Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 9: Ba ba An Đức ra tay



An Đức ở Lâm gia nhiều năm như vậy, đi ra ngoài ai không cho hắn mặt mũi, bọn họ là người Lâm gia lại có thể bị một nhân viên tư vấn nho nhỏ như vậy giáo huấn?

Quản gia sắc mặt rùng mình, thanh âm nói năng có khí phách: "Nực cười, tôi thật muốn nhìn xem là cái dạng váy gì đến nỗi Lâm gia chúng ta mua không nổi."

Không đợi Tiểu Lạc mở miệng, Phỉ Phỉ đã đem sự tình phát sinh một năm một mười nói cho quản gia.

Vừa nghe hai chữ Lâm gia, mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua. Ở Giang Thành, ai không biết Lâm gia cùng Lâm đại thiếu gia Lâm Ngạn Sơ. Tuy rằng vẫn luôn có đồn đãi Lâm đại thiếu gia Lâm Ngạn Sơ bệnh tình nguy kịch, nhưng Lâm Ngạn Sơ như cũ là thần tượng Giang Thành, muôn vàn thiếu nữ mộng tưởng, người muốn gả vào Lâm gia nhiều đếm không xuể, đuổi đều đuổi không hết, hiện tại thế nhưng có người tự xưng là người Lâm gia.

Mọi người ngay từ đầu đều không tin, bất quá khi nhìn đến quản gia An Đức cùng hai người vệ sĩ phía sau hắn, ánh mắt mọi người không tự giác đều trầm mặc. Trước không nói người này có phải là Lâm gia hay không, chỉ là đồng hồ trên tay An Đức cũng đủ đem toàn bộ quần áo nơi này mua hết, càng đừng nói mấy người vệ sĩ trên người mặc trang phục cũng không kém so với nơi này.

Như vậy có thể thấy được, nói người ta mua không nổi váy nơi này không phải chê cười sao?

Vị nhân viên kia nhìn đến người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Những người khác khả năng không quen biết, nhưng cô từng gặp qua, tháng trước, ở thời điểm Lâm đại thiếu gia tuần tra trung tâm thương mại, mang theo vệ sĩ cũng có hai người trước mặt này.

Cô ta đây là...... Đắc tội người Lâm gia.

Nhân viên tư vấn trong nháy mắt mồ hôi tuông như mưa hạ, thân mình lung lay sắp đổ.

Quản gia nói: "Nơi này có camera theo dõi, váy là ai xé hỏng xem xong liền biết, ai xé hỏng người đó bồi thường, nếu thật là chúng tôi bên này phá hư, chúng tôi không thiếu chút tiền ấy, nhưng nếu là những người khác vu oan...... Chúng tôi đây cũng không nhận."

An Đức nhìn về phía một nhân viên khác bên cạnh: "Giám đốc các người là ai, gọi đến đây, chúng tôi giải quyết chuyện này."

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

"Không cần......" Nhân viên tư vấn lập tức nhào tới, không còn dáng vẻ cao ngạo như trước, "Là tôi sai rồi, váy là tôi phá hủy, là tôi bị quỷ nhập, tôi về sau cũng không dám nữa."

Bất quá lời cô ta nói cũng không có ai nghe, cô ta ngày thường thích xem người khác bị mắng, còn đoạt khách của người khác, hiện tại nhìn thấy cô ta xui xẻo, mấy nhân viên khác ước gì cô ta sớm một chút cút đi, thực nhanh liền gọi giám đốc đến đây.

Giám đốc so với bọn họ kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhận ra hai người vệ sĩ phía sau quản gia là tâm phúc của Lâm Ngạn Sơ, thái độ nhiệt tình vô cùng, vốn dĩ không nghĩ xem camera theo dõi, theo yêu cầu của quản gia mà đem camera theo dõi trong của hàng toàn bộ kiểm tra hết. Sau khi theo dõi xác thật là do nhân viên kia đột nhiên dùng sức chiếc váy mới bị phá hủy.

Giám đốc vì tỏ vẻ xin lỗi, chẳng những chủ động tặng Tiểu Lạc vài chiếc váy, lại cho cô chiết khấu lớn nhất đối với khách quý, thái độ muốn tốt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Tiểu Lạc cũng không phải là người không có lý, thấy giám đốc có thành ý như vậy, cao hứng mà ôm lấy váy vui vẻ đi ra ngoài.

Tống cổ tốt Tiểu Lạc, An Đức lại không dễ bị đuổi, giám đốc đành tỏ vẻ sẽ dạy dỗ lại nhân viên một lần nữa, cần phải lấy phục vụ khách hàng là việc quan trọng nhất.

Vị nhân viên đắc tội Tiểu Lạc chẳng những bị đuổi việc ở cửa hàng, còn mang nợ trên lưng năm chữ số.

An Đức lúc này mới hài lòng rời đi.

Buổi tối, Lâm Ngạn Sơ tan tầm trở về, còn đang ở cửa liền thấy được Tiểu Lạc ngồi ở trước bàn ăn ngoan ngoãn chờ ăn cơm.

Tiểu Lạc trang điểm, một khuôn mặt bị trang điểm đến nhìn không ra nguyên dạng, Lâm Ngạn Sơ nhìn đến, cô ngoan ngoãn mà cười một chút, lông mi giả run run méo mó, chớp một cái, thiếu chút nữa rơi xuống.

Đám người hầu che mặt, quản gia dời đi tầm mắt.

Tiểu Lạc không hề tự mình hiểu lấy, hướng về phía Lâm Ngạn Sơ cười đến vẻ mặt xán lạn, một gương mặt hồng đen giao nhau thảm không nỡ nhìn.

Lâm Ngạn Sơ không hổ là người gặp qua việc đời nhiều nhất trong toàn bộ phòng, gợn sóng bất kinh mà nhìn cô một cái, trấn định thay giày, đối diện Tiểu Lạc ngồi xuống, ra lệnh: "Đi tẩy trang, không tẩy sạch sẽ không được ăn cơm!"

Tiểu Lạc: Anh.