Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Chương 18: Vì Không nhận ra cậu



Cậu bắt đầu ghen và bắt đầu giận hờn,

Nhưng tớ lại không biết.

Cậu còn từ chối không để tay tớ níu giữ cậu,

Nhưng tớ lại không hiểu.

Cậu ngày càng xa tớ, ngày càng xa,

Vậy mà tớ không níu giữ cậu lại.

Tất cả chỉ là vì, tớ không nhận ra...

Đó chính là cậu.

Còn cậu, liệu chính cậu có hiểu bay không?

Về đến trạm xe, bác lái xe đang mải ăn vải, vừa ăn vừa ném vỏ và hạt ra ngoài xe, tôi tìm được chỗ ngồi xong, quay ra nhắc bác một câu: “Bác ơi, bác phải chú ý giữ sạch môi trường chứ”.

Bác lái xe trừng mắt nhìn tôi.

“Nha đầu ngốc, không phân biệt lớn bé gì cả.”

Tôi cười, quay đầu nhìn về phía mặt trời lặn rồi hỏi: “Bác ơi, bác đã từng chờ đợi ai bao giờ chưa ạ?”.

Lúc đầu bác tài hơi ngạc nhiên với câu hỏi của tôi, nhưng rồi bác ta lấy lại vẻ tỉnh bơ.

“Tôi đang đợi đây, đợi lái xong chuyến này sẽ về ngủ một giấc ngon lành.”

“Lẽ nào...” Tôi chớp chớp mắt nhìn. “Thực ra, nhiệm vụ của bác không phải là lái xe, mà là... vệ sĩ đúng không ạ?”

Nghe câu nói của tôi, bác ta bị hóc ngay miếng vải đang nhai trong miệng, suýt ngã từ trên ghế xuống.

“Nha đầu ngốc, cô... cô... cô đang nói gì thế hả?”

Ha ha? Lẽ nào tôi đã đoán trúng rồi?

“Hi hi, bác nói lắp rồi kìa.” Tôi cúi đầu nghĩ một lúc. “Bác ơi, không chỉ có mình cháu xuất hiện nhiều lần trên chuyến xe này, mà còn cả bác nữa đây.”

Nói xong, tôi tự cảm thấy hình như mình đã trở nên thông minh rồi.

Bất kỳ vị khách nào xuất hiện ở mỗi bến khác nhau đều có tác dụng “làm nền và làm bạn đồng hành”, vì thế bác lái xe đã đồng hành với tôi suốt từ chặng đầu tiên đến giờ chắc đâu phải chỉ có trách nhiệm ăn hoa quả như bác ta đang cố tỏ ra như vậy.

“Bác thực ra là người bảo vệ cháu phải không ạ?”

Bác lái xe ngẩn người một lúc lâu rồi phá lên cười.

“Ngốc ạ, cô cũng không đến nỗi ngốc lắm nhỉ?”

Chuyến xe Fly không chỉ đưa người ngồi trên xe đi đến đích, mà còn bảo đảm an toàn cho họ trong suốt chuyến đi ấy nữa.

Không biết có phải bị ảnh hưởng của bến trước “Đầu tiên” không, mà sao tôi luôn cảm thấy bến đỗ lần này đặc biệt yên tĩnh. Đến bến xuống xe, tôi nhìn xung quanh và phát hiện thấy nơi này... rất trắng.

Bốn bề toàn một màu trắng xóa.

Cảnh vật đã trắng, cả một vùng trời cũng trắng, khiến cho cây cối mang sắc xanh bên đường càng xanh đến lạ thường.

Trên đường không hề có bất kỳ bóng người hay chiếc xe nào.

Kỳ lạ!

“Ọe...”

Đang chăm chú nhìn xung quanh, bỗng dưng có tiếng nôn mửa vang đến tai tôi.

Tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, thấy một chàng trai tay vịn vào tấm biển đỗ xe đang nôn thốc nôn tháo. Mặt cậu ta trắng bệch như hòa cùng sắc trắng nơi này. Cặp lông mày tuấn tú nhíu chặt vào nhau, hai mắt cậu ta cũng nhắm nghiền.

“Cậu không sao chứ?” Tôi tiến lại phía sau cậu ta, ngập ngừng một lúc, tôi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu ta, hy vọng cậu ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Cậu ta lắc đầu, rồi lại nôn tiếp.

“Có phải do ăn gì đó mất vệ sinh không?” Tôi lo lắng hỏi.

Cậu ta khẽ gật đầu.

Tôi nhìn thấy trong túi quần cậu thoáng lộ ra một góc chiếc khăn tay.

“Cái kia... Tôi không có giấy ăn, nhưng trong túi cậu có khăn tay. Cậu có cần dùng không?”

Cậu ta cúi đầu, lôi chiếc khăn tay ra nhẹ nhàng lau lên mặt.

Mặt cậu ta ướt đẫm mồ hôi, vẻ rất mệt mỏi, chắc phải đi khám bác sĩ mất thôi. Nhưng với dáng vẻ lúc này liệu cậu ta có tự mình lết đến bệnh viện được không? Tôi nhìn xung quanh, chẳng có ai ở gần đây cả.

Chà, nếu mình bỏ cậu ta lại đây để đi tìm Hứa Dực, bác lái xe mà biết, liệu có đánh mình không nhỉ? Xem ra bác ấy cũng là người thích xen vào chuyện của người khác lắm.

Đúng rồi! Nếu cậu ta cần nằm nghỉ một lát, chẳng phải trên xe có giường đó sao!

Tôi chạy lại nói: “Cậu có cần nghỉ một lát không? Trên xe...”.

Hai chữ “có giường” tôi còn chưa kịp nói ra, cậu ta đã vội vàng lắc đầu.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Chẳng còn cách nào khác, người ta không muốn thì mình cũng đành bó tay thôi. Tôi quay lại nhìn bác lái xe đang ngồi yên vị trong xe, hình như bác đang bị ghê răng, bởi vị chua của lát chanh thì phải, làm gì có thời gian mà quan tâm xem người khác đang xảy ra chuyện gì chứ.

Vì không quen, nên cũng chẳng biết nói gì, tôi và cậu ta ngồi song song với nhau ở trạm xe buýt, thỉnh thoảng tôi lại quay sang để ý xem sắc mặt cậu ta có vấn đề gì không. Vài phút sau, trông sắc mặt cậu ta có vẻ tốt hơn rồi, vậy là tôi cũng cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm mình, đang định đứng lên bước đi.

“Việc đó...” Tôi vừa định lịch sự tạm biệt, đột nhiên cậu ta đứng bật dậy rồi chạy vội sang bên.

Cậu ta lại nôn! Có vẻ như còn nặng hơn lúc nãy.

Cứ thế này liệu có nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ?

Tôi đang lo lắng, bỗng phát hiện thấy bác lái xe đang nhìn về hướng này, bác đang chỉ tay về phía sau, bên phải tôi. Tôi quay người nhìn theo hướng tay bác chỉ, phát hiện thấy gần đây có một bệnh viện.

Tên bệnh viện là Châm quản bạo tẩu.

Thật kỳ lạ!

Tôi khẽ vỗ nhẹ vào lưng cậu ta.

“Đến bệnh viện khám xem nhé, cứ nôn thế này không được đâu.

“Tôi không sao.” Giọng cậu ta thật yếu ớt, nhưng lại có vẻ rất ngoan cố.

Hừ! Bị đến như vậy rồi mà còn nói không sao? Cậu ta không biết là nói dối mũi sẽ dài ra sao?

“Đi nào.” Không thích cái kiểu bướng bỉnh của cậu ta, tôi quyết định phát huy tinh thần giúp người hoạn nạn, không nói thêm nữa mà kiên quyết kéo cậu ta đi về phía bệnh viện. “Bệnh viện gần ngay đây, cậu nhất định phải kiểm tra cẩn thận xem thế nào!”

“Tôi không...” Cậu ta giãy giụa.

“Không đi?” Tôi tức giận quay lại trừng trừng nhìn cậu ta. “Thế thì để tôi gọi xe cấp cứu nhé.”

“Cậu...” Cậu ta nhìn tôi rồi im bặt.

Tôi vênh mặt lên cho cậu ta thấy là mình quyết không nhượng bộ. Việc gì chỉ cần mình cho là đúng thì nhất định tôi sẽ kiên trì đến cùng, bố nói đây chính là ưu điểm của tôi.

“Đi thôi, đi thôi!” Tôi cố sức kéo tay lôi cậu ta về phía trước, đi được vài bước lại dừng lại, quay sang nói: “Hay là để tôi đỡ cậu đi nhé!”.

Cậu ta không buồn suy nghĩ mà từ chối luôn: “Không cần đâu”.

Thế là cậu ta tự đi nhanh hơn.

Lùi một bước để tiến ba bước! Thành công! Tôi lấy làm đắc ý với trí thông minh của mình.

Có vẻ như ông bác sĩ trong bệnh viện quen cậu ta, kiểm tra xong cho cậu ta, ông dạy bảo cậu ta như một người cha khuyên răn con: “Chẳng phải bác đã cảnh báo cháu mấy lần rồi sao? Thể trạng của cháu không nên ăn những thứ không hợp vệ sinh ấy, bệnh viêm dạ dày mà phát tác là nguy hiểm đến tính mạng đấy!”.

Lúc này, nét mặt cậu ta hoàn toàn khác, không còn vẻ nóng nảy như lúc đối mặt với tôi nữa. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, trả lời bác sĩ như một đứa trẻ biết nghe lời: “Vâng ạ, lần sau sẽ không thế nữa đâu ạ”.

Nhưng bác sĩ nghe thế càng thấy khó chịu hơn, ông lộ rõ vẻ bực tức: “Câu này tôi đã nghe cậu nói mấy ngày liền rồi! Nếu cứ tiếp tục bướng bỉnh như vậy, trừ phi cậu không còn muốn giữ cái dạ dày của mình nữa thôi”.

“Cảm ơn bác sĩ.” Cậu ta gật đầu.

Rời khỏi bênh viên, cậu ta bước rất nhanh, tôi cố đuổi theo mãi mà không theo nổi.

“Cậu có thể đi chậm lại một chút được không?” Tôi vừa nói vừa chạy sau lưng cậu ta.

Nghe tôi nói, cậu ta đột ngột dừng bước, quay người lại, nhìn tôi vẻ cáu giận.

“Tôi đã vào bệnh viện rồi, đã nghe lời dặn dò của bác sĩ rồi, thuốc cũng cầm rồi, cô còn muốn thế nào nữa đây?”

Hừ!

Là tôi muốn tốt cho cậu mà!

Mặc dù có thể hiểu là cậu ta bực mình với tôi, một người lạ mặt cứ thích xen vào chuyện của người khác, nhưng phản ứng của cậu ta liệu có hơi quá khích không nhỉ?

Nhưng điều khiến tôi thấy kỳ lạ hơn là thái độ cáu giận ấy không giống với cái cách người ta khó chịu với một người lạ mặt, mà ngược lại nó giống với cái cách giận dỗi của một người đối với một người vô cùng thân thiết cơ?

Giận dỗi?!

Suy nghĩ này khiến tôi thấy sợ. Sao lại thế được, tôi mới gặp cậu ta lần đầu mà, làm sao có thể là người thân thiết được? Hơn nữa tôi chẳng làm gì khiến cậu ta phải giận dỗi cả.

Ôi! Lại là một chàng trai kỳ lạ.

“Tôi chỉ muốn nói là...” Tôi định giải thích.

“Không cần phải nói gì nữa, đừng có nói gì nữa, cậu chỉ cần làm việc của mình là được rồi.” Trán cậu ta nhăn lại, trông có vẻ như đang thực sự giận dỗi.

Lẽ nào trí tưởng tượng của tôi phong phú quá sao? Nhất định là đúng rồi, rất giống với cách nói của chàng trai tôi gặp ở bãi cỏ ven hồ. Con người ta đôi khi cũng muốn có cảm giác diễn thật nhập vai, và muốn mình có một vai nào đó trong vở kịch, giống như tôi lúc này đây đang phải vào vai một người qua đường giàu trí tưởng tượng, thích xen vào chuyện của người khác... Thái độ kiểu như giận dỗi chỉ là ảo giác! Ảo giác mà thôi.

“Thực ra tôi muốn hỏi cậu... tại sao cậu không nghe lời bác sĩ? Nghe bác sĩ nói, có vẻ như cậu đã vào bệnh viện vài lần rồi thì phải?”

Cậu ta đúng là ngốc thật đây, rõ ràng bác sĩ đã dặn là không được làm những việc đó, vậy mà cậu ta vẫn cứ làm.

Cậu ta hất đầu sang một bên, như không muốn trả lời.

“Tôi thực sự đáng ghét như vậy sao? Ghét đốn nỗi khiến cậu không muốn trả lời cả câu hỏi của tôi hay sao?”

“Tại sao tôi phải trả lời cậu?” Cậu ta từ từ dãn nhẹ đôi lông mày rồi hỏi lại tôi.

“Hừm!” Đúng vậy, tại sao cậu ta lại phải trả lời tôi chứ? Tôi và cậu ta chẳng quen biết gì mà.

“Này.” Cậu ta gọi tôi không chút lịch sự.

“Cái gì đây?” Chẳng phải không quen biết hay sao? Tôi hất hàm hỏi lại vẻ bất mãn. “Cậu có thích ai không?”

“Hả?” Lại chuyển sang chủ đề gì vậy?

Cậu ta đút hai tay vào túi rồi thủng thẳng bước lại gần phía tôi.

“Cậu - có - thích - ai - không?”

Đểné tránh sự tiếp cận của cậu ta, tôi hơi nghiêng người về phía sau, nhưng trong lòng thấy thật khó chịu.

Chẳng phải không quen biết gì sao?

Sao còn hỏi người ta điều này?

Tôi chỉ muốn tìm thấy Hứa Dực thôi, sao tự nhiên lại gặp phải nhiều chàng trai kỳ lạ như vậy chứ.

“Sao cậu không trả lời tôi?” Cậu ta chau mày quơ quơ tay trước mặt tôi.

Tôi định thần lại, nhíu mày hỏi: “Tại sao tôi phải trả lời cậu?”.

Cậu ta ngẩn người, tôi vội lùi lại vài bước cố gắng hắng giọng, giả vờ như lấy lại bình tĩnh lặp lại câu hỏi lúc nãy một lần nữa: “Tại sao tôi phải trả lời cậu?”.

Ha! Thế là cậu cũng nếm mùi vị sượng sùng khi bị người khác vặn vẹo rồi nhé!

“Muốn ăn đồ ăn vặt ven đường không?” Đột nhiên cậu ta vui vẻ cười mời mọc.

Trời, anh chàng này thay đổi thái độ cũng nhanh quá thì phải.

Cười sao mà khả nghi thế liệu có phải đồ ăn vặt ven đường có độc hay không, cậu ta muốn hãm hại tôi chăng?

Tôi vừa định từ chối, nhưng cậu ta không cho tôi lấy một cơ hội nào mà đã vội quay lại ra lệnh: “Đi nào”.

“Này... này... này...” Tôi còn chưa đồng ý mà.

“Cậu có hai lựa chọn, thứ nhất tôi đi ăn quán hàng rong với cậu, thứ hai là cậu đi ăn quán hàng rong với tôi.” Cậu ta quay lại cười nhìn tôi rồi hỏi: “Chọn cách nào?”.

Cậu ta đang cố ý dùng nụ cười ấm áp đầy vẻ ga lăng để mê hoặc tôi!

Bỗng nhiên bao hoài nghi trong lòng tôi lúc trước tự dưng biến đâu mất, tôi bất giác tiến theo bước chân cậu ta.

“A! Im lặng nghĩa là chấp nhận cả hai lựa chọn nhé.” Cậu ta dẫn tôi qua đường, rẽ vào một ngõ nhỏ, rồi lại đi tiếp hai trăm mét nữa.

“Đến rồi.”

Cậu ta dừng bước, quay người lại nhìn tôi.

“Đây là phố đêm?” Nơi này giống phố đồ ăn vặt, có rất nhiều hàng rong. Điều khiến tôi bất ngờ là ở đây không có bất kỳ một vị khách nào.

“Cậu thích ăn gì?” Giọng cậu ta có vẻ hưng phấn.

“Tại sao...” Tôi lo ngại định nói ra điều nghi ngại trong đầu.

Tại sao phố ăn vặt lại không có lấy một vị khách nào? Không có khách đến ăn, họ vẫn bày hàng làm gì chứ?

“Nhất định cậu phải hỏi nhiều điều thế sao? Thật đúng là bà chị lắm điều.” Cậu ta bước nhanh đến chỗ tôi, kéo tay tôi lôi về phía trước.

Tôi giống như bị điện giật, làn da chỗ tiếp xúc với tay cậu ta tự nhiên có cảm giác hơi tê tê.

Cậu ta, cậu ta đang kéo tay tôi sao?!

Nhưng kỳ lạ là tôi không gạt tay cậu ra, mà ngược lại, hình như tim còn đập nhanh hơn...

Mình làm sao thế này?

Liệu đây có phải triệu chứng của bệnh đần độn không?

Đúng lúc đang có cảm giác đờ đẫn ấy thì một hình ảnh thật thân quen vụt hiện lên trong đầu tôi.

“Vậy thì, bây giờ chúng ta đi ăn quán vỉa hè đi.”

“Đồ ăn ở đây rất rẻ, như vậy, Hy Nhã phải mời tớ ăn dài dài đây.”

“Trông nét mặt cậu rất khó coi, ha ha.” Hứa Dực vừa ăn chả cá vừa cười thật rạng rỡ. “Có muốn nếm thử không? Mùi vị rất đặc biệt đấy.”

“Tôi không thèm ăn đồ thừa của cậu!”

“Hy Nhã chê tớ ư? Không sao, chỉ cần Hy Nhã đồng ý ở bên tớ là được rồi.”

...

Trước đây, Hứa Dực cũng đã từng đưa tôi đi ăn hàng rong, nhưng giờ cậu ấy đang ở đâu cơ chứ?

Có lẽ là nhớ lại chuyện quá khứ nên tôi thấy lưu luyến. Tôi thất thần nhìn mọi thứ ở đây mà quên mất rằng mình phải giằng cánh tay ra khỏi tay cậu ta.

Nụ cười trước mặt sao mà thân quen đến thế, cảnh vật xung quanh dù lạ lẫm nhưng sao vẫn có cảm giác thân thuộc.

Khiến tôi như được trở về với quá khứ.

“Muốn ăn gì nào?” Cậu ta quay lại hỏi tôi.

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, trong giây lát như xuất hiện ảo giác. Như thể người đang kéo tay tôi, hỏi tôi muốn ăn gì lúc này là Hứa Dực, như thể chỉ trong giây lát nữa thôi, cậu ấy sẽ cười thật to, và nói như đùa với tôi rằng:

“Tớ thích cậu đấy. Hy Nhã ạ.”

Cảnh tượng ấy xuất hiện trong mắt tôi ngày càng chân thực, rõ nét hơn. Là trùng hợp sao?

Có đúng là trùng hợp không?