Giả Ngoan - Cốc Kiểu Kiểu

Chương 33: Khai giảng



Editor: Dứa nhỏ

Beta: Hanna

Ngày đầu tiên khai giảng ở trường đại học A. 𝒯ì𝙢‎ t𝐫𝗎𝘆ệ𝘯‎ ha𝘆‎ tại‎ (‎ t𝐫ù𝙢t𝐫𝗎‎ 𝘆ệ𝘯.𝘷𝘯‎ )

Lục An An kéo một chiếc va li nặng nề, mở cửa phòng 302.

Hai cặp mắt bên trong nhất trí nhìn sang.

“Xin chào.” Lục An Nam khẽ gật đầu.

Lông mi cô khẽ run, cổ tay tuyết trắng vén ngọn tóc, từng cử chỉ trông rất ưu nhã, yểu điệu.

Chân dài thẳng tắp bắt mắt, đi một đôi giày thể thao màu trắng đơn giản cũng tạo cho người ta cảm giác thích thú.

Giọng của Lục An An ngọt ngào mềm mại, như thể từng câu từng chữ đều được lăn qua kẹo bông gòn.

Trần Niên ngẩn người: "Xin chào xin chào, trời ơi, phòng chúng ta có một đại mỹ nữ."

Lục An An nghe không quen lời khen của người khác, thẹn thùng cười.

"Mình là Trần Niên, giường số 2 là Trương Tuế, giường số 4 là..." Trần Niên giới thiệu.

“Là mình, là mình!” Hứa Chi bước vào, nhìn thấy Lục An An liền cười, “An An, chúng ta ở cùng một phòng đấy ~”

Trần Niên: "Hai cậu quen nhau sao?"

“Ừ, bọn mình là bạn học cấp ba.” Lục An An nói.

Trần Niên: "Oa, hai cậu đúng là có duyên ghê!"

Hứa Chi: "Đúng vậy đó ~"

Trò chuyện một lúc, Lục An An cất vali xuống gầm giường số 3.

"Này, các cậu nghe nói gì chưa? Quán quân của Cuộc thi Máy tính cấp Quốc gia đã đến học trường mình vào năm ngoái ấy!" Trần Niên nói.

Động tác Lục An An ngừng lại một chút.

"Là người vừa đẹp trai vừa thông minh? Tên là Thẩm Kha Từ đúng không?"

“Trời ơi, nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi của trường mình chắc chắn không ai khác ngoài cậu ấy.” Trần Niên nói.

Hứa Chi liếc nhìn Lục An An, bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Cho mình hỏi cậu ấy đã có bạn gái chưa vậy?” Trương Tuế ngồi thẳng người lướt diễn đàn.

Lục An An giật nảy mình, gần như theo bản năng vểnh tai lên nghe ngóng.

“Không có, không có!” Trần Niên cười nói, “Bạn cùng phòng của giáo thảo đã đăng trên diễn đàn, nói rằng cậu ấy đang độc thân, còn nói nữ sinh nào có ý thì phải nhanh chân lên haha.”

*Giáo thảo: nam sinh vừa giỏi vừa đẹp trai

Sống lưng cứng đờ của Lục An An dần thả lỏng.

“Ơ, An An, lớp phó nói với mình tối nay khoa Văn và khoa Luật sẽ có buổi giao lưu hữu nghị, cậu có đến không?” Trần Niên hỏi.

Hứa Chi: "Giao lưu? Khoa luật! Nam sinh đang vẫy tay mời chúng ta sao, hahaha! Chúng ta nhất định phải đến!"

Lục An An đặt khăn lau xuống, đáp: "Ừm, đi."

...

Bảy giờ tối, quán bar "Hoan Du".

Lục An An đi theo nhóm người Khoa Văn tới, vì có rất nhiều người nên các tân sinh viên đại học A đã bao hết quán bar tối nay.

Sàn nhảy xa hoa,, không khí tràn đầy ái muội.

"Cái gì? Khoa Máy tính? Bọn họ đến giao lưu với khoa Nghệ thuật sao?" Trần Niên nghe được người khác nói, kinh ngạc thuật lại với bọn cô.

“Nghe nói Thẩm Kha Từ cũng ở đây!” Trương Tuế nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới.

Sống lưng Lục An An cứng đờ, trong tiềm thức muốn rời đi, nhưng lại bị Hứa Chi ngăn lại: "An An, sợ cái gì chứ? Thẩm Kha Từ ở đây, cậu giả bộ không nhìn thấy là được rồi?"

“… Ừm.” Lục An Nam mím môi.

Hứa Chi kéo Lục An An đến chiếc ghế dài gần đó rồi chào hỏi với nam sinh khoa Luật.

Nam sinh nhìn thấy Lục An An ánh mắt đều nhìn thẳng, chen lấn nhau không dám tiến lên nói chuyện.

Lục An An không rảnh quan tâm đến cái khác, nghĩ tới Thẩm Kha Từ đang ở đây, cô cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.

Ly rượu đột ngột đưa tới làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

“Người đẹp, uống một ly đi.” Một nam sinh đeo kính đưa một ly rượu vang, “Coi là như kết giao làm quen.”

Lục An An ngượng ngùng không thể từ chối, liền cầm lấy uống một ngụm.

Ngọt ngọt, ừm cũng rất ngon.

Nam sinh đeo kính nói mình tên là Đinh Thành, sinh viên năm nhất khoa luật.

Lục An An mặc chiếc áo yếm màu xanh nhạt, kết hợp với quần short màu trắng, phác họa đường cong tinh xảo của cô, đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn như ngọc.

Trò chuyện trong chốc lát, Đinh Thành không hề che giấu sự ái mộ của mình, muốn thêm Wechat Lục An An.

“Đó là Thẩm Kha Từ sao?” Hứa Chi đột nhiên kéo cánh tay Lục An An.

Lục An An ngước mắt nhìn, tim cô như ngừng đập.

Anh đã thay đổi rất nhiều.

Khi ra đi, anh vẫn còn là một thiếu niên gầy gò, hiện giờ đã trở nên rất ưu tú, bả vai rộng, đôi chân dài thẳng tắp hút mắt người nhìn, hoàn toàn không nhìn ra anh từng bị tàn tật.

Thẩm Kha Từ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu đen, tóc mái ba bảy mềm mại xõa trên trán, thiếu niên đang cùng người bên cạnh bàn luận cái gì đó, bên miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt, hăng hái, tự tin.

Anh không hề nhìn về phía này.

Trái tim Lục An An nhói đau, nhưng cũng mừng cho anh.

Thẩm Kha Từ hiện tại sống rất tốt, quen biết rất nhiều người ưu tú, quả thật không cần cô nữa.

#01112022