Gia Cố Tình Yêu

Chương 5: Nền tảng hôn nhân của chúng ta



Cam Lộ về nhà tắm rửa xong rồi lên giường đi ngủ, ngàymai còn phải đi làm, nhưng cô không tài nào ngủ được. Vừa biết sự tồn tại củangười yêu cũ của chồng, lại gặp lại người yêu cũ của mình, cuộc sống vốn yênbình hình như đang dậy lên những đợt sóng ngầm, cầm quyển tiểu thuyết trinhthám mà thường ngày cô vẫn đọc trước khi lên đọc cũng không giúp cô bình yên đivào giấc ngủ.

Cô nghĩ, cha cô vì cuộc hôn nhân trước thất bại nênmới bắt đầu chán ghét cuộc sống, buông xuôi tất cả. Vậy tại sao một người đãtừng sống trong cảnh gia đình ly tán như cô, biết rõ sự đáng sợ và mong manhcủa hôn nhân, không chỉ kết hôn sớm mà còn khuyên cha mình tái hôn?

Nếu cái đêm của hai năm trước đó, Nhiếp Khiêm ngheđiện thoại sớm một chút, lập tức nói ra câu nói đó thì ngày hôm sau cô có vẫnsẽ đi công ăn phường đăng ký kết hôn với Thượng Tu Văn không?

Nghĩ đến Nhiếp Khiêm ích kỷ chẳng bao giờ nghĩ đến côtrong các kế hoạch tương lai của anh, lại cũng từng vì một cú điện thoại của cômà quay trở về, đứng ngoài cổng trường nơi cô làm việc, cô không khỏi xót xa.

Vậy là, mối tình đầu của anh cũng giống như cô, khôngphải là trôi tuột đi chẳng để lại dấu vết gì, nhưng sau cùng mỗi người cũng đãtự lấy lại cân bằng cho mình, đây có thể nói là kết cục tốt đẹp nhất.

Thế nhưng mối tình đã qua của Thượng Tu Văn thì sao?

Theo như anh nói lúc hai người quen biết nhau thì anhvà Hạ Tĩnh Nghi đã chia tay ba năm rồi. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô luôn cóhình mẫu đàn ông không thoát ra được khỏi quá khứ, đó chính là ông Cam cha cô,nhưng tính cách và hành động của Thượng Tu Văn chẳng có nét nào giống cha côcả.

Thế nhưng, cô chẳng thể nào thuyết phục mình làm ngơtrước mọi chuyện.

Cũng giờ này hai năm trước, Cam Lộ trằn trọc mãi trêngiường. Cô đã hẹn với Thượng Tu Văn ngày hôm sau đi lấy giấy đăng ký kết hôn,sau đó đi Maldives hưởng tuần trăng mật, không cử hành hôn lễ, cũng không đãitiệc mời khách.

Thượng Tu Văn nói là, mấy năm sau khi cha anh qua đời,mẹ anh chuyển công tác từ tỉnh về bên đây, ngoài gia đình cậu Ngô Xương Trí ởthành phố J, và một số bà con đang sinh sống ở nước ngoài ra, chẳng còn ai thânthích ở đây nữa, vả lại mẹ anh không thích khoe khoang ồn ào. Gia đình Cam Lộcàng đặc biệt hơn, cha mẹ ly hôn đã đành, lâu nay lại không nhìn mặt nhau,tuyệt đối không ngồi chung một mâm. Vừa nghe không phải tổ chức lễ cưới, cô thởphào nhẹ nhõm, vui vẻ với sự sắp đặt của Thượng Tu Văn.

Tuy đã thống nhất với nhau là vậy, nhưng về đến nhà,Cam Lộ lại do dự. Cô đi đi lại lại trong nhà, thậm chí còn gọi điện cho NhiếpKhiêm, nhưng lại cúp máy ngay lập tức, cảm thấy buồn cười trước hành động ngớngẩn của mình, tối hôm đó cô mất ngủ. Nhưng đêm dài rồi cũng qua, một ngày mớilại bắt đầu như mọi khi.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏngchiếu vào phòng, cô ngồi dậy bước đến bên bậu cửa sổ, bên ngoài phủ một màuxanh rất đẹp, đứng ở góc độ nào cũng nhìn thấy màu xanh mơn mởn , không khíbuổi sáng sớm tinh khiết, những chú chim nhỏ chí chách trên cành cây càng làmkhung cảnh trước mắt yên bình tươi đẹp hơn, cô nghĩ, chẳng cần phải suy nghĩnhiều, việc tiếp theo phải làm đó là sống thật tốt cuộc sống mình đã lựa chọn.

Cô trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy màu tím than màmẹ cô tặng, nhìn thấy Thượng Tu Văn đang tựa người vào xe hút thuốc. Anh mặc bộđồ vest màu xám được là ủi cẩn thận, thắt cà vạt màu xanh xám, thân hình caothon, thẳng tắp, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh đến vậy,cũng không có cái vẻ bất cần như lúc trước. Anh nhìn thấy cô, cười tít mắt, vứtđiếu thuốc, nắm lấy tay cô: “Em đẹp lắm , Lộ Lộ”

Đó là một buổi sáng cuối thu, gió thu hây hẩy, ánh mặttrời dịu dàng ấm áp, tay anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt và nụ cười của anh ấmáp lạ. Trong thoáng chốc, tất cả nỗi lo lắng, hoài nghi, trong lòng cô tan biếnhết. Cô nghĩ, hai người đều có thành ý thì chẳng có lý do gì không xây dựngđược cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Hai năm sau khi lấy chồng, cô chưa từng hối hận vềquyết định của mình. Cho dù là việc chuyển công tác mà cô chẳng mong muốn haybà mẹ chồng khó tính thì cũng đều chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống chung của cô vàThượng Tu Văn.

Cô không ngờ thử thách thật sự lại đến vào lúc này.

Ngày hôm sau, Cam Lộ không hề ngạc nhiên khi thấygương mặt phờ phạc của mình trong gương, chẳng còn cái tuổi hai mươi có thể tùytiện thức đêm thức hôm nữa, cô trang điểm một chút để nhìn mình có thần sắchơn.

Ngô Lệ Quân đang ăn bữa sáng, vẫn im lặng như mọi khi,buổi sáng bà phải tham dự một cuộc hội nghị cấp thành phố, vắng nhà trong haingày, thư ký gọi điện thoại đến nói xe đã đậu phía dưới lầu, bà xách túi ra đếncửa, mới giả vờ thờ ơ hỏi: “Cha con không có chuyện gì chứ.”

Bà chỉ gặp mặt ông Cam một lần, nói xã giao vài câu,sau đó cũng chẳng có qua lại gì, Lục Huệ Ninh thì thậm chí chưa gặp lần nào.May mà ông Cam trước nay không xem trọng mối quan hệ sui gia này, Lục Huệ Ninhthì chỉ nhún vai, tỏ vẻ gặp mặt con rể là đủ rồi, Cam Lộ cũng không cần bận tâmđến giao tình giữa hai nhà. Bây giờ nghe mẹ chồng hiếm hoi có lời quan tâm, lậptức cười nói: “Chuyện vặt thôi ạ, đã giải quyết xong rồi.”

Ngô Lệ Quân gật gật đầu, bước thẳng ra khỏi cửa.

Gần đến trưa, Cam Lộ nhận được tin nhắn của Thượng TuVăn, nói anh đã về đến nhà, chiều sẽ đến trường đón cô, rồi cùng đi ăn tối,chúc mừng kỷ niệm hai năm ngày cưới. Thế nhưng đến giờ tan trường, Thượng TuVăn lại gọi điện đến, nói công ty anh xảy ra chút chuyện, bây giờ đang đi xử lýcùng với Phùng Dĩ An, e rằng không thể đến đón cô. Cô tất nhiên nói không sao,về đến nhà mới sực nhớ do Ngô Lệ Quân phải đi họp vắng nhà nên cô đã báo ngườigiúp việc hôm nay không cần nấu cơm.

Cô nấu nước ăn mì gói cho xong bữa, sau đó chuẩn bịlên lầu tranh thủ soạn giáo án thì cửa bỗng bật mở, Ngô Lệ Quân vội vã bướcvào, cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải mẹ nói ngày mai mới về sao? Đã ăn cơm chưaạ?”

Ngô Lệ Quân nghiêm mặt hỏi: “Tu Văn đâu rồi?”

“Anh ấy nói công ty có việc, về trễ.”

Ngô Lệ Quân ngây người ra một lát rồi vội vã đi vàophòng mình.

Gần đến 11h đêm, Cam Lộ tựa lưng vào thành giường xemtiểu thuyết trinh thám như mọi khi, cái thói quen xem truyện trinh thám trướclúc ngủ hình thành lúc cô còn học trung học, sau những bài tập về nhà căngthẳng, chỉ có xem những câu truyện trinh thám hồi hộp mới có thể khiến đầu óccô thư giãn. Hôm nay trên tay cô là cuốn “Con gái của thời gian” của JosephineTey, cuốn sách này là sự kết hợp kỳ diệu giữa trinh thám và lịch sử, văn phonggiản dị, súc tích cuốn hút người đọc vào câu chuyện, nhưng cô lại không đọc vôlấy một chữ, nghe tiếng đóng cửa lại ở lầu dưới, biết Thượng Tu Văn đã về, cômới thở hắt ra.

Thượng Tu Văn vào phòng mẹ anh trước, một lúc lâu saumới lên lầu. Anh bước đến ngồi xuống bên giường, thần thái có chút mệt mỏi đưatay vuốt tóc cô

“Công ty không sao chứ?”

“Có chút rắc rối nhưng không sao.” Thượng Tu Văn nhìncô, “Lộ Lộ, có chút việc anh muốn giải thích rõ ràng với em.”

Cam Lộ yên lặng lắng nghe.

“Hạ Tĩnh Nghi là người yêu cũ của anh, bọn anh yêunhau mấy năm sau đó thì chia tay.” Giọng Thượng Tu Văn đều đều, như thể đangkhách quan kể câu chuyện của một người khác chứ không phải của anh, “Lúc quenvới em, anh đã chia tay cô ấy được ba năm rồi, cũng chẳng hề liên lạc, hơn mộttháng trước, bọn anh tình cờ gặp lại, anh mới biết cô ấy làm việc ở tập đoàn TỷTân, hơn nữa còn giữ chức vụ rất cao. Anh đến thành phố J không phải là cố ýgặp mặt cô ta. Cô ta đại diện cho Tỷ Tân đến đó làm phần đầu tư khai khoáng, cóliên hệ công việc với công ty gang thép của cậu, có ý muốn cùng Húc Thăng thôntính một xưởng luyện thép quốc doanh, vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh, cậu hyvọng anh đến đó giúp cậu xác định một số điều khoản và chi tiết trong hợp đồng.Bọn anh gặp mặt nhau mấy lần ở thành phố J, hôm qua lúc em gọi cho anh, anhđang nói chuyện với một người bạn, người bạn đó chính là cô ấy.”

Anh kể vô cùng tường tận. Đương nhiên Cam Lộ có rấtnhiều câu hỏi: Người yêu cũ đã chia tay nhiều năm lại đêm hôm khuya khoắt gọiđến nói chuyện rất lâu sao? Tại sao thái độ của mẹ anh đối với cô ta lại kỳ lạđến vậy, còn cảnh báo anh đừng đi gặp cô ta? Cuộc gặp gỡ không phải là bànchuyện làm ăn mà Tiền Giai Tây bắt gặp phải giải thích thế nào đây?

Nhưng cô quyết định không nói gì cả.

Cô chia tay Nhiếp Khiêm không đến nửa năm thì quenThượng Tu Văn, sau đó anh theo đuổi cô, cô cũng chẳng có ý từ chối. Lúc ThượngTu Văn nhìn thấy cô và Nhiếp Khiêm gặp nhau, cô cũng không hề giới thiệu đây làngười yêu cũ của mình bởi vì không cần thiết. Nếu có người muốn biết tỉ mỉchuyện tình cảm của cô, cô chỉ có thể nói, trong cuộc sống chẳng có gì là minhbạch tuyệt đối. Suy bụng ta ra bụng người, có rất nhiều chuyện căn bản là chẳngcần phải giải thích hay tìm hiểu ngọn ngành làm gì.

Huống hồ Thượng Tu Văn xem ra rất thản nhiên, anh hơinghiêng người sang, nắm lấy tay cô: “Hài lòng với giải thích của anh rồi chứ?”

“Em chỉ hy vọng sau này giữa chúng ta không cần phảigiải thích như thế này nữa.” Cô thở dài nói.

Thượng Tu Văn gật đầu: “Kết hôn hai năm nay, Lộ Lộ,hãy tin anh, anh trân trọng cuộc sống của chúng ta.”

Anh đứng dậy sang phòng làm việc phía ngoài, mở ngănkéo bàn làm việc, nhanh nhẹn lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển rồiquay trở lại phòng ngủ đưa cho cô: “Quà kỷ niệm ngày cưới, anh đã mua từ sớm,hy vọng em thích.”

Cô mở ra xem, là một đôi hoa tai ngọc trai sáng lấplánh. Cô bần thần hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Thượng Tu Văn: “Em rất thích.”

Thượng Tu Văn cúi người hôn lên trán cô: “Thích là tốtrồi, em ngủ trước đi, anh đi tắm, lát nữa còn phải xử lý một vài việc công ty,đừng đợi anh.”

Nhìn Thượng Tu Văn đi ra ngoài, Cam Lộ để hộp quà ở tủđầu giường, sờ sờ dái tai mình, ở đó có đeo một đôi hoa tai bạch kim hình hoatường vi nhỏ xíu, là quà kỷ niệm một năm ngày cưới mà Thượng Tu Văn mua tặngcô, lúc đó cô cười: “Anh thậm chí chẳng để ý em không xỏ lỗ tai.”

“Vậy anh dẫn em đi xỏ, dái tai em đầy đặn như vậy,không đeo hoa tai thì thật đáng tiếc.”

Ngày hôm sau, anh quả nhiên đưa cô đi xỏ lỗ tai, sauđó đeo hoa tai cho cô. Cô thừa nhận, làm giáo viên không thể đeo đồ trang sứcquá bắt mắt, cô luôn để tóc ngắn, đôi hoa tai nhỏ nhỏ này rất phù hợp với cô.

Thế nhưng, cô chợt nhớ đến Hạ Tĩnh Nghi trong chươngtrình truyền hình tối qua. Cô bước lên sân khấu tự tin, bình thản, ống kính máyquay chính lia về phía cô, đôi hoa tai kim cương dưới ánh đèn flash nhiều màuphát ra thứ ánh sáng tuy nhỏ nhưng vô cùng bắt mắt, khiến Cam Lộ có ấn tượngsâu đậm.

Cô không hề liên tưởng lung tung, nhưng một người đànông để ý đến một chi tiết nào đó thì không thể là vu vơ, nghĩ đến cảnh tượnganh từng dùng ánh mắt trìu mến đó chăm chú nhìn tai của một người phụ nữ khác,đặc biệt gương mặt người phụ nữ này đã xuất hiện rõ mồn một trước mắt cô, côkhông thể không có chút chạnh lòng, đồng thời cũng không thể không thuyết phụcmình rằng có một số chuyện không cần phải tìm hiểu ngọn ngành.

Sau đó mấy hôm liền, Thượng Tu Văn đi sớm về trễ, vợchồng ít có cơ hội gặp mặt trò chuyện.

Hôm nay Cam Lộ tham gia vòng loại cuộc thi dạy học,buổi thi được tổ chức ở hội trường trường trung học trọng điểm Nhất Trung củathành phố, đây là trường hồi xưa Cam Lộ từng học, bước vào sân trường cô đã cócảm giác rất thân quen, lòng bỗng trào dâng mong ước được gặp lại thầy cô giáocũ.

Trường Nhất Trung là nơi diễn ra vòng thi của ba mônChính trị, Địa lý, Lịch sử. Theo sắp xếp, tất cả các giáo viên dự thi đều phảigiảng bài trong thời gian 10 phút, kết hợp đồng thời với giáo án điện tử; sauđó có 10 phút để giới thiệu tác phẩm, trình bày ý đồ bài dự thi, trả lời câuhỏi của ban giám khảo.

Cam Lộ bốc trúng số thứ tự gần cuối, chiều mới đếnlượt dự thi, cô đành ngồi một chỗ, vừa chăm chú nghe các giáo viên khác giảngbài, vừa ghi chép vào sổ tay.

Buổi thi đến trưa thì nghỉ giải lao, mọi người ăn cơmxong đều vào hội trường nghỉ ngơi. Cam Lộ mua một tờ báo chiều đọc giết thờigian, lúc lật đến chuyên mục kinh tế dân sinh bỗng giật nảy mình.

Mấy ngày trước tờ báo này cũng đăng một bài do một độcgiả giấu tên cóp nhặt, tiết lộ một công trình trong thành phố sử dụng cốt thépkém chất lượng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng thi công. Bài báo viếtrất hay, còn kèm thêm hình minh họa, trong hình một loạt cốt thép được chụp tạilều gia công ngay tại công trường, các chuyên gia bước đầu nhận định, cho dù làđường kính hay độ cứng đều không đủ tiêu chuẩn. Lúc đó mấy giáo viên ngồi trongvăn phòng đều đọc được bài báo này, đồng loạt than thở giá nhà bây giờ toàntrên trời, gian thương đã vậy còn bày đủ trò rút ruột, đúng là lòng tham khôngđáy.

Báo hôm nay đăng bài tiếp theo kỳ trước, đề cập đếncác cơ quan chức năng đang rất lưu tâm đến vấn đề này, đã triển khai công tácthanh tra cốt thép tại các công trường xây dựng trong phạm vi toàn thành phố,tiến hành kiểm tra chỉ tiêu kỹ thuật về độ cứng, độ chịu lực của một số loạicốt thép, tịch thu các sản phẩm kém chất lượng, đồng thời chỉ điểm một số doanhnghiệp cung cấp nguyên liệu thép không hợp quy cách, trong đó có công ty thươngmại dịch vụ nguyên vật liệu xây dựng An Đạt của Phùng Dĩ An và Thượng Tu Văn.

Từ khi mới cưới, Cam Lộ và Thượng Tu Văn hoàn toàn độclập về tài chính, Thượng Tu Văn nói rất rõ ràng với cô rằng, cô không cần phảilo lắng đến những chi tiêu trong nhà. Lúc đó cô cười, “Ý của anh có phải làtiền em em tiêu, đừng hỏi thu nhập của anh.”

Thượng Tu Văn cũng cười: “Kiếm cơm bằng nghề cung cấpnguyên vật liệu xây dựng rất khô khan, khó nuốt, vả lại chẳng giàu to được, maymà lợi nhuận không tồi. Gánh vác gia đình là trách nhiệm của anh, em không cầnbận tâm.”

Sau khi cha mẹ ly hôn, cô sống với cha. Thu nhập củaông Cam không nhiều, lại chẳng biết tính toán chi tiêu. Sống mấy tháng giật gấuvá vai, Cam Lộ bị bức phải quản lý tiền bạc của cha, tính toán chi tiêu tronggia đình sao cho hợp lý nhất có thể, cứ sống như thế hơn mười năm, cô từ lâu đãrất chán nản, bây giờ được giải thoát khỏi chuyện cơm áo gạo tiền cô mừng cònkhông kịp, lẽ dĩ nhiên là chẳng phản đối sự sắp đặt này.

Thượng Tu Văn thường ngày rất hiếm khi chủ động kểtình hình công ty, trước giờ nói với cô về công việc đều vô thưởng vô phạt. Anhlái chiếc BMW đời cũ, không tiêu pha xa xỉ, nhưng lại rất xem trọng chất lượngcuộc sống, không bao giờ dè xẻn, tính toán chi li. Cam Lộ cảm thấy, như thế thìtiền anh kiếm được không nhiều cũng chẳng ít, cuộc sống đầy đủ không phải longhĩ quá tốt đẹp biết bao, cô vô cùng mãn nguyện.

Thế nhưng bây giờ công ty anh gặp sự cố, nếu cô vẫnđứng ngoài cuộc thì thật chẳng ra gì.

Thượng Tu Văn ngoài bận rộn ra hơn bình thường thìchẳng có biểu hiện gì khác thường, nhưng tâm trạng lo lắng của Ngô Lệ Quân mấyhôm nay lộ ra rất rõ, hầu như ngày nào cũng đợi Thượng Tu Văn về nói chuyện vớianh một lúc lâu. Cam Lộ đoán là ít nhất mẹ chồng cũng đã sớm biết được sự việc.

Hai mẹ con họ đều cho rằng không cần phải nói cho côbiết, nghĩ theo hướng tốt thì có thể nói không muốn để cô lo lắng không cầnthiết, còn nghĩ theo hướng xấu thì cô cảm thấy không khí trong nhà này có gì đórất kỳ lạ, luôn muốn gạt cô sang một bên.

Bản năng cô muốn gọi điện cho Thượng Tu Văn nhưng côlại kìm nén, suy nghĩ hồi lâu, cô đứng dậy ra khỏi trường, trường học này cáchcông ty Thượng Tu Văn không xa lắm, cô đón taxi đi đến thẳng đó.

Công ty thương mại dịch vụ nguyên vật liệu xây dựng AnĐạt nằm trong một tòa nhà văn phòng không bắt mắt cũng không tấp nập cho lắm,trước cửa treo biển hiệu với chữ bằng đồng, quy mô không lớn, bên ngoài là khulàm việc mở và phòng tiếp khách, bên trong là văn phòng chung của Thượng Tu Vănvà Phùng Dĩ An. Thư ký kiêm tiếp tân Tiểu Lưu biết Cam Lộ, sau một giây ngớ ra,liền cười đon đả chào cô: “Giám đốc Thượng ra ngoài rồi, vẫn chưa về, mời chịvào trong ngồi.”

Tất cả mọi người trước mặt cô đều đang rất bận rộn vớicông việc, chẳng có vẻ gì bất thường. Cam Lộ đang ngần ngừ thì Phùng Dĩ An từtrong văn phòng bước ra, dặn dò một nhân viên điều gì đó, nhìn thấy cô cũng ngớra rồi vội nói: “Cam Lộ, vào trong ngồi đi.”

Cô theo anh vào văn phòng, bên trong có hai chiếc bànđặt đối diện nhau, bộ sô pha màu nâu đậm đặt sát cửa sổ, thêm một kệ đựng giấytờ tài liệu, chẳng có đồ đạc nào là thừa, sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng. Trênbàn của Thượng Tu Văn đặt một khung hình nhỏ, là hình chụp của cô và anh hồi đitrăng mật ở Maldives.

Phùng Dĩ An nhỏ hơn Thượng Tu Văn hai tuổi, trước đâyluôn ra dáng công tử quần áo bóng bẩy, đầu tóc mướt rượt, cử chỉ phóng túng thìnay xem ra đã vài phần xuống sắc, hình như gầy đi một chút. Không biết là vì lýdo “thất tình” như Thượng Tu Văn từng cười đầy ngụ ý kể cho cô nghe hay vì côngty đang đối mặt với sự cố ngoài ý muốn.

“Chị từ trước đến giờ rất hiếm khi làm khách ở dây,hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Cam Lộ lấy từ trong túi xách ra tờ báo lúc nãy, anhgật gù, cũng chẳng ngạc nhiên, rõ ràng là đã xem rồi: “Ồ, chị cũng đọc rồi à,không có gì lớn đâu, đừng lo lắng.”

Cam Lộ nghĩ, đối với việc này điềm nhiên như thế chắcchắn là vì “thất tình” rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được, nói rất nghiêm trang:“Dĩ An, trách nhiệm liên đới với chất lượng công trình rất nặng nề, nếu xảy rachuyện ai gánh vác nổi đây, sao các anh lại làm như thế chứ?”

Phùng Dĩ An cười, chỉ vào bài báo bảo cô đọc kỹ lại:“Chị khoan hẵng nóng vội, xem kỹ đoạn này đi.”

Cô theo hướng anh ta chỉ, xem kỹ lại bài báo một lầnnữa, quả nhiên đọc thấy chút khác biệt, phần đề cập đến công ty Thượng Tu Vănchỉ nói kích cỡ thép không đúng quy cách, khác biệt với hai công ty bị nêu rado cung cấp thép kém chất lượng.

“Nhưng không đúng quy cách cũng là không đúng.”

“Chúng tôi cùng công ty xây dựng và chủ đầu tư đã kýhợp đồng cung cấp hàng hóa rất rõ ràng, nghiêm túc chiếu theo quy cách mà họyêu cầu để cung cấp cốt thép, mỗi đợt hàng đều kèm giấy chứng nhận kiểm địnhđúng quy cách.”

Cam Lộ phải suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý tứ trong lờinói của anh: “Ý anh đây là trách nhiệm của bên xây dựng và chủ đầu tư.”

“Bây giờ nói đó là trách nhiệm của ai còn sớm, nhưngdưới góc độ nào, chúng tôi cũng đều đứng vững được. Còn bài báo này, chắc chắngây ảnh hưởng cho công ty, tôi và Tu Văn mấy hôm nay đang thương lượng, dàn xếpcho ổn thỏa. Tôi rất lấy làm lạ với cái nhìn của phóng viên bài báo này.” PhùngDĩ An chau mày nói, “Chắc chắn có thế lực nào đó đứng sau giật dây, tôi đã chongười đi nghe ngóng tình hình.”

“Tu Văn đi đâu rồi?” Cam Lộ thuận miệng hỏi.

Trong thoáng chốc, biểu hiện kỳ lạ thoáng qua gươngmặt Phùng Dĩ An, nhưng anh ta trả lời ngay lập tức: “Anh ấy trưa nay có buổitiếp khách, tôi cũng không biết lúc nào mới quay lại. Ấy, chiều nay chị khôngcó lớp dạy à?”

“Chiều nay tôi phải đến trường Nhất Trung.”

“Để tôi chở chị đến đó.” Phùng Dĩ An đứng dậy vồn vãnói, Cam Lộ nhướng mày nhìn anh, anh bỗng tỏ ra lúng túng: “Sao thế?”

Cam Lộ cười cười: “Tôi cảm thấy anh hình như đang nónglòng muốn tôi rời khỏi đây.”

Phùng Dĩ An bối rối, đành nhe răng cười khỏa lấp: “Tôilà sợ chị bị trễ giờ thôi.”

Cam Lộ cũng đứng lên, nhìn đồng hồ, mỉm cười: “Tôiđúng là sắp bị trễ rồi.”

Cam Lộ rời khỏi công ty thật đúng lúc.

Ra khỏi tòa nhà, Phùng Dĩ An vừa định ra bãi đỗ xe bêncạnh lấy xe thì một chiếc Maserati GT hia cửa đỏ rực dừng ngay trước lối vàotòa nhà, cánh cửa phía bên ghế phụ mở ra, Thượng Tu Văn từ trong xe bước xuống,anh nhìn thấy Cam Lộ, ngạc nhiên thấy rõ: “Lộ Lộ, em đến lúc nào thế?”

Cam Lộ còn chưa kịp trả lời thì cửa xe bên kia bật mở,một đôi giày cao gót màu đen thò ra, tiếp đó là đôi chân thon dài nghiêngnghiêng bước xuống, một cô gái cao ráo, thon thả vận áo lụa cổ chữ V màu xanhlá cây, váy đen đứng trước mặt Cam Lộ liền sau đó.

Cô ta cao hơn Cam Lộ cả nửa cái đầu, cười mà như khôngcười nhìn Cam Lộ một cái, sau đó quay sang Thượng Tu Văn: “Tu Văn, sao khônggiới thiệu đi.”

Thượng Tu Văn đưa mắt nhìn sang, thái độ điềm nhiênđến lạnh lùng, ngay lúc anh đang định mở miệng thì Cam Lộ cướp lời: “Cô Hạ,chào cô.”

Hạ Tĩnh Nghi hơi ngạc nhiên: “Ấy, cô biết tôi?”

“Nghe danh đã lâu.” Cam Lộ cười nhạt, nói từng chữmột.

Hạ Tĩnh Nghi nhìn cô thăm dò, rồi cười nói: “Ồ, khôngbiết cô đây là…”

Giọng nói bình tĩnh, điềm đạm của Thượng Tu Văn vanglên: “Vợ tôi, Cam Lộ.”

“Hân hạnh.” Hạ Tĩnh Nghi gật đầu chào cô.

Cam Lộ cũng gật đầu đáp lễ, sau đó quay sang nhìnThượng Tu Văn: “Tu Văn, đúng lúc em phải đến trường cho kịp, anh đưa em đi nhé,khỏi phiền đến Dĩ An.”

Thượng Tu Văn gật đầu, đi vòng qua xe, tay trái nhẹnhàng ôm lấy eo Cam Lộ, sau đó nhìn thẳng Hạ Tĩnh Nghi: “Tạm biệt, Tĩnh Nghi.”

“Buổi chiều em có cuộc thi, không muốn vì chuyện nàymà phân tâm, có chuyện gì để tối về rồi nói.” Sau khi lên xe, Cam Lộ nói ngắngọn.

Thượng Tu Văn gật đầu, lái xe đến trường Nhất Trung,rồi cùng cô xuống xe, khóa xe lại: “Chiều anh không bận gì, vào xem em thinhé.”

Cam Lộ cũng chẳng phản đối, hai người cùng bước vàohội trường, ngồi vị trí gần cuối. Cô tận dụng thời gian cuối cùng xem lại giáoán. Dù gì làm giáo viên mấy năm rồi, ít ra cô cũng tập được thói quen để nhữngmuộn phiền của cuộc sống, những cảm xúc riêng tư sang một bên khi bước lên bụcgiảng, lúc này cô đang vận dụng tối đa công phu này, thuyết phục mình tập trungtinh thần vào cuộc thi, không để tâm đến Thượng Tu Văn đang yên lặng ngồi bêncạnh.

Lúc đến lượt cô lên bục giảng, cô hồi hộp cầm tập giáoán đứng lên, khoan thai bước lên phía trên. Lúc còn học đại học, cô cũng từngtham dự cuộc thi như thế này, nhưng ở trường chỉ là thi phong trào, tâm lý mọingười khá thoải mái, không có cái không khí nghiêm trang thế này. Bây giờ tuyđã tập đi tập lại một mình rất nhiều lần, nhưng tim cô vẫn đập thình thịch, maymà chuẩn bị kỹ lưỡng, đứng trên bục giảng, cô điều chỉnh nhịp thở, khi bắt đầucất cao giọng giảng bài thì đã lấy lại bình tĩnh.

Cam Lộ giảng bài “Kinh tế xã hội Trung Quốc sau Chiếntranh Nha phiến”, do thời lượng hạn chế không thể triển khai toàn bộ bài giảng,nhưng giáo án điện tử của cô rất rõ ràng, khúc chiết, lại dẫn nhiều tại liệuphong phú đa dạng, giọng nói hơi khàn nhưng dịu dàng êm tai, biểu đạt lưu loáttruyền cảm.

Thượng Tu Văn nhìn dáng người mảnh khảnh trên bụcgiảng, cách khoảng hơn mười hàng ghế và bị che bởi những người ngồi trước,gương mặt cô hơi nhỏ nhắn và mờ ảo, nhưng giọng giảng bài của cô lại vô cùng rõràng, anh đột nhiên nhớ đến hình ảnh lúc họ mới quen biết nhau.

Sau khi Ngô Lệ Quân chuyển công tác về đây, Thượng TuVăn cũng đến sinh sống ở thành phố xa lạ này, ban đầu đơn độc một mình chẳngquen biết ai, phải đợi đến khi quen biết Phùng Dĩ An, hai người bắt đầu hợp tácmở công ty, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài tiêu khiển. Anh không hứng thú gìvới những trò giải trí đó, chỉ muốn giết thời gian nhàn rỗi trong chốn náonhiệt mà thôi.

Trong số bạn bè mà Phùng Dĩ An kết giao không hiếmnhững cô gái xinh đẹp, sành điệu, ăn nói hoạt bát. Nói thực lòng, Cam Lộ tùy cóngoại hình xinh đẹp, cử chỉ nhã nhặn, nhưng nói năng kiệm lời, phần nhiều làlắng nghe, nên không có sức hút cho lắm. Anh nhận ra Tiền Giai Tây định giớithiệu cô cho Phùng Dĩ An, vốn dĩ chỉ muốn xã giao với cô vài câu, nhưng vô tìnhlại nghe được những lời thì thầm to nhỏ giữa Tiền Giai Tây và cô khuyên cô nênquên mối tình cũ , bắt đầu tình yêu mới.

Hôm đó cũng là buổi tối đầu tiên sau một hồi lâu NgôLệ Quân đặt tờ báo xuống bàn, từ tốn trò chuyện với anh. Ngô Lệ Quân lúc nàocũng bận rộn với công việc, quan trọng hơn là tình cảm mẹ con cũng không thânthiết cho lắm, từ nhỏ đến lớn bà chưa khi nào có cử chỉ thân mật với đứa contrai độc nhất, chuyện anh và bạn gái chia tay càng làm tăng gút mắc giữa hai mẹcon mà chẳng ai muốn tự mình cởi ra. Câu trả lời của anh lúc đó giống hệt nhưCam Lộ: “Cám ơn mẹ quan tâm, nhưng nếu mẹ không nhắc đến thì con đại khái đã cóthể quên triệt để hơn mộtchút rồi.”

Giọng nói Cam Lộ thấp và hơi khàn khiến tim anh xaoxuyến, quay sang nhìn, anh thấy đầu cô hơi cúi xuống, mắt nhìn tách trà trước,nhưng thần thái lại thẫn thờ như đang suy nghĩ điều gì, khóe miệng nở một nụcười cam chịu.

Thượng Tu Văn vốn không thích hát karaoke, nhưng hômđó anh ở lại tham gia cho đến lúc tiệc tàn chứ không như mọi khi ăn xong rồixin phép cáo từ trước.

Đến quán KTV, Cam Lộ chỉ uống nước giải khát, chứkhông nhấp một giọt rượu nào, lấy cớ mà các cô gái ngoan hay dùng: “Tôi dị ứngvới rượu.”

Mọi người tất nhiên không tin, cứ ép cô uống. Có mộtngười rót một cốc rượu sữa Baileys, đưa đến trước mắt cô, nửa nài nỉ nửa épbuộc, cô chỉ cười hiền, mặc đối phương khua môi múa mép cô cũng không có ýnhượng bộ, ngay lúc đó Tiền Giai Tây hát xong trở về chỗ ngồi, thò tay cướp lấyly rượu, uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Lộ Lộ không giả vờ đâu, cô ấy thậtkhông biết uống, tôi quen cô ấy lâu rồi, chưa bao giờ thấy cô ấy uống rượu. Mauchọn bài hát đi, cô ấy hát rất hay đấy.”

Cam Lộ chọn bài “Lòng nhân hậu dịu dàng”, dưới ánh đènmờ ảo, chỉ nhìn thấy cô tập trung vào lời bài hát đang chạy trên màn hình, thầnthái chuyên chú và bình thản, gương mặt thanh tú như bừng sáng. Cô quả nhiênhát rất hay, giọng hơi khàn khàn nhấn nhá lên xuống chẳng khác gì ca sĩ chuyênnghiệp, nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt của tất cả mọi người. Hát xong, cô khôngmuốn chọn thêm bài nữa, chỉ cười thoái thác: “Bây giờ viêm họng nghiêm trọnghơn lúc trước, bác sĩ cảnh báo không được dùng thanh quản quá độ. Mọi người cứhát đi, mặc tôi.”

Thượng Tu Văn vốn không thích hát, hai người cùng ngồiở một góc phòng, tự nhiên sẽ bắt chuyện với nhau. Lúc đó anh mới biết, cô làgiáo viên trung học dạy lịch sử. Cô đúng là có phong thái của một cô giáo: nhãnhặn đằm thắm, nói năng đâu ra đó, nhưng Thượng Tu Văn luôn cảm thấy, thái độbình thản, điềm tĩnh của cô không nhất định là do nghề dạy học đem lại.

Sau đó Thượng Tu Văn có cơ hội chứng thực suy nghĩ củaanh. Anh không gọi điện thoại, cô dĩ nhiên cũng không chủ động liên lạc vớianh; anh gọi điện thoại đến, cô cũng chẳng chút ngạc nhiên.

Thái độ lạnh lùng, phớt đời của Thượng Tu Văn đã đượchình thành từ lâu, những cô gái bình thường khó mà thoát khỏi cái nhìn tưởngchừng như vô tình nhưng sắc bén, thấu suốt của anh. Nhưng bây giờ anh lại chẳngphát hiện được gì từ cử chỉ của Cam Lộ. Cô cũng có tâm trạng khi yêu như bất kỳcô gái nào khác, luôn vui vẻ tận hưởng sự theo đuổi của anh nhưng chưa bao giờthắc mắc tại sao.

Cho đến khi anh bất ngờ cầu hôn cô, cô mới bộc lộ nỗihốt hoảng và kinh ngạc, nhưng cô vẫn không hỏi động cơ trong hành động của anh.Vài ngày sau, cô gọi cho anh, nói với anh bằng chất giọng khàn khàn mà điềm tĩnhnhư mọi ngày: Em đồng ý.

Cam Lộ kết thúc phần giảng và hỏi đáp, thu dọn dụng cụdạy học rồi trở về chỗ ngồi. Thượng Tu Văn đột nhiên nắm lấy tay cô, cô hơingạc nhiên, đang định giằng ra thì anh nghiêng người sang, nói nhỏ: “May mà tayem còn có chút mồ hôi lạnh, nếu không anh nghĩ dù bất kỳ tình huống nào, bất kỳhoàn cảnh nào cũng không dọa nổi em.”

Lòng bàn tay anh hơi chai, không ấm lắm nhưng khô rácrắn chắc, anh nắm chặt lấy tay cô, cô không cựa quậy nữa để yên tay mình trongtay anh, ánh mặt nhìn về phía trước, cũng nói rất nhỏ: “Em chỉ học được một íttừ lúc nhỏ, cho dù có hoảng loạn hay không, một số chuyện cũng xảy ra, chi bằngđiềm tĩnh lại, không chừng còn được tận hưởng niềm vui trong quá trình đó.”

Cuộc thi đến 17 giờ 30 mới kết thúc, bên ngoài trời đãnhập nhoạng tối. Thượng Tu Văn cùng Cam Lộ đi ra, vừa đi vừa gọi điện thoại chomẹ anh: “Mẹ, hôm nay con với Lộ Lộ không về ăn tối.” Ngừng một lát, anh nóitiếp: “Được rồi, con biết rồi.”

Cam Lộ không nói gì, lúc lên xe mới gọi điện thoại chochị giúp việc, báo hôm nay chỉ cần nấu cơm cho Ngô Lệ Quân, rồi cũng giống nhưmọi khi bàn bạc với chị về thực đơn cho ngày mai: “Hay là nấu canh sườn hầm củtừ nhé, đúng rồi, mua thêm một con cá lô để chưng cách thủy, phải rồi chị Hồ,xem có bán bông cải xanh không nhé, nếu không có, mua cải xanh cũng được, cảixanh xào tỏi.”

Nói điện thoại xong, cô quay sang nhìn Thượng Tu Văn:“Chúng ta đi đâu?”

“Bên bờ sông mới mở một nhà hàng hải sản, nghe Dĩ Annói, nguyên liệu toàn bộ được vận chuyển bằng đường hàng không trong ngày, rấttươi ngon, chúng ta đến đó ăn thử nhé.”

Nhà hàng hải sản này từ cách bài trí đến không khí đềugiống một nhà hàng Tây, chẳng có tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng cụng ly chanchát của thực khách, chỉ có tiếng nhạc du dương như tiếng nước chảy, không giancao sâu, tường nhà với màu tím than làm chủ đạo, trên đó treo vài bức tranh sơndầu theo phong cách Baroque thời Văn hóa Phục hưng, chỗ ngồi là những chiếc sôpha bọc lông ngỗng dày theo phong cách cổ điển, các chỗ ngồi được phân cách vớinhau bằng bức màn che màu đỏ tím, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm thủy tinhchiếu xuống làm cho bộ dụng cụ ăn trên bàn trở nên trong suốt, lấp lánh. Phòngăn dành cho những đôi tình nhân hình bầu dục không theo bất cứ nguyên tắc nào,tuy nhỏ nhưng được thiết kế và bài trí theo từng tâm trạng, còn có cửa sổ đểngắm cảnh đêm hai bên bờ sông.

Cam Lộ cầm cuốn thực đơn được thiết kế sang trọng bắtmắt lên xem, giá cả quả nhiên không ngoài dự đoán, xa vời với giá bình dân, côchợt nghĩ, bây giờ mình đã có tư duy của một bà nội trợ kiểu mẫu mất rồi, rangoài ăn không ưu tiên suy nghĩ đến chuyện thưởng thức không khí, món ăn mà sẽđể ý đến giá cả, xem ăn thứ gì vừa hợp túi tiền vừa ngon, bất giác cảm thấybuồn cười.

Thượng Tu Văn không để cô nghĩ ngợi lâu, đã thay côchọn món ăn, anh nắm rất rõ những sở thích của cô, cô cũng lười phải suy nghĩchọn tới chọn lui.

“Hạ Tĩnh Nghi hôm nay đột nhiên đến công ty, sau đómời anh ăn trưa, cô ấy nói tập đòan Tỷ Tân muốn đầu tư xây dựng cao ốc ở thànhphố mình nên có ý muốn ký hợp đồng cung cấp nguyên vật liệu xây dựng với côngty anh.”

“Chuyện làm ăn em không hiểu cho lắm, Tu Văn ạ. Nhưngem nghĩ, cô ta đến thành phố J, có mối quan hệ làm ăn với công ty cậu anh, vềđến đây, cũng muốn hợp tác với anh, có lẽ không phải đơn thuần chỉ là trùng hợpđâu.”

“Đúng vậy, Tỷ Tân là cậu hợp tác làm ăn, có thể nói,dù sao thì công ty Húc Thăng cũng là doanh nghiệp tư nhân kinh doanh mặt hàngthép lớn nhất thành phố J, nguồn tài nguyên khoáng sản ở đó là mục tiêu đầu tưcủa không ít các tập đoàn trong nước. Nhưng dự án của Tỷ Tân ở đây theo conđường thông thường mà nói nên công khai đấu thầu, các đại lý nhỏ lẻ cơ bản làkhông có thực lực tham gia. Với quy mô của công ty anh hiện nay hoàn toàn khôngcó vốn để đàm phán bình đẳng với bên Tỷ Tân nên anh đã từ chối cô ấy rồi.”

“Em tin vào sự phán đoán kinh doanh của anh, em chỉthắc mắc về mục đích và động cơ của cô ta thôi.”

Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, người phục vụ bênồi lẩu hải sản nhỏ xinh bằng đồng, gia vị, rau và thịt hải sản đã thái látlên, sau đó rút lui. Thượng Tu Văn cho bào ngư vào nồi nước, mông lung nói:“Anh biết, như thế rất dễ bị hiểu là có gì mờ ám. Nhưng trên thực tế, anh vàTĩnh Nghi từ lâu hoàn toàn không còn có thể nữa rồi.”

Giọng anh bình thản, nhưng đó không phải là câu trảlời khiến Cam Lộ cảm thấy thoải mái. Về lý trí mà nói, cô hiểu rất rõ ai cũngcó quá khứ tình cảm, có những thứ không thể cho người khác biết, chỉ giữ riêngtrong lòng cho đến lúc xuống mồ. Cô không có ý so đo với một tình yêu đã thànhquá khứ, nhưng dư vị thê lương trong từng câu nói của Thượng Tu Văn khiến tráitim cô xót xa.

Không phải là không còn tình cảm, mà là “không còn cóthể” –cô bất giác gằn từng chữ, đó không phải là sự chấp nhận khi đấu không lạisố phận sao, hay là nỗi bất lực khi tình yêu đã đến đường cùng? Nếu vậy, kếthôn với cô là lựa chọn sau khi mối tình đó không còn có thể hay sao?

Cam Lộ nhìn nồi lẩu sôi ùng ục, tâm trạng cô cũng sôilên như thế. Thượng Tu Văn gắp bào ngư cho vào đĩa nước chấm của cô: “Lộ Lộ,mong em đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa.”

“Anh cảm thấy em có phải là người thích gây sự vô cớkhông?”

“Em không phải, anh rất thích em ở một điểm là em nhìnvấn đề rất lý trí.”

Cam Lộ nhìn anh, anh không hề tránh né ánh nhìn đó, côtừ từ nở nụ cười: “Đây có lẽ là một lời khen, nhưng nó lại khiến em có chút khóchịu. Tu Văn à, nếu một người đàn ông vì một người phụ nữ xử sự lý trí mà thíchcô ta, thậm chí lấy cô ta, thì nền tảng của cuộc hôn nhân này rất có vấn đềrồi.”

Hải sản ở nhà hàng này tươi ngon hệt như lời Phùng DĩAn nói, nhưng hai người ăn chẳng có chút hào hứng nào. Cam Lộ nghĩ, chọn mộtnhà hàng đắt đỏ, không gian đầy thi vị để nói chuyện kiểu này, quả thật là vôcùng lãng phí.

Thượng Tu Văn xem ra cũng chẳng hào hứng gì, ăn mộtlát, anh tắt ngọn lửa đang phát ra âm thanh lách tách dưới nồi lẩu, trong phòngchỉ còn lại tiếng nhạc êm dịu.

“Anh đã khiến em nghi ngờ nền tảng hôn nhân của chúngta rồi sao?” Thượng Tu Văn nhẹ nhàng hỏi.

“Anh đề cao em là người thấu tình đạt lý nhưng từtrước đến nay em không đủ mạnh mẽ để tự sàng lọc, nghĩ thông tất cả mọi chuyện,Tu Văn ạ.”

Thượng Tu Văn im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Lộ Lộ,anh không muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng có một số chuyện không thể không nóivới em. Lúc học đại học anh quen với Tĩnh Nghi, tụi anh yêu nhau bốn năm, lý dochia tay rất phức tạp, thậm chí còn liên quan đến gia đình hai bên, nói chungdù xét ở góc độ nào, đều hoàn toàn không có khả năng quay lại với nhau, điểmnày anh tin Tĩnh Nghi cũng hiểu rõ như anh vậy.”

Cam Lộ không nói tiếng nào, lời giải thích này chẳngcó ý nghĩa gì đối với cô. Dĩ nhiên cô biết, tình yêu đi đến bước đường cùng đềucó nguyên nhân của nó, cô không hề muốn biết cụ thể nó là gì. Thắc mắc của côkhông phải ở đây, thế nhưng lòng cô rối loạn đến mức chẳng muốn truy hỏi thêmgì nữa.

“Ý định lần này của cô ấy, anh thật sự không rõ lắm,vả lại anh nghĩ nó cũng chẳng quan trọng. Hôm nọ anh đã từng nói với em, anhtrân trọng cuộc sống của chúng ta, đây không phải là lời nói suông. Anh khônghy vọng chuyện này ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”

“Tu Văn, từ nhỏ em đã chứng kiến cuộc hôn nhân khônghạnh phúc của cha mẹ, thật ra trước giờ không dám lạc quan với hôn nhân. Lúc đồngý lấy anh, em đã nghĩ ba ngày liền, hiểu rất rõ là mạo hiểm nhưng không nỡ cựtuyệt. Anh có biết lý do vì sao em do dự không? Anh nói em lý trí, thật ra lờicầu hôn của anh mới thật là lý trí, khiến em sợ hãi. Lý trí là một việc tốt,nhưng một người hoàn toàn dựa vào lý trí để lựa chọn, chắc chắn sẽ bỏ lỡ nhữngđiều đáng được mong đợi trong cuộc sống, em bây giờ thật sự rất sợ anh dùng lýtrí để kiềm chế bản thân.”

Thượng Tu Văn cười, suy tư nhìn cô, cô tránh ánh nhìnđó rồi giận dữ nói: “Anh lần nào cũng nhìn em cười như thế, rõ ràng là đangdùng mỹ nam kế mê hoặc em.”

“Anh lại không hề biết anh có khả năng dùng nam nhânkế cơ đây.” Anh cười càng ngụ ý hơn.

Cam Lộ thở dài, anh tất nhiên có.

Lúc quen với Thượng Tu Văn, ấn tượng đầu tiên của côvề anh cũng giống như Tiền Giai Tây, cảm thấy anh chàng này có chút gì đó phớtđời, nhưng đôi mắt lại sâu hun hút, cử chỉ ung dung lạnh lùng, dường như chẳnghứng thú với bất kì thứ gì, nhưng lại nắm bắt tất cả mọi thứ, khiến người tacảm thấy khó lường. Cô luôn có sự cảnh giác bản năng với loại đàn ông này, càngkhông có ý định tiếp cận họ.

Hai người tìm hiểu nhau một thời gian khá dài, khôngthân không sơ, không quá gần gũi cũng không hề xa cách. Thượng Tu Văn không quávồn vập, cũng không cố ý lạnh nhạt với cô, các buổi hẹn hò lưa thưa, có lúc côgần như nghĩ rằng hai người chẳng đi đến đâu thì anh lại đột nhiên gọi điệnđến, thong thả hẹn cô ra ngoài, hoặc xem phim ăn tối, hoặc đi dạo lòng vòng,hoặc đi du lịch gần.

Cam Lộ nghĩ, nếu đây là bao gái thư giãn thì tính mụcđích có phần hơi yếu. Nhưng như thế rất hợp với hoàn cảnh không muốn có thâmtình với một ai đó như cô.

Cô không cách nào thuyết phục mình ngay lập tức quênđi tình cũ, toàn tâm toàn ý cho mối tình mới.

Lúc đó cha cô được dì Vương chăm sóc rất chu đáo,không cần cô phải thường xuyên quan tâm như lúc trước, công việc của cô khôngnhẹ nhàng cho lắm nhưng áp lực cũng không nhiều, lúc rảnh rỗi cô xem sách nghenhạc, nấu ăn rồi tự mình thưởng thức. Nếu có cảm thấy cô đơn buồn chán, cô sẽđi tìm niềm vui trong các buổi tụ tập bạn bè náo nhiệt của Tiền Giai Tây. Thỉnhthoảng hẹn hò với Thượng Tu Văn cũng khiến cô cảm thấy an toàn và nhẹ nhõm. Tómlại, cô được sống cuộc sống yên bình tự tại chưa từng có trước đây, cảm thấyrất mãn nguyện.

Sau khi có được người yêu đẹp trai như Nhiếp Khiêm, côcó sức đề kháng với ngoại hình của đàn ông, những gã trai chỉ được mẽ ngoàichẳng khiến cô động lòng. Thượng Tu Văn thì gương mặt sáng sủa, cơ thể anh cânđối, cao ráo nhưng nhất cử nhất động đều có vẻ hờ hững. Cô không biết phải diễntả cái phong thái đó như thế nào, thi thoảng anh cười, không giống chút nào vớivẻ lạnh lùng vốn có, gương mặt anh như bừng sáng, toát ra sự tự tin và khiếnngười khác yên tâm.

Lần đầu tiên anh mỉm cười với cô, cô có chút choángngợp. Ngoài ngạc nhiên ra, cô thầm nghĩ, khả năng sát thương từ nụ cười củangười đàn ông này thật không thể xem thường.

May mà Thượng Tu Văn không phải là người thích cười,đa phần anh luôn giữ cái vẻ lười nhác cố hữu, dù nói về công việc của anh hayvề một bộ phim tình cảm vừa xem, lúc nào cũng có vẻ qua quýt, nhàn nhạt, cườicũng chỉ là nhếch khóe miệng lên chút gọi là cho có.

Cam Lộ vừa chia tay với một gã nghiện công việc, nhiềutham vọng, chẳng có thời gian để yêu là Nhiếp Khiêm, thì lại gặp một người đànông hoàn toàn khác biệt, thậm chí không biết quy về loại đàn ông nào, quả thậtkhông thể thích nghi ngay được. Nhưng cô tự nói với mình, cô không cần phảidùng con mắt nhìn người yêu để nhìn anh ta, chỉ cần tận hưởng thời gian tốt đẹphiện nay là đã đủ rồi.

Thế nhưng khi hai người đi ra ngoài với nhau nhiềuhơn, những người xung quanh tất nhiên sẽ nghĩ bọn cô đang hẹn hò với nhau, cảTiền Giai Tây cũng suy nghĩ như thế. Mới đầu cô còn giải thích này nọ, sau nghĩlại, nói nhiều cũng chẳng ích gì thế là cũng lười nói nốt.

Mùa xuân năm đó, Thượng Tu Văn gọi điện cho Cam Lộ,hỏi cô có thích đến thành phố J chơi không, tham gia leo một ngọn núi nằm giápranh giữa hai tỉnh. Cô trước giờ chưa bao giờ ra khỏi thành phố, khó tránh khỏihiếu kỳ nên đồng ý ngay.

Thượng Tu Văn đến đón cô, tập hợp tại điểm hẹn, lúc đócô mới biết chuyến leo núi này là do Phùng Dĩ An phát động, Thượng Tu Văn khẽgiọng trêu: “Dĩ An chỉ vì muốn chứng tỏ với bạn gái thôi, mượn danh nghĩa chúngta để bày ra trò này đấy.”

Nhìn cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanhxám yên lặng đứng bên cạnh Phùng Dĩ An, Cam Lộ nghĩ, nhọc lòng như vậy cũngđáng quá chứ.

Lúc đoàn xe đến thành phố J thì trời đã tối, cả nhómđến một nhà hàng ăn uống no nê xong mới đến căn biệt thự của cậu Thượng Tu Vănở ngoại ô nghỉ ngơi. Đến đó, ngoài Phùng Dĩ An biết trước thân thế của NgôXương Trí và công ty Húc Thăng ra, những người khác đều kinh ngạc.

Ngôi biệt thự nằm ngay khu thắng cảnh non nước hữu tìnhhiếm thấy của thành phố J, chưa cần nói đến xung quanh có nào sông nào núi,ngay đến diện tích cũng khiến người ta giật mình. Biệt thự được xây theo kiếntrúc nhà Huy, tường đỏ gạch xanh, mái hiên cao rộng, sân trước và sân sau rộnglớn thấp thoáng phong cách vườn tược Tô Châu, hòn non bộ, núi nhân tạo đều cóđủ, vườn hoa được cắt xén, chăm chút chỉn chu nhìn đẹp mắt, ngoài ra còn có mộtnhà kính trồng hoa, đồ đạc bày biện trong đó toàn bộ bằng gỗ tử đàn, hoa lanquý hiếm, xem ra không thể chỉ dùng hai chữ đẳng cấp để mô tả về nó.

Tối đó cả nhóm ngồi trong phòng khách uống bia tángẫu, thảo luận hành trình ngày mai, kiểm tra những trang bị cần thiết chochuyến đi. Cam Lộ phát hiện, nhóm người này tính luôn cả cô bạn gái Tân Thầncùng Phùng Dĩ An, đều là những tay lái có nhiều kinh nghiệm đi phượt, kế hoạchcủa cả nhóm là ngày mai sẽ bắt đầu vượt núi, đỉnh núi cách thành phố J ba giờchạy xe không cao lắm so với mực nước biển nhưng thế núi và địa hình hiểm trởnổi tiếng, bọn họ chuẩn bị lều trại nghỉ dọc đường, lộ trình bao gồm leo núi,leo vách đá bằng tay và một đoạn leo với cáp.

Phùng Dĩ An trước đây chưa đi phượt thế này bao giờ,từ khi theo đuổi Tân Thần mới đi mua dụng cụ trang bị từ đầu đến chân, để nếuchẳng may bỏ mạng thì còn được chết cùng nhau. Anh nói với Thượng Tu Văn: “TuVăn ạ, sao anh chẳng chuẩn bị tí gì vậy, đâu phải không nói cho anh biết trướclịch trình, đã đưa anh một cái list những thứ cần chuẩn bị rồi mà.”

Không chỉ một mình Tu Văn không chuẩn bị, anh cũngchẳng nói cho Cam Lộ biết cần mang thứ gì, anh cười nói: “Tôi không định đi,ngày mai ở đây có chút việc phải xử lý, Lộ Lộ chắc cũng không đi, tôi đưa cô ấyđi dạo lòng vòng ở đây là được rồi, các cậu cứ đi đi, lúc về tôi sẽ tiếp sứccho.”

Cam Lộ nhìn những thứ bọn họ chuẩn bị, rồi lại nhìnchiếc áo hơn và đôi giày đế bằng của mình, biết mình chẳng thể cùng đi nên gậtđầu đồng ý với sự sắp xếp này.

Ngày hôm sau, bọn họ đã lên đường từ tờ mờ sáng,Thượng Tu Văn ăn sáng cùng Cam Lộ rồi đi xử lý công việc, đến gần trưa mới quaylại, lái xe chở cô đi dạo quanh thành phố. Thành phố J không có phong cảnh nàođặc biệt, Thượng Tu Văn muốn đưa cô đi xem bảo tàng khoáng sản ở ngoại ô, côvui vẻ đồng ý.

Bảo tàng nằm trong khu vực khoáng sản đã được khaithác xong, xe chạy rất nhanh là tới nơi, nhưng đang là Tết, con đường dẫn đếnđó vắng tanh, chẳng có lấy một bóng xe bóng người nào, bảo tàng nhỏ xíu với lốikiến trúc không bắt mắt nằm ở cuối đường, cửa ra vào đóng chặt, phía trước códán bảng thông báo đã nhòe mực, đề đóng cửa nghỉ Tết, sau Tết sẽ mở cửa trởlại. Thượng Tu Văn hình như có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cam Lộ, cô nhìnbảng thông báo mỉm cười: “Thư pháp chữ Nhan của người này viết rất dụng côngđây.”

Anh cũng bật cười: “Có lẽ là quản lý Tống viết đấy, ôngấy là nhà thư pháp nổi tiếng ở nơi đây mà, thường qua lại với cậu anh.”

Tuy không vào được bảo tàng nhưng hai người không vìthế mà mất hứng, họ đi đến bậc thềm bên cạnh ngồi nghỉ một lát.

“Quê của mẹ anh ở đây, lúc anh còn nhỏ, thi thoảng dẫnanh về, bà đều dẫn anh đến đây tham quan. Bên trong thật ra cũng không lớn cholắm, nhưng có nhiều tinh thể khoáng sản đủ hình loại kỳ quái, hóa thạch củanhững sinh vật cổ, còn có thiết bị luyện kim, công cụ đãi vàng có từ rất xưa,lúc đó anh cảm thấy thú vị, có một dạo còn muốn theo học ngành khảo cổ, em xem,có chút liên quan đến ngành lịch sử của em đấy.”

“Vậy sao sau đó không học nữa?” Cam Lộ hỏi, nhưng hồilâu vẫn không có câu trả lời, cô quay sang nhìn, vừa đúng lúc Thượng Tu Văn thulại ánh mắt đang nhìn xa xăm, cười với cô. Anh cười, hoàn toàn khác nụ cười lấylệ mang tính lịch sử của anh trước đây, chỉ là khóe miệng bên phải nhếch lêncao một chút, vừa lóe lên đã tắt, nhưng từ khóe miệng đến đuôi mắt trong ánhmặt trời yếu ớt của mùa đông vô cùng mê hoặc lòng người. Cam Lộ nín thở, timđập nhanh hơn, quên cả câu hỏi của mình, lại đột nhiên nhớ đến một quyển tiểuthuyết đã từng xem thời đại học.

Đó là cuốn “Đại gia Gatsby” của nhà văn nổi tiếngngười Mỹ F.Scott Fitzgerald, một quyển sách mỏng, tình tiết cụ thể thế nào CamLộ đã quên gần hết, nhưng cô nhớ mang máng Fitzgerald đã không tiếc bút mựcmiêu tả nụ cười thu hút mọi ánh nhìn của nhân vật nam chính Gatsby. Lúc cô gấpsách lại, đã từng cảm thán, người yêu của cô lúc đó là Nhiếp Khiêm lúc nào cũngchỉ biết đến công việc, ánh mắt cương nghị của anh rất ít cười. Còn nụ cười củangười đàn ông trước mặt này lại ấm áp rộng mở, khiến cô ngẩn ngơ. Cô nghĩ,không biết có phải là do trở lại nơi cũ, nhớ về thời niên thiếu của mình nênanh mới có tâm trạng như thế hay không.

Thượng Tu Văn thong thả nói: “Đó chỉ là ý thích nhấtthời thôi, sau khi xem xong mấy cuốn sách về khảo cổ, hứng thú hầu như nhanhchóng chuyển hướng rồi. Em trước đây định học gì, có lẽ không phải là lịch sửđúng không?”

Cam Lộ dừng suy nghĩ miên man, cười nói: “Nguyện vọngban đầu của em vốn là chuyên ngành tiếng Anh, tiếc là thi không tốt bị xếp vàokhoa Lịch sử, điều may mắn duy nhất là còn hơn bị xếp vào khoa Giáo dục chínhtrị.”

“Làm giáo viên là nghề nghiệp mình lựa chọn thôi, anhlà muốn hỏi, hứng thú ban đầu của em là gì?”

Cam Lộ quả thật bị hỏi khó, khi lên cấp ba phân bankhoa học tự nhiên và khoa học xã hội, cô suy nghĩ vô cùng thực tế, toàn làtương lai thi ngành gì, làm nghề gì có thể nhanh chóng gánh vác gia đình: “Hứngthú ấy à, em thích xem phim kinh dị, xem tiểu thuyết trinh thám, toàn là nhữngsở thích không hợp với nghề. Có thể làm nghề theo đúng sở thích của mình làđiều may mắn hiếm có, em thì lại muốn ngoài nghề nghiệp ra có chút sở thíchkhác xem như chất xúc tác, huống hồ gì sau khi học lịch sử em cũng đã nảy sinh“hứng thú” với nó.”

Thượng Tu Văn không tiếp tục nói về đề tài này nữa màđề nghị đi dạo loanh quanh đằng sau bảo tàng. Nhiệt độ vùng núi thấp, ngồi mộthồi không cử động quả thật rét run. Hai người men theo con đường đầy sình lầy,hai bên đường không có phong cảnh gì, khắp nơi đều là những ngôi nhà đóng cửaim ỉm, trống huơ hoác, tường bên ngoài loang lổ, cửa sổ kiểu gỗ xưa, chỉ có lácđác vài bóng người, các cửa tiệm nhỏ đều đóng cửa, có thể thấy ngày thường ởđây cũng không náo nhiệt cho lắm.

Đi ra khỏi khu nhà ở, bốn bề đều là những cây con mớitrồng thay thế cho những hầm mỏ đã bị phá hỏng, đang run lập cập trong giólạnh, chẳng có gì gọi là phong cảnh, không khí rét mướt, cái lạnh thấm vào timgan. Đi thêm một đoạn nữa, dưới chân đã là đường đất, hai người bước đều nhau,không nhanh không chậm, đế giày thỉnh thoảng giẫm phải chỗ kết băng mỏng trênđường, phát ra âm thanh lạo xạo, Cam Lộ phát hiện mình thích cái âm thanh ngẫunhiên phát ra trong bầu không khí yên ắng như thế này, thế là cố ý tìm nơi cókết băng giẫm lên, Thượng Tu Văn nhìn thấy mỉm cười.

Cô chơi rất vui vẻ, nhưng không ngờ vừa dùng chân giẫmthêm lần nữa, bề mặt băng bỗng “rắc” một tiếng nứt ra, nước từ phía dưới tràolên, chân cô giẫm phải nước, cơ thể chới với mất thăng bằng, may mà Thượng TuVăn nhanh tay đỡ lấy cô, cô định thần lại, không nhịn được bật cười khanhkhách, ngẩng đầu lên định nói gì đó, phát hiện Thượng Tu Văn cũng đang cườilớn, nụ cười chiếu thẳng vào mình khiến cô thất thần, cho đến khi Thượng Tu Vănvòng tay ôm cô, hôn lên môi cô người cô hoàn toàn lịm đi.

Bọn họ quen nhau gần một năm, hẹn hò cũng không ít,nhưng đụng chạm thể xác chỉ giới hạn ở Thượng Tu Văn nắm tay cô băng qua đường màthôi, chưa từng khiến cô liên tưởng viển vông.

Sau khi nụ hôn bất ngờ, nồng nàn và kéo dài kết thúc,cô đưa tay chạm vào đôi môi hơi sưng lên của mình, nhận ra một số chuyên: anhrất biết hôn, có thể nói là điêu luyện; cô có phản ứng với nụ hôn của anh, hơnnữa phản ứng không ít chút nào; anh cười quá mê hoặc, có lẽ sau này anh ít cườivới cô thì tốt hơn.

Nhưng từ lúc đó đến nay, Thượng Tu Văn tuy vẫn làngười đàn ông tính cách lạnh lùng và khó đoán, cũng chẳng hay cười, nhưng nụcười mà anh dành cho cô thật sự không ít.

Người phục vụ gõ cửa bước vào, thay đĩa thức ăn, bê đồtráng miệng lên, là món chè đào và nha đam mà cô rất thích. Cô thẫn thờ cầmmuỗng múc một ít cho vào miệng, cô thừa nhận, sống cùng với Thượng Tu Văn, côbị mê hoặc nhất chính là nụ cười này của anh.

Từ thành phố J trở về, một ý nghĩ chợt lóe lên, côchạy vào nhà sách mua lại quyển “Đại gia Gatsby”, tìm đoạn miêu tả về nụ cườicủa Gatsby đọc ngấu nghiến.

“... Trong thoáng chốc, nó ngưng đọng trên thân thểbạn, thể hiện một sự trìu mến không thể cưỡng lại với lại. Nó hiểu bạn đúng ởchừng mực mà bạn muốn người khác hiểu mình. Tin tưởng ở bạn như bạn vui vẻ tintưởng ở chính mình, hơn nữa khiến bạn tin rằng ấn tượng của anh ấy về bạn khônghơn không kém ấn tượng tốt đẹp nhất mà bạn muốn lưu lại trong lòng người khác.”

Dĩ nhiên, nụ cười của Thượng Tu Văn không huyền diệuhay có hàm ý phong phú như vậy, anh cũng hoàn toàn không phải là người đàn ôngnói năng cân nhắc từng lời, thận trọng cất giữ mối tình vô vọng cho riêng mìnhnhư nhân vật trong tiểu thuyết.

Yêu nhau lâu ngày, Cam Lộ dần dần phát hiện ra, sự tựtin và nhạy bén của anh được ẩn giấu sau cái vẻ lười nhác bên ngoài, anh nóinăng lịch sự và lễ độ, cử chỉ ở giữa ranh giới của thoải mái và phớt đời, còn nụcười của anh dành cho cô lại vừa vặn tỷ lệ nghịch với cử chỉ lạnh lùng của anh,hệt như ngọn gió xuân mơn man trên măt khiến cô cảm thấy ấm áp, dễ chịu vôcùng.

Thượng Tu Văn đưa tay lên vuốt tóc cô: “Em nghĩ xa quárồi, Lộ Lộ, có lẽ con người có thể dùng lý trí để kiềm chế hành vi của mình,nhưng không thể quyết định tốt xấu trong lòng mình, càng không thể quyết địnhtình yêu.”

“Có lẽ thế.” Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Nhưng lýtrí có thể quyết định hôn nhân, nói thật nhé, em cảm thấy cuộc hôn nhân đượcquyết định bằng lý trí cũng không có gì là không tốt, ít ra còn tỉnh táo hơncuộc hôn nhân mù quáng.”

“Em quyết định lấy anh là lý trí ư?”

“Thứ khiến em đau đầu nhất chính là điều này đấy, nếuem có đủ lý trí, có lẽ đã không kết hôn sớm, tiếp tục yêu nhau chắc chắn sẽ vuihơn.”

“Thật thế ư?” Thượng Tu Văn có chút kinh ngạc, đồngthời không ngăn được mỉm cười, “Anh luôn nghĩ rằng, anh không đủ lãng mạn nồngnhiệt, không thể coi là đối tượng yêu đương tốt, nếu không kết hôn để trói buộcem, e rằng em sẽ chán ngấy anh mất. Xem ra quyết định của anh thật đúng đắn.”

Anh tỏ ra như vậy, thậm chí có hứng thú trêu đùa, CamLộ mê hoặc nhìn anh, đột nhiên không còn nhớ rõ trọng điểm của buổi nói chuyệntối nay là gì nữa, cũng đành cười gượng gạo: “Đây có thể xem là sức hấp dẫn củaem không? Được rồi, cứ cho là vậy đi.”

Cô nghĩ, sau khi kết hôn mà cứ cố chấp đi tìm đáp áncho những chuyện quá khứ thì có lẽ chỉ là hoài công. Ngược lại, cô cũng khôngthể nói rõ ràng lúc quyết định kết hôn cô yêu Thượng Tu Văn bao nhiêu. Cô bịchinh phục bởi nụ cười của anh, nhận định con người này có thể đem đến cho côcuộc sống tốt đẹp bình yên, còn trên thực tế, sau hai năm kết hôn, anh quả thựcđã làm được điều này. Cô dĩ nhiên chẳng thể phủ định nó.

“Anh và Tĩnh Nghi đã là quá khứ, đối với anh, đó làmối tình đã được đặt dấu chấm hết.”

Cam Lộ do dự một lúc lâu rồi hỏi: “Anh nói anh và côta không còn có thể, cách biểu đạt này có nghĩa là vì những tác động từ bênngoài cho nên hai người mới phải chia tay. Nếu … ý em là”, cô buồn rầu nhíu màylại, không biết phải diễn đạt ý tứ của mình thế nào cho thỏa đáng, “Nếu khôngcó những tác nhân bên ngoài, anh và cô ấy sẽ thế nào?”

Thượng Tu Văn vẫn mỉm cười, một điều gì đó thoáng quatrong mắt anh mà cô không hiểu: “Chuyện này không có nếu như Lộ Lộ à, anh chỉcó thể thẳng thắn nói với em rằng, bây giờ anh và cô ấy chỉ là hai người lạquen biết nhau mà thôi.”

“Anh đang cảm thấy em đang tìm hiểu một cách vô vị câuchuyện cũ chẳng liên quan gì đến mình đúng không? Tu Văn, em chỉ là không nénnổi hoài nghi, anh cầu hôn em chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp với cuộc sống.”

“Lộ Lộ, em cho rằng anh vì sao kết hôn?” Nụ cười vụttắt trên gương mặt Thượng Tu Văn, bàn tay theo tóc cô trượt xuống nâng cằm côlên, nhìn thẳng vào mắt cô, “Dĩ nhiên, mẹ anh quả thực hy vọng anh kết hôn ổnđịnh cuộc sống, nhưng bà không phải là người thích được bế cháu nội đến phátcuồng như những bà mẹ chồng khác, anh cũng không lấy vợ chỉ vì để làm vui lòngbà.”

“Em nói thỏa hiệp ở đây không có nghĩa là ám chỉ áplực từ mẹ anh.”

“Anh hiểu ý em, Lộ Lộ” Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắtsâu thẳm mà ấm áp, “Anh cầu hôn em là vì anh cảm thấy sống cùng em là một việcrất vui vẻ và hạnh phúc. Trước giờ anh chưa từng nghĩ vợ của mình phải có tínhcách như thế nào, đối nhân xử thế ra sao. Thứ anh cần là em tin tưởng nối kếtcuộc sống của anh với em, cho anh cảm giác tự nguyện để cho đi lòng tin đó.”

Anh rất ít tâm sự hay bộc bạch với cô, cho dù là lúccầu hôn, chỉ có ngữ khí trịnh trọng hơn bình thường chứ không hề nồng nhiệt.Thế nhưng khoảnh khắc này, trái tim cô bỗng thổn thức, nước mắt trào ra, cô úpmặt vào tay anh, không biết nên nói gì.

Cô vẫn không thể xác định, nhưng anh thành khẩn đốidiện với cô như thế, tất cả hoài nghi dường như đều trở nên rất nhỏ bé. Cô đãtự mình làm khổ mình. Cô nghĩ, cô nên giống anh, lựa chọn cho đi lòng tin.