Gái Già Xì Tin

Chương 5-2



Trong lúc Dương chưa biết làm gì với sự quá khích của Duyên, thì anh Hoàng, chồng Lamđẩy cửa bước vào nhà. Một sự xuất hiện thật kịp lúc. Nhìn thấy Dương, Duyên ở đó, anh bật cười, đôi mắt từng một thời được bọn con gái truyền tụng nhau là “hồ chôn gái” hơi nheo lại, giọng bỡn cợt.

“Anh đi làm về, bảo vệ kêu có một cái chợ vừa chuyển về trên tầng, anh không tin. Giờ mới biết ông ấy không nói phét…

Duyên quên phắt phút trước còn phẫn nộ với Dương, quay ngoắt qua Hoàng, ré lên “Này, đừng tưởng anh cưa được cái Lam, sản xuất được thằng Nghé mà lên mặt nhé. Còn đả kích tụi em là tụi em xúi cái Lam ngoại tình cho anh chết luôn đấy…”

Dương thở phào vì biết mình đã được giải thoát tạm thời. Nhân lúc Duyên còn “đấu khẩu” với Hoàng, Dương vội vàng quơ túi xách, đứng dậy, chuồn thẳng. Còn ở lại đây thế nào cô cũng bị “tên bay, đạn lạc” cho tơi bời khói lửa.Thế nhưng, những câu gào rú níu kéo của Duyên, lại không “đáng sợ’ bằng ánh nhìn thấu hiểu của Lam lúc vẫy tay chào cô. Không hiểu sao, Dương biết, Lam lại nhìn thấu tim đen tim đỏ của mình.

****

Dương đi chậm về phía khu chung cư nhà mình, tâm trí vẩn vơ. Đầu óc cô tua lại cuộc gặp gỡ hôm nay, với sơ mi đen. À, giờ thì cô biết đó là anh chàng kiến trúc sư Hoàng Định. Kể ra cũng lạ lùng, đợt ở RainBow, khi cô gửi email cho anh ta mấy câu phỏng vấn, chỉ chừngmột tiếng sau, anh ta đã phản hồi, trả lời đầy đủ. Những câu trả lời rành mạch, ngắn gọn và thông minh của một người biết rất rõ việc mình làm.Tất nhiên, vì kiểu hỏi đáp qua email chẳng cho người ta cơ hội để làm khó và bắt bẻ nhau nhiều, vả lại màu sắc của một bài PR thì thế nào cũng xoay quanh những sự ngợi ca, quảng cáo. Tuy vậy, đọc những câu trả lời, Dương biết, anh ta là người cẩn trọng, và không màu mè…

Cũng như hôm nay vậy, rõ ràng anh ta biết rằng Tân cố ý “ấn” hai người với nhau, thì vẻ mặt anh ta cũng thật ung dung. Không bối rối ngượng ngùng, cũng chẳng bô lô ba la, sự trầm tĩnh đó khiến người ta dễ chịu.Nói đúng hơn là, khiến … Dương dễ chịu ^^.

Lại nhớ đến lúc Duyên ré lên “A, túm quần lại là mày cũng thích í gì”, Dương biết câu hỏi của nó đã điểm đúng huyệt tử của mình. Chẳng biết nói thế nào. 28 tuổi, đi qua vài mối tình không đầu không cuối, Dương biết cái sự bất chợt “thích” một người nó mong manh đến bao nhiêu. Nhưng cảm tình, thiện cảm thì bền vững hơn hẳn… Ừ, trung thực một chút thì, Dương thấy mình rất rất… rất… thiện cảm với hắn ^^.

Nhưng một vấn đề to đùng cách mạng bây giờ là, làm sao cô có thể “túm” hắn khẩn trương như lời giáo huấn của Tân đây???

Điều cực kì đau phèo là Dương rất “xuân ngủ” trong mấy vụ đong zai này. Trong mấy đứa bạn thân, Lam là điển hình cho việc, “có thể tớ không xinh nhưng người khác cứ phải ngắm nhìn”. Nét duyên ngầm và sự tinh tế của Lam khiến bọn con trai chết lăn, đến như một “đại mĩ nam” như Hoàng cũng không thoát khỏi. Con trai tự nguyện đến vây quanh cô nàng như kiến bu hũ đường. Còn Duyên thì khác, lúc nào cũng có bài “ Đời mày tàn rồi con ạ. Mày đã lọt vào mắt xanh của bà thì bà cho mày chết”… Có những anh chàng ban đầu sợ Duyên tái cả mào, thế mà oằn tà là vằn thế nào, cuối cùng vẫn là bại tướng trước sự mồm loa mép giải của nó, tự nguyện móc tim ra mà dâng hiến cho nó. Điển hình của một trong những anh chàng chiến bại đó, chính là đức lang quân của Duyên bây giờ.

Còn Dương thì thuộc dạng tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại chẳng đấm chết voi, lầm lì nhưng lại chẳng xì ra khói!Ai thích cô thì tự … đi mà thích. Còn cô thì hiếm khi bỗng dưng thích một ai đó, càng chẳng chủ động “đong” ai. Lần duy nhất trong cuộc đời, vì sự cổ súy mang đầy sắc màu “cưỡng bức” của Duyên và sự khích lệ của Lam, Dương đã “đong” Long. Kết quả thì khả quan, nhưng kết cục thì điêu tàn.

Thì đó, Dương đã đong nhầm một zai có vợ :(

Nghĩ đến đây, Dương bất giác thở dài. Sau bức mail của Long mà cô nhận được khi ở Rainbow, rất lâu Long không có động tĩnh gì. Cách đây vài hôm, Dương lại thấy Long gọi bằng số điện thoại cũ. Nhưng cô không nghe. Không có can đảm để nghe.

Con người phải tiến về phía trước chứ, phải không, nơi bao nhiêu là zai trẻ ngon lành vẫy gọi, ngoảnh lại làm gì để thấy một sự ấu trĩ ngớ ngẩn của chính mình, hoặc, thấy mình vẫn ngốc xít, ẩm ương là thế.

Lắc mạnh đầu, Dương cố làm “văng” những suy nghĩ về các thể loại zai ra khỏi đầu óc, miệng lầm rầm niệm câu thần chú “không việc gì phải xoắn – xoăn việc gì phải khống” rồi lò dò đi trên cầu thang.

Dương rất thích quãng đường từ cầu thang đi lên nhà. Cô có thể nhắm mắt mà đi, thậm chí, vừa đi vừa nhún nhảy. Nhất là vào những buổi tối khi ánh đèn vàng phủ hắt những khoảng sẫm tối của cầu thang, đó là lúc Dương thấy bước chân mình có nhịp điệu nhất. Đôi khi, cô sẽ tung chùm chìa khóa lách cha lách chách theo nhịp bước chân, hoặc là như đêm nay, véo von câu hát của Trịnh.

“Em đi bằng nhịp điệu, một hai ba bốn năm.

Anh đi bằng nhịp điệu, sáu bảy tám chín mười.

Ta đi bằng nhịp điệu, nhịp điệu không giống nhau.

Ta đi bằng nhịp điệu, nhịp điệu sao khác màu…

Ai người ở đâu, sẽ đi với Dương bằng một nhịp điệu “giống màu”?

Tự cười với sự ngốc nghếch của mình thêm lần nữa, Dương móc chùm chìa khóa, đi về phía cửa nhà mình. Tay cầm chìa khóa của cô chợt dừng cứng lại, cùng lúc đôi mắt mở tròn xoe kinh ngạc. Oh, my … gót… chân, chuyện gì thế này????

Ngay trước cửa nhà cô, một gã trai dềnh dàng, nút áo mở tung, ngồi xoạc cẳng tựa vào cửa, ngoẹo đầu sang một bên ngủ ngon lành.