Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 13



Tiếu Dĩnh nằm trên chiếc ghế rộng và mềm mại, khôngkhỏi có chút hốt hoảng, thổn thức, đột nhiên cảm nhận bên cổ đau nhoi nhói, lúcnày đây cô mới bắt đầu định thần lại, mở to mắt ra liền bắt gặp ánh mắt đốidiện của Diệp Hạo Ninh.

Diệp Hạo Ninh nhìn cô, ánh mắt u tối, như đang suynghĩ điều gì, hình như có một cái gì đó ở tận sâu thẳm đột nhiên lướt qua rồivụt tắt. Anh lại cúi người xuống, nên cô không thể nhìn thấy những cảm xúctrong mắt anh, chỉ nghe thấy anh nói lạnh lùng và bình thản từng từ từng từmột: ” Tiếu Dĩnh, nếu nói về khả năng suy nghĩ nhiều việc một lúc, em luôn luôngiỏi hơn anh nhiều đấy.”

Cô nghe mà giật mình, anh đã đứng lên và bỏ đi khôngmột chút lưu luyến, một góc của chiếc váy ngủ gạt nhẹ lên mặt cô. Phòng kháchrộng và trống trải , điều hoà hình như mở hơi quá lạnh, cô ngồi nguyên một chỗ,đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.

Thực ra Diệp Hạo Ninh đã dùng chính lời nói đùa của côtrên xe để trả đũa lại cô.

Nhưng, hồi ấy sau khi chia tay Trần Diệu, cô đã từngnghĩ rằng, trái tim của mình không thể dùng cho một người đàn ông nào khác nữa.

Chỉ một lần yêu đã đau khổ như thế rồi, làm sao còn cósức lực để động lòng trước một người khác nữa?

Hơn nữa, cô một lòng một dạ với Trần Diệu, từ nhỏ đếnlớn đã trở thành thói quen, cho dù cuối cùng chia tay, cái thói quen ấy vẫnkhông sửa được. Thế nên, từ cái lần xem mặt không chính thức ấy về sau, TiếuDĩnh từ chối tất cả những lời mai mối của những người hảo tâm.

Nhưng cô vẫn không nhìn anh, một lúc sau, chỉ khe khẽnói lại: ” Cảm ơn”

” Chỉ là trẻ tuổi tài năng đầy hứa hẹn thôi.” TiếuDĩnh cười cười không phục: ” Có biết thế nào là cậy tài khinh người không?”

Cô chưa từng gặp ngưòi nào cao ngạo vô lễ như vậy, đếnngay cả nhìn người đối diện cũng cứ hơi hếch cằm lên, cơ hồ là khinh khỉnh.

Vì anh ta tốt nghiệp ở một trường danh tiếng nhất cảnước, thế nên rất tự hào về việc học hành của mình, khi nói chuyện dương như cóvẻ vô tình chẳng coi những trường học danh tiếng khác ra gì, rồi còn hỏi TiếuDĩnh: ” Tiếu tiểu thư sau khi tốt nghiệp đại học, có phải cũng gặp khó khăn khitìm việc đúng không? Bây gờ thị trường lao động là như vậy đấy, những cuộctuyển dụng lao động đều đầy ắp người nếu muốn lương cao nhưng xuất phát điểmkhông cao thì thực sự là không ổn.”

Con người thì cũng nho nhã, mà sao thái độ và lời nóilại làm cho người ta không thoải mái chút nào. Tiếu Dĩnh nhấp một ngụm trà,liếc mắt nhìn anh ta, rồi đặt cốc trà xuống cười nói: ” Lý tiên sinh khi đi tìmviệc chắc là cũng chẳng mất mấy công sức.”

Người kia chậm rãi gật đầu: ” Vâng. Thực ra công tychúng tôi từ trước tới nay yêu cầu rất cao, tôi cũng có chút may mắn, trước khitốt nghiệp đã được ký hợp đồng.”

May mắn cái con khỉ! Tiếu Dĩnh mặt thì cười cười,trong lòng thì lại chửi, vì trên mặt anh ta chẳng nhìn thấy vẻ gì là may mắn vàkhiêm tốn cả.

Một lúc sau thức ăn được đưa lên, lại nghe anh ta nói:” Những đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhiều protein thế này thì chỉ nên ăn ít thôi, sẽrất dễ dẫn đến thừa Cholesterol.’

Món ăn là do Tiếu Dĩnh gọi, nhìn thấy anh ta khôngchịu động đũa, cô cũng không khách sáo, gắp một miếng cho vào miệng rồi mớiquay sang cảm thán:” Lý tiên sinh hiểu biết nhiều về dưỡng sinh như vậy, họcvấn thì uyên bác, điều kiện công việc lại tốt, thật là hiếm thấy.”

” Cô quá khen. Nhưng rau vẫn là tốt, chất xơ tốt chotiêu hoá, giá cả cũng chấp nhận được.”

” Ôi dào, tiên sinh với tiểu thư gì.” bà chị đồngnghiệp kiêm người đi trung gian ngồi bên cạnh cười nói: ” Đều đã quen nhau rồi,nghe thế xa lạ quá. Sau này đều là bạn bè mà!”

Tiếu Dĩnh cắm cúi ăn, trong lòng nghĩ, làm gì có saunày? Chẳng có sau này đâu!

Sau này không muốn gặp loại người này nữa. Chả tráchanh ta hơn 30 rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng.

Hứa Nhất Tâm nghe hết câu chuyện thì cười đến đau cảbụng, ” Tiếu Dĩnh ơi là Tiếu Dĩnh, thật là chúc mừng cậu đấy, lần đầu tiên lạigặp được loại người như vậy. Hơn nữa chắc chắn anh ta sẽ trường thọ, nếu khôngcó tai hoạ gì, lại chú ý chăm chút như anh ta, chắc chắn sẽ sống đến 180 tuổi.Thật là sống lâu hiếm có, nếu cậu mà đi lại với anh ta thì làm sao mà chịu đượccơ chứ………….”

” Đi!” Cô lấy chân đạp bạn, ” Những chuyện như thếnày, lần sau chết cũng không đi.”

” Ừ. Thực ra tớ cũng đồng ý với cậu, nhưng hôm đấykhông phải là không có chuyện hay?

Tiếu Dĩnh chống tay lên cằm nhớ lại. Thực ra cũngkhông thể nói là không có chuyện hay. Ít nhất ở giữa còn chem xen một sự nhầmlẫn, mặc dù hơi xấu hổ một chút, nhưng trái lại ấn tượng còn sâu sắc hơn việcgặp mặt gã kỹ sư Lý kia.

Nhưng nói tóm lại, Tiếu Dĩnh vẫn cho rằng ngày hôm đóthật đen đủi, gặp toàn những ngưòi không ra gì.

Nhưng không ngờ rằng, chỉ một tháng sau, cô gặp lạiDiệp Hạo Ninh. Địa điểm có hơi đặc biệt, tại bệnh viện số 1 của thành phố.

Hôm đó vừa lúc cô đi công tác về liền bị mấy người bạnkéo ra ngoài ăn uống một trận, khi ngồi trong phòng KTV đã cảm thấy có gì đókhông ổn, âm thanh quá ồn, làm cô hơi đau đầu. Khi đó chỉ nghĩ là do đi đườngxa về mệt lại uống thêm một chút rượu nên cũng không chú ý lắm, chẳng ngờ khivề đến nhà cặp thử nhiệt độ mới phát hiện ra mình đang sốt.

38,4 độ, thảo nào mi mắt cứ nặng dần.

Lúc đó đã quá muộn, Tiếu Dĩnh chẳng nghĩ được ra cóthể nhờ ai đi cùng đến bệnh viện, nên cố gắng ra ngoài gọi taxi đến bệnh việnkhám.

Đèn của khu cấp cứu sáng choang, hành lang dài hun hútnồng nặc mùi thuốc khử trùng, thỉnh thoảng có vài y tá khẽ khàng qua lại, nhưngcó rất nhiều người bệnh đang xếp hàng chờ khám và người nhà đi theo.

Hình như người nào cũng có người đi kèm, trừ cô.

Cô lấy được số khám rồi ngồi xuống, nắm chặt trong taycuốn sổ khám bệnh mỏng dính, vừa đúng chọn được hai chiếc ghế liền nhau chưa cóngười ngồi, nên nhìn lại càng thấy lẻ loi.

Một lúc sau cảm thấy cơ thể khó chịu hơn, cô nghĩkhông biết có phải là nhiệt độ tăng thêm không, sờ tay lên trán nhưng lòng bàntay toàn mồ hôi nên chẳng phát hiện được gì. Cô thu tay về, đầu nặng trịch dựavào chiếc ghế cứng đờ, chỉ cảm thấy lạ, làm sao nửa đêm rồi mà bệnh viện vẫncòn bận rộn như vậy?

Ngày xưa ở trường thật là sướng, bệnh xá trường ở gầnkhu ký túc xá, chỉ phải đi bộ năm sáu phút, hơn nữa phòng cấp cứu chắc chắnkhông giống như thế này, xếp hàng đã phải xếp cả nửa ngày, cấp cứu đã trở thànhchậm cứu.

Thực ra ban đầu cô cũng không biết. Cô rất ít khi bịốm, ngay cả thời điểm vất vả nhất trong những năm đại học là kỳ tập quân sự côcũng không có vấn đề gì, mọi người bị phơi nắng gần như ngất xỉu thì cô càngphơi nắng tinh thần càng cao, mồ hôi đầm đìa nhưng tinh thần rất sảng khoái.

Hứa Nhất Tâm ghen tị mắng cô là đồ quái thai, cô chỉcười hì hì: ” Tớ thể chất tốt, mọi người ngưỡng mộ lắm đấy!” khoé môi congcong, rất đắc ý.

Nhưng thực tế chứng minh, những lời như vậy không nênnói, nói nhiều rồi sẽ có báo ứng.

Cuối cùng thì cô cũng ốm một trận ra trò.

Từ cảm nhẹ chuyển thành sốt cao, tiếp theo đó là viêmphổi cấp tính và sốt nhẹ kéo dài, khó chịu vô cùng, cứ như mất đi một nửa mạngsống.

Và lúc đó mới nhận ra được cái hay của việc yêu đương,vì có người ấy, từ đầu tới cuối ở bên cạnh hỏi han, tất cả mọi việc đều dongưòi đó lo liệu, còn cô chỉ cần dựa vào lòng anh và thở là đủ.

Lần đầu tiên đi cấp cứu là do Trần Diệu nửa đêm đạp xeđạp đưa cô đi.

Đó là một đêm đông lạnh, tuyết ở hai bên đường dườngnhư tích lại cả mấy tuần vẫn chưa tan, cô bị cuốn trong cái áo bông dày cộp,đến đôi mắt cũng suýt bị trùm mất trong khăn quàng, khi đó chỉ nghe thấy tiếngbước chân của Trần Diệu bước trên con đường vắng vẻ, hình như trên mặt đường cónước nên nghe thấy những tiếng lép bép khe khẽ.

Rõ ràng lúc ấy sốt chóng mặt rồi nhưng tai lại thínhhơn cả lúc bình thường, cô ngồi phía sau xe đạp, ngoài tiếng ho nặng nhọc củachính mình dường như còn nghe thấy tiếng hơi thở của Trần Diệu.

Đột nhiên cô cảm thấy xót xa muốn rơi nước mắt, chỉ vìtrong lúc giá lạnh này vẫn còn có một người ở bên cạnh và chia sẻ hơi thở vớicô.

Cuối cùng đến được bệnh xá của trường, cô không cònchút sức lực nào, anh bế cô đi khám – vào viện rồi đến chỗ truyền nước, mặc dùcô khó chịu nhắm nghiền mắt lại nhưng vẫn biết có anh luôn ở bên cạnh cô. Dườngnhư thế là yên tâm rồi, ngón tay khẽ ngoắc lấy tay anh, hình như có môt chút ấmáp từ ngón tay lan toả ra toàn thân……

Lúc đó Trần Diệu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, an ủi: ”Không sao dâu.” Cô chọn hoàn toàn tin tưởng vào anh, nhất định sẽ không sao.

Y tá đang đứng ở cửa gọi tên, Tiếu Dĩnh chậm chạp mởmắt ra, ánh đèn ở trên đỉnh đầu sáng trưng, cô ngồi một lúc rồi vịn tay vàolưng ghế từ từ đứng dậy.

Những bước chân cứ bồng bềnh, rõ ràng sàn lát gạchcứng nhưng cô bước thấp bước cao như đi trên môt lớp bông. Chỉ sau hai ba bước,cô cảm thấy hơi thở và nhịp tim rất nhanh, dường như thở không ra hơi, cô nghĩmình sẽ ngất xỉu sau đó, ai ngờ một giây sau có ai đó đã nhẹ nhàng đỡ lấy taycô.

Thực ra Diệp Hạo Ninh cũng rất ngạc nhiên, vào lúc nàytại nơi này, lại gặp lại cô. Một tháng trước cô đột ngột xông vào sảnh ăn củaanh, không những làm gián đoạn một cuộc điện thoại quan trọng mà còn hồ đồ nhậnnhầm anh là một người khác.

Diệp Hạo Ninh thừa nhận, hôm đấy mình có lẽ cũng đangbuồn chán nên cũng không nói rõ sự thật cho cô. Khi Tiếu Dĩnh tự giới thiệu,phản ứng đầu tiên của anh là cô đang chào bán hàng hoặc giới thiệu bảo hiểm,nhưng tiếp theo đó thì không giống nữa, vì rõ ràng nhìn cô không đủ mặt dày đểlàm những việc này, hơn thế nữa là hình như không có vẻ là tự nguyện, đến nụcười cũng có vẻ miễn cưỡng.

Lúc này anh mới biết là cô nhận nhầm người, nhưng bỗngnhiên lại không muốn nói cho cô biết, chỉ cảm thấy cô gái trẻ trước mặt có mộtvẻ thuần khiết hơi ngô ngố, giống như một bông hoa được trồng trong nhà kính,đã quen đuợc bảo vệ, thậm chí không dính phải dù chỉ là một hạt bụi nhỏ.

Thực ra anh đã sơm nhín thấy cô ngượng ngùng nhưng lạicàng cảm thấy thích thú. Anh nhìn vào mắt cô dưới ánh đèn, vốn dĩ là vì phéplịch sự tối thiểu và sự tôn trọng, nhưng không biết tại sao, sau đó lại pháthiện ra đôi mắt của cô cực kỳ sinh động, đen nhánh và trong sáng, giống như đáđen, khi nói chuyện nó lấp lánh ánh sáng thanh tú, lại duờng như óng ánh.

Một lúc sau anh thậm chí có một chút mơ màng, dườngnhư thực sự bị thu hút, sau đó nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô khi nhận điệnthoại, lại càng thấy buồn cười, thế nên cuối cùng mới chủ động nói ra tên mìnhvà không mong có cơ hội gặp lại, nhưng ít nhất anh cảm thấy cô thật thú vị chomột bữa tối vốn rất yên tĩnh.

Nhưng Tiếu Dĩnh lúc này khác hoàn toàn với ngày hômấy, nét mặt xám xịt hoàn toàn mất đi thầm sắc sinh động.

Anh đỡ cánh tay cô, nhìn một lượt rồi hỏi: ” Cô ốm à?”nhìn cô dường như chưa hoàn hồn, bất giác giơ tay ra sờ lên trán cô.

Quả nhiên, đang sốt cao.

Kết quả là bác sỹ vừa kê đơn thuốc vừa trách móc: ”Làm sao đến tân bây giờ mới đưa đến.”

Diệp Hạo Ninh ngồi bên cạnh, không biết nói gì.

Bác sỹ ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt lướt qua bàntay đang dìu Tiếu Dĩnh, giọng nói mới nhẹ nhàng một chút rồi lại cúi xuống tiếptục viết vào sổ khám bệnh, “……..Chút nữa đi truyền hai bình nước biển trước,tôi sẽ kê thêm một số thuốc cho cô. Thanh niên bây giờ chẳng chú ý gì đến ănuống nghỉ ngơi, nên sức đề kháng càng ngày càng kém.”

Diệp Hạo Ninh gật đầu nói: ” Cảm ơn.”

Từng giọt từng giọt dịch truyền mát lạnh chảy vào mạchmáu, cuối cùng Tiếu Dĩnh cũng hồi tỉnh, nhìn người thanh niên đang đứng bêncạnh, cô cau mày, rõ ràng biết khuôn mặt này nhưng bỗng nhiên chẳng nhớ anh tatên là gì. Chẳng lẽ sốt thành hồ đồ rồi ư ?

Cuối cùng chỉ nói đơn giản: ” Cảm ơn anh rất nhiều.”

” Không có gì.” Diệp Hạo Ninh khẽ cúi người xuống,không biết lấy đâu ra mấy cái gối giúp cô kê ở dưới tay, rồi hỏi: ” Có cầnthông báo cho ai không?”

” Không cần.” hoặc có thể đang ốm nên giọng nói của côrất nhỏ, nhỏ hơn bình thường rất nhiều, khe khẽ dường như không nghe thấy gì,cô nghiêng đầu rồi nhắm mắt lại, cố gắng mấp máy môi :” Cũng không làm phiềnanh nữa, chút nữa tôi có thể tự về nhà.”

Cô nằm trong căn phòng bệnh mà Diệp Hạo Ninh đặt, thânthể mỏng manh ẩn dưới lớp chăn, thần sắc nhợt nhạt mệt mỏi. Một lúc sau khôngthấy có động tĩnh gì, cô nghĩ rằng anh đã đi khỏi, trong lòng bỗng bi thương,những ký ức tưởng như xa xăm những cũng không xa xôi quá lại lặng lẽ cuốn lấycô như cây dây leo, dần dần thít chặt làm cô không thể thở được.

Cô vùi mặt vào gối, ngay lập tức cảm thấy ươn ướt nơikhoé mắt, càng lúc càng nhiều, nhưng không còn đủ sức để lau đi, cũng khôngmuốn ngăn bản thân khóc một lần cho thoả.

Nhưng, vào lúc đó, trán cô đột ngột được chạm vào mátlạnh. Có lẽ vì cô đang sốt nên toàn thân nóng bỏng nên mới cảm thấy tay ngườiđó mát lạnh.

Cô thu người lại theo bản năng nhưng mắt vẫn nhắmnghiền, không động đậy, chỉ có những sợi lông mi dài khe rung động.

” Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi bắt nạt cô.”có tiếng nói của Diệp Hạo Ninh phía trên đầu cô, vẫn có vẻ như chẳng để tâm,nhưng trong một đêm như thế này nó lại vô cùng ấm áp dịu dàng, lại giống nhưmột hơi thở thật khẽ thật trầm.

Thật kỳ lạ! Đã từng có phụ nữ khóc như mưa trước mặtanh, nhưng anh chưa từng như bây giờ, dường như bất lực, không biết phải làmgì.

Ngón tay anh dừng trong không khí vài giây rồi cuốicùng vẫn khẽ khàng trượt qua nơi có nước mắt.

HứaNhất Tâm vô cùng tò mò tình hình ngày hôm ấy, rất vui sướng dò hỏi: ” Lần trướccậu gặp cái anh kỹ sư Lý đấy, điều kiện anh ta thế nào? Mới hơn ba mươi,đầutuổi trẻ mà thành đạt.”