Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 16: Ăn cơm cũng có thể làm bậy



“Thiếu Thiên, anh chừng nào thì về nhà em ăn cơm đây? Ba ba cũng thúc giục em nhiều lần!” Một âm thanh từ một căn phòng riêng truyền ra.

“Em nói cho bác Trọng biết, dạo này anh rất bận!” Mặc Thiếu Thiên thanh âm nghe không chút dịu dàng,có vẻ không được vui.

“Ưmh, Thiếu Thiên, hôm nay dẫn em về nhà có được hay không? Em muốn với anh...... Ở chung một chỗ!” Nữ nhân nũng nịu nói, một cái tay ở trước ngực Mặc Thiếu Thiên vẽ vòng tròn.

Động tác kia có nghĩa gì, chắc hẳn mỗi người đàn ông đều hiểu.

Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, ngay sau đó nâng lên đôi môi tà mị, “Thật ra thì, ở chỗ này chúng ta cũng có thể làm!” Nói xong đột nhiên đem thân thể nàng đè xuống bàn, hướng về phía môi của nàng liền hôn lên.

Ngụ ý, cần gì về nhà đây?

“Ưmh, anh đối với người ta nhẹ một chút được không......”

Vừa vặn lúc này Tử Lam đi tới cửa gian phòng đó, nghe được bên trong đối thoại, sau đó là một hồi ưmh ưmh a a thanh âm, Tử Lam run một cái, thật là ăn cơm cũng có thể làm chuyện này...? Đâu phải thời kỳ động đực đâu mà bậy bạ hết sức, nàng bĩu môi cười khinh bỉ..

Chắc hắn tinh lực dồi dào..động dục lung tung..cường hãn nha!

Nhưng là, vì tò mò, Tử Lam còn là hướng cánh cửa kia nhìn.

Mẹ nó, ngay cả cửa đều không khép lại mới ghê chứ! định chiếu phim JA miễn phí hay sao..

Cũng chính là trong nháy mắt đó, Mặc Thiếu Thiên đang hôn ngực Trọng Nhược Tình, tròng mắt đảo qua, liền nhìn đến nữ nhân phía ngoài đi qua.

Chỉ là trong nháy mắt đó, hắn cũng nhận ra nàng!

Chính là nữ nhân chết tiệt đêm hôm đó! được lắm, lần này hắn không để nàng chạy thoát giống 7 năm trước..chuyện đó đối với hắn là một sỉ nhục..

Mặc dù có chút cảm giác nàng không giống 7 năm trước, nhưng là gương mặt đó, hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được!

Một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên hung hăng đẫy Trọng Nhược Tình liền đuổi theo.

Trọng Nhược Tình đang chìm trong nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên, chợt bị đẩy ra, nàng không vui “Này, Thiếu thiên anh đi đâu vậy?

Nàng cũng đuổi theo hắn ra bên ngoài.

Vậy mà lúc này, Tử Lam vừa đúng khúc quanh, đẩy ra cửa toilet đi vào.

Mặc Thiếu thiên đuổi theo ra tới thời điểm, vừa vặn cùng Tử Lam bỏ qua, tựa như 7 năm trước một dạng, chỉ là trong nháy mắt, bỏ qua.

“Chuyện gì xảy ra vậy Thiếu Thiên?” Trọng Nhược Tình đuổi tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên nghi vấn hỏi, hắn mới vừa rồi bởi vì chuyện gì khẩn trương như vậy? Ngay cả nàng cũng bị đẩy ra...

Nàng rất để ý!

Mặc Thiếu Thiên nhìn khắp bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tử Lam, hai hàng lông mày như chim ưng sắc bén nhíu lên, “Không có gì, chỉ là thấy một người quen!”

“Người quen?” Trọng Nhược Tình cũng nhìn bốn phía, căn bản không thấy người nào, rồi sau đó nàng quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái gì người quen à? Sẽ không phải là người tình cũ?” Trọng Nhược Tình thử hỏi, con ngươi lại nhìn chăm chú vào gương mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên.

Nghe xong lời của nàng…, Mặc Thiếu Thiên ngoái đầu nhìn lại, con ngươi thâm thúy nhìn Trọng Nhược Tình, gương mặt điêu khắc hoàn mỹ nâng lên một nụ cười vô tình chăm chọc hỏi, “Thế nào? Em hiện tại cũng bắt đầu muốn quản lý anh à..ghen hả"

Trọng Nhược Tình sững sờ giây lát, Mặc Thiếu Thiên là người cường hãn bướng bỉnh, lại không theo lẽ thường, ghét nhất nữ nhân không thức thời, nếu như hạn chế hắn, như vậy hắn sẽ rất nhanh sẽ rời bỏ ngay, đây cũng là nguyên nhân nàng có thể ở bên cạnh hắn ngây ngô lâu như vậy.

Nàng thản nhiên cười, ôm chầm Mặc Thiếu Thiên, “Chỉ là em rất để ý anh, chẳng qua em không lo lắng, bởi vì anh dù chơi thế nào, cuối cùng vẫn là về bên cạnh em!” Trọng Nhược Tình tự tin nói.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không trả lời lời của nàng…, bởi vì đối với chuyện tương lai, ngay cả hắn đều không dám chắc, nàng làm sao tự tin như vậy?

Chẳng qua nếu như nàng có thể ngoan ngoãn, hắn có lẽ sẽ cưới nàng!