hố sâu, mọi người đã chuyển tới bên kia của chiếc quan tài lớn bằng đồng thau, nhìn xuống phía dưới nhất thời lần thứ hai lộ ra vẻ kinh sợ.

Bên dưới hố sâu có một cái Siêu cấp tế đàn, không phải xây dựng bằng bùn đất, hoàn toàn là do năm loại Ngũ Sắc Cự Thạch xây thành, vững chắc chịu được sức đập của chiếc quan tài dài hơn 20m, không một chút nào vỡ vụn.

Tòa siêu đại hình Ngũ sắc thạch đàn rõ ràng không giống với tòa thạch đàn bằng đất khác, nằm ở vị trí trung ương của Ngọc Hoàng đỉnh, khí thế phảng phất, lớn hơn rất nhiều so với tế đàn bằng đất.

Quan tài bằng đồng từ trên giáng xuống, lực đánh xuống vô cùng khổng lồ, thế nhưng lại có thể không có chút vỡ vụn nào, không có một nơi nào tổn hại, rất khó tưởng tượng ra loại kỳ thạch nào xây dựng mà thành.

Ở trên tòa Ngũ Sắc Thạch Đàn, ngoại trừ chiếc quan tài bằng đồng thau lớn, vẫn chồng chất không ít ngọc khối cùng phiến đá, tràn ngập vẻ cổ xưa.

Bất luận là ngọc khối hay là phiến đá đều khắc cổ tự cực kỳ thần dị, so với Giáp cốt văn nhìn thấy trên Ngũ sắc thổ đàn còn nguyên thủy hơn, đó là gần như là ký hiệu của thiên thư họa đồ thần bí.

Trên Tòa siêu đại hình Ngũ sắc thạch đàn, những khối Ngọc phiến cùng Thạch phiến đều xếp rất ngay ngắn và chỉnh tề, cũng không hề bị quan tài đồng phá huỷ, khiến người ta kinh nghi.

"Chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi này đi."

Diệp Phàm cùng Chu Nghị đồng thời nói, giục mọi người.

Mọi người tới tấp gật đầu, nơi này thực sự không thích hợp ở lâu, ngay cả có bí mật vô tận, cũng không phải hiện tại có khả năng thăm dò, chín bộ xác rồng khổng lồ bên cạnh khiến người ta bất an, mà chiếc quan tài lớn bằng đồng thau càng là làm người ta trong lòng hoảng sợ.

Lúc mọi người sắp xoay người rời đi, một bạn học nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, tảng đá dưới chân lăn xuống cái hố lớn, do vậy nàng không đứng vững được nữa, rơi xuống phía dưới.

"Cẩn thận!"

Một bạn nam nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt tay nàng lại, mấy bạn học bên cạnh cũng nhanh chóng giúp đỡ, hỗ trợ kéo nàng lên trên.

Khối đá bị văng ra, lăn xuống dưới hố sâu phát ra tiếng gió " ù, ù", sau đó "Ầm" một tiếng nặng nề rơi trên Ngũ sắc tế đàn.

Tòa Siêu đại hình thạch đàn nhất thời có những vầng sáng ngũ sắc phát ra, tất cả mọi người đều cảm giác được có một cỗ lực lượng cực lớn bao phủ lấy thân thể, hai chân như là bị trói chặt như một khối trì rất khó có thể di động một bước.

"Ầm "

Ngũ sắc thạch đàn không ngừng rung động, làm cho Ngọc Hoàng Đỉnh cũng rung lên, đứng trên miệng hố mọi người có cảm giác quay cuồng, nhưng bọn lại không thể di động, toàn bộ bị chấn lăn lông lốc xuống bên dưới chiếc hố to.

Mọi người đều rơi xuống trên Ngũ Sắc Thạch đàn, trong lòng đều cực kỳ sợ hãi.