Gấm Rách

Chương 42: Cô vô cùng mệt mỏi kiệt sức



Trong đầu cô trống rỗng, hai bên tai cũng chỉ là tiếng ù ù. Anh nói cáigì?Ác ý thu mua Hoa Vũ? Mồ hôi lạnh chảy ra từng giọt, cô còn có thể đủtỉnh táo phát ra tiếng nói: “Tàn nhẫn?” Cô cười lạnh: “Trước khi giếtchết một người, hỏi anh ta có đồng ý bị giết chết hay không sẽ khiếnviệc đó không tàn nhẫn nữa sao? Ngài Giản, cảm ơn anh vẫn còn trưng cầu ý kiến của tôi, tôi sẽ không đồng ý cái gọi là thu mua thiện ý của anh,nếu anh muốn bước vào cổng lớn của Hoa Vũ, trừ khi tôi và cha giốngnhau, nhảy xuống từ tòa nhà làm việc này!”

Cô ném điện thoạirầm một tiếng, trời đất quay cuồng từng đợt, thu mua ác ý! Anh ta ănchắc là cô không có sức chống đỡ! Không! Cô thà thật sự nhảu xuống từcửa sổ, cũng sẽ không đầu hàng trước sự ép buộc của anh ta, kệ anh tađánh chiếm thành trì.

Cô phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách.Cô cầm điện thoại lên, nói với Bà Lý: “Giúp tôi liên lạc với Từ tồng của Li Ngân.”

Người thông mình như Từ tổng, vừa nghe thấy ý kiến củacô liền cứ đùa cợt: “Cô Phó, Li Ngân chúng tôi và Hoa Vũ là bạn cũ tìnhcũ, đương nhiên không có lời để nói. Nhưng chúng tôi gần đây cũng tươngđối thiếu vốn xoay vòng, hơn nữa, cô Phó cô bỏ cái phật tiền Đông Cù đókhông bái kiến, lại đến gõ cửa con cá gỗ chúng tôi, quả thật là khôngđáng.”

Ngân hàng khác, chắc cũng là giọng điệu như thế, cô gọi điện thoại một vòng, lại không đạt được một chút ủng hộ thực tế, bị cô lậphoàn toàn, mất hết hi vọng! Cô thật sự hiểu được cảm giác tuyệt vọng của cha lúc đó. Đã sớm qua giờ tan ca, cô vẫn đang ngồi ở trong phòng làmviệc đờ đẫn, cô không biết ngày mai bản thân mình liệu có dũng khí đốimặt với khó khăn. Đầu cô chảy máu, vậy thì sao chứ, vẫn là một chút hyvọng cũng không có!

Cuộc chiến thu mua quá đỗi gian khổ, cô thủ một toàn thành lẻ loi vừa không có lương thảo, cũng không có quân cứu viện. Trong thị trường cổ phiếu mỗi một lần biến động giá đều trở thành tầnsuất hô hấp và nhịp tim của cô, mấy ngày nay, cô vô cùng mệt mỏi, kiệtsức.

Bà Lý nói: “Cô Phó, gần đây sắc mặt cô thật sự không tốt, tuy công việc bận, bản thân cô cũng phải chú ý sức khỏe chứ.”

Cô nói: “Gần đây hình như hơi thiếu máu, chỉ là thỉnh thoảng chóng mặt, không có bệnh gì nặng. Đợi qua đợt bận này, rồi hãy nói.”

Bà Lýnói: “Tôi thấy tốt nhất cô vẫn nên đi khám bác sỹ xem sao, gầy đến mứcchỉ còn lại xương, lần nào thấy cô một hộp cơm cũng không ăn nổi mộtnửa.”

Cô gượng cười: “Tôi lấy đâu ra tinh thần ăn cơm.”

Bà Lý liền nói: “Vậy càng phải đến bác sỹ xem sao, không bệnh thì yên tâm, có bệnh thì cũng sớm chữa trị.”

Cô bị bà thúc giục quá, mấy ngày sau, đành rút thời gian đến bệnh việnĐài Bắc, bác sỹ đơn giản hỏi cô vài câu, liền viết một tờ phiếu, nói:“Lên tầng 4 kiểm tra trước đi.”

Cô cảm ơn, nhận lấy phiếu kiểm traxem, liền sững lại, đờ đẫn hỏi: “Làm kiểm tra khoa sản?” Lời vừa ra khỏi miệng mới biết thật sự là biết rõ rồi còn hỏi, bác sỹ nhìn cô một cái,dường như cũng cảm thấy buồn cười.

Một hòn đá nặng trịch đè nặngtrong lòng cô, trong lòng nặng trĩu đi lên lầu làm xét nghiệm, phải đợihơn 15 phút mới lấy được kết quả, cô vốn đã cả một bụng tâm trạng, lạithêm việc này, thật sự càng loạn hơn. Trong lòng nghĩ, sẽ không trùnghợp thế chứ, biện pháp phòng tránh của mình xưa nay rất tốt, chỉ có mộtlần——tối hôm mà họ cãi nhau, anh hoàn toàn mất lý trí, cô lại chỉ lo rasức phản kháng, đâu còn nhớ đến cái đó—–nhưng, sẽ không trùng hợp nhưvậy chứ?

Đầu tiên nhìn thấy hai chữ “dương tính” giống như là bịđập một gậy, khoa phụ sản kiến nghị cô siêu âm, mỉm cười an ủi: “Cô đừng lo lắng như vậy, đứa bé rất khỏe, khoảng 7 tuần, phát triển rất bìnhthường, quay về nói với anh nhà đi, anh ấy nhất định sẽ vô cùng vuimừng.”

Đi ra khỏi phòng xét nghiệm đứng đợi trước trước thang máy,vẫn như người mất hồn, bên cạnh có người gọi cô 3,4 câu, cô mới nghethấy. Là một người phụ nữ trẻ cười híp mắt, cô ấy hỏi: “Cô Phó, khôngkhỏe sao?”

Cô vốn không có tâm trạng, lại không nhớ đối phương làai, chỉ là hơi quen mặt, dường như đã gặp ở đâu, đành cười cười qua loa: “Đến khám bệnh.” Đối phương vẫn tươi cười, hỏi quan tâm: “Không có vấnđề gì lớn chứ, nhìn sắc mặt cô, không được tốt lắm.”

“Ồ, không sao, chút bệnh vặt.” Cô hơi chột dạ cười, đúng lúc thang máy đến, cô liền vội vã xuống lầu.

Buồn bã đi ra cửa bệnh viện, có ánh đèn chớp sáng lên mấy lần. Cô ngẩng đầu lên, gần đây là học viện y khoa Đài Bắc nổi tiếng, có một đám người dáng vẻ sinh viên đang đứng ở trước biển tên trường ở cổng để chụp ảnh, cười nói vui vẻ hi hi ha ha, cuộc sống đơn thuần vô tư vô lo khiếnngười ta ngưỡng mộ, đã cách cô xa vời biết bao?

Đứa bé này đến thật đúng lúc! Trong phim cũng không trùng hợp đến thế, vừa đúng khiến cô có lý do đi tìm cha đứa bé chịu trách nhiệm. Cô gượng cười với bản thânmình, cô vẫn còn chưa bị ép đến bước đó, nhưng—-về lý luận có nên thôngbáo cho anh một tiếng không? Thôi đi, so với việc anh nghi ngờ liệu đâycó phải là cái bẫy mà cô đã sớm có âm mưu không, thà rằng không nói vớianh. Chỉ là——–cô phải làm sao với đứa trẻ này?

Trong phim truyềnhình thì cô nên sinh ra, đem đứa bé đến chân trời góc biển, 20 năm saucó lẽ sẽ rất có tiền đồ, có lẽ sẽ vừa đúng làm việc ở Đông Cù……nhưng cái đó rốt cuộc vẫn là loại phim vớ vẩn lúc 8h tối.

Bỏ đi? Xong việcanh biết thì nên nói thế nào? Anh không thèm đứa trẻ này, nhưng anh cũng có phần—–anh ghét nhất là người khác động vào đồ của anh, cho dù là thứ đồ anh không thích, chỉ vì là của anh, anh liền có một loại bản năngbảo vệ.

Cô trằn trọc trong sự mâu thuẫn đó qua một ngày, Bà Lý thấy cô cầm kết quả giống như là mất hồn, chỉ coi là kiểm tra ra bệnh nặnggì đó, ở bên cạnh sốt ruột, cứ hỏi quanh. Cô vốn không có tâm trạng đilàm, gượng cười nói: “Mấy ngày nay tôi mệt, thật sự muốn ngủ một giấcngon lành, tôi về trước đây, có việc thì gọi điện cho tôi.”

Bà Lý lo lắng nói: “Vậy cũng tốt, đi đường cẩn thận chút.”

Cô cũng thật sự sợ bản thân mình nhất thời nông nổi sẽ làm ra việc gìngốc nghếch, ví dụ gọi điện cho Dịch Chí Duy. Cho nên về khách sạn liềnép mình lên giường ngủ, đợt này cô vốn đã thiếu ngủ, cố gắng nỗ lực,cũng vẫn ngủ được.