Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng

Chương 2



Toàn thế giới không có vị tổng giám đốc nào bi ai như Thượng Quan Sùng Tự !

Khi công ty gặp phải sự khiêu chiến của đối thủ cạnh tranh lớn, thì phương án tốt nhất mà nhân viên cấp dưới nghĩ ra lại là ──

"Coi tôi như hàng hóa để rút thưởng? Người nào, là vị nào thông minh cơ trí, tư chất hơn người, tài năng xuất chúng nghĩ ra được, có thể hay khôngđứng lên để cho tôi xem, để tôi hướng tới hắn tặng một cái đại lễ sùngkính nhất." Thượng Quan Sùng Tự đôi tay chống trên mặt bàn, ánh mắtgiống như Ra-da quét qua một loạt các giám đốc phía dưới.

Ngườiphía dưới ngẩn người - ngẩn người, nghịch ngón tay – nghịch ngón tay,móc lỗ mũi - móc lỗ mũi, tóm lại, không có ai nguyện ý bão lớn sắp đến, vẫn còn không sợ chết chạy đến bờ biển xem sóng, nếu không đến lúc đócó thể bị chó điên cuốn vào sóng biển cùng chết chìm cũng không biết.

"Rất tốt, có thể thấy một tập thể nhân viên đoàn kết một lòng như thế, tôicảm thấy vô cùng vui mừng, tôi hiểu được cái đề án này nhất định là mọingười đã trải qua nhiều lần thảo luận, mới có biện pháp trình lên tôi,tôi đang suy nghĩ. . . . . . có phải hay không, bởi vì các vị đều cùngphạm tội, cho nên. . . . . ." Ánh mắt giống như chim ưng, ở trên mặt mọi người chậm chạp quét qua."Mới không có người nguyện ý làm con chuột đeo chuông để nhử con mèo, tôi nói không sai chứ?"

Nhìn người phíadưới anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dù cưỡng ép dụ dỗ thế nào vẫn khôngnguyện nói ra người đã nghĩ ra phương án này, hắn không khỏi đen mặtlại, sử dụng đòn sát thủ cuối cùng.

"Tốt! Có người dám nói, lạikhông có người dám thừa nhận, không sao, dù sao gần đây công ty gặp phải chuyện khó khăn, cần bỏ vu tồn tinh (cần bỏ những người yếu kém chỉ giữ lại những người giỏi), trước cuối năm nên giảm bớt hai phần ba nhânviên thừa đi, mọi người không muốn giữ được chén cơm của mình tôi cũngvậy không có cách nào."

Hắn nói vừa xong, Phó tổng giám đốc Bao Thăng Nam là người luôn luôn sợ phiền phức hèn yếu, vẻ mặt lập tức xụ xuống.

Một động tác rất nhỏ này, rất nhanh liền lọt vào đáy mắt Thượng Quan SùngTự , hắn ho nhẹ một tiếng, đối với Bao Thăng Nam nói: "Bao Phó tổng, ông ở công ty cũng đã hai mươi năm rồi phải không ?, nếu như lúc này để cho ông xin nghỉ dài hạn ở nhà nghỉ ngơi, ông có thể nhàn rỗi được rồi đó"

Bao Thăng Nam có ngu đến mấy cũng nghe ra được Thượng Quan Sùng Tự muốn bắt ông để khai đao, làm cho ông sợ tới mức đứng lên tại chỗ, đâu để ýngười phía dưới ra dấu như thế nào, nếu ông còn không nói, chỉ sợ phảivề nhà gặm chân mà sống.

"Tổng, tổng giám đốc, thật ra thì cái đề án này là . . . . ." Nuốt một ngụm nước miếng, cho dù sẽ khiến nhiềungười tức giận, nhưng ông vẫn quyết định phải nói: "Là do một sinh viênmới tới làm thêm, trong lúc cùng nhân viên phòng kế hoạch nói chuyệnphiếm bật thốt lên, bọn họ nhất trí cho rằng phương án này vô cùng sángtạo, tuyệt đối có thể tạo thành chấn động, cho nên liền hỏi ý kiến cô nữ sinh kia nhiều hơn, mà quyết định đề ra cái phương án này."

Hắnliếc trộm các vị giám đốc bên cạnh, mặc dù biết đem sự thật nói ra, sẽlàm tổng giám đốc giận tím mặt, nhưng bây giờ đao đã ở trên cổ hắn, hắncó thể không nói sao?

"Mọi người đem hoạt động của công ty giaophó cho một sinh viên làm vừa làm vừa học ư?" Con mắt quét về phía phòng kế hoạch." Giám đốc Hàn, đem hoạt động trọng đại của công ty coi là trò đùa, anh nên giải thích thế nào đây?"

Không nghĩ tới giám đốc Hàn chẳng những không sợ hãi, ngược lại ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn thẳng Thượng Quan Sùng Tự.

"Báo cáo tổng giám đốc, phòng kế hoạch chúng tôi chẳng những không đem hoạtđộng lần này làm thành trò đùa, hơn nữa còn vô cùng thận trọng, đồngnghiệp cả phòng kế hoạch nhất trí cho rằng nội dung mà cô sinh viên kia đưa ra, rất hấp dẫn, đây là ý kiến của một cô gái trẻ tuổi, cũng làphương án tốt nhất." Nếu lời đều đã nói, giám đốc Hàn dứt khoát đem lờitrực tiếp làm rõ.

"Coi tôi như phần thưởng để rút thăm, còn làphương án tốt nhất? “ Giọng nói của hắn giương cao, nhẫn nhịn lưảgiận mà bất động.

Giám đốc Hàn vội vàng giải thích, "Ban đầu côsinh viên này chính là do ngưỡng mộ tài danh của tổng giám đốc, mới đếncông ty xin được làm thêm. Ngày đầu tiên, khi cô được phỏng vấn thì liền tỏ rõ cho dù chỉ nhận được một nửa tiền lương, cô ấy cũng vui lòng ởlại làm, chỉ vì mỗi ngày có thể nhìn thấy anh đi làm, nhìn anh vào thang máy, cô ấy liền hài lòng."

Lời tâng bốc này khiến Thượng QuanSùng Tự có chút lâng lâng, hắn biết những lời này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, theo thư ký tiết lộ, trên mạng các nữ sinh đã bỏ phiếucho hắn đứng thứ hai trong những người đàn ông độc thân quyến rũ nhất,kế dưới một vị Đại Minh Tinh Hàn Quốc, các cô gái từ 16 đến 20 tuổi, đối với vị tổng giám đốc trẻ tuổi là hắn đều mê mệt, chỉ cần có hắn xuấthiện, sẽ đưa tới người ái mộ điên cuồng truy đuổi ( ôi anh này tự kỷquá).

Ai bảo hắn trời sanh một bộ dáng quá anh tuấn, mọi ngườiđều muốn điên cuồng tiến lên điên cuồng giở trò với hắn. Mà gần đây,không chỉ có các cô gái trẻ tuổi đối với hắn si mê, ngay cả các mẹ, cácdì, đối với hắn cũng yêu thích không thôi.

Nhưng vì muốn lập uydanh của một vị tổng giám đốc, hắn không thể không sưng mặt lên, chảiđầu bóng, đeo kính kiểu cổ, mặc tây trang khiến mình thành thục quátuổi, chỉ là ngay cả như vậy, vẫn là không che giấu được cái khuôn mặttuấn mỹ vô cùng kia, cùng ngạo khí trời sanh. (@-@)

"Báo cáo tổng giám đốc, bởi vì đối tượng tiêu thụ của chúng ta chủ yếu phần lớn làthanh niên trẻ tuổi, nếu như có thể dùng phương thức này để khuyến mãi,tuyệt đối có thể nâng thêm 60% doanh thu buôn bán trở lên." Giám đốc Hàn càng nói càng dũng cảm tiếp tục phân tích." Sắp xếp tổng giám đốc thành giải nhất kèm theo phần thưởng là một bữa tối lãng mạng dưới nến, tuyệt đối có khả năng hấp dẫn những nữ sinh kia điên cuồng mua sắm, mua đến3000 mới đồng mới có thể lấy được phiếu rút thăm trúng thưởng, hoạt động trong vòng bảy ngày là được 2, 3 ngàn vạn, nhất định là không chạythoát được đâu."

Nghe giám đốc Hàn phân tích, Thượng Quan Sùng Tự nửa lo nửa sợ. Ai! Làm ăn mà đi đến được loại trình độ này, cũng thậtlà bi ai, lại muốn dựa vào vẻ ngoài của mình hời hợt đi kiếm tiền, cáinày cùng khách sạn Ngưu Lang hay diễn đàn môi giới đàn ông trên mạng cókhác gì nhau?

"Nhưng theo kế hoạch, không chỉ là có bữa tối dướinến, còn có thể tiến thêm một bước quan hệ. . . . . ." Hắn cầm lên bảnkế hoạch, chỉ hàng chữ được đánh dấu hỏi: "Cái gì gọi là tiến thêm mộtbước quan hệ? Anh hãy giải thích cho rõ ràng."

Giám đốc Hàn cườiđến mập mờ." Cái này thuần túy là một loại chơi chữ, vì muốn hấp dẫnkhách hàng chú ý, để sức tưởng tượng của họ càng thêm phong phú, nhấtđịnh cho rằng ‘ tiến thêm một bước quan hệ ’ chính là có thể cùng tổnggiám đốc lui tới, hay là thành bạn gái của anh."

"Hồ đồ!" ThượngQuan Sùng Tự gầm nhẹ một tiếng." Sao Anh không để tôi đi cân ký tínhtiền bán đi, nói không chừng còn tương đối mau!"

Giám đốc Tônngồi bên cạnh liền bạo dạn liều chết khuyên can, nghiêm túc nói: "Báocáo tổng giám đốc, thật ra thì giám đốc Hàn làm như vậy cũng không coilà cái gì càn quấy hay không, bản thân quảng cáo chính là một loại mánhkhoé bịp người cao minh, hành nghề trên văn án dưới là công phu, hoàntoàn là một người muốn đánh, một người nguyện chịu đựng, ngươi tình tanguyện, hoàn toàn không có ý tứ lừa gạt người tiêu dùng."

Ánh mắtKhông hiểu chuyển sang giám đốc Tôn, "Theo ý của anh, nếu nói ‘ tiếnmột bước quan hệ ’, anh là giải thích như thế nào?"

"Tiến mộtbước quan hệ. . . . . . Ừ, có thể giải thích thành là trở thành hội viên vĩnh cửu của công ty chúng ta, về sau phàm mua sản phẩm của công ty, sẽ được hưởng ưu đãi giảm giá 90%. Ưu đãi như vậy, chẳng phải là vì cùngtổng giám đốc ngài tiến một bước quan hệ mới có ưu đãi vip như vậy haysao, đây cũng là một loại ‘ tiến thêm một bước quan hệ ’ a!"

Giám đốc Tôn giải thích, không thể nghi ngờ là một liều thuốc bổ, khiến chomọi người tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu nâng cao.

"Đúngvậy a, tổng giám đốc, cái hoạt động này tuyệt đối không có ý chửi bớianh, toàn thể đồng nghiệp đều đồng ý làm như thế, cũng chính là hi vọngkhiến công ty càng thêm phát triển không ngừng, mọi người mới có thể vắt hết óc, tiếp thu ý kiến quần chúng mà bày sách lược này." Triệu Hiệp Lý vội vàng bổ túc thêm một câu.

Bộ phận nghiệp vụ giám đốc Trầncàng thêm đầy căm phẫn nói: "Gần đây chúng ta cùng tập đoàn ‘ Toàn cầu ’ cạnh tranh ngày càng gay cấn, đặc biệt là ở bộ phận châu Á, tôi nghĩ,giám đốc Hàn tiếp nhận ý tưởng từ cô sinh viên kia, chính là muốn bắtđược xu hướng khẩu vị mới của phái nữ, chúng ta không thể đánh thắngtheo kiểu truyền thống, yêu cầu luôn cần phải đổi mới, mới có thể sángtạo tìm ra nhiều mấu chốt buôn bán hơn."

"Báo cáo tổng giám đốc,anh bây giờ nổi tiếng như ngôi sao như vậy, nếu không biết cách lợi dụng tốt điểm này để tuyên truyền, chẳng phải là thật là đáng tiếc sao?" Hứa trợ lý cũng nhảy vào rèn sắt khi còn nóng.

"Hiện tại làm ănchính là phải thắng một cách thần tốc, phải cùng người khác bất đồng,mới có thể thu hút chú ý của người tiêu thụ." Bên này một lời.

"Trận chiến này đánh xuống, tuyệt đối có thể đem tập đoàn ‘ Toàn Cầu ’ dámđối đầu với chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy, để cho bọn họ nguyênkhí tổn thương nặng nề." Bên kia lại một câu.

Mỗi người đều nói dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào, chính là hy vọng có thể ở thị trường nội y nữ, giành lại vị trí đầu rồng.

Hắn, Thượng Quan Sùng Tự tổng giám đốc tập đoàn "Bên trong ta đẹp nhất", lấy thân phận là dì cháu, bị lão tổng giám đốc trước khâm định là người nối nghiệp, gánh vác trọng trách tiếp quản cơ nghiệp sản xuất nội y do giatộc truyền lại.

Nhắc tới cũng khéo, hôm nay vừa lúc là sinh nhật thứ hai mươi chín của hắn.

*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***

Trong trận đại chiến nội y nữ lần này, quán trọ Ma Tước cũng đang có buổi trình diễn nội y . . . . .

Phan Đình cùng Ngải Chi Duy đứng ở đầu giường Hách Nhạc Đế, trợn mắt há mồm, đầu trống trơn, mất gần hơn một phút đồng hồ mà vẫn không nói nổi mộtcâu.

Trên giường bày đủ loại kiểu dáng, có nhiều màu sắc áo lótkhác nhau, có hồng, trắng, đen, báo vằn , viền tơ lụa , đủ kiểu dáng. . . . . . Nhiều vô số, làm cho người ta thấy phải hoa mắt chóng mặt.

"Cậu trúng xổ số?" Ngải Chi Duy kêu lên.

"Cậu, cậu có nhiều bộ ngực sao?" Phan Đình nhìn rất là tức giận, sinh hoạtcũng đã đủ túng quẫn, còn không biết tiết chế mà mua loạn.

Bất kể hai người kia mắng cô thế nào, Hách Nhạc Đế trên mặt thủy chung vẫnmang theo nụ cười, giống như là có cái bí mật động trời gì, cần phải đem cửa khóa lại, xác định tường ngăn không có lỗ, cô mới nguyện ý cùng chị em chia sẻ nguyên nhân.

"Mình trịnh trọng tuyên bố một chuyện,mình, muốn, gả, vào, nhà, đại, gia, rồi !" Cô nháy đôi mắt to linh quang chói lọi, lông mi thật dài không ngừng nhấp nháy, giống như búp bê rấtngọt ngào.

Hai người tập trung tinh thần rửa tai lắng nghe, cứtưởng rằng sẽ nghe được chuyện gì mới mẻ, không nghĩ tới lại nghe đượcchuyện so với những câu truyện nhạt nhẽo của cô còn chán hơn.

Phan Đình hướng trên trán cô vỗ."Cậu hồ đồ rồi hả! Muốn gả vào nhà giàu đếnphát điên rồi, có phải thấy Tư Mỹ đi làm quý phu nhân xinh đẹp rồi, nêncậu đầu óc bắt đầu thay đổi có chút không được bình thường?"

"Cậu thật sự rất nhàm chán, mua nội y thì mua đi, nhưng sao lại mua một đống lớn như vậy làm cái gì, thật không chịu nổi cậu. Xem cậu, một hơi muanhiều như vậy, cậu hãy thành thật nói, rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền?"Ngải Chi Duy luôn luôn có thói quen tiết kiệm lên tiếng chất vẫn, nhìnnúi nhỏ áo lót, lắc đầu.

Hách Nhạc Đế đưa ra ngón cái cùng ngónút, đầu dần dần cúi thấp xuống, cô rất muốn tìm bông nhét chặt lỗ tai,bởi vì cô biết kế tiếp sắp có một cuộc mưa rào sấm chớp kinh người giáng xuống.

"Sáu nghìn?" Phan Đình trái tim bắt đầu nhảy loạn.

Hách Nhạc Đế lắc đầu.

Ngải Chi Duy há to mồm, mắt lồi giống như cá Long Tình."Sáu. . . . . . Sáu vạn?"

Hách Nhạc Đế vội vàng giải thích, còn từ trong túi xách lấy ra 20 tờ phiếurút thăm."Hai người nhìn này, mình có 20 tờ phiếu rút thăn trúng thưởng, các cậu biết giải nhất là cái gì không? Có thể cùng tổng giám đốc củatập đoàn ‘ Bên trong ta đẹp nhất ’ cùng ăn bữa tối dưới nến! Không chỉcó như vậy, còn có cơ hội có thể cùng anh ấy phát triển tiến thêm mộtbước quan hệ, nghe một chút, tiến thêm một bước quan hệ đó, là ý nói, có thể trở thành bạn bè trai gái, nếu là phát triển thuận lợi, để cho anhấy yêu mình mà nói..., mình liền có thể làm Tổng giám đốc phu nhân. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, trên trán đã bị gõ xuống."Đình, tại sao cậulại đánh cái trán của mình?"

"Đánh cậu là vì muốn tốt cho cậu,muốn đem cậu đánh tỉnh. Cậu nha, chính là quá dễ bị gạt, ban đầu mới cóthể bị lừa đảo lường gạt hết sạch tiền!"

"Bỏ ra sáu vạn mua mộtđống lớn áo lót? Chúng ta không phải đã thống nhất không được xài tiềnbậy bạ sao, muốn liệu cơm gắp mắm, tăng thu giảm chi, tại sao cậu còn có thể xài tiền bậy bạ như vậy? Cậu suy nghĩ một chút, sáu vạn đồng, không phải 600 đồng vậy mà cậu không đau lòng sao?" Ngải Chi Duy tuy keo kiệt nhưng cũng rất phóng khoáng lạc quan, mỗi lần dùng tiền đều tiết kiệmhết mức, không nhịn được đem cô mắng đến thối đầu.

Phan Đình tiếp tục đánh thêm một gậy."Những thứ kia là mánh lới làm ăn của người ta,làm sao cậu có thể tin tưởng đây? Cùng tổng giám đốc của người ta ăn bữa tối dưới nến? Ha ha, nghĩ hay quá nhỉ, người ta là tổng giám đốc ăn norảnh rang sao, mà lại đến với cậu con vịt nhỏ nghèo rớt cùng ăn bữa tốidưới nến hả? Cậu đúng là ngốc ngếch đến cực điểm!"

Ngải Chi Duylại cầm lấy cây gậy tiếp tục giáng “Còn muốn phát triển tiến thêm mộtbước quan hệ? Cậu tưởng Richard Jill cùng Julia có thể đột nhiên gặp mặt sao?" ( chắc là tên nhân vật trong bộ phim nào đó, hihi cái này mìnhchịu)

"Cái... cái này có ý tứ gì?"

"Cậu xem phim chim sẻ biến thành phượng hoàng quá nhiều, đầu chắc hư rồi!"

Quả nhiên, bắn liên hồi mệt nhọc oanh tạc, Hách Nhạc Đế lỗ tai ông ông táchưởng, cô cũng biết lý do vì sao hai người này lại không đồng tình vớicô.

Nhưng. . . . . . Nhưng là, không phải họ cùng có chung tâmnguyện là phải tìm hết tất cả mọi cách để có thể gả vào nhà giàu haysao, đây cũng là một trong nhưng biện pháp a! Suy nghĩ một chút haitháng trước, Tư Mỹ thuận lợi vui vẻ xuất giá, gả cho Phó Tổng giám đốccủa một công ty thời trang cấp quốc tế, hiện tại đã di cư đến New York,sống trong xã hội thượng lưu rồi. Ai, thường thường là người, sao cóngười may mắn lại tới nhanh như vậy, có người lại. . . . . .

Khổ khổ chờ đợi, nó không đến chính là không đến, làm sao đây?

"Các cậu phải tin tưởng nhân tính, không nên nghĩ xấu cho người ta mà, tậpđoàn này nghe nói thương hiệu đã rất lâu đời rôi, còn được chọn là doanh nghiệp uy tín hàng đầu, nghe nói tổng giám đốc của công ty nội y nàycòn là một thanh niên trẻ tuổi, nghe nói anh ấy học đại học ở nước ngoài còn nhận được học bổng, không cần người trong nhà giúp đỡ, còn có. . . . . ."

"Dừng lại, cậu lấy ở đâu nhiều nghe nói thế, cậu nghe ai nói?" Phan Đình ngăn cô đang thao thao bất tuyệt lên tiếng.

Hách Nhạc Đế chuyện đương nhiên nói: "Chính là hai quyển tạp chí《 báo lácải 》 cùng 《 yêu sách ta lớn nhất 》này, bọn họ có đăng rất nhiều thôngtin, còn được độc giả bầu phiếu, ảnh chụp lại rất rõ ràng, chữ viết cũng rất rõ ràng, dĩ nhiên đáng tin cậy!"

Con mắt cô trắng đen rõràng, vẻ mặt hồn nhiên động lòng người, hiển nhiên là không biết "Lòngngười hiểm ác" rất hợp với bốn chữ viết phụ nữ ngu xuẩn.

" Em gái Đế ah, cậu có biết hay không biết cõi đời này có rất nhiều đồ có thể làm giả hay không?"

Hách Nhạc Đế gật đầu, đột nhiên đè giọng nói rất thấp."Mình đây dĩ nhiênbiết, nghe nói bộ ngực của nữ minh tinh Đương Hồng là đồ giả."

Pằng!

Tiếng vang thanh thúy, lần nữa ở trên trán Hách Nhạc Đế vang lên.

"Cậu làm chi lại đánh người vậy?"

"Mình nói làm giả, ý nói là hai tạp chí này đưa tin có thể không chính xác,thông tin phỏng vấn, cũng có thể làm giả, cậu lại nghĩ đến cái gì hả?"Thật không rõ cô ấy ngốc thực, hay là giả vờ không hiểu.

"Khôngthể nào, những hình kia cũng chụp rất tốt, các cậu không nên hiểu lầmngười ta, mình cùng đồng nghiệp cũng rất tin tưởng hai quyển tạp chínày, cho nên công ty nội y “Bên trong ta đẹp nhất”, nhất định sẽ khônglừa gạt người tiêu thụ ." Cô vẫn tin vững chắc không đổi.

"Nóinhư vậy, toàn bộ thầy cô trong nhà trẻ, đều là cùng một loại người sao?" Ngải Chi Duy thật thay người bạn nhỏ cảm thấy bi ai, không nghĩ tới côgiáo lại không làm gương tốt cho học trò nhìn, cả nhà trẻ lại tràn ngập ở một mảnh bát quái.

Thật không hiểu được viện trưởng bọn họ đang làm gì, lại không quản lý gò bó giáo viên của mình một chút.

"Chúng mình cùng viện trưởng có giao hẹn, cho nên chỉ cần cho viện trưởng xem là được."

Vừa nói xong, hai người cơ hồ muốn đập tường té xỉu.

Không trách được cô có thể không biết lòng người hiểm ác như vậy, từ trướctới nay cô ấy đều làm ở nhà trẻ, hoàn cảnh công việc, lại chỉ tiếp xúcvới những người bạn nhỏ khoảng 4,5 tuổi, những cô bé cậu bé đó đều làngười không có tâm cơ, cộng thêm viện trưởng cùng các giáo viên, vòngcuộc sống cũng rất hẹp, nói chuyện không có gì hơn ngoài một ít minhtinh danh nhân Phong Hoa Tuyết Nguyệt, như thế xem ra, Hách NhạcĐế tin tưởng có tổng giám đốc muốn cùng cô ấy ăn bữa tối dưới nến, cũng chẳng có gì lạ rồi !

Phan Đình nhìn đống áo lót trên dường ngánngẩm, không nhịn được hỏi cô một câu, "Chẳng lẽ, cậu không cảm thấytrong mấy ngàn vạn người đó, để rút trúng cùng tổng giám đốc ăn bữa tốidưới nến, là chuyện rất không dễ dàng?"

"Đúng vậy , cậu có muabao nhiêu, có bao nhiêu phiếu cũng có khả năng trúng thưởng sao, cậu cảm thấy mình là người cực kỳ may mắn sao, cậu có đủ lòng tin, tin tưởng Nữ Thần May Mắn sẽ đến chăm sóc cậu không ?" Ngay cả Ngải Chi Duy cũng cho rằng là đầm rồng hang hổ.

Hai người nói cũng rất có đạo lý,người nhận được giải nhất chỉ có một, nhưng người tham gia thì rấtnhiều, giống như Hách Nhạc Đế vì muốn cùng tổng giám đốc của công ty nội y kia ăn bữa bữa tối dưới nến, tốn gần hai tháng tiền lương, liền vậtlộn đọ sức vì một ước mơ hồ đồ, đầu tư một khoản tiền lớn như vậy, cũngchỉ có cô ngu ngốc, mới tin lập tức đi làm cái chuyện này.

Chỉlà, đối với tương lai còn có hi vọng, Hách Nhạc Đế không bao giờ dễ dàng buông tha, chẳng những không có tư tưởng màu xám, còn có thể thề sonsắc mà nói: "Đương nhiên mình biết, chỉ dựa vào 1 lá thăm rút thưởng làrất khó trúng thưởng, cho nên mình mới có thể một hơi mua sáu vạn đồnga! hai người nhìn, mình chỗ này có 20 tờ rút thăm, mình có hỏi qua đồngnghiệp, họ nói muốn làm cho tỷ lệ trúng thưởng cao một chút, chỉ cầnđộng chút tay chân, cũng rất dễ dàng trúng thưởng."

"Động tay chân?" Hai người lần đầu tiên nghe được rút thưởng còn phải dùng quái chiêu.

"Không sai!" Chỉ thấy cô từ trong túi lấy ra một phong thư do các bạn nhỏtrong vườn trẻ giúp cô làm, những phong thư này so với phong thư bìnhthường bán trên thị trường còn lớn hơn một chút, bên ngoài có người bạnnhỏ vẽ lên nhìn rất đáng yêu, "Hai người xem, đổi thành hai người làngười phụ trách rút thưởng, vừa nhìn thấy phong thư đặc biệt như vậy, có phải sẽ muốn lấy nó lên hay không?"

Đương nhiên là không!

Hai người ở trong lòng liền mắng ngu ngốc, xài cái chiêu này, làm chủ đơnvị chắc chắn sẽ không làm cho đối phương được như ý, chỉ sợ tiền lệ nàyvừa mở, truyền ra ngoài, mọi người đều làm theo, vậy sau này nếu có hoạt động rút thưởng, mọi người cũng dùng những phong thư đặc biệt để đùabỡn, làm một cái tạo hình tốt, còn có cái gì gọi là công bằng chínhnghĩa để mà nói.

"Nhà trẻ các cậu thật là trên dưới một lòng,toàn bộ đều đang giúp cậu nghĩ biện pháp gia nhập Hào Môn* (nhà giàu)."Phan Đình muốn cho cô một cái vỗ tay, ở xã hội lạnh lùng này, rất ítthấy có quan hệ đồng nghiệp thầy trò nào cảm động như vậy.

"Đúngvậy, mình thường nói với những học trò nhỏ của mình: ‘ thiên hạ không có việc khó, chỉ sợ người không có chồng. ’ chỉ cần cho là chuyện đúng, sẽ phải dũng cảm tiến tới, không được đầu hàng một cách dễ dàng."

Cô nói xong rất kích động, trong mắt còn bất chợt loé ra ánh sáng hi vọng.

Nhìn cô đầy đầu nhiệt huyết, hai người không nỡ dội cho cô gáo nước lạnh,bởi vì các cô tương đối lý tính, biết được khi họ tổ chức hoạt động rútthăm trúng thưởng, nói ít cũng phải có hơn ngàn người tham gia, muốn rút được giải nhất, trừ phi thật sự được thần may mắn chú ý tới, bằng không đến cuối cùng vẫn sẽ là công dã tràng.

"Được rồi, vậy cậu làmchuyện của cậu đi, bọn mình không quấy rầy cậu nữa." Ai, cứ để cho cô ấy tiếp tục nằm mộng ban ngày đi, họ còn có chính sự cần phải làm.

Lúc hai người muốn đi ra khỏi cửa phòng thì Hách Nhạc Đế ở phía sau liền truyền đến thanh âm muốn nói lại thôi.

"Ừ. . . . . . Có thể không cần đi trước hay không, giúp mình một việc?"

Hai người quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô."Còn có chuyện gì?"

Hách Nhạc Đế cười he he chỉ đống áo lót trên giường nói: "Hai cậu. . . . . . , giúp mình mỗi người mua hai cái được ko?"