Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 15: Vị hôn thê



Cuối cùng Tiểu Lạc một mình đi ra cửa, Lâm Ngạn Sơ theo ở phía sau cười.

Quản gia ở xa xa nhìn, thiếu chút nữa rơi lệ. Đã rất lâu rồi, thiếu gia không có vui vẻ như vậy, hết thảy đều là từ sau khi Tiểu Lạc bước vào Lâm gia.

Tô Tinh cắn môi dưới: "Thiếu gia cùng Tiểu Lạc cảm tình thật tốt."

Quản gia cười ha hả gật đầu, nhìn Tô Tinh nói: "Cơm nước xong chú bảo tài xế đưa cháu trở về."

Uy bình lộ là một khu phố có tiếng xa xỉ ở Giang Thành, nơi đây tập hợp toàn bộ nhãn hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới, có thể tới nơi này mua sắm trên cơ bản đều là kẻ có tiền.

Nhà hàng ở đây cũng cực kỳ sang trọng, có truyện cười nói, nhà hàng ở uy bình lộ ăn không phải đồ ăn, mà là hoàng kim. Bất quá tiêu tiền ở đây cũng rất xứng đáng, nơi này chất lượng phục vụ cùng đầu bếp tiêu chuẩn đều rất cao. Trang hoàng ở bên trong càng tạo cho ngưởi ta có cảm giác như đang lạc vào một cung điện xa hoa.

Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ từ trên xe đi xuống, Lâm Ngạn Sơ vươn tay, Tiểu Lạc hỏi hắn: "Làm gì?"

"Sợ cô ngã, cho cô vịn."

Tiểu Lạc bước đi trên giày cao gót quả thật không vững, cô rất biết nghe lời mà khoác tay phải của Lâm Ngạn Sơ.

Vừa tới cửa, lập tức có người phục vụ chào đón, người phục vụ ăn mặc đồng phục của nhà hàng, tươi cười tiêu chuẩn, làm người ta như tắm mình trong gió xuân, Tiểu Lạc chạm tay Lâm Ngạn Sơ: "Người phục vụ ở đây đều thật xinh đẹp."

Lâm Ngạn Sơ không trả lời.

Người phục vụ dẫn hai người đến chỗ một cái ghế lô, Tiểu Lạc ngồi xuống, mở thực đơn ra, phát hiện mặt trên viết thứ chữ kỳ quái, cô một chữ đều không hiểu, Lâm Ngạn Sơ đem thực đơn trên tay cô rút ra, lại lấy một quyển khác đưa cho cô: "Cô lấy chính là bản tiếng Pháp, cái này mới là tiếng Trung."

Rốt cuộc xem được thực đơn Tiểu Lạc dựa vào khả năng tưởng tượng của bản thân mà lý giải một chút các loại đồ ăn, sau đó là cảnh một người chỉ, một người giải đáp.

"Đó là điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm, món tráng miệng trước bữa ăn......"

Lâm Ngạn Sơ lấy thực đơn, chọn vài món cho hai người, rồi đem thực đơn đưa trả lại cho người phục vụ: "Lấy những món này."

"Tôi còn chưa có chọn đâu?" Tiểu Lạc xem hết thực đơn, "Anh chọn không tính, anh như thế nào biết tôi thích ăn cái gì."

"Theo tôi được biết, cô không có gì không thích ăn." Lâm Ngạn Sơ một lời trúng tim, đối người phục vụ nói, "Những món đó, có thể mang lên."

Tiểu Lạc: "......"

Hai mươi phút sau, Tiểu Lạc đem các món trên bàn ăn đến không còn một mảnh, ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Lâm Ngạn Sơ: "Món này gọi là gì, tôi còn muốn ăn."

"Nga? Tôi nhớ rõ người nào đó vừa rồi còn biểu đạt đối với trình độ chọn món của tôi không tín nhiệm."

"Người nọ là ai vậy?" Ký ức cá vàng chỉ có bảy giây Tiểu Lạc mặt không đỏ tim không đập mà nói, "Người nọ cũng quá không ánh mắt, có Lâm đại thiếu gia tự mình hỗ trợ chọn món đó là phúc khí lớn lao của người đó."

Lâm Ngạn Sơ cong cong khóe môi, đối diện Tiểu Lạc vẻ mặt chân thành, phảng phất nghi ngờ người phía trước cùng cô căn bản không có quan hệ.

Trợn mắt nói dối đến cảnh giới này cũng là một loại năng lực.

"Những món này số lượng có hạn, giới hạn mỗi người chỉ được ăn một phần." Lâm Ngạn Sơ cũng bắt đầu trợn mắt nói dối.

"Anh không phải rất lợi hại sao?" Tiểu Lạc chưa từ bỏ ý định, "Nếu không hay là anh đi cửa sau một chút?"

"Kia không được, bất quá cô có thể gọi thêm một phần điểm tâm ngọt mang về." Lâm Ngạn Sơ phóng khoáng nói.

Tiểu Lạc ở trên mạng đã tra qua, nhà hàng này phi thường quý, một ngụm ăn đã bằng một tháng tiền lương của người bình thường, tuy rằng Lâm Ngạn Sơ có tiền, nhưng cô cũng không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vì thế ngoan ngoãn cầm lấy thực đơn, lại dâng hai tay đưa cho Lâm Ngạn Sơ: "Anh giúp tôi chọn đi."

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Lại bán manh.

Cố tình hắn lại rất thích bộ dạng này của cô.

Lâm Ngạn Sơ cầm lấy thực đơn giúp cô chọn một phần điểm tâm ngọt.

Sau khi ăn xong, Tiểu Lạc cầm điểm tâm ngọt trên tay, Lâm Ngạn Sơ lôi kéo Tiểu Lạc đi ra ngoài.

Sở dĩ Lâm Ngạn Sơ kéo cô đi, là bởi vì Tiểu Lạc nhìn đến mỹ thực liền đi không nổi, nhìn người phục vụ bưng một mâm đồ ăn tinh xảo mỹ vị trước mặt cô đi qua, đôi mắt, cái mũi của Tiểu Lạc cũng dán theo mâm đồ ăn kia, nếu không phải Lâm Ngạn Sơ lôi kéo, khả năng chân cũng chạy theo.

"Ngạn sơ?" Phía sau truyền đến một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui sướng.

Tiểu Lạc và Lâm Ngạn Sơ cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy người tới là một cô gái dung mạo tinh xảo, trang phục trên người cực kỳ thời thượng. Phía sau còn có thêm hai cô gái cùng tuổi, đều là một thân hàng hiệu, giày cao gót bước đi ưu nhã, vừa thấy liền có thể khẳng định là tiểu thư danh môn.

Lâm Ngạn Sơ lãnh đạm mà chào hỏi: "Lý tiểu thư."

Ba vị tiểu thư kia ánh mắt dán ở trên người Lâm Ngạn Sơ một lúc lâu mới rốt cuộc chú ý tới Tiểu Lạc bên cạnh: "Vị này chính là?"

"Công nhân." Lâm Ngạn Sơ lời ít mà ý nhiều.

Tiểu Lạc lễ phép cười.

Lý tiểu thư cũng không để ý cô, gương mặt tươi cười nhìn Lâm Ngạn Sơ: "Em cùng mấy người bạn vừa lúc tới nơi này ăn cơm, anh có muốn hay không......"

"Chúng tôi ăn xong rồi." Lâm Ngạn Sơ lôi kéo Tiểu Lạc liền đi, "Gặp lại sau."

Ra khỏi nhà hàng, Lâm Ngạn Sơ mới buông cô ra.

"Ai, lại là một cái thiếp cố ý mà lang vô tình a."

Lâm Ngạn Sơ liếc cô một cái: "Điểm tâm ngọt không muốn ăn?"

Tiểu Lạc lập tức nắm chặt điểm tâm ngọt trên tay, yên lặng xê dịch cách xa Lâm Ngạn Sơ.

Lâm Ngạn Sơ bật cười.

Sau khi về nhà, Tiểu Lạc một bên ăn điểm tâm ngọt một bên cùng quản gia chia sẻ buổi tối ăn mỹ thực ngon như thế nào, nói một lúc, hai người liền nói tới buổi tối gặp được Lý tiểu thư.

Tiểu Lạc hỏi: "Lý tiểu thư là người nào vậy, chú có biết không?"

"Họ Lý?" Quản gia hỏi ngược lại.

Tiểu Lạc gật đầu, liền miêu tả: "Cao cao gầy gầy, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, tóc là màu nâu uốn lượn sóng, thật trắng, rất có khí chất."

"Cô ấy gọi là Vu Nhã, vị hôn thê trước đây của thiếu gia." Quản gia hừ lạnh một tiếng, "Hôn sự của thiếu gia cùng cô ta là đời trước chỉ định, kết quả thiếu gia sau khi sinh thân thể không tốt, nhiều năm ốm đau trên giường, Lý gia bọn họ sợ thiếu gia liên lụy con gái nhà bọn họ, ở lúc thiếu gia còn rất nhỏ liền chủ động hủy hôn."

Từ hôn còn chưa tính, Lâm gia cũng là người thông tình đạt lý, cho dù bọn họ không nói, vì không liên lụy con gái nhà người ta, Lâm gia cũng sẽ lui.

Người ngoài đều cảm thấy Lâm đại thiếu gia bệnh tật quấn thân khẳng định là tử khí của Lâm gia, người người ngo ngoe rục rịch, nhưng thiếu gia lại có ý chí tranh đua, 18 tuổi liền mang một thân ốm yếu quản lý Lâm gia, trở thành người cầm quyền Lâm gia không nói, còn đem Lâm gia mang lên một tầm cao mới.

P

Bọn họ Lý gia khẳng định là nghe được một ít tiếng gió, lại động tâm tư, muốn một lần nữa cùng Lâm gia kết thân.

Tuy rằng Lâm gia vẫn luôn đối với người ngoài dấu diếm tình trạng thân thể của Lâm Ngạn Sơ, nhưng tin tức Lâm Ngạn Sơ sống không lâu vẫn bị lan truyền nhanh chóng. Trừ bỏ những người ngo ngoe rục rịch, kẻ muốn gả cho Lâm Ngạn Sơ đều đếm không hết, nhưng đều hướng về tài sản Lâm gia mà tới.

Những người này một bên mơ ước tài sản thiếu gia, một bên ngóng trông thiếu gia chết, quả thực tâm tư thật ác độc.

Đặc biệt là Lý gia, quản gia đối với người nhà này quả thực một chút hảo cảm đều không có.

Những lời này quản gia ngày thường tuyệt đối sẽ không nói cho người khác nghe, nhưng mấy ngày nay từ lúc Tiểu Lạc đến Lâm gia, mọi biến hóa của Lâm Ngạn Sơ ông đều đặt ở trong mắt, tự nhiên như vậy mà đem Tiểu Lạc xem thành người trong nhà, hơn nữa ông cũng muốn biết, biết được tình trạng thật sự của thiếu gia, Tiểu Lạc sẽ có phản ứng gì.

Tiểu Lạc so với quản gia rõ ràng hơn Lâm Ngạn Sơ không dễ dàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Ngạn Sơ, Tiểu Lạc liền rất bội phục hắn. Hắn là người đầu tiên Tiểu Lạc gặp qua có thần hồn tổn hại thành như vậy mà vẫn còn sống.

Thời điểm trước kia Tiểu Lạc ở Thiên Đình, cũng gặp qua một vị thượng tiên có thần hồn bị xé rách, thời điểm bị mang về Thiên Đình, hắn đã mất đi ý thức, toàn bộ thân thể cuộn ở bên nhau, thoạt nhìn phi thường thống khổ, không thể chống được tiên trì liền tiêu vong.

Lâm Ngạn Sơ có thể tỉnh lại, có thể đi lại, có thể sinh hoạt bình thường, đây đã là một kỳ tích,

Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Ngạn Sơ, Tiểu Lạc liền nghĩ, Lâm Ngạn Sơ có thể hay không là người cùng thời đại với cô, bằng không ở xã hội hiện đại hẳn là sẽ không bị thương đến thần hồn mới đúng, bất quá sau này khi cô tiếp xúc internet mới phát hiện, cô đã quá coi thường vũ khí của xã hội hiện đại, các loại vũ khí công nghệ cao, đừng nói thần hồn, cái gì đều có thể cho ngươi oanh thành mảnh nhỏ, hơn nữa cô nghe nói mẹ của Lâm Ngạn Sơ thời điểm mang thai hắn ở nước ngoài đụng phải khủng bố tập kích, còn bị bắt cóc, được cứu sau liền sinh non sinh hạ Lâm Ngạn Sơ.

Trẻ sơ sinh thần hồn vốn dĩ đã yếu ớt, Lâm Ngạn Sơ khả năng chính là bị thương lúc đó.

Lòng thương tiếc nổi dậy, Tiểu Lạc nói: "Không có việc gì, còn có cháu."

Có cô ở đây, Lâm Ngạn Sơ sẽ không có việc gì.