Gặp Anh, Tôi Mất Đi Cả Thế Giới

Chương 3: Bức thư thứ ba



Nghỉ tết Trung thu, mày hỏi nhà tao ở đâu, tao bảo quên rồi. Mày biết tao nói dối, nhưng không hỏi lại, rồi cho tao địa chỉ nhà mày, mời tao Trung thu đến nhà mày làm khách. Khi đó tao mới biết nhà chúng ta ở cùng khu.

Tao chưa bao giờ kể với mày là nhà tao rất lớn, bởi đó chính là lý do mà tao trở nên lầm lũi trong thành phố này.

Cha tao là chủ tịch một công ty về khoa học kỹ thuật lớn nhất thành phố, nhà tao giàu lắm, nhưng cuộc sống của tao lại không hề hoàn hảo.

Tao có một ông anh trai sinh đôi, bất luận tao làm tốt cái gì, thì lão ấy cũng có thể giỏi hơn tao. Năm tao tám tuổi, tao với lão ấy đánh nhau vì cái máy bay đồ chơi mẹ mua cho. Đó không phải lần đầu tiên hai anh em tao vì tranh đồ chơi mà đánh nhau, nhưng đây lại là trận đánh nhau to nhất. Chén bát, đèn đóm trong nhà vỡ hơn phân nửa. Lưng lão anh bị một thứ trang sức bằng ngọc đập đến tím bầm, mà cổ tao cũng bị lão cầm mảnh thủy tinh rạch một đường, máu chảy lênh láng, suýt nữa thì chết. Khi tao xuất viện, cha mẹ vì tránh cho mọi chuyện lại phát sinh, quyết định đưa hai anh em tao về quê ở với ông nội. Tao trời sinh nghịch ngợm, lại không thông minh để chiếm hạng nhất như anh trai.

Cha mẹ đưa hai anh em tao về nhà ông nội ba ngày, sáng sớm ba ngày sau, trời còn chưa sáng, họ đã đưa anh trai tao lén bỏ đi. Tao trèo lên nóc nhà, trơ mắt nhìn chiếc xe đen bóng với rèm che tuyệt trần chạy đi xa, đáy lòng không dậy nổi một tia gợn sóng.

Tao vô pháp vô thiên sống ở quê tám năm, thành tích ưu tú cùng tính cách ngỗ nghịch khiến tao nổi tiếng là quái vật thiên tài trong thị trấn nhỏ ấy. Đến năm tao mười sáu tuổi, ông nội bị chảy máu não, không cứu chữa kịp nên qua đời. Cha mẹ về quê lo liệu xong hậu sự cho ông nội, rồi đưa tao về nhà. Đối mặt với cái nơi đã từng là “nhà” ấy, tao cảm thấy vô cùng xa lạ.

Mày biết không? Thị trấn nhỏ kia cách thành phố ba bốn giờ chạy xe, tao ở đấy tám năm, bọn họ lại chưa về thăm tao bao giờ.

Trung thu, vốn là ngày cả gia đình vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, thì tao lại chạy đến nhà mày, trước khi đi chỉ để lại một mảnh giấy “Con tới nhà bạn.”. Tao không hận họ, chỉ muốn trốn tránh họ thôi, đối mặt với cái gia đình này, tao cảm thấy mình vô cùng hèn mọn.

Cha mày là hiệu trưởng trường chúng ta học, bề ngoài rất nghiêm túc, nhưng thực ra lại là một người cha hiền từ. Đối mặt với ông, tao có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt ông, sợ ông nhìn thấu tâm tư tao.

Sau khi cơm nước xong, tao với mày ngồi trong sân nói chuyện phiếm, mày hỏi tao vì sao không ở nhà với bố mẹ. Tao lừa mày rằng họ bận. Mày lại hỏi tao họ làm nghề gì mà đến tết Trung thu cũng bận. Tao lắc đầu nói không biết.

Chỉ có mấy đề tài chán nản mà hai đứa tán phét suốt mấy tiếng liền, đến lúc để ý thời gian thì đã là mười hai giờ đêm. Bởi vì đã quá muộn, cha mày bảo tao ngủ lại, tao đồng ý.

Tao biết, trong mắt cha mày, tao là một đứa trẻ ngoan, top bảng xếp hạng toàn khối có hai mươi người thì có đến mười hai người lớp A, năm người lớp B, ba người lớp chúng ta, mà tao lại leo lên đến top 5. Cho nên trong mắt thầy giáo, tao an tĩnh, không thích nói chuyện, bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được ngày xưa tao là đứa khó bảo như thế nào.