Gặp Người Đúng Lúc

Chương 7: Thư tình



Editor: Chanh

Thật ra Hướng Ca không ngờ rằng Chu Hành Diễn lại đồng ý nhanh gọn lẹ như vậy.

Thậm chí cô đã chuẩn bị tốt vẻ mặt mười phần tiếc nuối cùng lộ trình rút lui êm xuôi sau khi bị từ chối, thế nên khi người đàn ông cười nói từ "Được", Hướng Ca sững sờ trong giây lát.

Sự việc diễn ra quá đỗi thuận lợi so với tưởng tượng, ngược lại khiến cô hồi tưởng xem những gì mình vừa nói có chỗ nào không ổn không.

Nghĩ kỹ càng một lúc, hình như không có chỗ nào sai sai, Hướng Ca dứt khoát coi như là hôm nay tâm tình Chu Hành Diễn tương đối tốt, liền nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, phù hợp với hoàn cảnh: "Vậy, ờm, bác sĩ Chu có thể cho tôi xin số điện thoại không?"

Chu Hành Diễn đọc số của mình.

Hướng Ca gật gật đầu, vuốt màn hình mở khóa nhập số vào, rồi gọi qua.

Tiếng rung cùng nhạc chuông khẽ vang lên, người đàn ông lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, có số điện thoại của cô trên màn hình.

Khóe môi Hướng Ca cong lên, vừa định cúp máy.

Ai dè Chu Hành Diễn lại bất ngờ trượt tay ấn nghe, đặt ở bên tai.

Anh ngẩng đầu, cặp mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, đôi môi mím chặt, giọng nói lạnh lùng, có hơi trầm xuống: "Cô chắc chứ?"

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi nhảy lên từng giây, cô khẽ liếm môi dưới, mắt không chớp: "Anh nhấc máy thế là tài khoản chính tôi bị trừ đấy."

"..."

Chu Hành Diễn mặt không cảm xúc cúp máy.

Hướng Ca vẫn còn đang cười: "Bác sĩ Chu trả tiền điện thoại cho tôi đi?"

Chu Hành Diễn cất lại điện thoại vào túi, vừa định mở miệng nói chuyện.

Phía sau chợt có người gọi tên anh.

Anh quay đầu lại.

Một nhóm vài người đi về phía thang máy, người đàn ông đi trước khẽ bước nhanh hai bước đi về phía họ.

Hướng Ca đứng ở phía sau Chu Hành Diễn, cũng nghiêng đầu nhìn anh ta.

Người đàn ông nhìn thấy cô rõ ràng sửng sốt một chút.

Hôm nay Hướng Ca mặc một chiếc váy kaki dệt kim với đôi giày da đế bằng màu nâu cổ điển nho nhỏ bên dưới, để lộ đôi chân gầy cùng một phần cẳng chân trắng đến phát sáng.

Vóc dáng rất cao, chiếc váy dài rộng thùng thình tuy rằng không nhìn được gì mấy, nhưng vẫn đem lại cảm giác cao ráo mảnh mai cùng khí chất nổi bật.

Người đàn ông nhìn thoáng qua cái người lạnh lùng đang đứng trước mặt cô một hồi, ánh mắt đầy ẩn ý: "Trách không được mới vừa rồi bác sĩ Chu——"

"Hôm nay cậu không trực ban à?"

Anh ta chưa nói xong đã bị bác sĩ Chu cắt ngang.

Người đàn ông ngậm miệng, ra vẻ thần thần bí bí nhìn anh một cái: "Hôm nay em gái Lâm trực đó."

Vừa nghe đến cái tên em gái Lâm, trong đầu Hướng Ca nổ lốp đốp một phen.

Từ lần tái khám đợt trước, qua nguồn thông tin của cô y tá trẻ cô mới biết được, cả khoa chỉnh hình chỉ có duy nhất một nữ bác sĩ.

Không nghi ngờ gì, chính là cái vị "thời gian nghỉ trưa không đón bệnh nhân" kia.

Vẻ mặt Hướng Ca vẫn bình tĩnh, thò đầu ra với sự tò mò vô cùng thuần túy, hỏi: "Vừa rồi bác sĩ Chu làm sao vậy?"

"Cũng không có gì." Người đàn ông kia nhìn cô cười một chút, rồi lại nhìn đến đồ vật trong tay cô, thứ đồ này bác sĩ quen thuộc đến mức không cần mở cũng biết đó là gì, "Bệnh nhân của bác sĩ Chu à?"

Hướng Ca cũng rũ mắt nhìn theo, mới nhớ ra mình còn chưa đưa cờ thưởng cho người ta, cô mím môi, vô cùng hào sảng đưa tới: "Chút lòng biết ơn." Dừng dừng, lại trưng vẻ mặt vô cùng chân thành bổ sung thêm, "Đích thân tôi—— ", cô nói được một nửa, lại ngập ngừng rồi quay xe rất nhanh, "Nhìn bọn họ làm."

Chu Hành Diễn nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

Khóe mắt Hướng Ca cong cong nhìn anh: "Tôi xin phép đi trước, bác sĩ Chu chờ điện thoại tôi nhớ."

Chu Hành Diễn gật gật đầu, nhìn cô ấn thang máy rồi đi vào, đến khi thân ảnh biết mất sau cánh cửa.

Trong tay cầm lấy cuốn cờ thưởng, trên vải dệt hệt như còn lưu lại độ ấm của cô.

Chờ cửa thang máy đóng lại, Lương Thịnh Tây đứng bên cạnh rốt cuộc mới "Chậc chậc" hai tiếng, rung đùi đắc ý nhìn anh, " 'bác sĩ Chu chờ điện thoại tôi nhớ', ai ui, bác sĩ Chu cũng sẽ cho bệnh nhân số điện thoại mình sao?"

Chu Hành Diễn lơ đẹp anh ta.

"Cuối cùng vẫn là nhìn mặt à? Không nên không nên, em gái Lâm lớn lên cũng đẹp mà, trước đây cũng có không ít cô gái xinh đẹp xin phương thức liên lạc của cậu đây thây?"

Lương Thịnh Tây nói xong, liền nghĩ đến khuôn mặt của cô gái vừa rồi, quả thật rất đẹp, hơn nữa còn được trang điểm tỉ mỉ, hoàn toàn đạt tới cảnh giới khiến người khác liếc qua một cái cũng cảm thấy kinh diễm.

Chu Hành Diễn cười, "Phương thức liên lạc cũng chia thành nhiều loại."

Lương Thịnh Tây nhướng mày: "Sao tôi cứ có cảm giác cậu phân biệt đối xử thế nhỉ? Thế em gái yêu tinh này là xếp vào loại nào?"

Chu Hành Diễn lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Liên quan đếch gì tới cậu?"

"Tính tôi nhiều chuyện mà." Lương Thịnh Tây giơ hai tay lên cao nhận sai đầu hàng.

Chu Hành Diễn không nói nữa, hai người đứng trước thang máy chờ, Lương Thịnh Tây an tĩnh trong chốc lát, rồi lại "Ai" một tiếng: "Cờ thưởng này cậu không treo trong phòng làm việc à?"

Chu Hành Diễn nghe vậy cũng cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay: "Ừ, không cần."

Lần này bác sĩ Lương đúng là bị dọa không nhẹ, con mẹ nó đây là tình huống gì dzậy nè, người này thoạt nhìn là muốn đem nó về nhà à?

Anh ta hếch cằm, máu nhiều chuyện lại nổi lên, vẻ mặt hớn ha hớn hở: "Nếu không để ở đây thì sao cậu lại một hai phải chờ thêm chuyến thang máy thế?"

Chu Hành Diễn phớt lờ giả câm giả điếc.

"Hay là mở ra nhìn xem?"

Rốt cuộc Chu Hành Diễn cũng bị anh ta vo ve bên tai đến phiền, "Hừ" một tiếng, "Cậu là đàn bà à?"

Hai người học chung trường đại học, Lương Thịnh Tây sớm đã quen thành thói nên hoàn toàn không sợ: "Nhìn một chút xem bên trong viết gì ấy mà, cậu căng thế, chả nhẽ trong cờ thưởng lại là thư tình?"

Chu Hành Diễn nghĩ bụng, nếu là cô đưa thì cũng rất có khả năng.

Cấp ba năm ấy, sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, Hướng Ca bắt đầu theo đuổi anh.

Cô gái nhỏ lúc ấy học lớp mười, mới qua nửa học kỳ mà đã bắt đầu làm mưa làm gió, những nữ sinh khác lúc đưa thư tình ai nấy đều thậm thà thậm thụt lén lút trốn tránh thầy cô, còn cô theo đuổi người ta lại trắng trợn táo bạo vô cùng, không kiêng nể gì.

Từ việc đứng trước cửa phòng hội học sinh, nhà ăn trực tiếp thả thính, đến lên kể chuyện tình yêu của cô dành cho anh trong buổi kịch nói kỷ niệm ngày thành lập trường.

Trong buổi lễ chào cờ hôm thứ hai, cô gái lén lút leo lên tầng hai, bò ra phần ban công chĩa ra sát cột cờ, trên người mặc đồng phục, làn da trắng nõn, đôi mắt cong cong như vành trăng non.

Dưới ánh nhìn chăm chú của toàn thể giáo viên học sinh cùng ban lãnh đạo trường, một tay cầm micro, một tay cầm tờ giấy, nghiêm túc nói: "Một bức thư tình dành tặng cho đàn anh Chu Hành Diễn của chúng ta, hi vọng anh ấy có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt như thủy triều của tôi."

Học sinh phía dưới sục sôi, tất cả đều hò reo, la ó.

Thầy hiệu phó cùng cô chủ nhiệm tức muốn hộc máu đi đến dưới đài kéo cờ, ngửa đầu nhìn cô hét lớn: "Em học lớp nào! Xuống ngay cho tôi!"

Hướng Ca: "Em không muốn Cupid bắn trúng mình, nhưng em muốn Cupid bắn chúng mình."

Chủ nhiệm lớp cô cũng chạy tới: "Hướng Ca! Em xuống dưới ngay cho cô, cô gọi cho phụ huynh đấy!"

Hướng Ca không chút mảy may bị ảnh hưởng: "Số phận là do ông trời định đoạt, thường là như thế. Nhưng kệ, em cũng có ý định đoạt lấy anh về tay mình rồi!"*

*Hai câu trên của Hướng Ca mình lấy từ trang facebook Chữ nghĩa là gì? Và không thể dịch sát theo convert vì còn non quá, nên mụi người thông cảm nhé hê hê.

Lúc ấy Chu Hành Diễn đang đứng trong hàng, nhìn cô gái đứng trên cột cờ kia, khóe môi khẽ nhếch lên.

Không hiểu sao lại thấy vui sướng.

Người đàn ông rũ mắt, tầm mắt dừng ở cuốn cờ thưởng trong tay, không ý thức được môi mình bây giờ đang treo một nụ cười.

Lương Thịnh Tây nhìn đến ngây người, giơ tay huơ huơ trước mặt anh.

Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên, đúng lúc thang máy tới, đôi chân dài anh sải bước đi vào, còn vô cùng chu đáo ấn nút giữ cửa.

"Còn có chút tình người đấy." Lương Thịnh Tây lầu bầu một câu, vừa mới nhón được một chân vào, cửa thang máy đã đóng lại, đóng được nửa, ngón tay anh lại lần nữa vui vẻ thoải mái bấm nút mở cửa ra.

Lương Thịnh Tây bước nhanh đi vào, nghiến răng nhìn anh: "Em gái yêu tinh có biết cái đức hạnh chết giẫm này của cậu không?"

Chu Hành Diễn cười nhẹ: "Cô ấy còn biết nhiều hơn cậu đấy."

"..."

Lương Thịnh Tây trợn trắng mắt.

Chu Hành Diễn về đến nhà, tùy tiện đặt món đồ trong tay xuống bàn trà rồi đi vào tắm rửa.

Sau khi tắm xong, anh cầm một cốc nước ấm trong tay, vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, đặt mông xuống ghế sofa, ánh mắt dừng lại ở thứ đồ trên bàn trà.

Anh bình tĩnh nhìn hồi lâu rồi mới đặt chiếc cốc xuống bàn, cúi người cầm lấy cuộn cờ tới, mở ra.

Cuộn cờ thưởng với dòng chữ màu vàng chóe, bên cạnh còn có tua rua, được đọc từ trái sang phải, gieo vần còn rất đều ——

Tống Tử Quan Âm hiện thân thủ

Thuốc đến bệnh trừ hỉ giáng sinh.

"..."

Chu Hành Diễn ném cờ thưởng lên bàn trà, lại dựa người vào ghế sofa, cười lạnh một tiếng.

*Editor có lời muốn nói:

Chương đầu tiên của năm mới 2022, chúc các tình iu năm mới nhiều tiền ^^

01.01.2022

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~