Gả Muội

Chương 10-3



“Ngươi đáng chết.” hai mắt Tần vương căm giận “Ngày đó bổn vương phái ngươi đến bên cạnh Nguyên Phi Ngạo, đã căn dặn ngươi như thế nào? ngươi phải nghĩ biện pháp tiếp cận hắn, sau đó mặc kệ ngươi bỏ độc hay hạ sát hắn, tóm lại là đem hắn xử lý, mà không phải là bây giờ để hắn ở Hải thành giễu võ vương oai với ta. Triệu Đông Cúc! Ngươi không muốn bảo vệ cái mạng của mẹ con ngươi nữa hay không?”

Cổ Vô Song lại chấn động, quả thực không thể tin vào tai mình. Triệu Đông Cúc là thích khách Tần vương phái đến bên cạnh Nguyên Phi Ngạo.

Thanh âm của Triệu Đông Cúc vẫn lạnh nhạt như cũ “ Vương gia, ta thật cảm tạ ngài đã cứu mẫu thân của ta một mạng. cho nên mới đồng ý làm việc cho ngài. Ngày đó những gì ngài nói với ta, ngài còn nhớ rõ sao? ngài nói Nguyên Phi Ngạo không hợp ý với phụ thân ta, mới âm thầm giỡ trò hãm hại phụ thân ta, làm cả nhà ta gặp nạn, phụ thân bị trảm, ta bị xung quân kĩ. Ngài một lòng chính nghĩa mới ra tay cứu giúp ta, hy vọng ta có thể diệt trừ con sâu mọt của triều đình như Nguyên Phi Ngạo.”

Tần vương nhíu mi “Những lời này là ta nói, thì sao?”

“Vương gia, ta đã ở bên cạnh Nguyên Phi Ngạo một năm, nhìn thấy rõ ngài ấy trung thành với triều đình như thế nào, đền đáp quốc gia. Vương gia, triệu Đông Cúc cho dù là một nữ nhân, nhưng một trung thần như vậy sao ta có thể ra tay được chứ?”

Tần vương cầm cái chén trên bàn ném vào người Triệu Đông Cúc “Cho nên ngươi viết vài thông tin giả dối về để lừa gạt bổn vương, làm bổn vương nghĩ là Nguyên Phi Ngạo đang bệnh nặng, sẽ mau chết, làm cho bổn vương từng bước đi lên con đường tạo phản này phải hay không?”

Triệu Đông Cúc bị ly trà làm vỡ đầu, nhưng cũng không kêu một tiếng, trấn định nói “Vương gia, phản vua, phản nước là con đường ngài đã chọn, ai có thể xúi ngài, ngài có thể trách ai được?”

“Đem nàng lôi xuống, ngày mai đem nàng tế trước thành.” Tần vương tức giận giơ tay, sai người đem nàng kéo xuống.

Ngay lúc Triệu Đông Cúc xoay người đứng lên, ánh mắt của nàng vừa vặn đối diện với Cổ Vô Song, Vô Song khẩn trương ngừng thở, không biết đối phương có vạch trần thân phận của nàng hay không.

Ánh mắt Triệu Đông Cúc ánh lên kinh ngạc, sau đó thu hồi ánh mắt, không nói nửa chữ.

Cổ Vô Song lẳng lặng nhìn Triệu Đông Cúc. Tần vương bên cạnh lại mở miệng hỏi “Ngươi tên gì?”

Nàng vội hoàn hồn, lại lần nữa tươi cười “ Ta gọi là Đan Đan.” Nói xong chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ, sao lại lấy tên quái lạ như vậy. nàng chỉ sợ nếu nói “Song Nhi” nguwoif trong quân có thể sẽ nhận ra, tình thế cấp bách nàng liền nói “Đan Đan” dù sao thì Đan Đan cũng thành Song thôi.

Tần vương gật đầu, không có nghi ngờ nàng, nói với người bên cạnh “Chuẩn bị một nơi nghĩ ngơi cho nha đầu này. Ăn uống hầu hạ, làm cho cẩn thận, ta không muốn bị người Cổ gia nói ta không biết đạo lí đãi khách.”

“Tạ ơn Tần vương.” Cổ Vô Song cười hì hì, trong lòng tim đập thình thịch, không phải vì mình chưa thoát được hang cọp, cũng vì Triệu Đông Cúc đột nhiên xuất hiện trong hang cọp, làm cho kế hoạch chạy trốn của nàng không thể không sửa đổi.

Đêm khuya, Cổ Vô Song tay cầm rượu, tay nâng váy, sờ xoạng tìm được nơi canh giữ phạm nhân ở Hải thành.

“Thủ vệ đại ca, huynh vất vả rồi.” nàng vịn thắt lưng, cười nói, đem bầu rượu đưa đến “Một người bạn của ta bị giam ở đây, ta muốn nhìn nàng một cái, không quá một tuần trà đâu, huynh xem được không?”

Binh lính giữ cửa chần chờ nhìn bầu rượu trong tay nàng, lại nhìn khuôn mặt đang tươi cười của nàng, nuốt nước miếng, lắc đầu “Không được, bây giờ là thời gian nguy hiểm, hai quân đã gần giao chiến, Vương gia có lệnh, mọi nơi đều phải canh phòng nghiêm ngặt.”

“Thủ vệ đại ca, giữ nghiêm thì đúng là phải giữ nghiêm, nhưng mà tình người cũng phải chiếu cố chút phải không? Ta sợ sau này không thể gặp lại vị bằng hữu này nhiều nữa, trong lòng muốn nói với nàng hai câu. Đại ca vừa nhìn đã biết là người thành thật, chắc huynh cũng không muốn nhìn thấy vị bằng hữu kia của ta trước khi chết không có ai để nhắn lại đôi điều.”

Nói đến đây nàng lại đưa tới một món đồ vật. binh lính kia thông minh, tuy rằng không thấy đó là gì, nhưng vừa sờ, cũng biết ít nhất là hai mươi lạng bạc, hơn nữa năm quân ngân của hắn.

Vì thế hắn nhận lấy, cắn răng một cái “Được ngươi vào đi, nhưng đừng dài dòng.”

“Cảm ơn đại ca.” cổ Vô Song theo khe cửa chui vào trong.

Phòng giam tối đen như mực cũng không lớn, có vài gian phòng nhỏ giam giữ phạm nhân, nàng dễ dàng tìm được Triệu Đông Cúc, bất ngờ là Triệu Đông Cúc không có ngủ, cuộn mình ngồi ở góc sáng nhất.

“Triệu tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ…” nàng ngồi xổm ngoài cửa sắt, nhỏ giọng nói.

Triệu Đông Cúc vừa ngẩng đầu thấy nàng, rất kinh ngạc, lại cẩn thận trả lời “ Muội… , quá mạo hiểm rồi, ta không đáng.”

“Triệu tỷ tỷ, trước đây tỷ chiếu cố ta như vậy, sao ta lại không đến thăm tỷ được.” Cổ Vô Song vươn tay.

“Ta biết muội có nhiều lời muốn nói.” Triệu Đông Cúc nắm lấy tay của Vô Song, dùng giọng gần như là thì thầm nói “nhưng hiện tại ta không có biện pháp nói rõ cho muội hiểu được. ta đã sớm xem như là người đã chết, khi cả nhà ta nhận được án tử, ta từng oán trời trách đất, cho nên lúc Tần vương nói là do Nguyên Phi Ngạo tướng quân hại, ta đã tin.

Nhưng một năm nay ở bên cạnh Nguyên Tướng quân ta mới hiểu được, là do cha ta làm quan không tốt mới có kết cục này, không thể trách ai được. ta không đi theo tiên phụ, sống tới giờ này đã là bất hiếu, tướng quân cứu ta, ta lại có tâm tư khác, là bất nghĩa. Cho dù vương gia không giết ta, ta cũng không muốn sống…”

“Tỷ tỷ, người vạn lần đừng nói như vậy. cho dù tỷ có sai, nhưng hiện tại đã biết, thì phải sống cho tốt, muội còn muốn thỉnh giáo tỷ nhiều chuyện lắm, nếu không có tỷ tỷ, muội xem như là mất một cánh tay, nhà chúng ta ít người… nếu hắn biết mất đi tỷ, sẽ rât đau buồn.”

Triệu Đông Cúc cười khổ nói “Hắn sẽ không để ý đến sống chết của ta. Muội muội, ta và muội là tri kỹ, kỳ thật trong lòng ta cũng thích hắn, nhưng hắn chính là quân tử, đối với ta chính là tình cảm huynh muội, không còn gì nữa, ta cũng đã dần chết tâm. Muội muội, hắn là người tốt, muội phải cùng hắn sống tốt cả đời này.”

Cổ Vô Song nhìn nàng, nước mắt không chịu được chảy xuống.

Nàng không dám ở trong lao quá lâu, vội vàng nói với Triệu Đông Cúc vài câu rồi chạy ra ngoài.

Bởi vì Triệu Đông Cúc có lén lúc đưa tin qua lại với Tần vương, nên Tần vương nói với nàng mật đạo ở đâu. Cổ Vô Song nghe lời Triệu đông cúc chỉ dẫn, thừa dịp đêm tối tìm đượ mật đạo bên trong Hải thành, đó là cái giết nước của dân chúng ở hậu viện. bên ngoài nhà dân có binh lính canh gác, nhưng nàng quyết định đi vào, cũng nghĩ ra biện pháp đánh ngã mấy tên lính canh kia, đỡ nắp giếng lên nhay vào đó.

Trong mật đạo gập ghềnh ẩm ướt, nàng cẩn thận chậm rãi đi tới,tay lần theo vách tường đá, một đường đi ra.

Lối ra cũng có một tảng đá chắn lại, nàng dùng hết khí lực, thật vất vả đem tảng đá chắn ngang dịch qua một góc, vừa đủ để thân hình nhỏ bé của nàng chui qua.

Mới ra khỏi mật đạo, nàng thở ra một hơi, bỗng nhiên ánh kiếm chiếu ngang mắt nàng, tiếp theo một âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lạnh lùng vang lên “Đừng nhúc nhích, nếu ngươi kêu lên một tiếng, ta sẽ cắt đứt đầu ngươi.”

Cổ Vô Song toàn thân chấn động, sau đó môi cong lên cười nói “Ta chẳng những dám kêu mà còn dám hat nữa đấy, chàng muốn làm như thế nào?”

“Song Nhi?” nàng lại rơi vào vòng tay ấm áp

Nàng cười “Tử Kiếm, ta không phải muốn dọa chàng nha.”

Hắc y nhân kia đúng là Nguyên Phi Ngạo, thuộc hạ của Vương Hải nói nhân mã của Tần vương mất tích ở vùng này, cho nên hắn ra lệnh phải tìm cho ra mật đạo ở đây. Nhưng hắn mang người đến đây tìm kiếm đã nửa ngày nhưng vẫn không có manh mối, đang thất vọng lại nghe đươc bên trong có âm thanh kì quái, cũng không nghĩ tới là Song Nhi từ bên trong chạy ra.

“Tốt lắm, nàng đã bình an vô sự, Tiêu Điển thông báo cho Kiện Vệ doanh, Hổ Báo doanh, giờ tý đem nay toàn bộ tấn công Hải thành.”

“Chờ một chút” nàng nắm tay hắn lại, vội vàng kêu lên “Nhà tù trong thành còn đang giam giữ Triệu Đông Cúc, Tử Kiếm chàng phải bảo vệ nàng ấy.”

“Triệu Đông Cúc?” Nguyên Phi Ngạo cứ nghĩ là mình nghe lầm “Không phải là ở Tuyền thành sao? tại sao lại ở chổ này?”

“Này… về sau lại nói cùng chàng, nhưng chàng nhất định phải cam đoan, tuyệt đối phải bảo vệ nàng bình an, nàng đã đủ đáng thương, ta không muốn nàng ấy bị thương tổn nào nữa.”

Nguyên Phi Ngạo thấy bộ dạng nàng nóng lòng như vậy, thở dài “Nàng cũng biết trong lòng ta nếu nàng có bất kì thương tổn nào, ta sẽ đau bao nhiêu? Nha đầu nàng đem lại cho ta không ít phiền toái. Được rồi ta đáp ứng với nàng là sẽ bảo vệ an toàn cho nàng ta. Bây giờ nàng ngoan ngoãn về doanh trại nghĩ ngơi đi.”

“Không, ta muốn xem chàng đánh thắng trận này.” Nàng nũng nịu cầu xin, nắm tay hắn lắc lắc, như là một đứa nhỏ.

Tiêu Điển ở một bên nhịn không được cười nói “Tướng quân trận chiến hôm nay để thược hạ chỉ đạo cho, phu nhân vừa mới trãi qua nguy hiểm, chỉ sợ cần phải nghĩ ngơi, tướng quân cùng phu nhân quay lại doanh trại đi. Ta cam đoan trước hừng đông ngày mai ta sẽ đem Tần vương về gặp tướng quân.”

Nguyên Phi Ngạo liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn Song nhi một cái “Được rồi, vậy giao cho ngươi.”

Hắn tin tưởng năng lực của thuộc hạ mình, tuyệt đối thuộc hạ của hắn sẽ không làm cho hắn thất vọng.

Trận chiến này, Nguyên quân thắng cực kì đẹp. đầu tiên mấy ngàn tinh binh theo đường mật đạo vào thành, mở cửa Hải thành ra, sau đó đại đội binh mã nối đuôi nhau mà vào như nước thủy triều, làm cho binh mã của Tần vương đang ngủ say bị diệt trọn. Tiêu Điển bắt sống Tần vương đem về.

Khi Tần vương bị đưa đến trước liều của Nguyên Phi Ngạo. Trong liều…Nguyên Phi Ngạo đang uongs canh cá tự tay Song Nhi làm

“Ta làm canh cá này thật vất vả, chàng mau uống hết đi!” Song Nhi giơ cái chén lên đuổi theo hắn

Nguyên Phi Ngạo một bên vừa trốn một bên lại bất đắc dĩ nói “Ta lúc trước thấy nàng sai người khác nấu cơm, nói ba hoa chích chòe, phải là một cao thủ, không nghĩ tới nàng làm canh cá vừa sống lại tanh, ta uống nước trắng chứ không uống canh cá này.’

Nàng bỉu môi “Ta là lần đầu làm canh cá, không ngon cũng cho ta mặt mũi đi, cho dù không thích uống cũng giả bộ thích đi, bằng không về sau… ta không nấu canh cho chàng nữa.”

“Ta làm người từ trước đến nay luôn thẳng thắng, khó uống thì nói khó uống, làm gì phải giả vờ nói lời trái với lương tâm?”

Đang lúc hai người rượt đuổi, Song Nhi chuẩn bị nhào lại hắn, bỗng có tiếng mở cửa, đột nhiên nàng đối mặt với Tần vương đang bị áp giải vào.

“Ngươi?” Tần vương kinh ngạc “Tại sao ngươi lại chạy đến nơi đây?”

Người áp giải Tần vương vào là Vương Hải hắn cười nói “Đây là tướng quân phu nhân tương lai của chúng ta.”

“Cái gì?” Tần vương nổi giận “Nguwoi không phải là người hầu Cổ gia kêu là “Đan Đan sao?”

Nàng cười hì hì, hành lễ với vương gia “Tên thật của dân nữ là Cổ Vô Song, quả thật là người của Cổ gia, Vương gia không biết là số lẻ thêm số lẻ, lại trở thành số chẵn sao?”

“Song Nhi nói hươu nói vượn cái gì, còn không mau vào trong.”

Nguyên Phi Ngạo ở trên cạnh rống to, nàng liền ngoan ngoãn bước vào

“Tướng quân, là Tần vương đưa.” Vương Hải lớn tiếng nói

Cổ Vô Song ghé vài tai Nguyên Phi Ngạo nói nhỏ “Hay là chúng ta chiêu đãi Tần vương nồi canh này, để ngài ấy nhấm nháp một chút?”

Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn nàng không tiếng động cười nói “Được”

Nàng xốc màng lên “Cho mời vuong gia…”

Tần vương bị bắt, trong sách sử Hạo Nguyệt quốc ghi lại là “Tần vương tạo phản”, hoàng đế Chu Ung bởi vì niệm tình huynh đệ, chỉ đem tần vương bãi bỏ tước hiệu lưu đày, không có giết hắn, cũng phong cho Nguyên Phi Ngạo làm Bình Nam Hầu, Nguyên Phi Ngạo tuy rằng từ chối vài lần, nhưng bệ hạ một mực muốn phong, nên đành chấp nhận.

Dưới sự trợ giúp của Cổ Vô Song, trong vòng một năm, lấy Tuyền thành làm trung tâm, trong vòng bán kính mấy trăm dạm kinh tế ở đây đều đã có phát triển, dân chúng ngày càng giàu có, có thể so sánh Tuyền thành với kinh thành của Hạo Nguyệt quốc.

Không cần thiết nói, năm trăm vạn lượng Cổ Liên Thành đưa cho lúc trước, Nguyên Phi Ngạo đã có thể trả lại hết nợ. mà ngày vui của Nguyên Phi Ngạo và Cổ Vô Song, lễ vật của ngân hàng tư nhân thiên Hạ đưa tới còn muốn nhiều hơn lễ vật của hoàng thượng ban thưởng.

Dưới sự tác hợp của Cổ Vô Song, Tiêu Điển cưới Kim Liên, Mỗi cô nương ở Phượng Hoàng phường đều có thể tìm được người mình có thể trao hạnh phúc.

Khi Triệu Đông Cúc được cứu ra khỏi Hải Thành bình an, vốn muốn nói sự thật rồi từ biệt với Nguyên Phi Ngạo, nhưng Cổ Vô Song cản lại. Nguyên Phi Ngạo đã biết chân tướng lại vui vẻ giả như không biết, chỉ hỏi Triệu Đong Cúc vài chuyện quá khứ, cùng tại sao bị nhốt ở Hải thành. Không lâu sau, mẫu thân nàng bị Tần vương giam lõng ở Hải thành cũng được đưa về Tuyền thành.

Cổ Vô Song lén nói với nàng “Triệu tỷ tỷ, đời người vội vàng, bất quá chỉ là trăm năm, làm gì phải suốt đời lo lắng với quá khứ? Hiện giờ cả Tuyền thành, hay cả Hạo Nguyệt quốc đều vui vẻ hân hoang, muội hy vọng tròng lòng tỷ có thể nở một đóa hoa vui vẻ.”

Nàng nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Cổ Vô Song, cười nhẹ “Ta cũng không biết lòng ta có nở hoa hay không, nhưng ta biết được muội là đóa hoa đẹp nhất trong lòng người nào đó.”

Cổ Vô Song cười ngượng ngùng, lại nhanh nhẹn chạy ra phía trước.

Rất xa truyền đến tiếng hét của Nguyên Phi Ngạo “Cổ Vô Song! Đại phu không phải đã nói nàng mang thai không thể chạy loạn sao? nàng còn chạy như vậy?”

Triệu Đông Cúc nhìn bầu trời trên đầu, không khỏi cảm khái, bầu trời trong xanh như vậy, thật là cảnh sắc thật xinh đẹp, trước kia nàng cúi đầu mà sống, chưa từng ngẩng đầu lên nhìn cảnh đẹp như vậy, từ nay về sau nàng muốn cảnh đẹp này mãi lưu giữ lại trong lòng nàng.

Song Nhi nói đúng, đời người vội vàng, bất quá chỉ trăm năm, đã đến lúc lòng của nàng nở hoa mới đúng.

hoàn