Gặp Nhau Tại Biển Caribe

Chương 12



Tiếng nhạc trong quán bar êm dịu như dòng nước chảy, chỉ có một vị khách cô đơn.



Xuất Vân đẩy cửa quán bar, điều đầu tiên nhìn thấy chính là bóng lưng của Kinh Thế.

“Kinh Thế.” Anh lại gần, đặt tay lên vai Kinh Thế.

Kinh Thế quay đầu lại, mỉm cười với anh: “Xuất Vân, anh tới rồi.” Cậu nâng lên một ly rượu. “Nếm thử một chút đi, kiệt tác mới nhất, tên là ai-cũng-không-yêu-ta.”

Đau thương nồng đậm.

Xuất Vân lặng lẽ tiếp nhận ly rượu.

Kinh Thế khẽ nói: “Câu chuyện của anh, so với câu chuyện của tôi có vẻ đẹp hơn. Tôi sinh ra trong một gia tộc phú quý thần bí, trời sinh không thiếu thứ gì, ngoại trừ tình yêu.”

Xuất Vân dụng tâm lắng nghe.

“Hồi còn bé tôi không có nhiều cơ hội được gặp cha mẹ, bên cạnh chỉ có những người giúp việc và vệ sĩ như máy móc giống nhau. Sau khi cha mẹ qua đời, tôi kinh hoàng nhận ra, thì ra trong thế giới của tôi chỉ có hai người thân, là anh cả và chị. Nếu mất đi họ, tôi sẽ không còn gì cả, cho nên, tôi dốc hết toàn lực để yêu thương họ, xua đuổi những kẻ ngoại lai.” Kinh Thế cười khổ: “Kết quả lại đem chính mình đuổi khỏi thế giới của bọn họ.”

Xuất Vân thổn thức.

Kinh Thế nói: “Anh hai là người đầu tiên rời xa tôi, anh ấy tự giấu mình đi thật sâu. Tôi chỉ còn lại chị, nhưng cuối cùng chị vẫn gả cho người ta. Tôi lại kinh hoàng tỉnh ngộ, thì ra bọn họ không thuộc về tôi. Ai giành được tình yêu của bọn họ, ai có thể cướp đi người thân của tôi. Tôi căn bản không có năng lực phản kháng, kiểu gì cũng mất đi tất cả.”

Đau đớn tê tâm liệt phế, từ dưới đáy mắt Kinh Thế truyền tới trái tim Xuất Vân.

“Kinh Thế, cậu còn có tôi.”

“Vậy sao?” Kinh Thế ngẩng mặt lên nhìn anh: “Tôi chưa từng có được anh. Người phụ tình như anh, Phương Kinh Thế dùng hết mọi tâm ý, cũng không so được với một bóng hình Điền Cẩm Huy.”

Xuất Vân không nhịn nổi, bất chợt ôm chặt lấy Kinh Thế: “Đừng tự coi nhẹ mình, Kinh Thế, cậu khiến tôi rất đau lòng.”

“Thế gian lạnh lẽo như một nấm mồ. Xuất Vân, chỉ cần có một ngày anh có thể ghi nhớ tôi như đã luôn ghi nhớ Cẩm Huy, Phương Kinh Thế cam tâm tình nguyện bị anh vứt bỏ một vạn lần.”

Lời nói bi ai bị cái hôn nồng nhiệt phong bế lại.

Xuất Vân điên cuồng hôn Kinh Thế.

Để tôi dùng tình yêu, chữa thương cho cậu. Cho đến khi cậu quên đi thế gian lạnh lùng, cho đến khi tôi quên đi ánh mắt của Cẩm Huy.

Rượu cồn khiến bầu không khí nóng lên, bọn họ bắt đầu khiêu vũ.

Ba điệu nhảy cực điên cuồng, hết thảy thiên toàn địa chuyển, hệt như thế gian đã bị lật nhào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện đang ở trong phòng khách của Phương gia.

Xuất Vân mở mắt, nghe thấy có tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm. Kinh Thế rất nhanh đã lau tóc bước ra, cười nói: “Chúng ta hôm qua đều say, may mà ông chủ quán bar nhìn thấy danh thiếp của tôi, báo cho quản gia đến đưa chúng ta về.”

Xuất Vân cười gượng.

Người có tiền đúng là khác biệt, làm chuyện gì cũng không cần phải lo lắng. Lúc trước thân là một viên chức nho nhỏ, luôn lo lắng khuynh hướng đồng tính của mình bị người ta phát hiện được, sẽ mất đi công việc ngay lập tức, bị người đời châm chọc, nên cả ngày đều lo sợ bất kham.

Hiện tại, cho dù bị người ta biết được thì đã làm sao? Ta có thế gia xí nghiệp, cho dù tác phong đời sống bị người chỉ trích, chỉ cần có tiền đắp vào, tự nhiên sẽ có người dán tới bắt chuyện làm thân như ruồi muỗi thấy máu.

Kinh Thế tựa vào khung cửa sổ, nhìn mặt biển phập phồng sóng nước, lại nói: “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Gì?”

“Về tôi và Cẩm Huy.” Kinh Thế xoay người lại: “Tôi không muốn tranh giành tình yêu với một cái bóng. Vậy quá thấp hèn.”

Xuất Vân thở dài, nhìn hoa văn trên trần nhà, suy nghĩ thật lâu, nhẹ nhàng đáp: “Kinh Thế, chí ít cũng để tôi tìm được Cẩm Huy. Tôi không thể từ nay về sau không quan tâm tới tung tích của cậu ấy nữa.”

“Tìm được rồi thì lại thế nào?” Kinh Thế cười lạnh: “Nếu cậu ấy có niềm vui mới, liền chúc phúc một phen rồi quay trở lại tìm tôi; nếu cậu ấy vẫn còn yêu anh, hai người liền cùng chúc phúc tôi: Kinh Thế, cậu nhất định sẽ tìm được một người khác tốt hơn.”

Kinh Thế sau khi tỉnh rượu, luôn sắc bén đến ngoài dự đoán.

“Kinh Thế, từng lời cậu nói đều lợi hại sắc bén, tôi không chống đỡ được.” Xuất Vân đầu hàng.

“Nội tâm anh do dự, không muốn lựa chọn, đương nhiên không thể chống đỡ.”

Xuất Vân không nói gì.

Kinh Thế nói rất đúng, anh quả thực đang do dự. Không muốn cự tuyệt Kinh Thế, cũng không đành lòng buông tay Cẩm Huy.

Kinh Thế có chút không đành lòng, bèn nói sang chuyện khác: “Ở đây có một bản báo cáo, anh thử xem trước đi.” Cậu đưa một tập tài liệu cho Xuất Vân.

Xuất Vân nhận lấy mở ra, lập tức nhảy dựng lên, kinh hãi nói: “Đây là Cẩm Huy!”

“Một năm trước cậu ấy đã từng làm họa sĩ đường phố ở Vienna* một thời gian ngắn, có đôi khi kiêm chức diễn tấu dương cầm ở nhà hàng, thuê căn gác xép của một bà lão. Bà lão tính cẩn thận, lưu lại bản sao tài liệu chứng minh thư của tất cả các khách thuê nhà, tránh xảy ra chuyện không hay. Đây là tư liệu xuất nhập hải quan của cậu ấy, còn có một bức tác phẩm của cậu ấy nữa.” Ngữ khí Kinh Thế có chút chua: “Anh chưa từng nói cậu ấy là một người đa tài đa nghệ như vậy.”

“Cẩm Huy vốn là phiên dịch viên chuyên trách tiếng Pháp, cậu ấy có hứng thú rất rộng.” Xuất Vân tỉ mỉ xem tài liệu, kích động ngẩng đầu lên: “Báo cáo về hành tung hiện tại của cậu ấy đâu?”

“Không ai có thể cung cấp hành tung của cậu ấy sau khi rời khỏi Vienna. Tất cả tài nguyên của Phương gia đã được tổng hợp vận dụng và kết tinh trong bản tài liệu này. Chí ít, anh cũng biết được cậu ấy không bởi vì anh mà nhảy xuống biển tự vẫn.”

Tỉ mỉ xem lại tập tài liệu từ đầu đến cuối một lần nữa, Xuất Vân vừa hưng phấn lại vừa thất vọng.

Cẩm Huy còn sống, đang thoải mái đi vòng quanh thế giới, đáng tiếc không ai biết tung tích của cậu.

Ngẩng đầu lên, mới phát giác Kinh Thế vẫn đang dùng ánh mắt thụ thương để nhìn mình.

Xuất Vân áy náy, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Kinh Thế.”

Kinh Thế hừ một tiếng, khẽ động khóe miệng: “Chỉ cần anh không bởi vì tôi đột nhiên biến mất mười ngày mà khởi binh vấn tội, tôi đã cảm kích lắm rồi.” Thì ra cậu mất tích mười ngày, là vì suốt ngày đêm đi truy tìm tung tích của Cẩm Huy.

Trái tim Xuất Vân lập tức bị cảm động đến căng tràn ấm áp.

Anh buông tập tài liệu xuống, dang tay ôm lấy Kinh Thế, thấp giọng nói: “Kinh Thế, tôi biết cậu đối với tôi rất tốt.”

Kinh Thế ở trong lòng anh, tự giễu: “Chỉ là so với Cẩm Huy thì vẫn kém hơn.”

“Sao mà chua như vậy?”

“Xuất Vân, anh vì sao muốn tìm Cẩm Huy về? Nếu là lo lắng cho tình cảnh của cậy ấy, thì cậu ấy đa đài đa nghệ như vậy, căn bản không lo cơm áo. Hoặc giả anh vẫn còn yêu cậu ấy, không thể quên.” Kinh Thế nhìn Xuất Vân chăm chú, hệt như có người sắp đến tranh đoạt với cậu: “Vậy anh hà tất phải làm đủ loại tư thái, khiến tôi sa vào?”

Xuất Vân không thể tiếp tục duy trì nhẫn tâm, anh đã phụ Cẩm Huy, đã phụ Tuệ Phương, không thể lại phụ Kinh Thế.

Không thể quá tam ba bận.

Anh nhất định phải đưa ra một lựa chọn, chí ít cũng phải thể hiện thái độ.

Cuối cùng, anh thở dài: “Kinh Thế, cho tôi thời gian. Quên một người, nhất định cần phải có thời gian.”

“Được, tôi cho anh thời gian.” Kinh Thế đáp ứng ngay, lại nghiêm túc nhìn Xuất Vân: “Điều tôi đáp ứng chính là cho anh thời gian để quên Cẩm Huy, không phải tôi đáp ứng cho anh có thể dao động giữa hai bên bất cứ lúc nào. Nếu anh tìm được Cẩm Huy, lại đột nhiên nuốt lời, tôi nhất định sẽ trả thù. Có lẽ anh không biết, tôi nổi giận lên, vô cùng đáng sợ.”

Xuất Vân dựng thẳng hai ngón tay: “Tào Xuất Vân xin thề với trời, làm tổn thương hết người trong thiên hạ, cũng tuyệt đối không tổn thương Phương Kinh Thế.”

Kinh Thế cuối cùng cũng hài lòng, nở nụ cười: “Đừng quên những lời anh nói.”

Hôn kỳ hai mươi ngày qua đi, Phương Kinh Thiền và Tô Minh quả nhiên lập tức đi tới thế giới của riêng hai người.



Kinh Thế và Xuất Vân tiễn bọn họ lên phi cơ tư nhân.

Ngày đó tan rã trong không vui, Phương Kinh Thiền nhìn như chẳng hề khúc mắc, cười với Xuất Vân, nói: “Tất cả xin kính nhờ.”

“Chị, chị yên tâm mà tận hưởng tuần trăng mật đi.” Vẻ mặt Kinh Thế cười hạnh phúc, so với Tô Minh chỉ có hơn: “Không cần phải lo lắng cho em nữa.”

Phương Kinh Thiền mím môi: “Có thể nào không lo lắng, em tới cùng vẫn là em trai của chị.”

Kinh Thế chỉ chỉ Xuất Vân, thản nhiên nói: “Đã thành định cục, lo lắng có tác dụng gì.”

Xuất Vân vẫn không quen với việc bóc trần chuyện này trước mặt người quen, tức thì vẻ mặt xấu hổ.

Tô Minh lại là một người tốt, mỉm cười nhẹ, nói với anh: “Chúc mừng.”

Nhìn chiếc phi cơ loại nhỏ bay lên không trung, dần dần trở thành một chấm đen, Kinh Thế đập tay nói: “Cuối cùng cũng hoàn thành một đại sự.”

Xuất Vân quan sát sắc mặt cậu, tựa hồ cũng không thương tâm, trong lòng liền thả lòng.

“Xuất Vân, đề xuất một yêu cầu.” Điển hình cho cách nói chuyện của người Phương gia, vừa mở miệng liền đề xuất yêu cầu.

“Yêu cầu gì?”

Kinh Thế dùng phép khích tướng: “Định hỏi xin một thứ của anh, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn anh sẽ không cho.”

Xuất Vân không biết nên khóc hay nên cười, xua hai tay cười, đáp: “Cứ việc nói, vàng bạc châu báu, tay chân đầu óc, cậu muốn liền cho cậu.”

Kinh Thế nghiêm mặt nói: “Nói anh đừng biến sắc, tôi muốn chìa khóa căn hộ của anh và Cẩm Huy.”

Xuất Vân quả nhiên thu liễm nét cười: “Muốn thứ này làm gì?”

“Không phải anh muốn tiếp tục truy tìm tung tích của Cẩm Huy sao? Tôi cần tư liệu về những phương diện khác của Cẩm Huy, tiến hành điều tra tỉ mỉ, đương nhiên phải lật xem đồ dùng cá nhân của cậu ấy trước kia.”

Lý do quang minh chính đại, kiêm cả quan tâm độ lượng.

Xuất Vân không thể không đáp ứng: “Được, tôi cho cậu.”

Chiếc chìa khóa vẫn luôn giấu kỹ bên mình, bỗng nhiên phải giao cho người khác, trong lòng Xuất Vân có chút khó chịu.

Thế giới thuộc về Cẩm Huy, từng chút từng chút, dưới sự đồng tình của mình, dần dần để cho Kinh Thế xâm chiếm.

Kinh Thế tiếp nhận chiếc chìa khóa, thở dài: “Kỳ thực tôi cũng rất ích kỷ, muốn chiếc chìa khóa này, ngoại trừ để sớm tìm được Cẩm Huy nói rõ ràng mọi việc, còn để đề phòng anh một mình đi tới cái tổ tình yêu kia, nhớ về những kỷ niệm ân ái ngày trước, bất chợt lại thay lòng đổi dạ với tôi. Xuất Vân, tôi thực sự rất sợ.”

Tư tâm mọi người đều có, chỉ có điều chậm rãi nói thẳng ra, mới hiển lộ quang minh lỗi lạc, ái ý thâm sâu.

Nhìn vẻ mặt Kinh Thế vừa lo lắng vừa đáng thương, Xuất Vân nhất thời lại không thể vô tâm, bất chấp ban ngày ban mặt, khẽ hôn lên mặt Kinh Thế: “Tôi đáp ứng cậu, tuyệt đối không đi một mình tới đó, càng không nhớ về những ân ái trước kia, lại càng không thay lòng đổi dạ với cậu. Kinh Thế, những suy nghĩ lo được lo mất của cậu, chỉ làm tôi đau lòng cảm động.”

“Xuất Vân, anh đã đáp ứng, sẽ dần dần quên Cẩm Huy.”

“Phải, tôi đã đáp ứng.”

Mấy ngày tiếp theo, Kinh Thế đều phải xử lý đủ loại vấn đề mà vợ chồng Phương Kinh Thiền để lại.

Sau hôn lễ khổng lồ, chỉ riêng việc tiễn khách khứa đã đủ bận rồi.

Kinh Thế bận đến nỗi không có thời gian gặp Xuất Vân, hôm nào cũng tới đêm khuya mới trở về, cúi đầu hôn một cái, nằm xuống bên cạnh Xuất Vân, lập tức chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm hôm sau, lại đi không thấy tung ảnh.

Xuất Vân cũng có việc phải xử lý, vừa nói với Kinh Thế, Kinh Thế liền áy náy tràn đầy: “Là tôi lạnh nhạt với anh, Xuất Vân, tha thứ cho tôi. Nhưng trước mắt tôi không cách nào thoát thân, thế này đi, anh về Hồng Kông xử lý công việc trước, tôi ở chỗ này dàn xếp ổn thỏa rồi, lập tức sẽ tới Hồng Kông tìm anh. Đến lúc đó, cùng nhau lữ hành.” Kinh Thế ủy khuất nói: “Chúng ta đến giờ vẫn chưa có chân chính dùng thân phận tình nhân đi du lịch một lần nào.”

“Vậy tôi chờ cậu.”

Kinh Thế đặc biệt chuẩn bị phi cơ tư nhân của Phương gia cho Xuất Vân, đích thân tiễn Xuất Vân lên máy bay.

Trước khi đi, Kinh Thế như còn đang lo lắng: “Thật không muốn để anh đi một mình. Xuất Vân, tôi một chút tự tin cũng không có, nếu anh ở Hồng Kông bỗng gặp được Cẩm Huy, sẽ lập tức đem tôi ném ra khỏi đầu có phải không?”

“Tuyệt đối không.” Xuất Vân kiên định hứa hẹn.

Kinh Thế lộ ra nụ cười xán lạn, cuối cùng cũng yên tâm.

Đứng trên bãi cỏ vẫy tay, tạm biệt Xuất Vân.

Tất cả mọi hoạt động của Khải Địch vẫn bình thường, thư ký Jenny mặt mày rạng rỡ đến sân bay đón Xuất Vân.

“Tào tiên sinh, khí sắc của anh vô cùng tốt, nhất định đã gặp được chuyện vui.”

Xuất Vân cười không nói.

Anh gặp được Kinh Thế, một phần có thể thay thế ánh sáng của Cẩm Huy.

Thì ra Tào Xuất Vân không phải cường giả (người mạnh), anh cần một ánh sáng trong sinh mệnh để chống đỡ.

Không có ánh sáng, nhiều tài phú hơn nữa cũng chỉ là vô dụng.

Trực tiếp đi về công ty, gặp mặt các vị quản lý cao cấp.

Trần Trung Thành phụ trách công việc buôn bán hăm hở nói: “Từ khi thắng đẹp một trận, tình hình công ty trên dưới đều rực rỡ hẳn lên. Cứ tiếp tục thế này, Khải Địch nhất định phát triển càng tốt càng nhanh.”

Một câu nói liền nhắc nhở Xuất Vân nhớ tới sinh mệnh thảm đạm của Tuệ Phương, nhất thời mất đi ba phần hào hứng.

__Hết chương 12__

*Chú thích:

Vienna: là thủ đô và đồng thời cũng là một tiểu bang của nước Áo.

Một số hình ảnh về Vienna