Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 35



Anh đứng dậy, sau đó đưa tay ra, bắt chặt lấy tay đốiphương :"Anh Diệp, xin chào". Kỳ thực Tiểu Dĩnh đứng ngay sau lưngDiệp Hạo Ninh, anh lại cơ hồ không nhìn thấy, lại dường như đánh mất cả dũngkhí, lại dường như lúc này có việc cấp bách hơn cần phải làm. Vì thế mà chỉnhìn chăm chăm vào mắt của Diệp Hạo Ninh.

Còn Diệp Hạo Ninh cũng đang nhìn đối phương, dưới đáymắt sâu đen thẳm dường như có một bó đuốc sáng, dưới ánh đèn tực sáng và ấm ápkhẽ hấp háy thoáng qua. Anh thoải mái mỉm cười, nói :"Hân hạnh". Sauđó mới nới lỏng bàn tay, xoay đầu lại nhìn Tiểu Dĩnh, trên mặt vẫn nở nụ cườibình thản như thế, ánh mắt sâu thẳm khôn lường :'Trên đường đi em có bị say xekhông? Em còn đứng đó làm gì nữa, qua đây ngồi xuống đi, để nhân viên phục vụrót ly nước nóng cho em nhé!"

Tiểu Dĩnh gật gật đầu, khuôn mặt hơi tái nhợt dưới ánhđèn chiếu, lúc đi ngang qua người Trần Diệu, mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảngphảng phất, vốn dĩ kích thích sảng khoái đầu óc, nhưng cô lại cảm thấy tinhthần hỗn loạn hơn, bới vì không phân biệt được rõ mùi bị đó là của anh hay củaDiệp Hạo Ninh.

Cô ngồi nghiêng một bên trên chiếc sofa dài, Diệp HạoNinh cũng cùng bước đến, lại liếc mắt nhìn nghiêng về phái đối phương đang ngồitrên chiếc sofa đơn khác, chậm rãi ngồi xuống, rút điếu thuốc ra cho Trần Diệu.

Kết quả Trần Diệu nói :"Đa ta, tôi không hútthuốc".

Bàn tay Diệp Hạo Ninh dừng lại trong không trung vàigiây, tiếp đó rút tay về thuần thục đặt điếu lên môi, rồi lại đưa tay về sờ túiáo, trông thấy dáng vẻ cúi nửa người đun trà của nhân viên phục vụ vội vàngchụm chiếc bật lửa của mình về phía trước .

Diệp Hạo Ninh nói tiếng "cảm ơn", khẽnghiêng đầu trở mình, màu đỏ tươi của ánh lửa nhanh chóng lóe lên giữa nhữngngón tay thon dài, anh chậm rãi nhả từng làn thuốc, sau đó mới nhìn Trần Diệuhỏi :"Là giữa chừng cai thuốc hay là trước giờ anh không hút?"

Trần Diệu cười cười, dường như nhớ ra điều gì:"Hồi học đại học cũng có hút thuốc một thời gian, nhưng sau này người bêncạnh không thích, thế nên dứt khoát cai sớm thôi"

"Ồ, chắc là bạn gái phải không?" nụ cười saulàn khói thuốc của Diệp Hạo Ninh quả không mấy thân thiện, ngưng một lát mớinói :" Như Tiểu Dĩnh đây cũng vậy, cô ấy cũng ghét mùi thuốc lá. Thế nhưnghiện giờ xa cách nhau thế này, chắc là cũng không đến nỗi khiến em bị ngạt chứhả?" câu cuối là nhắm vào Tiểu Dĩnh, thế nhưng người trong cuộc vẫn cúicúi đầu, tay khẽ nắm chặt lấy chiếc ly, như đang thất thần.

Da dẻ cô vốn dĩ đã trắng nõn nà, lúc này đây dưới ánhđèn chiếu ngay cả những gân xanh cũng thoắt ẩn thoát hiện trên cổ tay, xươngngón tay cũng trở nên trắng trẻo.

Không nghe thấy cô trả lời, Diệp Hạo Ninh cũg không đểtâm gì nữa, chỉ liếc thoáng liếc mắt nhìn cô, Trần Diệu thì lại cười nói tiếp:"Thật ra phụ nữ đều thế cả, các chị em phụ nữ nhà tôi đều theo chủ nghĩcấm kỵ thuốc lá. Ngay cả bố tôi cũng thường nói, bệnh tim của ông ấy cũng là dosau khi bị mẹ tôi ép cai thuốc mới bộc phát"

Diệp Hạo Ninh cũng cười theo, tự nhiên chuyển đề tài:"Phẫu thuật bắc cầu chủ vành xem là tiểu phẫu, mọi người đừng quá lolắng, một lát giáo sư Dương đến, anh có thể thảo luận với ông ấy tình hình cụthể hơn"

"Nói đến việc này, thật sự rất cảm ơn anh và TiểuDĩnh. Thật ra lúc đầu tôi đề cập với Tiểu Dĩnh cũng không nghĩ rằng sẽ rấtnhanh chóng liên hệ được với vị bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất nước này"

Đương sự được nhắc đến tên cuối cùng cũng hoàn hồnlại, ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hai người đang trò chuyện, lại không khỏi ngờvực, cứ ngỡ bản thân mình vừa rồi nghe nhầm.

Kỳ thực việc tìm đến giáo sư Dương Trần Diệu chưa hềđề cập với Tiểu Dĩnh, việc này đều là do Tiểu Dĩnh tự ý làm. Lúc đó đnag đithăm bác Trần ở bệnh viện chỉ nghe nói anh muốn chuển bác sang bệnh viện trungương làm phẫu thuật thôi. Con về cáo tên Dương Tư Sơn cũng là việc ngẫu nhiênsau này nói chuyện phiếm mà nhắc đến, cô lưu ý nhớ ngay cái tên đó.

Cô vẫn còn chưa hiểu rõ, thì Diệp Hạo Ninh bình thảnmở miệng nói :"Không cần khách sáo, cũng hiếm khi Tiểu Dĩnh vì chuyện bạnbè nhờ vả tôi, đây cũng là lần đầu, tôi lại cảm thấy rất hay"

Lần này cô nghe thấy rõ ràng. Đây là lời lẽ gì đây?Trước mặt Trần Diệu trong lòng cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng có chút phẫnnộ, rõ ràng là người nói câu này vẫn mang biểu cảm điềm đạm, nửa sau khuôn mặtẩn sau làn khói thuốc mờ nhạt, dường như cả ánh mắt sâu đen cũng trở nên mờnhạt đi, càng khiến cho người ta không tài nào nắm bắt được suy nghĩ.

Cô cử động khóe miệng muốn nói phản bác, nhưng rồi lạidường như không tìm ra lời lẽ nào xác đáng thích hợp, chỉ đành ngồi im lặng.

Thế nhưng Trần Diệu đã trông thấy ánh mắt Diệp HạoNinh, nhưng lại không có động tĩnh gì cả, chỉ mỉm cười :"Tiểu Dĩnh lúc cònđi học cũng y như vậy, không thích nhờ cậy ai. Thế nên, việc này tôi cũng cảmthấy rất vinh dự"

Diệp Hạo Ninh không nói gì nữa, giơ tay phủi phủi khóithuốc, kỳ thực điếu thuốc đã cháy đến tận đuôi thuốc rôi, nhưng anh lại khônghề hay biết gì.

Sảnh bao rộng lớn bỗng chốc im lặng trở lại.

Chỉ có ánh đèn cồn trên bàn trà vẫn đang lóe lên nhữngánh lửa màu xanh bập bùng. Trong chiếc bình đun nước thủy tinh vẫn mơ hồ nghethấy tiếng nước sôi ùng ục, ùng ục... những bong bóng nước sôi nối tiếp nhaunổi lên trên, rồi lại trong nháy mắt tan biến đi mất.

Tiểu Dĩnh lại cảm thấy thanh âm khẽ ri rỉ như vậydường như có chút gì đó xa xăm, cơ hồ đến từ tận đáy lòng cô, cô chỉ cảm thấy contim mình cũng như đang bị đặt trên ngọn lửa khẽ bập bùng kia, khiến người tacải thấy cực kỳ khó chịu.

Có lẽ từ lúc bắt đầu đã là sai lầm.

Cô không nên quá nhiều chuyện bao đồng.

Diệp Hạo Ninh nói đúng, phẫu thuật bác cầu chủ mạchvành không phải đại phẫu gì, cũng không nhất thiết phải mời vị bác sĩ giỏi nhấtbệnh viện thành phố. Tốn nhiều công sức thế này, thậm chí cũng tạo mối quan hệvới vị bác sĩ nào đó cả bệnh viện, kết quả là dường như cô đang tự làm khổchính mình.

Giờ thì chồng và người yêu cũ của cô đang tụ tập gặpnhau, thêm vào đó là bản thân mình nưa, cảm thấy có chút gì giống như loại bánhkẹp mamoul, hoặc là giống bánh sandwich hay hamburger vậy.

Có lẽ Diệp Hạo Ninh thật sự phát hiện ra điều gì. Bớivì anh vốn nhạy bén, tuy là lúc nào cũng chỉ nhìn qua loa, thế nhưng cô biêtrằng thật ra trong lòng anh suy nghĩ sắc sảo vô cùng.

Ngoài quen biết và tiếp xúc ra, trước giờ chỉ có côkhông nhì thấu được anh, còn bản thân cô trong mắt anh lại dường như lúc nàocũng trong suốt có thể nhìn xuyên qua được vậy.

Cũng chính vì điều đó, vì thế mà mới thấy thẹn quá hóagiận, cảm giác bị người ta nhìn thấu bản thâm mình thật khó chịu quá chừng

Thế nên Tiểu Dĩnh thầm nghĩ, nếu như không phải là docô còn chưa hồi phục lại do bị say xe thì nhất định là do Diệp Hạo Ninh hôm naybất thường

Bởi vì cô cảm nhạn được rằng từ sau khi bước vào cửamỗi câu nói đều có dụng ý rất sâu xa. Nhưng Trần Diệu thì, đối với việc nàykhông phát giác điều gì, cả buổi sắc mặt vẫn bình thường đối đáp lưu loát cùnganh.

Có lẽ giống như Diệp Hạo Ninh đã từng nói, cô thật sựngốc ngếch, mới đặt mình bào tình thế như thế này, tiến không được lùi chẳngxong, tự chuốc lấy ngại ngùng bối rối vào thân mình.

Nhân viên phục vụ cúi nửa người xuống giảm lửa đi, dichuyển ấm đun thủy tinh, tư thế vừa điêu luyện thuần thục sắp từng chén trà rarửa sạch rồi châm trà, cả quá trình cực kỳ chăm chú chuyên tâm.

Tiểu Dĩnh nhìn chăm chăm vào mặt bàn, nhưng vẫn đangsuy nghĩ nội tâm, lại dường như bị thu hút bởi những động tác thuần thục và đẹpmắt, lúc chiếc ly trà thủy tinh được đặt trước mặt, cô liền theo tiềm thức giơtay ra đón lấy.

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu khẽ nói :"Cẩn thậnbỏng tay...."

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Động tác của cô quá nhanh, lại tâm bất tại nhân, ngóntay thờ ơ nghiêng trong không trung, nước tà nóng liền bị vẩy bay ra, từng giọtnước nhỏ giọt lên trên da, đau rát.

Tiểu Dĩnh không nhịn được hít vào một hơi, thở hổnhển, suýt chút vứt bỏ cả chén trà xuống, nhưng cuối cùng thì vẫn cắn răng chịuđược, nhanh chóng đặt chén trà lại lên bàn.

Nhưng lúc này cô lại chau mày rụt tay lại, chưa kịptrông thấy dấu ửng đỏ trên cánh tay, đã nghe thấy tiếng của Trần Diệu trầm lắnggắp gáp bên cạnh hỏi :"Sao thế? Có phải là bị bỏng rồi không?"

Cô ngeh thấy không khỏi sững sờ

Hóa ra anh vẫn còn rất lo lắng gấp gáp .

Hóa ra anh vẫn còn quan tâm đến cô.

Thế nhưng lúc trước đây bỏ cô đi, anh từng lập lạitừng chữ từng câu, Tiểu Dĩnh, em không thể cứ dựa vào anh mãi như thế được. Anhcũng từng nhẫn tâm bỏ mặc cô gánh chịu mọi đau khổ sau đó một mình.

Nhưng mà lúc này anh lại quan tâm đến cô, chỉ vìchuyện nhỏ này.

Ngũ vị cảm xúc rối loạn trong lòng, không phân biệtnổi cuối cùng là loại cảm giác gì, chỉ là đột nhột không nói nên lời.

*Ngũ vị cảm xúc: Mượn 5 loại cay đắng, cay, ngọt, bù,nhạt để nói cảm xúc này

Tuy thế chính tại thời khắc này đây, một hình bóngthản nhiên bao phủ lên, bàn tay vẫn còn đang đặt trong không trung liền bị nắmchặt ngay lịa. Đối phương khống chế vừa kịp lúc, không nhẹ quá cũng không mạnhquá, đầu ngón tay dường như có chút lành lạnh.

Nhân viên phục vụ lúc nãy đã đứng dậy, chỉ về hướngnhà vệ sinh :"Vui lòng rửa vết thương bằng nước lạng trước" rồi liềnxoay người đi ra cửa tìm thuốc mỡ

Diệp Hạo Ninh cũng chẳng nói lời nào, bóng hình caolớn của anh dường như che khuất vô vàn những ánh sáng trên đầu Tiểu Dĩnh. Anhnhìn sang dáng hình nghiêng nghiêng bên cạnh của Trần Diêu, ngón tay thon dàivừa kịp che những vết bỏng đỏ, sau đó khẽ dùng lực kéo Tiểu Dĩnh đi.

Tiểu Dĩnh chỉ theo bước chân của anh tiến về phíatrước, dười chân là thảm dày mềm mại, anh đi khá nhanh, cô bước chập chững vàobước mới miễn cưỡng theo kịp gót chân anh.

Không quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn cảm nhận thấy rõràng được hai con mắt đang dõi theo sau lưng cô

Trong lòng cô khẽ xao động, bất giác nắm chặt lấy ngóntay, người bước đi trước như cũng cảm có cảm giác, chỉ liếc mắt nhìn cô bằngánh mắt sót lại từ khóe mắt, sau đó mặt không biến sắc buông lỏng tay cô ra,nhanh chóng đẩy cửa phòng nhà vệ sinh cho cô.

Đến khi Tiểu Dĩnh một mình tiến vào trong phòng đóngcửa lại, Diệp Hạo Ninh mới chậm rĩa quay về chỗ ngồi, nhưng lại không ngồixuống,cả thân hình thon dài khẽ tựa vào mép sau ghế cao cao.

Anh cụp mi mắt xuống, rút từ trong gói thuốc ra mộtđiếu thuốc, lại dường như không có ý định hút thuốc, chỉ là kẹp điếu thuốc vàogiữa ngón tay, ngón tay khác lại đang đùa nghịch chiếc bật lửa, phát ra tiếngđộng giòn tan và đơn điệu.

Ánh lửa màu xanh bập bùng cháy dường như đang chiếurọi vào sâu trong đáy mắt của anh, lúc mờ lúc tỏ, ánh sáng trong thoáng chốcvụt tắt.

Một lúc sau đó anh mới đột ngột nói :"Người phụnữ này lúc nào cũng khờ khạo như vậy đó, lúc trước anh làm sao mà nhẫn nhịnđược thế?". Anh khẽ cụp mắt xuống, vẫn đang thoải mái đùa nghịch chiếc bậtlửa, dường như đang nói lẩm bẩm một mình, nhưng lại rõ ràng là đang nói chuyệnvới một người khác tại nơi đó .