Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 15: Em là người phụ nữ của tôi



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Ánh mắt anh tĩnh mịch sâu thẳm như đầm nước, tròng mắt hơi đảo quanh, giọng trầm thấp thản niên nói, “Em là người phụ nữ của tôi, tôi tới tìm em là chuyện đạo lý hiển nhiên, hay là em đã quên quan hệ giữa chúng ta?” LQĐ

Vẻ mặt Cố Tuyết Y lúc này càng thêm lạnh lẽo, con mắt lạnh nhạt ẩn chứa lửa giận, nhìn anh, “Anh cũng đã quên điều kiện của tôi sao?”

Lúc này trong đầu Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y đồng thời hiện lên, “Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì có hại cho thân thể tôi cùng với anh, sẽ không có mặt cùng anh ở bất cứ chỗ nào, nếu như không có chuyện quan trọng thì chúng ta không giữ liên lạc, vì tôi bộn bề nhiều việc!”

“Tôi không quên……”

“Vậy mà chưa quên, thế thiếu chủ Bách Lý xuất hiện ở chỗ này tính là gì đây?” Cánh môi Cố Tuyết Y cong lên châm chọc, đôi mắt đùa cợt nhìn anh.

Có lẽ trong mắt người khác Bách Lý Hàn Tôn là cao cao tại thượng, nhưng trong mắt cô thì chẳng là gì cả, là người mà muốn tránh càng xa càng tốt.

Người trước mắt đã đến quấy loạn cuộc sống yên tĩnh của cô, sau này cô còn phải nghĩ nên đối phó với Giang Hiểu Cầm thế nào đây.

Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn không thay đổi, lạnh lùng nói, “Sự xuất hiện của tôi cũng không trái với điều kiện em đề ra, hôm nay tôi tới tìm em tất nhiên là có chuyện quan trọng.”

“Chuyện quan trọng gì?” Con mắt treo veo như nước của Cố Tuyết Y lộ vẻ lạnh lẽo, nhìn anh.

Trong lòng cô hoàn toàn không tin Bách Lý Hàn Tôn có chuyện quan trọng gì tới tìm cô.

Nên nhớ anh ta đường đường là thiếu chủ Bách Lý, vừa nói ra người người sẽ giành nhau cống hiến sức lực cho anh ta, đâu cần gì tới cô.

“Nếu nói chuyện ở chỗ người đến người đi thì đó chẳng phải là chuyện quan trọng gì, chuyện quan trọng tất nhiên phải tới chỗ bí mật để nói.” Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn hành lang, tầm mắt lạnh lẽo vẫn ở trên mặt cô, quanh người anh bao phủ hơi thở không cho phép từ chối, “Đến chỗ em ở nói đi.”

“Có chuyện thì đi ra ngoài nói! Chỗ ở của tôi đơn sơ không thích hợp với người có thân phận tôn quý như anh.” Cố Tuyết Y liếc anh, tự mình đẩy cửa kính ra.

Cô là người có tính thích sạch sẽ, ngoại trừ người quen, cô không thích người xa lạ xuất hiện trong nhà.

Bách Lý Hàn Tôn kịp thời đưa tay kéo cổ tay cô lại, độ mạnh yếu của ngón tay không lớn không nhỏ vừa đủ cản hành động của cô lại, đáy mắt đầy vẻ bá đạo, giọng điệu cường thế nói, “Đi tới chỗ em nói chuyện!”

Tay anh lạnh như băng, Cố Tuyết Y dùng sức giãy khỏi tay anh, giận tái mặt trừng mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, giọng lạnh lùng mang theo vài phần uy hiếp ra lệnh, “Buông tay!”

Cằm Bách Lý Hàn Tôn lộ vẻ kiêu căng, cưỡng ép kéo tay cô đi vào thang máy.

Vào bên trong, ấn khóa thang máy, Bách Lý Hàn Tôn liền buông tay cô ra.

Da thịt trắng như tuyết, chỗ cổ tay hiện dấu vết năm ngón tay ửng đỏ.

Mày rậm anh nhíu chặt, con mặt thâm thúy chợt lóe lên vẻ phức tạp.

Khuôn mặt Cố Tuyết Y lạnh lẽo, con mắt còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông mấy phần không che giấu được đau đớn, nhìn cổ tay đỏ au, tay kia xách rau và mì ăn liền đổi thành treo lên khuỷu tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên cổ tay, hi vọng có thể tan bớt một ít.

Khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Hàn Tôn trầm xuống, con mắt màu mực nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy.

Trong vài phút im lặng mà tưởng như trôi qua một thế kỷ, hai người không ai lên tiếng trước.

Đinh một tiếng!

Cửa thang máy mở ra hai bên.

Cố Tuyết Y tự mình mang theo đồ đi về phía bên phải, móc chìa khóa từ trong túi ra, tra vào ổ khóa mở cửa.

Thay dép lê trước cửa, Cố Tuyết Y đi vào như thể Bách Lý Hàn Tôn không tồn tại.

Anh không thay dép, đi theo sau lưng cô, thoáng nhìn phòng khách trống trải, ngoài chiếc ghế sofa và một chiếc bàn trà, một chiếc TV, thì chẳng có đồ vật quý giá nào, vách tường màu trắng, trần nhà có một chiếc đèn treo thủy tinh.

Chỗ ở đơn sơ nhỏ bé dường ấy!

Anh nhíu chặt lông mày.

Đây là căn phòng nhỏ nhất anh từng thấy, phòng này còn nhỏ hơn cả phòng tắm nhà anh.

Cố Tuyết Y cất gọn đồ mua về, tiện tay vứt túi xách một bên, lạnh lùng xoay người, sắc mặt điềm tĩnh lạnh nhạt nhìn anh, “Bây giờ anh đã tới chỗ tôi ở rồi đó, có chuyện gì cứ nói đi! Nói xong rồi, tôi còn có chuyện phải làm!” 

Bách Lý Hàn Tôn lạnh nhạt nhìn cô, “Em ở đây bao lâu rồi?” Mặc dù trong tài liệu có nói, nhưng anh muốn nghe cô tự nói ra hơn.

Cố Tuyết Y nhìn anh, giọng hờ hững nói, “Tôi ở đây bao lâu, tôi tin những thứ này không liên quan gì đến anh! Càng không liên quan đến chuyện chúng ta nói!” Theo hành động ấn nút thang máy vừa rồi của anh ta, anh ta sớm biết cô ở đây, bây giờ hỏi như vậy, không biết là đang làm điều thừa thãi sao?

Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn cao ngạo lạnh lùng, cằm dưới kéo căng, nhìn cô bá đạo nói, “Em là người phụ nữ của tôi, tất cả của em đều liên quan đến tôi.”

Cô Tuyết Y muốn nhấp môi phản bác Bách Lý Hàn Tôn thì anh nói tiếp, “Tôi đói bụng!”

Khuôn mặt anh tuấn bá đạo vui vẻ như kiểu đây là nhà anh, còn cô giống như người giúp việc, quản gia sau lưng anh.

“Anh đói bụng thì nên đi ăn cơm, đừng tiếp tục ngây ngốc ở đây.” Cố Tuyết Y giả bộ không hiểu, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt màu hổ phách lộ ra khí lạnh, liếc nhìn anh.

“Nếu như em muốn tôi tiếp tục ngồi ở chỗ này của em thì,,,, tôi cũng chẳng ngại ngồi ở đây cả ngày.” Vẻ mặt anh kiêu căng lạnh lùng không thay đổi, cầm túi xách của cô để lên trên sofa đặt sang một bên, anh ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt thâm sâu như đêm tối nhàn nhạt lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y cảm thấy dường như anh nhìn thấu cô, lưng không tự chủ nổi da gà, sau đó lạnh rùng mình.

Cô biết anh ta nhất định nói được thì làm được.

Nếu anh ta ở đây cả ngày, cô sẽ cảm giác cả người không thoải mái.

Ngón tay cô chậm rãi thu về, sau một lúc im lặng, cô mới cầm rau vừa mua về đi vào bếp.

Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn không thay đổi nhìn bóng lưng rửa rau vo gạo, khóe môi dần cong lên mà người khác khó phát hiện ra, đường cong cằm kiêu căng hơi dịu xuống, hơi thở lạnh lẽo cao cao tại thượng từ từ biến mất, khiến anh thoạt nhìn giống như ông chồng tan tầm về nhà chờ cơm ăn.

Một giờ sau, Cố Tuyết Y bưng đồ ăn đã làm xong đặt trên bàn trà, chuẩn bị bát đũa đặt trước mặt anh.

Hết chương 15