Gái Già Gả Bảy Lần

Quyển 1 - Chương 17



Một lúc sau, một ông lão khiêng cai hòm thuốc, đẩy cửa phòng đến, bắt mạch, kiểm tra lưỡi, trầm tư ngồi viết đơn thuốc, bốc thuốc, tiên dược.

Một chén dược uống xong, chui vào trong chăn ngủ say, toàn thân toát ra mồ hôi lại trợn mắt tỉnh dậy lúc đó đã về chiều rồi.

Tiểu Đào thì “a di đà phật” một tiếng nói: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi, Vân đại công tử đã đợi cô rất lâu rồi đấy”

Tôi ngẩn ra. Vân Phi đã đến rồi?

Tiểu Đào cười hì hì: “Nô tì định gọi tiểu thư nhưng Vân đại công tử nghe nói cô bị bệnh nên cũng nói là không vội lắm đứng ở hoa viên chờ.” Nói xong lại hướng trước mặt tôi trêu chọc, trên mặt biến thành hai đóa mây đỏ, “Tiểu thư, Vân đại công tử chiếu cố tốt lắm ha”

Nha đầu kia lại tình xuân nổi lên rồi.

Xuống giường dọn dẹp một hồi mới đi ra cửa, trước khi rời cửa tôi soi gương cẩn thận vài lần.

Duyên cớ phát sốt này có ích quá, gái già tôi đây thấy trong gương là một bộ mặt mang bệnh đang đỏ ửng. Tôi sờ sờ mặt, tốt lắm, tốt lắm, giảm bớt đi ít son tốt quá.

Vân Phi Bạch đang đứng khoanh tay trong tiểu đình sau hoa viên.

Hắn hôm nay mặc áo màu vàng nhạt, tay áo rộng thùng thình lê trên mặt đất, theo sau giống như có gió, đong đưa theo nhạc, ánh chiều tà chiếu vào sau tai, trên cổ hắn nhiễm một màu vàng mong manh.

Tôi đi đến, hắn quay đầu nhìn tôi mỉm cười bảo: “A Ly”

Tôi cười gượng gạo nói: “Huynh, sao huynh lại đến đây?”

Hắn đi đến trước mặt tôi, khẽ mỉm cười nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Ta nghĩ đến xem muội vì thế ta đến rồi”

Giọng hắn trầm thấp, lại mềm mại, giống như gió nhẹ thổi mang theo chút ôn nhu, lưu luyến.

Lòng tôi đập rộn, nhìn hắn, nhìn nhìn đến quên cả nói chuyện.

Hắn bỗng vươn tay chạm nhẹ vào môi tôi: “Thế nào mà lại không cẩn thận lại để môi bị rách thế này”

Tôi cười ngượng, theo bản năng lấy tay che miệng.

Đau không?” Hắn hỏi.

Tôi cười hắc hắc, lắc lắc đầu.

“Thế chân thì sao? Còn đau không?”

Tôi lại cười hắc hắc, lắc lắc đầu.

Hắn cũng cười, khóe miệng lại nhếch lên, sau đó đưa tay xoa xoa môi tôi nhẹ nhàng, nói: “Không cần che, mặc kệ là bộ dạng thế nào đều nhìn đẹp lắm”

Tôi giật mình. Hắn lại cười, dừng chút bỗng nói: “Muội chờ một chút”

Nói xong xuay xuay người đi đến vườn hoa ngắt lấy một đóa, sau đó đi đến đưa hoa đến trước mặt tôi bảo: “Đóa hoa nhỏ này tặng cho muội”

Tôi nhịn không được cười cười: “Huynh đang định mượn hoa nói hộ lòng người sao? (câu nguyên bản là: Ngươi này không phải mượn hoa hiến phật sao?)

Mới nói được có một chút thì có gã sai vặt lọ mọ chạy đến, nói là có người ở Ngân hàng tư nhân đến tìm, mời Vân Phi Bạch đi xem.

Hắn nhìn tôi xin lỗi, dặn dò tôi một ít rồi bước chân đi.

Đi được vài bước bỗng dừng lại, quay người nhìn phía tôi nói: “Vân Châu cũng bị bệnh, hôm qua bị ngấm nước, bị phong hàn, bây giờ vẫn còn nằm trên giường nữa đấy”

Tôi giật mình. Tên kia cũng bị bệnh sao?

Xem ra hôm qua vị đại thẩm kia nói rất đúng, tình xuân quả phụ chúng tôi quả nhiên là dậy không nổi. Nhưng nghĩ đến hôm qua tôi hắt xì vang dội vào hắn cũng không phải là không công

Gài già tôi đây trượt một chân thế nhưng lại cùng vị quả phụ đại thẩm kia nắm chạt tay tạo nghiệt. Thật là làm bậy, làm bậy quá đi.

Lại nghe Vân Phi hỏi: “Có muốn đi xem hắn không?”

Tôi cắn cắn môi im lặng. Vân Phi Bạch liền không nói gì nữa, chỉ chậm rãi bảo: “Ta đi trước đây”

Tôi nhìn theo bóng hắn ngây ngốc một hồi, vài con quạ đen trên cây kêu quạ quạ ầm ĩ. Ngồi im trên mặt đất tự hỏi một lúc, tôi thong thả trở về, đem đóa hoa đặt lên trên bậu cửa sổ, ngồi phơi nắng một chút, rồi gọi tiểu Đào bảo: “Đi mang hai móng giò đến, chúng ta đi Vân phủ”

Tiểu Đào hai mắt tỏa sáng ngời “Tiểu thư, cô muốn thổ lộ với Vân đại công tử sao?”

Tôi hít một hơi dài, nói: “Là Vân Châu bị bệnh”

Tiểu Đào bừng tỉnh hiểu ra, có chút uể oải: “Thì ra là đi thăm Vân nhị công tử”

Tôi nghiêm trang nói: “Không phải thăm, mà là đi xin lỗi”

Tạo nghiệt vẫn còn, gái già tôi đây sẽ đi xin lỗi thay cho cái hắt xì hơi ngày hôm qua mà thôi.

Kêu gã sai vặt gọi một chiếc xe ngựa, chạy một lèo đến Vân phủ.

Xuống xe, báo danh xong, thì thấy có quản gia vội vàng chạy ra, rất khách khí mời tôi vào làm cho tôi đúng là mười phần “thụ sủng nhược kinh”

Vừa bước chân vào cửa, tôi giật mình đứng lại thấy Vân Phi Bạch đang đứng ở hành lang nhìn tôi cười.

Tôi ngây một lát rồi nhẩn nha nói: “Huynh, huynh không phải đi ngân hàng tư nhân sao?”

Hắn bảo: “Ta đoán muội cso khả năng sẽ đến nên liền lẻn về chờ muội”

Tôi vuốt mặt, cười ngượng ngùng.

Khi tới cửa phòng Vân Châu, lúc đẩy cửa ra, Vân Phi Bạch bỗng nắm chặt tay tôi. Tôi ngẩn ra, Vân Châu đang nằm trên giường nghe thấy tiếng chân đến cũng giật mình.

Thằng nhãi Vân Châu này bị bệnh nghe chừng cũng rất nặng đây, trên mặt đỏ rực, môi khô nứt nẻ, da kia bình thường thì trắng nõn mà giờ đây trông tiều tụy vài phần.

Vân Phi Bạch lôi kéo tay tôi vào phòng, nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị đệ, A Ly đến xem đệ”

Ánh mắt Vân Châu nhìn theo tay hai người chúng tôi nắm cùng một chỗ thì chớp chớp, rồi ngước mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trông rất nặng nề, thập phần bí hiểm.

Tôi bị hắn nhìn như thế thì run lên, cố nhìn hắn cười, đang muốn nói chuyện thì hắn lại cụp mắt sau đó quay mặt đi, mãi sau mới hắng giọng bảo: “Ta mệt rồi”

Tôi trợn mắt há mồm, gái già tôi đây một lời còn chưa kịp nói đây này.

Vì vậy nghĩ một chút rồi lúng búng nói: “Được, vậy…vậy huynh ngủ đi, tôi, tôi nghe nói huynh bị bệnh nên đến xem, xem xong rồi thì tôi đi đây”

Ra khỏi cửa tôi bỗng nhớ đến hai cái móng giò vội quay đầu bảo hắn: “Tôi có mang theo hai cái móng giò đến, rất bổ cho huynh, huynh nhớ bảo người hâm lại cho huynh ăn đi nhé”

Lúc ra khỏi phủ thì hoàng hôn đã buông, trước Vân Phủ có treo cao hai cái đèn lồng to, chiếu xuống dưới chân loang một mảnh.

Lúc Vân Phi Bạch đi đến gần xe, hắn bỗng kéo lấy tay tôi. Tôi quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. Hắn bỗng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng bế tôi lên, được một lúc lâu mới buông tay, nói: “Đi đường cẩn thận nhé”

Tôi ngây người rất lâu, rất lâu mới kịp tỉnh, trong lòng thấy hoa cải đang ở rộ, một trận giận giữ từ lâu trong lòng được giải thoát, làm tay tôi hơi hơi run rẩy.

Hắn không biết rằng tôi đã đợi cái ôm này từ rất lâu rất lâu rồi không.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nhìn trừng trừng, hít hít mũi, gật đầu một cái: “Vâng”