Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 5: Bệnh của anh tôi có thể trị



Bất quá nếu hắn nhìn nhầm, cô gái này nếu có chủ ý khác, hắn sẽ cho một thái độ khác.

Thời điểm quản gia lại đây, Tiểu Lạc đang theo ở bên người bác sĩ Phạm làm tùy tùng.

Bởi vì Tiểu Lạc phát hiện, nếu muốn ở xã hội hiện đại sinh hoạt, đầu tiên cô phải nuôi sống chính mình, mà muốn nuôi sống chính mình, cô phải kiếm tiền. Cô quan sát cả buổi sáng, người làm trong phòng này đều sống có chút nhẹ nhàng, cô miễn cưỡng có thể đảm nhiệm, hơn nữa nơi này tùy thời có thể ăn thêm chút cơm Lâm gia, cũng chính là đồ ăn có linh khí.

Từ trong miệng bác sĩ Phạm, cô đã biết, người đem mình về đây là Lâm Ngạn Sơ, là người giàu có nhất toàn bộ Hoa Hạ, ăn thức ăn vận chuyển từ nhiều nơi trên thế giới, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là tốt nhất. Nói cách khác, nếu cô muốn ăn đồ ăn như tiêu chuẩn như của Lâm Ngạn Sơ, không nói đến nhà giàu số một Hoa Hạ, ít nhất thật sự có tiền mới được. Này có khả năng sao?

Trước kia ở Khai hoá đường, cô học đều là tiên thuật thiền lý, muốn cô đi ra ngoài đánh nhau còn được, kiếm tiền cũng chỉ biết bày quán bán bùa chú, hiện tại quán đều không thể bày. Vô vọng kiếm tiền, chi bằng trước lưu lại.

Lâm Ngạn Sơ mỗi bữa cơm liền ăn một chút đồ ăn khác nhau, tỷ như buổi sáng vừa vận chuyển đến một thùng hải sản tươi mới, Lâm Ngạn Sơ khả năng liền ăn mấy con tôm, dư lại toàn tiện nghi người chung quanh hắn.

Chỉ cần cô nghĩ cách lưu lại, sớm hay muộn cũng là có thể cọ đồ ăn. Hiện tại trong không khí đã không có tiên khí, đồ vật có linh khí cũng ít đến đáng thương, làm như vậy tuy rằng có chút mất mặt, nhưng là mặt mũi lại không thể ăn cơm, chờ cô tìm được con đường khác, lại đem mặt mũi nhặt lên cũng không muộn.

Xác định ý tưởng chính mình, Tiểu Lạc sáng sớm đều đi theo phía sau bác sĩ Phạm, ý đồ lưu lại ấn tượng tốt thuyết phục bác sĩ Phạm cho nàng ở lại làm trợ lý.

Bác sĩ Phạm đối Tiểu Lạc ấn tượng không tồi, nhưng không bao gồm sẽ cho cô đi theo mình làm việc. Tư liệu về sức khỏe của Lâm Ngạn Sơ là cơ mật, trừ bỏ số rất ít người, những người khác căn bản không có tư cách nhìn đến, Tiểu Lạc hiển nhiên cũng không nằm trong số ít những người này.

"Chú buổi sáng giúp cháu kiểm tra qua, thân thể cháu không thành vấn đề, nếu cảm thấy nhàm chán có thể đi khắp nơi nhìn một chút, quản gia An Đức hẳn là một hồi liền sẽ đến đây, đến lúc đó cháu có thể rời đi."

Vừa nghe đến hai chữ rời đi, Tiểu Lạc nháy mắt nóng nảy, cô hiện tại đùi cũng chưa bế lên, rời đi chẳng phải là lại muốn uống độc sương sớm chết đi.

Trong đầu Tiểu Lạc nháy mắt hiện lên vô số lời thoại bản mà Hành Mộc cho cô xem, cuối cùng nhớ lại muốn quyển phù hợp nhất với cô, thanh âm thê lương bi ai mà nói: "Bác sĩ Phạm, chú giúp giúp cháu, cháu không thể đi, ba mẹ cháu muốn đem cháu bán cho một ông thổ tài 60 tuổi trong thôn làm vợ bé, cháu chính là vì đào hôn mới chạy đi, mọi người nếu là đuổi cháu đi, vị thổ tài kia khẳng định sẽ đem cháu bắt trở về, bác sĩ Phạm, chú nhất định phải cứu cháu......"

Tiểu Lạc thao thao một ngụm khẩu âm nông thôn không biết ở nơi nào, phù hợp với linh khí bức người của cô cùng tình trạng không xu dính túi, di động đều không có. Một thân "trong sạch", mức độ đáng tin thế nhưng có điểm cao.

Thời điểm Lâm Ngạn Sơ lại đây, vừa lúc nghe được Tiểu Lạc tình ý chân thành mà lên tiếng.

Hôm nay là ngày Lâm Ngạn Sơ kiểm tra định kỳ. Sợ Lâm Ngạn Sơ sáng sớm bỏ chạy đi công ty, quản gia cố ý sáng sớm liền canh giữ ở ngoài cửa, đem Lâm Ngạn Sơ không tình nguyện lại đây.

Từ lúc Lâm Ngạn Sơ bắt đầu xuất hiện, toàn bộ người trong phòng lập tức trở nên không giống nhau. Bác sĩ Phạm thu hồi dáng vẻ cợt nhả, biến thành bác sĩ tinh anh, những người vừa nãy còn vừa nói vừa cười toàn bộ tiến vào trạng thái công tác, kiểm tra dụng cụ, chuẩn bị đồ vật, viết số liệu, đệ tài liệu...... Vì thế, đối với Tiểu Lạc còn đang nghiêm túc diễn kịch có vẻ phá lệ đột ngột.

Tiểu Lạc biểu tình muốn nói lại thôi, không biết chính mình có nên hay không tiếp tục diễn.

Vẫn là quản gia hòa ái cứu vớt nàng: "Tiểu Lạc, buổi sáng tốt lành, xem ra người đã tốt lên không ít."

Tiểu Lạc chuẩn bị gật đầu, nhưng lại kịp thời dừng xe lại...... Đây là muốn đuổi cô đi a, không được, cô không thể rời đi nơi này.

Nếu không có biện pháp ôm đùi bác sĩ Phạm, không bằng trực tiếp ôm đùi to nhất Lâm Ngạn Sơ a. Từ lúc hắn bắt đầu vào cửa, Tiểu Lạc liền chú ý tới, Lâm Ngạn Sơ thần hồn thực suy yếu, như là thần hồn sống sờ sờ bị xé rách quá lại khâu ở bên nhau. Thống khổ như vậy, đừng nói một phàm nhân, chẳng sợ cô là tiên, cũng không xác định chính mình có thể sống sót.

Thần hồn là thân chi bổn của một người, thần hồn suy nhược, thân thể cũng sẽ suy nhược theo, nếu không có kỳ ngộ, người này tuyệt đối sống không quá 30 tuổi.

Gặp người kém nghị lực chút, khả năng vừa sinh ra liền đã chết.

Bất quá hắn thực may mắn, hắn gặp được một vị thượng tiên còn sót lại trên thế gian này, mà nàng bản chất lại vừa là kết quả của thiên địa cùng nguyên linh khí, là pháp bảo bảo dưỡng thần hồn tốt nhất.

Nhất nhất...... Quan trọng là, vị pháp bảo bảo dưỡng thần hồn hành tẩu này, thượng tiên đáng yêu nhất trên thế giới trước mắt vẫn là không có nhà để về, nếu hắn chủ động mở miệng, hơn nữa cung cấp ăn ở, trên thế giới nhất nhất...... Bổn thượng tiên thiện lương sẽ không cự tuyệt.

Đương nhiên, Tiểu Lạc cũng không phải hoàn toàn không lựa chọn, cô nguyện ý cứu hắn là bởi vì linh hồn của hắn nhan sắc thực sạch sẽ. Người bình thường linh hồn nhan sắc đều là thực tạp, có thể có linh hồn nhan sắc sạch sẽ như vậy, hắn nhất định là người lương thiện.

Vì thế, hình ảnh trong mắt những người khác lúc này chính là, vị này một khắc trước còn tình ý chân thành tự thuật thân thế bi thảm đáng thương Tiểu Lạc, giây tiếp theo liền đối với Lâm Ngạn Sơ nhìn đến ngây người, hơn nữa, còn lộ ra ý vị không rõ...... Tên gọi tắt hoa si tươi cười.

Mọi người: "......"

Lá gan thật lớn.

Lâm Ngạn Sơ hạ mi, ý thức được thiếu gia không vui, bác sĩ Phạm chạy nhanh nói: "Dụng cụ đã chuẩn bị ổn thoả, hiện tại liền có thể kiểm tra."

Lâm Ngạn Sơ xem nhẹ nhân tố ngoài ý muốn bên cạnh, trên mặt mưa gió sắp đến mà nhấc chân hướng phòng thí nghiệm đi, mắt thường có thể nhìn thấy vị này tâm tình cực kém.

Mỗi lần thiếu gia kiểm tra, chịu tội không chỉ có là Lâm đại thiếu gia, còn có dàn bác sĩ họ a, rốt cuộc Lâm đại thiếu áp suất thấp, không đề cập tới việc khó hít thở Oxy.

Nhưng luôn có người không sợ chết, mắt thấy Lâm Ngạn Sơ liền phải rời đi, chờ Lâm Ngạn Sơ chủ động mở miệng Tiểu Lạc cũng sốt ruột.

Vị thiếu gia này sao lại thế này, chẳng lẽ không phát hiện thời điểm tới gần mình đầu của hắn sẽ giảm bớt đau hay sao?

Cô chính là linh dược của hắn a. Không phải, bổn thượng tiên như thế nào sẽ là dược, cô chính là cứu tinh của hắn a.

Tiểu Lạc vội vã theo sau: "Đừng đi, bệnh của anh tôi có thể trị."

Toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh.

"Anh chỉ cần phụ trách ăn ở của tôi, bảo đảm ba bữa cơm đều là chất lượng như tối qua, tôi liền chữa bệnh cho anh, trị hết lại đưa tiền."

Nghe vậy, bác sĩ Phạm đều nhịn không được vì Tiểu Lạc nhéo, liền tính cô muốn lưu lại, cũng không thể nói dối như vậy a, người dùng y thuật tới Lâm gia lừa gần nhất đã không biết đang ở quốc gia nào đào than đá.

Vẫn luôn dùng nhan duyệt sắc quản gia cũng lạnh mặt, ánh mắt sắc bén mà nhìn Tiểu Lạc liếc mắt một cái.

Lâm Ngạn Sơ sắc mặt âm trầm, hoàn toàn bỏ qua lời nói của Tiểu Lạc, nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh bác sĩ các hộ sĩ đang bất động thanh sắc: "Không đi?"

Thanh âm không vui, lộ ra mây đen áp thành khí thế.

Những người khác lập tức phân công bận việc lên.

"Này, tôi nói chính là sự thật." Tiểu Lạc chạy tới, ý đồ bắt lấy tay Lâm Ngạn Sơ, bị Lâm Ngạn Sơ tránh đi.

"An Đức." Lâm Ngạn Sơ kêu.

Quản gia đã đi tới, trên mặt lại không còn vẻ hòa ái phía trước, vẻ mặt việc công xử theo phép công nghiêm nghị, đối với cửa làm ra tư thế thỉnh: "Tiểu Lạc tiểu thư, mời."