Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 18



Thoáng chốc, trong cái chung cư không lớn lắm chỉ cònlại hai người. Tiểu Dĩnh giữ cánh cửa một lúc lâu mới quay đầu lại, dưới ánhđèn cô đụng phải ánh mắt đen láy của Diệp hạo ninh đang nhìn cô, dường như cómột cái gì đó ngẩn ngơ, lặng lẽ.

Thật ra anh rất ít khi như vậy, it nhất là trước mặtcô,hiếm khi anh để lộ ra thái độ như thế.

Cô nhìn anh một cách nghi hoặc rồi mới lê chân bướcvào, đôi chân bây giời mới thật sự là đau, đứng thêm một giây nữa thôi cũng làcực hình với cô. Từ bàn chân đến gót chân đứng trên nền nhà cứ giống như là bịhàng ngàn mũi kim châm vào vậy. Về đên 1nhà đã một lúc lâu rồi mà chưa đỡ chútnào.

“ Em sao vậy” bỗng chốc giọng nói của Diệp Hạo Ninhlạnh lùng vang lên.

Cô cắn chặt răng không buồn quay đầu lại nói: “Nhờphúc của anh đó”.

Nào ngờ anh chỉ cười nhẹ một cái, hai ba bước thì đãvượt qua mặt cô, vô cùng thản nhiên leo lên giường

Anh tựa người vào đầu giường nói với cô: “Bây giờ emđi tắm mà? Vậy đưa máy sấy tóc cho anh trước đi, vừa rồi anh tìm trong phòngtắm không thấy”

Tóc của anh vẫn ướt, có lẽ lúc nãy chỉ dùng khăn khôlau sơ qua vì vậy nên lúc này tóc có vẻ rối, thậm chí còn có mấy lọn tóc ướcdính vào trước trán, nhưng lại là một sự lôi thôi khó mà có được, trông anh nhưmang một nét trẻ con đáng yêu của đàn ông.

Cô mệt đến nỗi ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn anh,cũng chẳng buồn lên tiếng chỉ tiện tay chỉ vào góc tường, rồi xoay người đithẳng vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.

Nhìn theo chiếc bóng mờ ảo đằng sau cánh cửa kínhtrắng đục, Diệp Hạo Ninh bất giác nhếch mép rồi tự mình nhảy xuống giường đếnmở hành lý của cô ra.

Đến khi Tiếu Dĩnh bước ra khỏi bồn tắm một cách luyếntiếc, lúc này mới phát hiện ra là Diệp Hạo Ninh đã ngủ mất rồi. Đèn trần đãtắt, chỉ còn lại chiếc đèn bàn màu cam cạnh đầu giường tỏa ra thứ ánh sáng mờmờ, còn một nữa khuôn mặt của anh thì ẩn trong bóng tối một cách yên lặng.

Đột nhiên cô có chút nghi hoặc, không phải là đang lythân sao? Tuy là chưa chính thức ký đơn, nhưng dù sao lúc đầu đã cãi nhau mộttrận kia mà, trong tình trạng cô thì kiên trì ra đi còn anh thì ngầm đồng ý, côđã dọn đến thành phố B ở. Vốn cho rằng sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh như thế chođến lúc ly hôn, đường ai nấy đi, mọi việc sẽ tiếp diễn rõ ràng rành mạch nhưthế. Nhưng bây giờ là sao chứ? Đầu tiên là nụ hôn say đắm tối hôm trước, say đólúc này đây anh ta lại một lần nữa ngủ trên giường của cô.

Cuối cùng, cô cũng phải nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh,cân phòng thật tĩnh lặng, dường như chỉ nghe được tiếng hơi thở của hai người.Tiếu dĩnh cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, nhưng chỉ đến nửa đêmđột nhiên có một hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy cô, nhẹ nhàng, kéo dài

Cô cố tình tằng hắng một tiếng, giọng cô mơ hồ khôngrõ lắm, thật ra ngay cả cô cũng chẳng biết phải nói câu gì, cô nhích ra ngoàimột cách bản năng. Nhưng cái tên ở đằng sau dường như không dễ dàng bỏ qua, hắnchỉ ngừng một lát rồi lại tiếp tục nhích sang bên cô, cánh tay dài và khỏe vòngqua eo cô, bàn tay bắt đầu từ từ chuyển động lên trên.

Lúc này, cô cuối cùng cũng dần dần tỉnh giấc, màn đêmđen phủ kín căn phòng một tia sáng cũng không xuyên qua được, hơi thở của DiệpHạo Ninh gần sát bên tai, rõ ràng từng chút một, khe khẽ vang lên trong bóngđêm. Và điều mà rõ ràng cũng giống như thế chính là nụ hôn của anh, nhẹ nhàng,liên tục không ngừng lướt nhẹ trên lưng và gáy cô trong bóng đêm,mang một hơiấm khó tả.

Cơ thể cô cứ thế nóng lên, sức nóng này thậm chí nhưxuyên qua da thịt lan truyền đến huyết quản khiến cho từng mạch máu như bắt đầubị đốt cháy. Co khẽ thở dốc một tiếng. Tay của anh nhẹ nhàng luồn vào trong áo cô, những ngón taylành lạnh mơn man trên bụng trần, vòng eo cô, cô như bị điện giật bất giác rùngmình một cái, hai mắt khép chặt lại ngay cả hai hàng mi cũng đang rung lên khekhẽ. Cô muốn đưa tay ra chặn lại nhưng tay cô lại đụng phải một cánh tay rắnchắc, nóng rực.

Miệng cô khô ráp, ý thức mơ hồ, cơ thể như kông cònchút sức lực nào chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

Có lẽ máy lạnh trong phòng để nhiệt độ quá thấp, cơthể cô đang bị bao phủ bởi một hơi thở ấm nóng, cuối cùng cô cũng xoay ngườilại, tay cô bấu chặt vòm lưng rắn chắc của anh rướn người lên.

Cơ thể anh và cô như hợp lại làm một, quấn chặt lấynhau, tấm chăn trải giường cũng theo đó mà trở nên nhăn nhúm, cô bấu chặt lấyvai anh trong đêm tối tĩnh lặng chỉ nghe tiếng hơi thở gấp của anh và cả của côkéo dài không dứt, đôi khi dứt quãng nhưng lại rất rõ ràng.

Rất lâu sau, ngưng lại một lát, anh im lặng rồi độtnhiên nói: “ … Tiểu dĩnh, chúng ta hòa nhé!“ mặt anh vẫn vùi vào cổ cô, giọngnói trầm đầy mơ hồ. Cô như sực tỉnh, hai tay dùng lực mạnh hơn lúc nãy móng taycô ấn sâu vào bả vai anh.

Buổi sáng sớm, lúc Tiểu Dĩnh ra khỏi nhà, Diệp HạoNinh vẫn chưa dậy. Thật ra cô cũng buồn ngủ, nửa đêm ồn ào như vậy thật sự làmệt rã rời, nhưng cuối cùng cô cũng đành phải đấu tranh tinh thần mà lao rakhỏi giường, trên đường cô đã thiếp đi một lúc trên xe taxi, kết quả là bác tàixế phải gọi cô dậy.

Lúc đi lên lầu, cô mới nhớ ra hôm nay công ty sắp xếpmột buổi kiểm tra sức khỏe thường kỳ. Tất cả nhân viên đều tập hợp lại một cáchcó tô chức và được xe đưa đến bệnh viện.

“Suýt nữa là quyên khuấy chuyện này, cũng may là chưaăn gì” Tiểu Dĩnh trò chuyện với cô bạn đồng nghiệp Tiểu Lý.

“Cậu không kịp ăn sáng à? Vừa rồi suýt nữa là đến muộnđó”

Cô cười khỏa lấp, bỗng dưng lại nhớ đến Diệp Hạo Ninhngộ nhỡ mà đến muộn thì thật cũng là do anh ta hại mình.

Buổi sáng, trước khi ra khỏi nhà, những động tác chuẩnbị của cô không mấy là nhẹ nhàng, vậy mà cũng chẳng thể làm anh tỉnh giấc, anhta cuộn người trên giường có vẻ như ngủ rất say, chiếc chăn mỏng quấn nganghông, tấm lưng trần lộ ra ngoài, trên lưng còn có những vết cào màu đỏ nổi lênrõ rệt, nhìn mà rùng mình.

Cô chỉ nhớ lúc đó anh bất giác rên lên một tiếng, sauđó phì cười nói: “Sao em lại giống Mai Chiêu Phong vậy hả” rồi lại tiếp tục hôncô, chưa được một lát anh lật người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng rồi thiếpđi một cách nhanh chóng, còn cô thì mở to đôi mắt trong bóng tối, cứ nghĩ mãi,vừa rồi anh ta đã nói gì nhỉ? Lúc anh ta úp mặt lên cổ mình rốt cuộc anh ta đãnói câu gì chứ?

Lúc lấy máu, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên,Tiểu Dĩnh quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy nửa xilanh máu đỏ tươi, thông quatĩnh mạch tay trái của cô bị người ta từ từ rút ra khỏi cơ thể. Tim cô khẽ runlên, vội vàng ngoảnh mặt đi, đến cả tay cô cũng như mềm nhũn ra, mà điện thoạilại chẳng may để ở trong túi quần bên trái, túi lại chật, cô không dám cử động,thế là cô cứ để nó mặc nhiên reo lên.

Quả nhiên đối phương cũng chẳng nhẫn nại được lâu, saumấy tiếng thì cũng cúp máy. Đến khi cô lấy máu xong lại phải dùng bông gòn ápvào mũi tiêm, rất lâu sau mới nhớ ra là phải gọi điện thoại lại. Trên màn hìnhđiện thoại hiển thị tên của Diệp Hạo Ninh, cô ấn số gọi lại, độ rất lâu sau mớinghe tiếng anh ta bắt máy, giọng khàn đục ngái ngủ, trong điện thoại còn nghenhư có tiếng nước chảy, nhưng không rõ lắm.

Anh hỏi: “…. Em có nhìn thấy con dao cạo râu của anhkhông?”

Cô nói: “Không phải ở trên bồn rửa tay sao?”

“Không có”

“Anh tìm kỹ lại xem”

“Anh tìm rất kỹ rồi, thật sự là không có”. Sao lại thếchứ? Phản ứng đầu tiên của Tiểu Dĩnh là Diệp Hạo Ninh thật nhàm chán, cố ý trêughẹo cô, phòng tắm nhỏ như thế, hơn nữa cô làm gì mà dùng dao cạo râu, con daocạo râu đó sao có thể đương không biến mất được chứ?

Cô y tá đến hối thúc mọi người đi đến phòng kiểm tra,cô đang cảm thấy mất kiên nhẫn, muốn cúp máy cho xong, nhưng trong đầu độtnhiên lóe lên một tia sáng. Cuối cùng cô cũng lờ mờ nhớ ra, hình như là nó bịcô gom lại. Buổi sáng, sau khi rửa mặt xong cô thường có thói quen dọn dẹp mặtbồn rửa tay, luôn tiện đem những thứ linh tinh bỏ vào trong sọt rác, e rằngtrong đó có cả con dao cạo râu của Diệp Hạo Ninh.

Thế là, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Trên cái giá thủytinh bên trái bồn tắm có một cái hộp màu trắng, anh xem bên trong đó có không?”

Đầu dây bên kia nhất thời không có lời đáp lại, có lẽđang tìm kiếm. Quả nhiên một lúc sau tiếng của Diệp Hạo Ninh vang lên: “Nhìnthấy rồi”!

“Vậy em cúp máy đây”. Nhưng anh ta lại hỏi: “Em đanglàm việc à?”

“Khám sức khỏe”.

Anh ngẩn người một lúc, cô vội nói tiếp: “Là công tytổ chức”.

Lúc này đã đi đến trước cửa phòng khám khoa nội, mộtdãy người đang ngồi trên chiếc ghế dài đợi gọi đến số của mình, tuy rằng cònphải đợi rất lâu nữa mới đến lượt mình, nhưng Tiểu Dĩnh vẫn nói: “Không cònviệc gì nữa chứ?”.

Diệp Hạo Ninh ngừng một lát, giọng nói vẫn rất từ tốn:“Phải kiểm tra những gì?”

“… Nhiều lắm”. Cô rũ đầu xuống nhìn tờ giấy trên tay,mười mấy mục được liệt kê ra trong đó, nhìn hoa cả mắt, bụng càng lúc càng đói,cô rên rỉ: “Một đống hỗn độn”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích, hỏitiếp: “Đã lấy máu chưa?”,

“Rồi” Cô bất giác tự hỏi, hình như hôm nay tên này tâmtrạng rất tốt thì phải? Vì trước đây, mỗi buổi sáng thức dậy, tính khí của anhta lúc nào cũng rất tệ, cô luôn cho rằng đó gọi là “sự nổi giận khi thức dậy”mà người ta thường nói. Nhưng hôm nay thì khác hoàn toàn, lại còn quan tâm đếnnhững việc lặt vặt này nữa chứ.

Nhưng thật là không đúng lúc, tâm trạng của cô bây giờtệ hại đến cực điểm, vừa đói lại còn phải lấy máu, triệu chứng lượng đườngtrong máu thấp bắt đầu hiện ra. Do định là cố làm xong những hạng mục xétnghiệm này mới đi ăn sáng ở nhà ăn, vì vậy mà cái thời khắc này thật là khókhăn để vượt qua.

Ngay cả việc nhẫn nại thêm một chút hay nói thêm mộtcâu dường như cũng là chuyện tiêu hao sức lực, thế nhưng Diệp Hạo Ninh có lẽnhư không muốn dễ dàng buông tha cho cô.

Giọng nói mang sức hút của nam châm lại một lần nữavang lên: “Áo sơ mi màu xám thì phải mang cavat màu gì mới đẹp?”

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nói một cách cứng ngắc:“Tùy anh” sau đó liền cúp máy.

Cái tên này nhất định là cảm thấy quá nhàm chán thìphải, vì trong chuyện phối hợp trang phục cô mãi mãi không thuộc đẳng cấp củaanh. Trước giờ cô chưa từng thấy ai có con mắt chọn quần áo tuyệt vời hơn anh,bất kể là nam hay nữ. Trước đây không có, bây giờ cũng vậy. Vì vậy, khi tinnhắn của diệp hạo ninh gửi đến, cô càng khẳng định suy đoán của mình.

Anh nói: “Em dám cúp ngang điện thoại hả”

Điện thoại cúp thì cũng đã cúp rồi, còn có thể làm gìđược chứ?, Có thể thấy anh ta đang rất rãnh, lại còn có tâm trạng nhắn tin từngchữ một để trách móc cô nữa chứ. Cô đói bụng đến phát điên lên được, xem xongtin nhắn cũng chẳng buồn trả lời lại. Ai ngờ chẳng lâu sau chuông điện thoạilại vang lên.

Tiếu Dĩnh cài nhạc chuông rất trẻ con, đó là giọng củamột đứa trẻ hát bài “Hai con hổ” lại còn bị lạc điệu nữa, thật ra, đó là giọnghát của cháu gái cô thu âm hồi Tết, cô nhất thời hứng lên cài làm nhạc chuôngđiện thoại.

Đột nhiên cùng một lúc những người bạn đồng nghiệp củacô quay đầu sang nhìn cô, trong đó còn có một vài người lạ một mình đến khámsức khỏe, ánh mắt họ nhìn cô giống như đèn tụ quang vậy. Cô hơi lúng túng, vộivàng nhấn nút nhận cuộc gọi, cúi đầu nói: “anh làm cái gì vậy?”

Diệp Hạo Ninh cười nhẹ: “À, anh tưởng là em ngất đirồi chứ!”

“Vô duyên”. Cô như sắp khùng lên, vừa nghe thấy tiếngcô y tá gọi ở ngay cửa: “số 11” cô vội vàng giơ tay lên “Có ạ” rồi đứng dậybước vào trong.

Diệp Hạo Ninh hiển nhiên cũng nghe thấy, trước khi cômột lần nữa vội cúp máy anh mới nói: “Trưa nay cùng ăn cơm nhé”