Gấm Rách

Chương 39: Nụ hôn của anh còn dày hơn cả nước



Quá muộn rồi! Anh bật đèn lên, ánh sáng đột ngột khiến cô lúc lâu khôngmở nổi mắt. Cô không biết mình nên làm gì, nên nói gì, đành đứng ở đókhông động đậy, mặc kệ anh dò xét. Anh vất vả chậm chạp hỏi: “Là em?”

Anh đã uống rượu, cách xa như vậy cũng ngủi thấy mùi rượu nồng nặc đó,cô cố gắng nói: “Anh Dịch, tôi đến lấy một thứ đồ, rồi lập tức đi ngay”.

Anh không có phản ứng gì nhiều, cô hơi yên tâm lại, nói: “Thứ đóvốn dĩ đặt ở ngăn kéo ở dưới tủ quần áo, tôi vào lấy, hay là anh giúptôi lấy?”

Anh loạng choạng lảo đảo đứng dậy: “Em cần gì? Anh đi lấy.”

Anh dường như rất say, cô nghĩ, sự việc đến hôm nay nói thật cũng chẳng sao, liền nói: “Là một hộp gấm.” Cô miêu tả một lát: “Dài từng này,rộng từng này. Là hộp nhung màu tím.”

Anh đi về phía cầu thang, côhơi nơm nớp lo sợ nhìn anh, quả nhiên, sự lo lắng của cô không hề thừa,anh vừa lên được mấy bậc suýt nữa thì ngã, cô vội vàng lên giúp anh mởcửa phòng ngủ, lại bật đèn, trong lòng lại kinh ngạc. Căn phòng khôngthay đổi gì, ngay cả ảnh chụp chung của họ cũng vẫn đặt ở bàn đầugiường——cô cho rằng anh sớm đã vứt vào thùng rác rồi chứ.

Anh lảođảo đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, lẩm bẩm một mình: “Màu tím……”Lại đưa tay ra lấy bộ quần áo ngủ màu tím của cô xuống: “Có phải là bộnày không?”

Thật sự là say đến mức hồ đồ rồi.

Cô đành cười cười: “Ôi——-không phải, tôi tự mình tìm vậy.”

“Được”. Anh lại buồn nôn, khó chịu chau mày kéo ca vát, ngã xuốnggiường, “Giúp anh lấy khăn tắm——” Lật mình, giọng nói không rõ ràng:“Chuẩn bị xong nước thì gọi anh.”

Cô thấy anh say đến vậy, thật sự sợ anh sẽ dìm chết mình trong bồn tắm, vội vàng nói: “Chuẩn bị nước rất lâu, tắm vòi sen đi.”

Anh rất nghe lời đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng tắm, tiếngnước vang lên, cô lại đờ đẫn ở đó, không biết nên làm thế nào mới tốt.Ngẩn ngơ lúc lâu mới quỳ xuống, mở ngăn kéo tìm chiếc hộp màu tím ấy.

Chiếc hộp cô vốn dĩ để đó lại không thấy đâu, mà đặt thay vào đó lại là một chiếc hộp màu trắng quen thuộc, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cônhận ra chiếc hộp này. Tay cô đang run rẩy, cuối cùng cô vẫn mở ra—–quảnhiên!

Chiếc hộp bát âm bị cô làm vỡ nhẹ nhàng nằm ở bên trong, một đống thủy tinh vỡ, sớm đã nên vứt đi, sao lại ở đây?

Cô choáng váng đầu óc, giống như bị yểm bùa lặng lẽ ngồi ở đó, lại nghe thấy “Thánh Hâm!”

Anh ở trong phòng tắm gọi cô: “Đem áo tắm của anh đây.”

Cô hỗn loạn đáp một tiếng, đặt chiếc hộp xuống liền giúp anh tìm áo tắm, cầm đến cửa phòng tắm: “Này!”

Anh mở một khe cửa, thò bàn tay ướt nhẹp ra lấy quần áo, cô đặt vào tay anh, đang định buông tay, bỗng nhiên anh quay tay nắm lấy tay cô, trong chốc lát kéo cô vào. Cô không kịp phòng bị, “á” một tiếng liền lao vàolòng anh, nước ở vòi hoa sen soạt chảy vào người vào mặt, bỗng chốc ướtđẫm, nụ hôn của anh còn dày hơn, vội hơn cả nước.

“Thánh Hâm!” Giọng anh nồng đến mức phát ngán, “Anh muốn em ở lại với anh, đừng đi.”

“Được, được, em không đi, em ra ngoài đợi anh.” Cô nói lấy lệ, anh uống say chính là như thế, cô cũng coi như là có kinh nghiệm. Lần này anhrất say, ngay cả việc họ cãi nhau cũng không nhớ.

Anh lại không nới lỏng tay: “Em lừa anh!”

Cô cười gượng: Chỉ sợ anh tỉnh rượu, sẽ đuổi mình ra ngoài còn khôngkịp ấy chứ! Cô than thở trong lòng, miệng dỗ anh: “Em không lừa anh, emđợi anh ở bên ngoài.”

Anh tắt nước, mặc xong áo tắm, tươi cười: “Anh tắm xong rồi, chúng ta cùng nhau ra thôi.”

Cô đành theo anh ra, anh nheo mắt quan sát cô: “Sao em không thay quần áo?”

Từ đầu đến gấu áo cô đều đang nhỏ nước, cô quả thật nên thay bộ quầnáo, nếu không ướt nhẹp như vậy ra cái gì chứ, làm sao mà về khách sạnđược? May mà ở đây quần áo cô không đem đi không ít, cô đi lại mở tửquần áo, anh lại ôm lấy cô từ phía sau, bịn rịn hôn vào gáy cô, mơ hồnói: “Mặc bộ màu đen kia, anh thích.”

Cô đưa tay ra lấy chiếc váy dài màu đen, anh không sốt ruột: “Ngốc thật! Em mặc lễ phục đi ngủ sao?”

Đưa tay ra giúp cô lấy bộ quần áo ngủ màu đen đó xuống, giọng nói củaanh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, quyến luyến: “Em có nhớ không, ở NewYork……em mặc bộ quần áo ngủ này….sáng sớm tỉnh dậy, quay lưng lại tứcgiận với anh, anh càng trêu em, em càng tức giận hơn. Em tức giận sẽ đỏmặt, má lúm đồng tiền bên trái sẽ không thấy nữa….” Anh cười, hôn lênmặt cô một lát: “Chính là dáng vẻ của em bây giờ.”

Không phải là cô đang giận, chỉ là đờ đẫn, cho nên biểu hiện trên mặt cứng lại, lời củaanh làm cô giật mình, cô còn không nhớ bản thân mình mặc quần áo gì ởNew York, sao anh nhớ rõ như vậy?

Anh vừa nhìn liền phát hiện chiếc hộp đó trên đất, bỗn nhiên tức giận: “Em lấy ra làm cái gì?”

Cô khó khắn nuốt từng miếng nước bọt: “Em đang tìm đồ……”

“Có phải là tìm một chiếc hộp màu tím không?” Anh nghiến răng hỏi: “Cửu liên hoàn Giản Tử Tuấn mua cho em hả?” Anh biết cũng không bất ngờ,trong buổi đấu giá nhiều người như vậy, đều biết là Giản Tử Tuấn muachiếc cửu liên hoàn đó, anh tùy tiện tìm hiểu một chút sẽ biết là GiảnTử Tuấn mua tặng cô. Nhưng tại sao anh phải tức giận vậy chứ?

Anhuống say xưa nay kỳ quái, hôm nay say đến thế này, chắc là hành động kỳquái nào cũng sẽ có, cô vẫn nên sớm rời đi là tốt nhất, cô khó khăn nói: “Dịch…..Chí Duy…..em phải đi rồi, đưa cửu liên hoàn cho em, em thật sựcần dùng đến.”