Gái Già Xì Tin

Chương 11-4



Nhìn cái mặt phởn phơ của Quân, Dương thản nhiên quay sang cô dâu chú rể, cười cười ra vẻ đàn chị.

“À, em nhầm rồi. Chị là … thím dâu hụt của Quân. Tên nhóc con này thỉnh thoảng hư đốn vậy đấy, xưng hô chẳng có tôn ti trật tự gì hết.

Nói xong, Dương còn định với tay xoa xoa đầu Quân, ra vẻ kiểu như … con cháu trong nhà. Nhưng cậu ta cao đến mức cuối cùng tay Dương chỉ vỗ được lên đôi vai vạm vỡ. Cái đồ khỉ này to như con tịnh í, thảo nào hôm ấy cô đỡ vào bệnh viện, vẹo cả người.

Quân phũ phàng phủi tay Dương ra. Dương mặc kệ cái mặt xụ ra một đống, quay lại nhìn cô dâu chú rể.

“À uh, tranh thủ cho chị phỏng vấn một chút nhé”.

Cô dâu chú rể gật đầu như bổ củi, rất là hào hứng. Dương cũng chỉ hỏi vài câu đơn giản, được cái cô dâu chú rể trả lời rất nhiệt tình. Điều khiến Dương cảm thấy rất mến cặp đôi này, là suốt cả những lúc phỏng vấn, họ đều nắm tay nhau, chiếc nhẫn vừa trao vào trong tay, vẫn sáng lấp lánh.

Quân vẻ như không cam lòng làm vai phụ trong tình cảnh này, nên dậm chân đi lại huỳnh huỵch.

“Bọn mày nói gì mà dài thế hả? Cô đọng súc tích thôi. Hứ, làm như lấy được nhau là sướng lắm í”.

Dương lừ cho Quân một cái, thì thấy đôi môi bình thường vẫn cười rộng ngoác đã mím chặt lại vẻ vô cùng ấm ức. Hừ, ấm ức thì kệ cậu ta. Cái đồ thanh niên lắm sẹo, chỉ gây chuyện là tài.

Ánh mắt chú rể chợt tinh quái liếc về phía Quân, vừa ngờ ngợ, lại vừa như buồn cười điều gì đó. Dương than thầm trong lòng, nghĩngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trong cái đầu ướt nhẹp kia chắc lại nghĩ ra đủ thứ xiên xẹo y chang cái cậu bạn trời đánh của mình cho coi.

Việc phỏng vấn xong, Dương lưu đôi “tân lang tân nương” chụp thêm vài kiểu ảnh làm kỉ niệm nữa. Quân bên cạnh chỉ trỏ loạn xà ngầu cho hai bạn tạo dáng, lại còn vênh mặt nhìn Dương đầy hỉ hả.

“Sao, sao, thấy đây là “xì tai lít” có pờ rồ không”.

Dương không thèm bắt lời, cứ lờ đi, cô đóng máy, hí hoáy ghi lại điện thoại và địa chỉ cho hai bạn trẻ, rồi vẫy tay tạm biệt. Tiện cô vẫy tay luôn với cái kẻ mặt đang một trời giận dỗi.

Ôi giời, giận ai, giận cô chắc, vậy cứ giận đi cho đầy bụng. Túm lại giờ cả chú lẫn cháu nhà đấy cô đã quyết là cho phắn thẳng khỏi đầu óc mình rồi. Không liên quan. Không liên quan.

Len lỏi đi ra khỏi đám người chộn rộn chạy đi chạy lại, Dương hơi mừng thầm khi thấy Quân không đi theo. Chắc là uất rồi. Ha ha.

Nhận thấy mình lại đang khát nước, Dương móc vài đồng lẻ trong túi, đi đến một quầy hàng gần đó, mua chai nước. Nhưng liếc thấy có thùng kem Merino to uỵch, cô liếm môi, không kềm được lòng, lại trỏthêm một cái kem khoai môn nữa.

Dương vừa nhâm nhi được miếng kem đầu tiên thì có một người chen đến bên cạnh, cũng sán vào thùng kem. Dương quay ra nhìn thì thấy cái đôi mắt một mí nhìn mình đầy tức tối.

“Đồ dã man. Đồ ăn mảnh”.

Phew, Dương nuốt vội miếng kem, quay ngoắt đi. Nhưng chưa kịp làm gì que kem trên tay cô đã bị Quân giật phắt lấy, lại còn thản nhiên ngoạm ngon lành.

Dương bắt đầu thấy cáu tiết.

“Làm cái gì thế hả?”

Cái kẻ đang thản nhiên lè lưỡi kiếm que kem kia còn giương mắt lên nhìn cô.

“Đừng tưởng ruồng rẫy đây mà dễ”.

Sau câu tuyên bố sặc mùi oán hờn và chày bửa ấy, Quân trở thành một cái đuôi lì lợm và ngoan cố của Dương. Dù cô tìm mọi cách xua đuổi, cắt đuôi, nhưng thế nào cũng chỉ được vài con phố, lại thấy cái nụ cười ngoác đến tận mang tai của cậu ta, nụ cười mang thông điệp rõ ràng “Đừng hòng mà thoát được tôi”.

Cuối cùng Dương kệ xác, cô quyết định đi về phòng khách sạn, nằm ngủ cho sướng.

Thấy cái mặt Quân xớ rớ ở ngay quầy lễ tân, Dương cười thầm. Haha, đang fesival, cậu ta muốn kiếm 1 phòng ở khách sạn này, hay khu vực quanh đây là điều quá khó. Và nếu cậu ta dám phi vào làm phiền cô tận trong phòng, thì a lê hấp, cô sẽ chẳng ngại gì để mà mời bảo vệ luôn.

Trước đây, tưởng cậu ta có khả năng trở thành … người một nhà với mình, Dương còn có chút nể nang. Nhưng giờ ông chú cậu ta đã “có mối” thì Dương phăng teo hết. Hừ, quấy nhiễu cô í à? Còn lâu nhé.

Phởn phơ chui vào phòng, tắm rửa rồi nằm vật ra chiếc giường chăn ấm nệm êm, Dương tưởng mình sẽ chìm nhanh vào giấc ngủ. Nhưng không phải thế, đầu óc Dương lại trở về với cái thông tin mà Quân đã hỉ hả quẳng vào mặt cô: Định đã “có mối”.

“Mối” của anh sao nhỉ? Chắc là dịu dàng như đẩy xe hàng rồi? Hay là ngọt ngào? Hay là nóng bỏng? Hay là đông tây y kết hợp với cúng, vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào, vừa nóng bỏng??? Ừ… Phải rồi, chắc là găm “hàng” sẵn rồi nên hồi í, trong cái resort đẹp mê hồn ở Đà Nẵng, anh mới từ chối lời tỏ tình của cô bé nhân viên mà không hề đắn đo cân nhắc…

Dương lăn lộn trên giường hồi lâu, giấc ngủ không đến, chỉ có cảm giác khó chịu cùng ấm ức lan dần trong lồng ngực. Số cô thật chẳng ra sao mà, lâu lâu mới kết được một anh. Thế mà, anh thì có vợ, anh thì có “cạ”. Mà cái anh có “cạ” này lại còn có thêm 1 thằng cháu lãng nhách, làm cô phát điên phát rồ lên nữa chứ.

Quyết định quên phứt mớ bòng bong trong đầu, Dương mở máy tính, bắt đầu đổ thẻ nhớ ảnh ra. Cô xem lại mớ ảnh, bắt đầu chọn xem bức nào dùng được, rồi định nhanh tay gõ luôn, sau về nhà đỡ ngại. Nhưng chưa kịp đóng file hình, Dương đã tròn mắt.

Trongtấm ảnh ở cuối loạt hình, khi cô dâu chú rể đang áp vai kề má thắm thiết như đất trời này chỉ có đôi ta thì góc hình chợt … tòi ra một gã sơ mi trắng đứng kềnh càng, dáng điệu có phần du côn mà đôi môi lại còn bĩu ra đầy ấm ức.

Bức hình đó ngộ nghĩnh đến mức Dương không nín được, lăn ra cười.