Gia Cố Tình Yêu

Chương 26: Mong có anh ở bên em



Cam Lộ bị tiếng xe ô tô phía ngoài làm cho giật mìnhtỉnh giấc, bỗng thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cô với tay bật đèn đầu giường, ba tiếngtrước, Thượng Tu Văn lái xe đi gặp Ngô Úy, lúc đi anh có dặn cô đừng đợi. Nhưnglúc chiều cô đã ngủ một giấc ở văn phòng của anh, lại thêm sự yên tĩnh đến đángsợ ở ngôi biệt thự này khiến cô chẳng tài nào chợp mắt được, cô vào phòng đọcsách tìm “Tư trị thông giám”, ngồi tựa lưng vào giường đọc, mãi đến khi cơnbuồn ngủ ập đến mới gập sách lại nằm xuống, nhưng cứ chập chờn, chẳng thế nàongủ ngon giấc.

Thượng Tu Văn bước đến ngồi xuống bên giường, nhẹnhàng vuốt ve mặt cô: “Anh làm em tỉnh giấc rồi à?”

“Không, em ngủ không ngon, bên ngoài yên tĩnh quá, cứcó cảm giác rờn rợn, sợ ma quỷ đột ngột hiện ra.”

Thượng Tu Văn cười: “Nói như vậy, anh đã bị ma quỷ bắtmất hồn từ lâu rồi, có cần tìm đạo sĩ làm phép rắc máu chó kiểm chứng không?”

Cam Lộ hứ một tiếng: “Ngày nào cũng ngủ ngon trong cănphòng được bài trí thế này, em không mơ thấy ác mộng mới lạ đó.”

Thượng Tu Văn ghé sát tai cô thì thầm: “Sống ở đây anhquả thật từng mơ chuyện ly kỳ, mà không chỉ một lần đâu nhé, mơ đến em.”

Mặt Cam Lộ nóng lên, vùi đầu vào gối cười: “Em khôngquan tâm, ban ngày thì không sao, nhưng tối mai em nhất quyết không ở một mìnhở đây đâu, em không có phúc hưởng thụ cuộc sống ở biệt thự, sống ở thành phốnáo nhiệt thích hơn.”

“Yên tâm, tối mai anh chắc chắn sẽ ở bên em.”

“Anh đi nói chuyện với anh Ba thế nào rồi?”

Thượng Tu Văn lắc đầu: “Anh đón cậu rồi cùng đến tìmNgô Úy. Anh ta bật đoạn băng ghi âm lên cho anh và cậu nghe, quả thực đó là đoạnđối thoại giữa Hạ Tĩnh Nghi và lãnh đạo xưởng luyện thép, đề cập đến việc giaodịch một món tiền lớn, còn liên đới đến hai lãnh đạo khác của xưởng.”

“Vậy chắc có thể vạch trần việc sát nhập của Tỷ Tânđúng không.”

“Trên lý thuyết thì là vậy, nhưng xử lý đoạn ghi âm đóthế nào thì suy nghĩ của mọi người vẫn chưa thống nhất. Cậu chủ trương lập tứcgiao đoạn băng ghi âm cho phó thị trưởng Khổng, lãnh đạo quản lý về công nghiệpcủa thành phố, đồng thời yêu cầu Tỷ Tân chính thức rút khỏi việc sáp nhập xưởngluyện thép. Ngô Úy không đồng ý. Người anh ta thật sự hận thù là Hạ Tĩnh Nghi,anh ta cho rằng ủy ban thành phố sẽ chỉ xử lý lãnh đạo xưởng luyện thép, và lấycớ là để duy trì môi trường đầu tư và các dự án đầu tư khác của Tỷ Tân ở thànhphố này đã đến lúc nghiệm thu, sẽ không làm gì cô ta. Anh ta định tiến thêmbước nữa khuấy động chuyện này lên cho tất cả mọi người cùng biết, khiến HạTĩnh Nghi thân bại danh liệt.”

Cam Lộ chẳng hiểu lắm các toan tính chính trị rắc rốinày, cô do dự một lát: “Vậy ý anh thì sao?”

“Cách nghĩ của cậu là đúng, anh cũng chủ trương xử lýnội bộ. Nghe xong đoạn băng ghi âm đó, anh đã trực tiếp gọi điện cho chủ tịchcủa Tỷ Tân Trần Hoa rồi, anh ta sẽ lập tức đi xử lý việc này. Còn về lãnh đạobên đó, anh thật sự hy vọng có thể khống chế ảnh hưởng đến mức thấp nhất, hạnchế tiếng xấu đồn ra ngoài, nếu không sau này muốn tham gia hội nghị thương mạiđối ngoại sẽ rất bị động. Húc Thăng muống đứng vững ở đây thì trong hành xửnhất thiết phải chừa đường lùi, có cái nhìn toàn diện trong tất cả các mối quanhệ, không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt được.”

“Vậy… anh Ba có đồng ý không?”

“Anh ta tất nhiên không đồng ý. Nhưng cậu sẽ thuyếtphục anh ta, còn như cậu sẽ ra điều kiện gi với anh ta, đó là việc của cha conhọ, anh không xen vào.” Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, “Lộ Lộ, em hiểu ý anhkhông?”

“Em không thể nói là em hoàn toàn hiểu, việc này đốivới em quá phức tạp, nhưng,” Cam Lộ mỉm cười, “Em đã hứa là sẽ tin anh, vậy làđủ rồi đúng không?”

Thượng Tu Văn vòng tay ôm chặt lấy cô.

Cái ôm thắm thiết này không chỉ là về thể xác, khônggiống sự cuồng nhiệt nhấn chìm mọi cảm quan, mọi câu nệ, từ bỏ tất cả mọi suynghĩ chỉ đắm chìm vào nhau mấy tiếng trước.

Cam Lộ nằm trong lòng anh, cảm nhận niềm vui sướngbình yên mà tràn đầy. Anh quyết định như thế nào dường như không còn quan trọngnữa, quan trọng là cô không hề cảm thấy cần phải dùng lý trí thuyết phục bảnthân mới có thể tin anh.

Ngày hôm sau, Thượng Tu Văn đi gặp khách hàng, sau đósắp xếp để Ngụy Hoa Sinh đón tiếp còn anh quay về biệt thự, đón Cam Lộ nói muốnđưa cô đến một nơi.

Xe men theo đường vòng ngoài của thành phố J đến đầubên kia của thành phố. Cam Lộ xuống xe nhìn không khỏi cười khúc khích, đâychính là bảo tàng khoáng sản mà Thượng Tu Văn dẫn cô đến ba năm về trước. Tuyđang là cuối tuần nhưng bảo tàng vẫn lạnh lẽo vắng người. Thượng Tu Văn dắt taycô đi vào, cô phát hiện bên trong chỉ có lác đác vài đứa bé đến tham quan. Vậttrưng bày giống hệt lúc trước Thượng Tu Văn từng nói với cô, có các loại tinhthể khoáng sản, sinh vật cổ hóa thạch, thiết bị luyện kim và công cụ đào vàngqua các thời đại, được bài trí vô cùng sơ sài, nhưng lời giới thiệu treo trênbốn bức tường đều là thủ bút của các nhà thư pháp nổi tiếng, quan trọng hơn là,những lời giới thiệu này không chỉ đơn giản là lời giới thiệu khô khan, mà cònđề thêm những câu thơ, diễn biến lịch sử, tích cũ chuyện xưa, mỗi bài tựa nhưmột tiểu phẩm văn tinh tế. Một người mẹ trẻ đang nhìn lên vừa đọc vừa giảithích cho đứa con trai khoảng 6, 7 tuổi nghe, đứa bé đứng nghe vô cùng chămchú.

“Lúc nhỏ anh cảm thấy nơi đây rất rộng lớn, rất kỳdiệu.” Thượng Tu Văn nói nhỏ, “Nhưng sau này khi trở lại đây đã cảm thấy khôngcòn như trong ký ức nữa.”

Cam Lộ cười khúc khích: “Có gì là lạ đâu, lúc nhỏ chaem thường dẫn em lên núi bắt bướm làm tiêu bản, trong ấn tượng của em ngọn núiđó rất cao, sau đó xem tư liệu mới biết, nó chỉ là một ngọn đồi, cách mặt biểnchưa tới 200m.” Rồi dường như có chút tiếc nuối, cô nói, “Nhưng bảo tàng này quymô quả thật rất nhỏ, nếu không sẽ thu hút rất nhiều người đến tham quan.”

Thượng Tu Văn cũng cười: “Hội đồng quản trị Húc Thăngcũng đã thông qua biểu quyết, quyên góp một khoản tiền hỗ trợ nơi đây trùng tucải tạo, phương án đã được gửi cho ủy ban thành phố, sẽ được phê chuẩn nhanhthôi, nhân lúc ở đây còn nguyên trạng, anh muốn dẫn em đến xem lại lần nữa, coinhư đó là một tâm nguyện của anh.”

Cam Lộ có chút ngạc nhiên: “Bây giờ mà anh còn có thểnhàn rỗi nghĩ ra kế hoạch này đấy.”

“Đây cũng không hẳn là vì sở thích hồi bé, bây giờ anhchỉ là một người kinh doanh thực dụng mà thôi. Chúng ta ra ngoài đi dạo chútđi.”

Thượng Tu Văn dẫn cô chầm chậm đi men theo con đườngnhỏ dẫn ra sau núi, không giống cảnh tượng ngày Tết lúc chiều tà của ba năm vềtrước, trước mắt cô cây cối mọc um tùm, nhiều loại hoa dại không biết tên nở rộkhắp nơi, che đậy phần nào vẻ cô tịch, hoang liêu nơi đây. Họ nhanh chóng trèolên đỉnh, phóng mắt nhìn ra xa, phía bên kia tập trung các nhà xưởng san sátnhau. Dù nhìn ở góc độ nào thì cũng chẳng có cảnh đẹp gì để ngắm.

Hai người tìm một tảng đá to ngồi xuống, nhàn nhã nhìnra xa.

“Thời cổ đại thành phố J đã bắt đầu khai thác khoángsản, đến thời cận đại, ngành công nghiệp luyện kim đã phát triển trên diệnrộng, ngoài khu vực mà cậu xây biệt thự ra, xung quanh đây chẳng có phong cảnhgì nữa, hôm nào anh sẽ đưa em đi xa một chút, đến ngọn núi chỗ hai tỉnh giaonhau.”

“Nếu giống như chuyến đi cùng Dĩ An và Tân Thần lúctrước, phải chuẩn bị đồ leo núi mới đi được thì em phải suy nghĩ đã.”

Thượng Tu Văn cười, “Đúng, lần đó anh cũng dẫn em theonhỉ, đây là khu khai khoáng đã bị bỏ hoang, căn bản chẳng có người sinh sống ởđây. Khu bên kia là xưởng luyện thép mà Húc Thăng muốn sát nhập.”

Cam Lộ không ngờ được dưới chân mình lại là xưởngluyện thép mà Húc Thăng và Tỷ Tân tranh chấp bao lâu nay, chăm chú nhìn hồi lâunhưng cô chỉ thấy những cột khói bốc cao ngùn ngụt, chẳng nhìn thấy nhà xưởnggì.

“Xưởng luyện thép là doanh nghiệp quốc doanh lâu đời,vốn đầu tư rất lớn, nhưng do quản lý không tốt nên ngày càng xuống dốc. Côngnhân nghĩ đến vận mệnh của núi khoáng sản, đều cảm thấy nỗi lo sợ môi hở rănglạnh. Húc Thăng đã hợp tác với xưởng luyện thép từ rất lâu rồi nên có phương ánsáp nhập hợp lý là một chuyện, quan trọng là để thể hiện thành ý muốn nó tiếptục phát triển. Trùng tu, mở rộng bảo tàng, quy hoạch lại vùng đất này, thu hútcác ngành liên quan khác, đều là một phần kế hoạch của Húc Thăng cho nên côngnhân ở đó luôn nghiêng về phương án sáp nhập của bọn anh.”

“Có phải chính bởi vì như vậy Hạ Tĩnh Nghi mới khôngthể lấy được xưởng luyện thép, mới dùng hạ sách hối lộ lãnh đạo không.”

“Không sai.” Thượng Tu Văn cười, “Khả năng suy luậncủa em luôn rất tốt mà.”

“Là do anh đã kể rất tường tận cho em nghe thôi mà.”

“Anh không muốn lòng em có bất kỳ nghi hoặc nào Lộ Lộà.” Thượng Tu Văn nắm chặt tay cô.

Cam Lộ cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn đang bao bọc lấytay cô, dịu dàng nói: “Tu Văn, nếu em từng có nghi ngờ gì thì đó cũng là quákhứ rồi.”

“Nhưng anh không phải đang giải thích, anh hy vọng emhiểu mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh.”

Cam Lộ đang định nói thì tiếng điện thoại của ThượngTu Văn vang lên, anh lấy ra nghe máy, chân mày bắt đầu nhíu lại, buông điệnthoại xuống anh nói: “Lộ Lộ, cậu gọi điện đến, bây giờ công nhân ở xưởng luyệnthép không biết nghe ngóng được điều gì, đang tập trung trong xưởng, yêu cầulãnh đạo chủ chốt ra mặt giải thích, tình thế đã được kiểm soát rồi. Ủy banthành phố triệu tập anh lập tức đến đó họp.”

“Đoạn ghi âm đó truyền ra ngoài rồi sao?”

“Có lẽ không phải, Ngô Úy không ngu ngốc đến vậy, nếutruyền ra ngoài, anh ta chẳng còn cơ hội ra điều kiện với cậu nữa. Thật ra tâmtrạng của công nhân cũng là việc đã được định liệu trước. Anh đưa em về trướcnhé.”

“Không cần đâu, anh thả em xuống trước cửa siêu thị làđược rồi, em đang định đi mua thức ăn, nấu bữa tối cho anh.”

Thượng Tu Văn dừng xe trước cửa siêu thị, dặn Cam Lộ:“Đừng mua nhiều thứ quá, chút nữa đi taxi về nhà, anh họp xong sẽ về ngay.”

Cam Lộ mỉm cười gật đầu, nhìn theo xe anh đến khi mấthút mới đi vào trong siêu thị. Cô nhanh chóng mua đủ đồ mình cần, xách hai bịchto bước ra đón taxi về biệt thự.

Cô trả tiền taxi, lấy chìa khóa điều khiển từ xa màThượng Tu Văn đưa cho cô mở cổng sắt, đang định bước vào nhà thì chiếc Maseratiđỏ lao tới với tốc độ kinh hoàng rồi đỗ xịch trước mặt cô, Hạ Tĩnh Nghi từtrong xe bước ra.

Cam Lộ phiền muộn nhìn cô ta: “Lúc nào cô cũng xuấthiện như vậy, chẳng có gì mới sao.”

Hạ Tĩnh Nghi tay vịn cửa xe, ánh mắt quét qua mặt CamLộ, rồi dừng lại ở hai bịch đồ ăn cô xách trên tay: “Nắm giữ dạ dày của đàn ônglà có thể nắm giữ trái tim của đàn ông sao?”

Cam Lộ cảm thấy thái độ cô ta thấp thoáng không giốngvới vẻ cao ngạo thường thấy, thầm cảnh giác trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ lýdo cô ta đến đây nhưng không có câu trả lời.

Cánh cổng sắt từ từ đóng lại nhưng lại bị vướng xe củaHạ Tĩnh Nghi, tiếng chuông cảnh báo reo lên đinh tai nhức óc nhưng Hạ Tĩnh Nghiphớt lờ, “Không mời tôi vào nhà ngồi một lát sao?”

“Tôi nghĩ tôi chẳng có gì để nói với cô cả.”

Hạ Tĩnh Nghi không hề có ý dịch chuyển xe ra, cứ thờ ơđứng đó, bốn phía tĩnh mịch, Cam Lộ bị tiếng chuông báo động làm cho đau đầu,cũng không hơi sức đâu thi gan với cô ta nên lại bấm nút điều khiển cho cổngsắt mở ra. Đây là khu vực phía sau khu thắng cảnh của thành phố J, rất ítngười, chỉ có vài ngôi biệt thự lại ở cách xa nhau, ban quản lý khu vực nàycũng chẳng có chế độ bảo an nghiêm ngặt, buổi sáng, người giúp việc và làm vườnđến đây dọn dẹp xong cũng đã về. Vừa xa trạm giao thông công cộng lại chẳng cóchiếc taxi nào chạy qua, đi bộ ra ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng mới đến đườnglớn. Không có phương tiện giao thông, muốn đi khỏi cũng rất khó khăn. Bây giờcô giương mắt nhìn Hạ Tĩnh Nghi lên xe, rồi chạy xe vào trong nhà mà không thểnghĩ ra được cớ gì để từ chối khách, không khỏi dở khóc dở cười.

Đợi Cam Lộ xách hai bịch lớn vào nhà, Hạ Tĩnh Nghi đãngồi trên chiếc xích đu ngay trước cửa nhà với vẻ rất thảnh thơi, nhàn hạ, rõràng là đang đợi cô. Cô quyết định không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng vào bếp.

Ánh mặt trời dìu dịu buổi chiều chiếu vào từ ô cửa sổlớn, không khí thoang thoảng mùi hương hoa, nhà bếp được lắp đặt một bộ loa nhỏ,phát ra tiếng nhạc dìu dặt, êm tai, hoàn toàn chẳng giống chút nào với khôngkhí yên ắng đến rợn người vào buổi tối. Trong khung cảnh như thế vốn dĩ có thểlàm việc rất vui vẻ, nhưng vị khách không mời mà đến đang ngồi ngoài hành langkia đem đến cho người ta ít nhiều phiền toái.

Cam Lộ gọi cho Thượng Tu Văn nhưng điện thoại anh lạichuyển ra bàn thư ký. Cô đoán anh đang họp, nhất thời không thể nghĩ gì nữa,đành định thần lại, lấy thức ăn vừa mua về ra, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cô lấy thịt thăn bò ra, dùng sống dao đập cho mềm, sauđó cắt thành từng miếng nhỏ, cho vào chảo xào tái rồi cho gia vị, tương cà vàcà chua đã xắt sẵn vào, vặn to lửa đảo đều tất cả với nhau, rồi để lửa liu riu.Cô đang định xắt khúc cần tây thì Hạ Tĩnh Nghi vang lên từ phía sau: “Vừa nãyngồi đằng kia, tôi phát hiện rất lâu rồi không có thời gian nhàn rỗi ngồi tắmnắng thế này.”

“Nhàn rỗi chắc không phải là một cách sống minh triết.Mặt trời sắp xuống núi rồi, tranh thủ tắm tiếp đi.” Cam Lộ không quay đầu lạinói, tay vẫn nhịp nhàng xắt rau.

“Ở đây yên tĩnh hệt như… chốn thế ngoại đào nguyên. Côcó biết xưởng luyện thép bây giờ hỗn loạn đến mức nào rồi không?” Hạ Tĩnh Nghikhông đợi cô trả lời đã nói tiếp, “Dĩ nhiên cô không cần phải biết, cô có thểyên tâm làm một bà nội trợ vui vẻ, khỏi nghe không hỏi bất kỳ chuyện gì.”

“Sự hỗn loạn của xưởng luyện thép không phải do tôigây ra, cũng không phải là chuyện tôi có thể giải quyết được. Nếu tôi nhớ khônglầm, thiên đường ngốc nghếch của tôi đã từng bị cô mỉa mai rồi, không cần hômnay đến đây cố ý tiếp tục chứ. Cô trực tiếp đi gặp Tu Văn mà nói, còn thú vịhơn nhiều ở đây nhìn tôi nấu cơm đúng không?”

“Cô ở mãi đây không đi, anh ấy làm sao dám liên lạcvới tôi?”

Cam Lộ nhún vai: “Vậy thì tôi cũng hết cách.”

Hạ Tĩnh Nghi cười gằn: “Thượng phu nhân, cô đúng là cóchút năng khiếu châm biếm đấy. Hơn nữa cô lại rất biết chọn thời điểm xuấthiện, bỏ bê công việc chạy đến đây, vừa đúng lúc chặn cuộc nói chuyện của tôivà Tu Văn lại, khiến anh ấy không thể trực tiếp ra tay giúp đỡ tôi. Nhưng cônên biết, chúng tôi từng có tình cảm rất sâu sắc với nhau, anh ấy sẽ khônggiương mắt nhìn tôi bị Ngô Úy hại đến đi tù đâu. Cứ cho là cô cứ ở lì đây khôngđi, cũng chắc chắn không nhìn thấy ngày đó đâu.”

“Xin lỗi, tôi chẳng quan tâm đến hướng đi của cô nhưcô tưởng tượng, tôi đến đây chắc chắn không phải để quan tâm đến chuyện cô ngồiMaserati hay là ngồi tù. Phong cảnh biệt thự này chắc cô đã ngắm xong rồi, mặttrời cũng lặn rồi, tôi không có chuẩn bị bữa tối cho cô, cho nên, cô nói lờicáo từ ở đây là được rồi.”

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé Thượng phu nhân.”

Cam Lộ bỏ dao xuống, lấy khăn lau tay, quay lại nhìncô ta, cười nói: “Cô biết tôi là giáo viên mà, bình thường giáo viên sợ nhất làgặp phải những học sinh cá biệt, mặc cho mình dạy bảo thế nào, nói muốn khô cảcổ họng cũng phí công vô ích. Nhưng, theo lẽ thường, tình trạng này sẽ kết thúccùng với tuổi dậy thì, sớm muộn cũng có một ngày, các em ấy sẽ biết, thì ranhững lời thầy cô giáo nói ít nhiều cũng có lý. Còn những đối tượng như cô Hạđây, trước giờ tôi chưa từng gặp qua.”

Hạ Tĩnh Nghi dường như bị chọc giận, nhưng vẫn cố nén:“Hãy nghe tôi nói hết đã. Xin cô hay dời khỏi đây càng sớm càng tốt đừng can dựvào quyết định của Tu Văn, để cho anh ấy tự mình xử lý vụ này. Sau đó tôi sẽkhông xen vào cuộc sống của hai người nữa.”

“E rằng cô không có quyền để yêu cầu tôi bất cứ điềugì,” Cam Lộ ôn tồn nói, “Hơn nữa, tôi không cần lời hứa không xen vào của ngườikhác mới có thể giữ cuộc sống bình thường.”

“Cô chắc chắn về Tu Văn như thế sao? Anh ấy chỉ là đãtừng trải qua rất nhiều chuyện, mệt rồi, muốn một cuộc sống gia đình ổn định màthôi, cô xuất hiện đúng lúc nên có được anh ấy. Nhưng người đàn ông như anh ấy,cô tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng mong có được mọi thứ của anh ấy.”

“Tôi đối với thứ được gọi là tình cảm, chưa bao giờchắc chắn được như cô, cô Hạ ạ. Nhưng tôi tin chắc rằng, cho dù có được tìnhcảm của một người nào đó, cũng không có nghĩa là một sự chiếm hữu, càng khôngcó nghĩa là từ đây có quyền đòi hỏi, yêu cầu tùy tiện, vô độ người ta làm tấtcả mọi việc cho mình.”

Hạ Tĩnh Nghi sa sầm mặt nói: “Đừng giảng đạo với tôi,cũng đừng phát tác bệnh nghề nghiệp dạy đời tôi. Cô chưa từng trải qua tình cảmthâm sâu như thế, không thể nào hiểu được quá khứ giữa tôi và Tu Văn, tôi thôngcảm với cô. Bây giờ chúng ta trở lại vấn đề chính, cô muốn thế nào mới chịu rờikhỏi đây?”

“Cô hình như thích giao dịch lắm nhỉ, cô Hạ. Hôm quacô mới vừa giao dịch với Ngô Úy, lại không nghĩ cho kỹ, số tiền cô có thể bỏ racó đáng là gì so với số cổ phần mà anh ta được thừa kế ở Húc Thăng? Bây giờ lạimuốn giao dịch với tôi, nhưng điều kiện cô đưa ra chẳng khiến tôi rung động,tôi không nghĩ rằng cô có đủ vốn liếng để giao dịch với tôi. Nhưng không sao,”Cam Lộ cười nói, “Cô đừng quá sốt ruột, ngày mốt tôi phải đi làm, ngày mai chắcchắn sẽ về, cô có thể thoải mái giao dịch với Tu Văn, xem có thể cô có được kếtquả như cô mong muốn không.”

Màn đêm dần buông, ánh sáng trong bếp dần tắt, chảo thứcăn đặt trong bếp bắt đầu phát ra tiếng sôi ùng ục, ánh lửa khiến mặt Cam Lộ chỗsáng chỗ tối, Hạ Tĩnh Nghi có thể nhìn thấy rõ, ánh mắt cô bình thản lạ lùng,không hề gợn một chút gì.

Nghe Cam Lộ ngày mai đi khỏi, vốn dĩ Hạ Tĩnh Nghi cóthể thở phào, nhưng trong lòng cô ta bỗng thắt lại, từ tối hôm qua cô đã liêntục gọi vào di động của Thượng Tu Văn, mãi cho đến vừa rồi, anh cũng không nghemáy. Cô đành đổ lỗi cho sự xuất hiện của Cam Lộ. Cô tự an ủi mình, Thượng TuVăn đang có vợ ở bên cạnh, dĩ nhiên không tiện liên lạc với cô.

Anh chắc chắn không thể ngồi yên không quan tâm đến cô- cô cố gắng thuyết phục mình bình tâm trở lại, nhưng nỗi hoảng hốt trong lòngmỗi lúc một lớn, cả đêm cô mất ngủ, cứ đi đi lại lại trong phòng ở khách sạn,dường như lại rơi vào trạng thái mấy năm về trước khi anh và cha cô bị bắt, mẹcả ngày khóc lóc than vãn, không ai giúp đỡ.

Cô nghĩ, chỉ cần Cam Lộ đi khỏi là tốt rồi.

Thế nhưng, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô mỉmcười từ chối giao dich, nói một cách thoải mái rằng mình chắc chắn sẽ đi khỏi,rõ ràng rất tự tin vào cuộc sống hiện tại của mình. Cảm giác giá buốt từ từdâng lên trong lòng, lan tỏa khắp cơ thể Hạ Tĩnh Nghi – có lẽ sự cứu vớt mà côkỳ vọng chỉ là một sự hư ảo, cô lắc đầu thật mạnh, không cho phép mình nghĩ gìthêm nữa.

Cô tự nhiên căm ghét ánh mắt bình thản, thần thái ungdung này của Cam Lộ. Cô muốn giống như lần đầu tiên gặp nhau, nói chút gì đó,làm chút gì đó để phá tan sự tự tin của người phụ nữ này, thảy một viên đá vàotâm thái bình lặng như mặt hồ của cô, nhìn từng đợt sóng lòng lan tỏa, nhìnthấy kẽ hở trong vẻ thản nhiên của Cam Lộ, quá trình này từng cho cô một sựthỏa mãn mơ hồ.

Thế nhưng lúc này đây, cô lại không biết phải làm thếnào để đạt được mục đích đó. Toàn thân cô căng thẳng tột độ, trong cơ thể dườngnhư có một luồng kích động đang sôi sục dâng trào, chỉ muốn trút hết ra.

Không khí trong bếp bỗng trở nên đáng ngờ, Cam Lộ bịcô ta nhìn chằm chằm, ánh mắt điên cuồng phẫn nộ ấy khiến cô giật nảy mình,đúng lúc đó, chiếc di động cô để trên kệ gia vị bỗng reo lên, tiếng chuông lơlửng trong gian phòng yên tĩnh đang được bao phủ bởi sự căng thẳng vô hìnhkhiến tim cô càng thắt lại. Hạ Tĩnh Nghi dường như cũng kinh ngạc, ánh mắtchuyển hướng vào chiếc di động của cô.

Cam Lộ nhìn Hạ Tĩnh Nghi, âm thầm phòng bị. Cô quayđầu lại, từ từ thò tay ra cầm điện thoại lên: “A lô…”

“Lộ Lộ, là anh đây, vừa họp xong, em gọi cho anh à?”

Cam Lộ đứng đối mặt với Hạ Tĩnh Nghi, cố gắng giữgiọng nói bình thường: “Gọi điện? Ồ đúng rồi, muốn hỏi anh khi nào về?”

“Bây giờ anh về đây, đã nấu cơm xong chưa?” GiọngThượng Tu Văn vô cùng thoải mái.

Cam Lộ không chớp mắt, hình như có chút không theo kịpcâu hỏi của anh: “Cơm à? Ồ, vẫn chưa.”

“Đừng vội, đợi anh về, anh thích nhất là ngắm em lúcđang nấu cơm.”

“Tu Văn,” cô gọi tên anh, chỉ thấy đồng tử trong mắtHạ Tĩnh Nghi đột nhiên thu nhỏ lại, cô nhỏ giọng, “Cô Hạ đang ở đây.”

“Cô ta đến làm gì?” Thượng Tu Văn sửng sốt.

“Chắc là có chuyện muốn tìm anh,” Cam Lộ cố hết sức đểgiữ giọng bình tĩnh, “Cô ấy ở đây đợi anh lâu rồi.”

Hạ Tĩnh Nghi bước tới, giựt lấy điện thoại, hình nhưmuốn nói gì đó nhưng lại nghe tiếng Thượng Tu Văn vọng ra từ điện thoại: “LộLộ, đừng sợ, anh lập tức về ngay.”

Cô bỗng nổi cơn thịnh nộ, vứt mạnh điện thoại xuốngđất, chỉ nghe một tiếng xoảng, chiếc điện thoại nhỏ bé đã vỡ ra thành bốn nămmảnh trên nền nhà. Cam Lộ kinh hãi lùi lại một bước, cô ta lại tiến lên áp sátcô, cười khan: “Cô sợ rồi à, Thượng phu nhân?”

Cam Lộ lùi đến kệ bếp, không còn được lui nữa, cô cốgắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Cô Hạ, hãy bình tĩnh…”

Hạ Tĩnh Nghi cười gằn: “Giao dịch mới cần bình tĩnh,cô không phải nói tôi thậm chí không có tư cách để giao dịch với cô hay sao?”

“Tu Văn sắp về rồi, cô có thể nói chuyện với anh ấy,tôi đã nói rồi, tôi không muốn can dự vào công việc của anh ấy, càng không muốncan thiệp vào quyết định của anh ấy.”

Nghe đến Thượng Tu Văn, Hạ Tĩnh Nghi ít nhiều lấy lạilí trí, giọng nói ôn hòa của Cam Lộ cũng phần nào giúp cơ thể đang căng thẳngcủa cô thả lỏng ra, dần dần phục hồi lại trạng thái bình thường, tâm trạng kíchđộng vừa rồi dường như làm tất cả sức lực của cô đều cạn kiệt, cô với tay vịnvào kệ bếp bên cạnh đứng vững. Lúc này tiếng điện thoại của cô cũng reo lên, côcầm lên nghe như cái máy. Cam Lộ căng thẳng nhìn cô, chỉ thấy cô đứng thẳngngười dậy, chăm chú lắng nghe: “Chủ tịch Trần cũng ở đó sao? Sao không nói sớmcho tôi biết?” Một lát sau, mặt cô biến sắc, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đến ngay.”

Cô không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi bếp, một lúcsau, Cam Lộ nghe tiếng khởi động xe, cô thở hắt ra, nhất thời không còn tâmtrạng nấu món khác nữa, cô tắt bếp, ngồi lên chiếc ghế cao gần kệ bếp, tay giữđầu, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Cô chưa kịp định thần lại thì nghe tiếng kèn xe chátchúa bên ngoài cổng vọng tới phá vỡ không gian tĩnh mịch, cô giật nảy mình,nhưng liền sau đó tỉnh lại, vội vàng chạy ra phòng khách, ấn nút mở cổng, từmàn hình có thể nhìn thấy Hạ Tĩnh Nghi lái xe rời khỏi, cô vội vàng ấn nút đóngsập cửa lại.

Điện thoại bỗng nhiên tắt ngang, gọi lại thế nào cũngkhông được, Hạ Tĩnh Nghi bỗng dưng xuất hiện ở biệt thự, Thượng Tu Văn nhớ lạigiọng nói của Cam Lộ trong điện thoại hoàn toàn không giống với bình thường,anh không thê nào giữ được bình tĩnh, vội vàng lái xe phóng như bay về nhà.

Chạy đến con đường rẽ vào khu thắng cảnh, anh nhìnthấy từ xa chiếc Maserati màu đỏ đậu ngay giữa đường, mặt trời đã khuất hơn nửasau rặng núi phía xa, ánh hoàng hôn rực rỡ như máu, trời bắt đầu sẩm tối, HạTĩnh Nghi hai tay khoác trước ngực đứng tựa vào xe. Anh giảm tốc độ, dừng xe ởcách chỗ cô đứng không xa, rồi xuống xe bước tới.

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng chuyện gì.”

“Cô Hạ…”

“Gọi em là Tĩnh Nghi, Tu Văn, ở đây chỉ có hai chúngta, xin hãy gọi em là Tĩnh Nghi, như lúc chúng ta vừa mới quen nhau.”

“Chúng ta không phải vừa mới quen nhau, Tĩnh Nghi ạ.”

Sắc mặt Hạ Tĩnh Nghĩ trắng bệch, thất thần: “Đúng, cuộcđời đâu chỉ như lần gặp gỡ ban đầu. Chúng ta chạy ngược chạy xuôi, bây giờ đứngở đây, anh đã là chồng của người khác, em là cô người yêu cũ hại mẹ anh thất ýtrên đường hoan lộ, cha anh mất sớm, công ty phá sản. Em có muốn níu kéo anhthế nào thì cũng đều hoài công.”

“Níu kéo không được đâu, buông tay đi. Đừng làm khổmình, cũng đừng làm khổ người khác.”

“Nhưng số phận làm khổ em, ai có thể khiến số phậnbuông tha em.” Giọng Hạ Tĩnh Nghi lạc đi.

“Số phận sẽ không cho em mượn tay xen vào cuộc sốngcủa người khác, càng không giúp em dùng thủ đoạn hối lộ để quyết định tương laicho gần 3.000 nhân công ở xưởng luyện thép. Tĩnh Nghi, đừng đổ lỗi cho sốphận.”

“Vậy thì là em tự tạo nghiệp chướng cho mình rồi.”

Thượng Tu Văn bình thản nói: “Mỗi người trưởng thànhđều phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”

“Em chịu trách nhiệm với mình rất lâu rồi, Tu Văn, anhkhông thể tưởng tượng được cuộc sống em từng trải qua đâu. Quá khứ ấy chỉ cógia đình anh là phải trả giá sao? Cha em mất rồi, anh em ngồi tù đến năm saumới được thả, mẹ chỉ biết khóc, khóc đến mức mắt sắp mù rồi. Nếu em không muốnphát điên thì chỉ còn cách duy nhất là dứt tình bỏ đi. Em thậm chí còn chưa cóbằng đại học, đi đến đâu cũng gặp khó khăn, làm tất cả những việc có thể làm đểgửi tiền về nhà, mãi cho đến khi gặp Trần Hoa.”

“Anh chưa bao giờ có sự so sánh này: Ai thảm hơn, aihy sinh nhiều hơn.”

“Nhưng anh căm hận em, giống hệt như mẹ anh, cậu anhvà Thiếu Côn, chữ căm hận viết rất rõ ràng trên mặt, các người chắc hẳn đềunghĩ rằng, nếu không quen em, có lẽ tất cả đã không xảy ra.”

“Đừng nói nếu như nữa. Tất cả đã xảy ra rồi, nếu nóihận thì anh cũng hận chính mình. Sự ấu trĩ, phóng túng, yếu mềm ban đầu của anhđã tạo thành một sai lầm lớn không thể cứu vãn. Anh sẽ không đổ trách nhiệm màmình phải gánh chịu lên đầu người khác.”

“Anh là vì em mới phạm phải những sai lầm đó, cho nên,anh vẫn hận em, đúng không? Anh hận em cũng được, Tu Văn ạ, điều duy nhất emkhông thể chấp nhận là anh lạnh nhạt với em.”

“Anh không lạnh nhạt với quá khứ của chính mình,nhưng, anh cũng không có cảm xúc gì nữa với mối tình đã kết thúc từ lâu. Chonên đừng hoài niệm về anh, không có ý nghĩa gì đâu.”

“Nhưng quá khứ là thứ duy nhất mà em thật sự có được,không có quá khứ, cuộc đời em còn lại gì chứ?”

Ánh hoàng hôn từ từ tắt dần, ánh sáng cuối cùng củangày cũng dần lịm đi. Thế nhưng Thượng Tu Văn vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ tuyệtvọng trên gương mặt Hạ Tĩnh Nghi, anh cảm thấy thê lương và bất lực, nhất thờikhông biết nói gì.

“Cứ nghe em nói hết đã. Đúng, em từng là nhân tình củaTrần Hoa. Anh ta rất phóng khoáng, nhưng em biết, anh ta không hề yêu em. Cómột mà vợ anh ta nói đúng, sau khi yêu anh, em chưa từng được ai yêu như thế vàcũng chưa yêu ai như thế. Em nghĩ, ít nhất trước khi anh ta chán ghét em, em cóthể học được cách tự mình mưu sinh, không thể một lần nữa thảm hại như trướckhi gặp anh ta. Em cuối cùng cũng làm được, em có thể tự hào nói rằng, nhữngngười phụ nữ của Trần Hoa trước và sau em, chưa có ai làm được như em.”

Bóng tối càng lúc càng đậm đặc, một đàn cò bay quangang trời, tiếng kêu của chúng lơ lửng trên đầu họ. Thượng Tu Văn sực nhớ raCam Lộ, cố gắng kìm nén nỗi sốt ruột như lửa đốt trong lòng, giữ giọng nói ônhòa: “Chủ tịch Trần giao cho em trọng trách quan trọng chứng tỏ ông ấy thừanhận năng lực của em.”

“Nhưng bây giờ tất cả đều hết rồi, hôm nay anh ta độtngột đến đây, chắc có liên quan đến em.”

“Đúng, anh đã nói chuyện điện thoại với anh ta, anh tađồng tình với suy nghĩ của anh, cân nhắc lợi hại, chọn cách giảm thiểu tối đathiệt hại. Anh ta vừa tuyên bố, Tỷ Tân chính thức rút khỏi việc sáp nhập xưởngluyện thép.”

Hạ Tĩnh Nghi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đột nhiên đầyphẫn nộ và tuyệt vọng: “Em cầu xin anh giúp em, anh giúp em như thế đấy ư? Emđã từng hứa, chỉ cần anh thuyết phục Ngô Úy, em sẽ nộp báo cáo, nghĩ cách rútkhỏi việc sát nhập, từ bỏ ý định mua lại Húc Thăng. Anh làm thế này, còn độc áchơn là đưa thẳng em vào tù. Sự nghiệp của em coi như tan tành rồi.”

“Tĩnh Nghi, anh không phải là thần vạn năng, chưa baogiờ làm được chuyện đảo ngược tình thế kinh thiên động địa. Hơn nữa, với lậptrường hiện nay của mỗi chúng ta, em nghĩ anh có thể giúp em một cách thoát nạnmột cách vô nguyên tắc sao? Vợ anh, doanh nghiệp anh đang phụ trách, đều làđiều anh phải suy nghĩ đến trước tiên. Anh rất tiếc, em chưa bao giờ học đượccách đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ vấn đề.”

Lời trách móc sắc nhọn chưa từng thấy này khiến HạTĩnh Nghi run cầm cập, cô đột nhiên dịu dàng nói: “Em sai rồi, Tu Văn, ngườikhác có lẽ không nằm trong suy nghĩ của em, nhưng anh luôn là điểm khởi đầu chotất cả quyết định của em. Sau khi em độc lập phụ trách các dự án đầu tư, đã xinđến miền Trung làm việc, bởi vì đây là nơi chúng ta từng sinh sống. Em có chútsuy nghĩ cuồng vọng, biết rõ anh không còn có thể với em, những vẫn không kiểmsoát được việc mình muốn gặp lại anh.”

“Thế là em bắt đầu âm mưu mua lại Húc Thăng, cái cáchhồi tưởng quá khứ này thật mới lạ.”

“Tu Văn, sau khi gặp lại anh, em phát hiện, em vẫn cònyêu anh, nhưng anh đã kết hôn, đã quyết tâm rời xa em. Em đành dùng cách nàymới có thể có mối liên hệ đáng thương với cuộc sống của anh. Nhưng thật sailầm, số phận vẫn giễu cợt em, em không ngờ Húc Thăng lại là sản nghiệp của anh.Vốn dĩ người em hận là cậu anh, nếu không phải ông ta, em có lẽ đã giữ lại đứacon của chúng ta, không đến nỗi tình đoạn nghĩa tuyệt với anh như vậy. Em muốntiếp cận anh, em muốn đả kích ông ta, sau đó lại không thể không đối chọi vớianh.”

“Em mượn lý do đó để quyết định cuộc sống và công việccủa mình, thì đừng than trách số phận không công bằng với em. Bây giờ em còn cócơ hội bắt đầu lại từ đầu, hy vọng em sẽ quên đi quá khứ, quên anh mà sống chochính mình.”

“Giống như anh chứ gì? Giống như uống canh lú vậy,những chuyện trước kia đều quên hết sạch sẽ,” Cô ngửa cổ cười lớn, mang theonỗi tuyệt vọng, “Nói cho em biết, để làm được như thế cần phải có bí quyết gì?”

“Tôn trọng cuộc sống của bản thân, cũng tôn trọng cuộcsống của người khác. Tìm thấy người mà em thật sự muốn chung sống với anh ta cảcuộc đời này, đơn giản vậy thôi.”

Hạ Tĩnh Nghi chụp lấy tay anh siết mạnh: “Tu Văn, emtừng muốn cùng anh đi hết cuộc đời này, không, không phải từng, mà là luônmuốn.”

“Xin lỗi,” Thượng Tu Văn rụt tay lại, “Đó không phảilà ý nguyện của anh, thậm chí cũng không phải của em. Em chỉ là cho rằng mìnhvẫn giữ khư khư một cái gì đó, thật ra tất cả đã thay đổi rồi.”

“Anh yêu vợ anh chứ?”

Một sự yên lặng kéo dài, bên tai họ chỉ nghe thấytiếng chim kêu ầm ĩ trên bầu trời vọng xuống hòa vào màn đêm yên tĩnh, có gì đóthê thiết. Lúc Hạ Tĩnh Nghi nghĩ rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này thì anhlên tiếng, giọng bình thản: “Đúng vậy, nhưng không phải chỉ là tình yêu như emhiểu, anh yêu cô ấy, có thể yên tâm trao cả cuộc đời cho cô ấy. Tĩnh Nghi, xinhãy nhường đường, chúng ta ai đi đường nấy, không ai phải phiền muộn về ai, mớilà sự tôn trọng lớn nhất với tình cảm đã qua.”

Thượng Tu Văn lên xe, Hạ Tĩnh Nghi vẫn đứng ngây ra,một lúc sau, cô cũng lên xe, khởi động xe, điều chỉnh vô lăng cho xe xoay thẳnglại, hai xe chầm chậm đi lướt qua nhau. Thượng Tu Văn tăng tốc chạy về biệtthự, chiếc Maserati mất hút sau kính chiếu hậu.

Chạy đến biệt thự thì trời đã tối hẳn, đèn trong vườnlần lượt sáng lên nhưng trong nhà lại tối om, Cam Lộ không ở trong nhà. Nhìnchiếc di động bị vỡ tan tành nằm lăn lóc dưới đất, tim Thượng Tu Văn nhói lên,anh vội vàng chạy ra, lúc này mới nhìn thấy gian nhà kính trồng hoa sáng đèn.

Anh hấp tấp chạy tới đó, chỉ thấy cửa sổ chung quanhphòng đều mở, tiếng nhạc dìu dặt, Cam Lộ đang nằm thẫn thờ trên chiếc ghế nằmtrong nhà hoa. Anh bước đến, ve vuốt bàn tay lạnh ngắt của cô, vội vàng cúingười bế cô lên, sau đó ngồi xuống, để cô ngồi lên người mình.

“Em vẫn chưa nấu cơm.” Cam Lộ vùi đầu vào ngực anh,nhẹ nhàng nói.

“Không sao. Cô ta nói gì với em?”

Cam Lộ lắc đầu: “Cũng không có gì. Chỉ là cô ta… hơimất kiểm soát.”

“Anh xin lỗi, anh trước nay đều không thể bảo vệ em trướcsự quấy nhiễu của cô ta. Có người nói, từ mối tình cũ, người cũ của một ngườicó thể nhìn ra cách sống của một người trong quá khứ, ở thời điểm này, anh vôcùng thất bại.”

Cam Lộ gượng cười: “Đừng thăm dò em, em chưa từng trảiqua mối tình mãnh liệt như thế, nhưng lại muốn giữ sự tôn trọng với nó. Emnghĩ, cô ta chỉ là quá đắm chìm vào đó.”

Cô nhớ lại vẻ mặt gần như điên dại vừa nãy của Hạ TĩnhNghi trong nhà bếp, bất giác rùng mình, cô trước nay chỉ lĩnh ngộ tâm lý vàhành vi cực đoan trong tiểu thuyết trinh thám, không thể ngờ rằng mình có ngàylại trực tiếp đối diện với nó, trong lòng cô không khỏi khiếp sợ. Thượng Tu Vănnhận ra nỗi sợ hãi mà cô đang cố gắng kìm nén, ôm cô chặt hơn.

“Cũng tại em, hôm nay nhanh miệng quá. Em đột nhiên pháthiện, em hận cô ta hơn mình nghĩ, cũng muốn làm đau cô ta, muốn trả lại cô tanhững đau khổ mà cô ta đã gây ra cho em. Cái ác trong lòng người, thật ra rấtdễ bị kích động thành bột phát.” Cô cuối cùng cũng không thể giữ nổi nụ cười,đưa tay lên che mắt, “Nếu em thật sự tin anh vô điều kiện, cô ta nói gì cũngkhông thể chọc tức được em, em cũng sẽ không nói những lời chọc tức cô ta rồi.”

“Anh thích sự điềm tĩnh của em, Lộ Lộ, nhưng anh khônghy vọng em đạt tới cảnh giới không biết vui không biêt giận.”

“Em tu luyện không đạt đến mức đó được đâu, vừa nãy bịdọa sợ hết hồn, tất cả những cảnh tượng rùng rợn trong tiểu thuyết trinh thámđều chạy ra trước mắt rồi. Haizzz, vẫn phải trách căn biệt thự này, trời tối làđã thấy rợn người rồi. Chỉ có gian nhà kính trồng hoa này, hoa lan, đỗ quyên nởđẹp tuyệt là không dọa dẫm người ta mà thôi.”

Họ đồng thời cùng nhìn ngắm xung quanh. Một bên làloài lan quý, một bên là hoa đỗ quyên với đủ màu sắc rực rỡ, nằm trên chiếc ghếthấp hệt như đắm mình trong tầng tầng lớp lớp hoa, trong mắt ngập tràn nhữngbông hoa tươi kiều diễm khoe sắc. Thượng Tu Văn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vuốtve lưng cô đến khi cơ thể cô dần dần thả lỏng trong vòng tay anh.

“Lộ Lộ, anh sẽ cố hết sức tìm một căn nhà thích hợp,để em yên tâm ở sau này.”

“Anh định sống lâu dài ở đây sao?”

“Vừa nãy lãnh đạo ủy ban thành phố đã mở cuộc họp điềutrần ở ngay tại xưởng luyện thép, chủ tịch Tỷ Tân Trần Hoa cũng đến tham dự,anh ta bày tỏ, chính thức rút khỏi dự án sáp nhập xưởng luyện thép, hội nghịcông nhiên viên tiến hành biểu quyết lại, dự kiến rất nhanh thôi sẽ thông quaphương án sát nhập của Húc Thăng.”

Cam Lộ “ồ” khẽ lên một tiếng.

“Xin lỗi, Lộ Lộ, anh từng hứa với em không làm việc ởđây, không muốn mỗi người một nơi. Nhưng hiện tại trong thời gian ngắn, anh erằng không thể thoát ra được.”

“Em biết.” Cam Lộ vòng tay ôm lấy anh, “Ai cũng muốntất cả mọi việc đều tuân theo ý mình, nhưng đó chỉ là vọng tưởng.”

“Tiếp theo đây muốn mọi chuyện theo ý mình là chuyệncòn rất xa vời. Tỷ Tân đã gần như chiếm lĩnh hết thị trường cung ứng sắt thép ởđây; sau khi sáp nhập xưởng luyện thép, cần phải cử người xuống xây dựng mộtchế độ quản lý mới, đầu tư một lượng vốn cực lớn để cải tạo; cậu đồng ý sẽchuyển nhượng cho Ngô Úy một phần cổ phiếu, để anh ta tham gia hội đồng quảntrị, anh ta lúc nào cũng thích gây chuyện, cũng không có chút gì là nghe lờidạy bảo, thị trường của Húc Thăng luôn không thể điều chỉnh đến nơi đến chốn;nhà nước sẽ thêm một bước quản lý nghiêm ngặt hơn sự phát triển của các doanhnghiệp gang thép dân doanh, những công ty gang thép lớn đều sáp nhập ở khắpnơi… Em xem, sau này còn có đầy những nhân tố không xác định.”

“Anh lần đầu tiên nói về những khó khăn có thể phảiđối mặt, trước đây anh hoặc không nói, có nói cũng rất sơ sài, chỉ bảo em đừnglo lắng.” Cam Lộ ngẩng đầu lên mỉm cười.

“Em vẫn cứ đừng lo lắng, Lộ Lộ ạ, anh có thể xử lýđược, đem lại cuộc sống tốt nhất cho em, cho những đứa con tương lai của chúngta.” Thượng Tu Văn chăm chú nhìn cô, “Nhưng anh hy vọng luôn có em ở bên cạnh.Anh có vẻ như hơi ích kỷ khi đề nghị với em đến đây ở cùng anh được không?”

Cam Lộ có chút do dự: “Cứ cho là em có thể từ bỏ côngviệc, nhưng ở đó còn cha em, mẹ anh, chúng ta không thể để mặc họ không quan tâmđược.”

Thượng Tu Văn ngả người ra ghế, kéo cô lên để cô nằmtrên người anh: “Sẽ có cách thôi Lộ Lộ ạ, chỉ cần em chịu ở bên anh.”

Cam Lộ rúc người vào lòng anh, gật đầu không nói.