Giá Cá Hoàng Đế Hữu Điểm Sắc (Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê)

Chương 17



“Vẫn luôn để ngươi giúp ta phê soạn tấu chương, ngươi có ngại nhàm chán hay không a?”

Hơi nhíu mày nhìn Vương Ngự Phong ngồi ở một bên, Tôn Dật Thiên sợ tính hoạt bát của y sẽ bị việc buồn bực phá hư.

“Không đâu! Ngươi cũng sắp phê xong hết rồi không phải sao!”

Hé miệng tươi cười, chỉ cần có thể ở bên cạnh giúp đỡ Tôn Dật Thiên, khiến hắn có thể không phải lo lắng phiền não về quốc sự, y liền cảm thấy thỏa mãn.

Tuy rằng tấu chương được xếp như một chồng núi nhỏ vừa nhìn đã mệt chết, nhưng hai người chung quy vẫn câu được câu không trò chuyện, Tôn Dật Thiên vẫn lén trao đổi với y về sự tình trong tấu chuơng của đại tướng quân, Vương Ngự Phong kể cho Tôn Dật Thiên y hồi còn ở nhà đến lúc tiến cung giúp thúc thúc.

Khi Tôn Dật Thiên rối rắm khi phê tấu chương, hai người còn có thể cùng nhau thảo luận, Vương Ngự Phong đặc biệt có nhiều ý kiến rất tốt, thường làm cho hắn đổi mới phương pháp giải quyết càng hảo.

Hơn nữa, lúc hai người hợp tác, thời gian Tôn Dật Thiên phê tấu chương cũng giảm đi một nửa, nên hắn có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, cùng Vương Ngự Phong thám hiểm trong hoàng cung.

Như là sau giờ ngọ ngày hôm trước, y cùng Tôn Dật Thiên tại Đông Sương ngồi trên ghế đá cạnh Thạch đình, trong lúc vô tình phát hiện Tần công công trộm giấu tình sắc tiểu thuyết, lại còn có phụ đồ (*) nữa.

(*) tranh minh họa (?!)

Kết quả hại Vương Ngự Phong đêm đó bị Tôn Dật Thiên ôm đến làm thí nghiệm, làm cho y lửa giận ngút trời đem tiểu thuyết của Tần công công đi đốt, thay thành tứ thư ngũ kinh, khiến Tần công công tưởng rằng mình gặp phải quỷ rồi.

Mà lần trước khi phát hiện Tề tướng quân thị hảo dĩ nhiên là tố đâm tú (câu này thật sự là hok hiểu ji ==’’), làm cho Tôn Dật Thiên vừa lên triều chứng kiến Tề tướng quân vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đã không nhịn được cười.

Còn có rất nhiều sự tình hảo ngoạn, tất cả đều do lòng hiếu kỳ của Vương Ngự Phong sau lại bị hai người móc ra, căn bản là dường như đem khoảng thời gian tuổi thơ thiếu khuyết của Tôn Dật Thiên trở về.

“Gần đây Tiểu An tử không còn đến khóc nháo với ngươi hắn công việc bề bộn sao?”

Như là đột nhiên nghĩ đến, Tôn Dật Thiên quay đầu hỏi y đang xem một bản tấu chương khác.

Bởi vì hắn cố ý đưa y đến bên người làm thiếp thân thái giám, mà phá lệ cho Tiểu An tử mới vào cung không lâu tiếp nhận chức vụ công công tạm thiếu, có lẽ là vì Tiểu an tử cũng đơn giản, ngày đầu tiên vừa mới thay mặt nhậm chức, liền bỏ chạy đến ngự thư phòng tị nạn.

Bởi vì các tần phi tú nữ trong hậu cung, tất cả đều tranh nhau chạy tới nịnh hót hắn, hù dọa hắn đến hoa dung thất sắc.

Nhưng lại thường được tặng lễ vật quý trọng nào đó, làm cho Tiểu An tử mỗi ngày đều phải hao tâm tổn trí xem nên đưa lễ vật đến nơi nào.

Hơn nữa thân phận Tiểu An tử nguyên bổn chỉ cần báo cáo sự tình trong cung liền xong, bây giờ cho dù là chuyện của một thái giám nhỏ trong hậu cung, hắn đều phải cẩn thận xem xét xử lý, khiến Tiểu An tử không ba thì năm ngày chạy đến tìm Vương Ngự Phong hỗ trợ.

“Không có ah! Bất quá hắn bây giờ không dám giống như trước tùy ý đi đi lại lại tại hậu cung hoa viên. . .”

“Ha ha ha ~ điểm ấy Trẫm thật sự không giúp được gì rồi. . .”

Cười lắc đầu, Tôn Dật Thiên không biết rằng các phi tần sở dĩ lao vào nịnh hót Tiểu An tử như vậy, bất quá chính là vì có thể có cơ hội được hắn khâm điểm.

Chỉ có thể nói các phi tần đáng thương, hoàn toàn không biết trông mong như vậy cũng không được gì, bởi vì trừ Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên đối với những người khác, một điểm “tình” thú cũng không có.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đau lòng vì Hoàng thượng nhật lý vạn ky, đặc biệt tự làm món điểm tâm sở trường, đến dâng cho Hoàng thượng.”

Ngoài cửa, truyền đến tiếng nói thanh nhã vui vẻ của Di quý nhân, Vương Ngự Phong thấy thế liền vội vàng đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Di quý nhân trên người mặc y phục thủy lam bằng lụa mỏng, bên trong là nội y mỏng tang thấy rõ ràng 2 đồi núi hùng vĩ (oát đờ??? =))), trên tay bưng 1 đĩa cao phát ra mùi thơm ngát, son phấn trên mặt vừa nhìn liền biết trước đó không lâu được vẽ lên.

“Nô tài ra mắt Di quý nhân.”

Lễ nghi làm đầu, Vương Ngự Phong thân là (ngụy =))) thái giám, mặc dù vốn là thiếp thân thái giám bên cạnh Tôn Dật Thiên, vẫn là nên đến thỉnh an Di quý nhân.

“Mời khách.”

“Vâng!”

Chỉ thấy Di quý nhân dáng vẻ phong tình vạn chủng dần đi vào, ưu nhã tiêu sái đến bên người còn đang phê tấu chương, Tôn Dật Thiên cũng không buồn liếc mắt qua Di quý nhân bên người một cái, tận lực tiến đến trước tầm mắt hắn liền buông đĩa điểm tâm trong tay, hai tay còn không quên khoe ra đầu ngực được cho là đáng tự hào, nhếch mông lên, như sợ không ai biết thân thể của nàng có bao nhiêu hảo.

“Hoàng thượng, ngài mệt mỏi rồi! Có muốn nghỉ ngơi một lát không, chờ một chút lại xem tấu ah!”

Khẩu khí ôn nhu hướng Tôn Dật Thiên nói.

Chỉ thấy hắn nhìn cũng không nhìn Di quý nhân trước mắt, vẫn là tự mình phê một phần lại một phần tấu chương.

Nếu nàng không phải bởi vì có Thái hậu nương nương ở sau lưng làm chỗ dựa, sao có thể như bây giờ nghênh ngang tiêu sái đến ngự thư phòng?

Nếu bình thường đều đã bị Vương Duẫn Sâm cản ở ngoài cửa, nhưng hôm nay Vương Suẫn Sâm bị hắn phái đi làm chút việc, nếu không sao nàng co thể dễ dàng vào cửa như vậy.

“. . .”

Thấy Tôn Dật Thiên mắt cũng không nâng lên nhìn nàng một cái, Di quý nhân có điểm bực mình cắn môi dưới, nhìn đến Vương Ngự Phong vẫn đứng ở cạnh cửa, nghĩ thầm nếu y vẫn đứng ở đây, kế hoạch của nàng liền không hảo thực hiện!

Liền cố ý hướng y ra lệnh:

“Tại sao trong chén của Hoàng thượng lại không có nước trà? Ngự công công, còn không mau đi pha trà quế hoa thượng đẳng cho Hoàng thượng giải khát. . .”

“Lớn mật, người bên cạnh Trẫm từ khi nào để ngươi sai bảo như vậy!. . .”

Nghe được Di quý nhân trước mặt có ý đuổi y ly khai, Tôn Dật Thiên đập bàn quát to.

“. . . Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp bất quá chỉ là. . .”

“Câm miệng, nhìn thấy Trẫm bề bộn như vậy lại tới nơi này làm phiền cái gì, nhanh mang điểm tâm của ngươi rời đi, Trẫm bây giờ không đói. . .”

Không hờn giận mời Di quý nhân tự mình rời đi, nếu không phải nể mặt Thái hậu nương nương, Tôn Dật Thiên đã sớm cho người lôi nàng ta ra ngoài.

Từ ngày cùng Thái hậu nương nương nháo một trận ầm ĩ, Thái hậu nương nương liền ban cho mấy vị quý nhân cùng phi tử trong hậu cung một mặt kim bài, dùng để tự do xuất nhập tẩm cung của hắn và cả ngự thư phòng, mục đích chính là muốn làm cho các nàng đi theo Tôn Dật Thiên, lấy các thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ của nữ nhân, bởi vì hắn sẽ không đánh phụ nữ, cùng lắm là gọi người lôi các nàng về hậu cung.

Nguyên tưởng rằng như vậy lâu dài, Tôn Dật Thiên sẽ quen, ai biết rằng Vương Duẫn Sâm mới không kiêng nể bộ kim bài kia, cho nên nhóm quý nhân cùng phi tử cũng chỉ có thể lợi dụng thời điểm Duẫn Dâm không có ở đây nghĩ mọi biện pháp cùng Tôn Dật Thiên tâm sự, tìm xem có biện pháp gì để được hắn sủng ái.

Còn len lén đút lót ngân lượng cho Vương Ngự Phong, muốn y trước mặt Tôn Dật Thiên nói ngọt cho các nàng vài câu, hoàn toàn không biết các nàng kính nhờ y, kỳ thật chính là tình địch của các nàng ah!

“Di quý nhân, thỉnh người về cung trước đi! Nếu không đợi lát nữa Hoàng thượng nổi giận, đối với Di quý nhân cũng không tốt lắm!”

Nhìn ra được Tôn Dật Thiên bị Di quý nhân làm phiền đến phát hỏa, Vương Ngự Phong vội vàng hảo tâm khuyên nàng mau đi ra ngoài.

Này cũng khó trách, sau khi Thái hậu nương nương trộm lấy kim bài cho mấy quý nhân phi tử mà bà thấy vừa mắt, có vài lần Tôn Dật Thiên muốn cùng y thân thiết, các nàng đều phá rối, làm lửa giận của Tôn Dật Thiên bùng nổ.

Cho nên khi vừa nhìn thấy quý nhân phi tử trên tay có kim bài tại phụ cận tẩm cung hoặc ngự thư phòng đi tới đi lui, Tôn Dật Thiên đều tức giận gọi Vương Duẫn Sâm đuổi các nàng đi.

Bất quá cũng chỉ có Vương Duẫn Sâm là thiếp thân hộ vệ mới có lá gan như vậy, các tiểu binh khác cũng không can đảm như thế.

“Vâng, thần thiếp xin lui. . .”

Làm ra vẻ mặt ủy khuất rời đi, trong lòng còn đang kỳ vọng Tôn Dật Thiên chứng kiến nàng nước mắt trong suốt sáng long lanh sẽ đau lòng đuổi theo

Không nghĩ tới Tôn Dật Thiên thật sự theo cước bộ của Di quý nhân đi đến… Đóng cửa.

“Thật là. . . Thật không biết mẫu hậu đang suy nghĩ cái gì. . .”

Một bên đóng cửa lại còn không quên oán niệm.

“Đừng như vậy ah! Ít nhất Di quý nhân còn làm cho ngươi điểm tâm ah!”

Đi đến phía trước, nhìn trên mâm cao (*) trắng mềm hương thơm ngát đặt trong đĩa vàng trang trí từng khối từng khối ngon mắt. . , mùi hương ngọt ngào, làm cho bản tính trời sinh tham ăn của Vương Ngự Phong nổi lên, bụng lại bắt đầu sôi ùng ục ùng ục.

(*) cao: bánh ngọt, gatô

“Quên đi! Không cần nghĩ cũng biết các nàng có âm mưu bất lương. . .”

Tràn ngập chán ghét món cao ngon miệng trên khay, Tôn Dật Thiên thật đúng là hoài nghi bên trong có thể bị hạ độc hay không….

“Bất quá thoạt nhìn ăn ngon lắm nga!”

Đưa tay cầm một khối lên, không chút nghĩ ngợi liền há miệng cắn một miếng cho vào miệng.

“Uh ~ hảo ngọt ăn thật ngon ah!”

Cao thơm mát có vị ngọt mà không quá ngấy, làm cho y thấy ngon miệng lại thèm thuồng, liền lại cầm lấy một khối cao cho vào miệng nhấm nháp

“Vẫn là đừng nên ăn! Nếu nàng ta ở hạ độc bên trong thì làm sao lo liệu!”

Nhíu mày, thân thủ đem đĩa cao còn lại bưng lên, dự tính đem để trên bàn.

“Ngươi ăn mấy cái rồi hả?”

Nhìn đĩa cao trong khay vơi đi không ít, vừa quay đầu, liền thấy trên tay Vương Ngự Phong còn có hai khối cao thơm mát.

“Đừng càu nhàu~ không nhiều lắm a! Mới vừa ăn khối thứ ba mà thôi!”

Nói xong, liền đem khối cao thứ tư thẳng tiến cho vào miệng.

“Ăn nhiều như vậy cẩn thận kẻo đau bụng!”

Thuận tay đem thủy bồn và khăn mặt đi đến, tới trước mặt Vương Ngự Phong, ôn nhu thay y lau đi vụn đường dính trên tay.

“Sẽ không đâu! Vả lại còn ăn rất ngon nha! Dật Thiên, ngươi thật sự không ăn sao?”

Đưa tay nhón một miếng cao nhỏ đưa đến miệng Tôn Dật Thiên.

“Không được, ngươi muốn ăn thì ăn một mình đi! Ta chỉ đang muốn xem hết toàn bộ thứ này, xem xong rồi chúng ta ra cung săn thú có được không?”

Đưa tay ném khăn về lại trong thủy bồn, thân thủ đem Vương Ngự Phong ôm vào trong lòng, ngồi trở lại trên long ỷ, cũng ôm y đặt ngồi ở trên đùi chính mình, trên mặt tỏ vẻ ôn nhu, so với vẻ mặt chán ghét nhìn Di quý nhân lúc nãy, đúng là khác biệt một trời một vực.

“Hảo ah!”

Tươi cười sáng lạn nhìn Tôn Dật Thiên, đem khối cao còn lại bỏ vào trong miệng, vỗ vỗ vụn bánh và đường trên tay rơi xuống, hai tay ôm cổ hắn, cùng nhau xem phần tấu chương còn lại.

Thời gian yên bình mới trôi qua không được bao lâu, Vương Ngự Phong liền phát hiện được thân thể mình bắt đầu có điểm là lạ.

Đầu tiên là cảm giác được trên mặt một trận nóng hầm hập, lại đến toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, không đổ mồ hôi, nhưng lại cảm giác được thân thể nóng đến vô cùng khó chịu, thần trí cũng dần mơ màng, không tự giác lắc lắc đầu, nghĩ muốn giữ ý thức tỉnh táo.

“Xảy ra chuyện gì thế Ngự Phong. . .”

Phát hiện dị trạng của y, Tôn Dật Thiên vội vàng quan tâm hỏi han.

“Đừng. . . Ta cảm thấy nóng quá. . .”

__END 17__