Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 11



Bác sĩ nhìn thiếu niên mất hồn mất vía, ở trong lòng thở dài, hiện tại người trẻ tuổi làm việc đều không kể hậu quả, thật là làm người lo lắng: “Thế nào, là có chuyện gì khó xử sao? Cháu có thể nói với tôi một câu.”

Mới mười tám tuổi thôi, không chừng là một đứa trẻ còn đang học cao trung.

“Bác sĩ, nhất định phải cha mẹ ký tên mới được sao?” An Vô Dạng sắc mặt trắng bệch, cậu ngồi ở trên ghế, cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo: “Cha mẹ cháu nếu như biết, chắc chắn sẽ đánh chết cháu.” Nếu không chính là bị cậu làm tức chết.

Phải biết rằng, bản thân mình từ khi sinh ra vẫn luôn làm cha mẹ thất vọng.

Hiện tại lại xảy ra loại sự tình này, An Vô Dạng cho dù bị đánh chết cũng không dám nói.

“Đúng vậy, nhất định phải cha mẹ mới được, hoặc là bạn đời hợp pháp.” Bác sĩ nói đến cái này, liền khuyên nhủ An Vô Dạng: “Lấy tình huống thân thể của cháu, không khuyến khích cháu dấu diếm cha mẹ, cháu nhất định phải nói với cha mẹ mới được.”

Ông thực lo lắng cho đứa nhỏ này, sợ đối phương không hiểu chuyện sẽ đưa ra quyết định sai lầm.

“Bạn đời hợp pháp? Là chỉ đối tượng đăng ký kết hôn sao?” An Vô Dạng cau mày, cậu nghĩ tới Hoắc Vân Xuyên, chính là đối phương cùng mình chỉ là một đoạn nhân duyên như sương sớm, cũng không có quan hệ ràng buộc gì cả.

“Đúng vậy, hôn nhân đồng tính cũng có thể.” Năm năm trước trong nước đã thừa nhận hôn nhân đồng tính là hợp pháp, hơn nữa đem tuổi kết hôn hạ thấp xuống còn mười tám tuổi, thời gian năm năm trong nước đã đưa ra rất nhiều chính sách về hôn nhân đồng giới, bác sĩ cho rằng An Vô Dạng có bạn trai: “Tôi đề nghị cậu hoặc là nói cho cha mẹ, hoặc là thương lượng với bạn trai, có lẽ sẽ có biện pháp.”

Nói nhiều như vậy, An Vô Dạng trong lòng vẫn buồn bực đến không thở nổi, trong khoảng thời gian ngắn không ngừng nghĩ ra nhiều chủ ý.

Trước mắt mà nói chắc chắn là không thể nói với ba mẹ, sau đó lại có ý nghĩ tìm một phòng khám nhỏ làm phẫu thuật, ở trong đầu An Vô Dạng chợt lóe qua, lại bị cậu trực tiếp bác bỏ.

Nếu bác sĩ đã nói rất nguy hiểm, lỡ như chính mình chết ở trên bàn giải phẫu, tiền bồi thường cha mẹ một đồng đều lấy không được.

Tựa hồ chỉ còn lại có một biện pháp không thể không làm……

An Vô Dạng khó chịu mà ôm đầu, lại đột nhiên ý thức được chính mình đã làm chậm trễ công việc của bác sĩ thật lâu, cậu nói: “Cảm ơn bác sĩ, cháu trở về sẽ suy nghĩ lại.”

Ngoài cửa bệnh viện, mặt trời chói chang nhô lên cao.

Rõ ràng là nắng chói chang ngày mùa hè, nhưng thiếu niên đứng ở dưới ánh mặt trời lại cảm thấy như tuyết rơi vào tháng sáu, cảm giác chính mình đang lạnh đến thấu xương.

Cầm lấy báo cáo xét nghiệm máu của cậu, khắp đầu óc đều chỉ có một ý nghĩ là, mình sao có thể mang thai chứ? Cần phải đi kiểm tra lại một lần nữa hay không?

Chính là cảm giác buồn nôn không ngừng truyền đến, lại làm cậu không nhấc nổi dũng khí để đi kiểm tra lần nữa.

Chuyện đàn ông mang thai kỳ quái như thế này, không phải mỗi người bác sĩ đều sẽ giống như bác sĩ vừa rồi bình tĩnh hiền hòa.

Lỡ như gặp được người lòng dạ bất chính, chính mình có thể gặp nguy hiểm hay không còn không thể biết được.

“……” An Vô Dạng lấy ra di động, suy nghĩ trong chốc lát lại dẹp trở vào, cậu không muốn tìm người đàn ông kia.

Nhưng là không đi tìm hắn, một mình mình đối mặt như vậy lại rất hoang mang lo sợ.

Xảy ra kết quả mang thai thế này đối phương cũng có trách nhiệm.

An Vô Dạng cắn cắn khóe môi, lại lần nữa lấy điện thoại ra ngoài.

Cậu nhớ rõ ngày đó đối phương giúp chính mình lưu số điện thoại, chắc là ở bên trong bộ nhớ điện thoại.

Còn tốt, vì số người An Vô Dạng liên lạc không nhiều lắm, ngón tay cậu run rẩy kéo đi xuống vài lượt liền thấy được chữ ‘ Hoắc Sinh ’.

Hạ quyết tâm ấn nút gọi.

Thời tiết nóng bức vào giữa trưa, Hoắc Vân Xuyên 12 giờ đã ăn cơm xong, liền dựa vào ở trên sô pha nghỉ ngơi.

Số di động cá nhân kia ở bên người vang lên, hắn trước nhất nghĩ đến có thể là cha mẹ, hoặc là bạn hắn.

Vì thế bắt đầu vươn một cánh tay dài rắn chắc lộ ra một nửa do tay áo sơmi xoắn lên, cầm điện thoại lên trước mặt, trên màn hình là những chữ xa lạ, làm hắn nhíu mày.

An Vô Dạng.

Qua lâu như vậy, hắn đã dần dần sắp quên mất người này.

Nói thật lòng, cuộc điện thoại này Hoắc Vân Xuyên không phải rất muốn nhận.

Không liên quan đến giận chó đánh mèo, chỉ là hắn biết rõ chính mình cùng đối phương tiếp tục tiếp xúc cũng không có ý nghĩa.

Hậu quả chắc chắn nếu hắn tiếp tục, chính là làm mình rước lấy một vài phiền não mà thôi.

Cho nên Hoắc Vân Xuyên buông điện thoại xuống, để đối phương thức thời mà biến mất khỏi mình.

“……” Không có người nhận điện thoại, An Vô Dạng đứng ở ven đường không biết vì sao lại đỏ hốc mắt.

Cậu muốn tiếp tục gọi đến lần thứ hai, chính là xe buýt đã lại đây rồi.

Vì lên xe, An Vô Dạng nhanh chóng cất điện thoại vào túi, đi theo dòng người lên xe.

Bởi vì tay chân nhũn ra, lúc bị người đụng đến thiếu chút té ngã, lòng cậu mới sợ hãi mà bừng tỉnh, mình hiện tại là người có thai, lỡ như một giây té ngã sẽ gây ra án mạng đó.

Cho nên đứng ở dòng người đông đúc trên xe buýt, An Vô Dạng hối hận đến ruột xanh lè.

Việc duy nhất cậu có thể làm chính là tìm được vị trí có tay vịn, cẩn thận phòng ngừa để mình không té ngã.

Trong văn phòng Hoắc Vân Xuyên, di động trên mặt bàn vang lên một lần xong, lại yên tĩnh như tờ.

Lẳng lặng nhìn điện thoại nam nhân lạnh lùng suy đoán, đối phương cũng không phải không tìm mình thì không thể, cho nên chỉ gọi một lần liền không gọi nữa.

Nếu An Vô Dạng biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ hộc máu mà chết.

Nhưng mà ngồi xong một chuyến giao thông công cộng, sau khi xuống xe An Vô Dạng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Cậu ngồi xổm ở ven đường ói đến kinh thiên động địa.

Nhóm người qua đường lần đầu tiên thấy người ngồi xe buýt mà có thể ói thành như vậy.

“Uy, anh?”

Điện thoại gọi cho em trai, An Vô Dạng dùng giọng nói hữu khí vô lực mà nói: “Xuống dưới cửa tiểu khu đỡ anh lên, anh sắp chết rồi.”

An Vô Phỉ sau khi nghe thấy, bịch bịch không kịp suy nghĩ dậm chân thùng thùng chạy xuống lầu.

Được em trai đỡ về nhà, An Vô Dạng đầu chui vào giường, ngủ đến trời tối khi đói bụng mới dậy.

“Vô Dạng, em con nói con hôm nay không thoải mái, làm sao vậy?” Đinh Vi mở ra đèn trong phòng, mang dép lê đi vào.

Trên người vẫn còn mặc đồ công sở chưa thay ra, hiển nhiên là vừa về đến nhà.

An Vô Dạng nằm giường em trai, dùng tay che khuất ánh đèn chói mắt nói: “Không sao, con hiện tại đã khá hơn nhiều, buổi trưa có hơi bị cảm nắng.”

Đinh Vi lập tức lại đây sờ sờ cái trán cậu, độ ấm hơi cao, nhưng cũng không có sốt: “Thật sự không sao chứ?”

“Vâng, con hiện tại thực tốt, chỉ là đói bụng……” An Vô Dạng nói xong lại bò dậy, động tác nhanh nhẹn nói cho đối phương chính mình rất mạnh khỏe.

“Vậy ra ngoài ăn cơm thôi.” Đinh Vi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ba ba con đang xào rau, em con nấu canh.”

“Được ạ.” An Vô Dạng ứng tiếng.

Cậu chột dạ không dám nhìn thẳng ánh mắt ba mẹ, khi ra ngoài ăn cơm cũng vẫn cứ cúi đầu.

Cả nhà cho rằng cậu vẫn không thoải mái, ăn cơm chiều xong để cho cậu đi tắm nước nóng trước, sớm một chút lên giường nghỉ ngơi.

Một thân thoải mái sạch sẽ nằm ở trên giường của mình, An Vô Dạng trằn trọc khó ngủ, cứ mãi nghĩ đông nghĩ tây.

Sau khi về đến nhà càng thêm rõ ràng sự nghiêm trọng của sự tình, trước mắt trong nhà nhất định chịu đựng không nổi đả kích như vậy.

Cách duy nhất có thể làm chính là lén lút bỏ đi đứa trẻ trong bụng……

“Ai.” An Vô Dạng bực bội mà sờ sờ bụng, nói thầm: “Ba không phải không muốn con, chỉ là……” Cậu nghĩ đến, mình chỉ là một người mới mười tám tuổi mà thôi, trước mắt còn không có biện pháp tự lập.

Hoàn toàn không đủ sức chịu trách nhiệm làm một ba ba.

Muốn nói người có thể nhẹ nhàng nuôi nấng được đứa trẻ…… Chỉ có thể là một người ba ba khác của bảo bảo thôi.

An Vô Dạng lấy ra di động, một lần nữa gọi vào dãy số buổi trưa hôm nay mình vừa gọi đến.

Ở một chung cư xa hoa cách đó ba mươi km, di động ở trên mặt bàn ong ong rung động, nhắc nhở người đàn ông đang lau tóc ở bên cạnh, báo có cuộc gọi.

Hoắc Vân Xuyên cầm lấy di động xem xét, động tác lau tóc lập tức ngừng lại: “……” Bởi vì cái tên trên màn hình, lại là ba chữ kia.

Ngón tay của hắn ở trên màn hình do dự hồi lâu, cuối cùng cau mày, lựa chọn cắt đứt.

Lần này không phải không có người nhận, mà là bị đối phương trực tiếp cắt ngang.

An Vô Dạng ngơ ngác mà trừng mắt nhìn màn hình, cảm thấy không thể tưởng tượng, thì ra đối phương căn bản là không muốn nghe điện thoại của mình…… Nếu như ngày thường nhận được ý này, cả đời này cậu đều sẽ không lại tự mình tìm mất mặt nữa.

Chính là, mọi chuyện đã không như xưa.

Hiện tại không phải là lúc lòng dạ hẹp hòi như vậy.

— Hoắc tiên sinh, tuy rằng quấy rầy anh thật ngượng ngùng, nhưng là tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm anh.

Leng keng một tiếng, di động nhắc nhở nhận được tin nhắn.

Hoắc Vân Xuyên ngồi ở trên mép giường, mở ra di động xem.

— Chuyện quan trọng gì?

Hắn trả lời.

An Vô Dạng nhận được tin nhắn gửi lại, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít nhất đối phương còn nguyện ý cùng mình nói chuyện, mà không phải trực tiếp kéo số điện thoại vào sổ đen.

— Chúng ta có thể giáp mặt nói không, chuyện này tương đối nghiêm trọng, dăm ba câu nói không rõ được.

Hoắc Vân Xuyên nhận được tin nhắn, trầm mặc thật lâu.

Hắn cũng không muốn gặp An Vô Dạng.

— Đòi tiền hay là làm việc?

Hắn trực tiếp trả lời tin nhắn như thế.

Đối phương đột nhiên tìm tới chính mình, đơn giản là chỉ có thể vì hai loại chuyện này.

— Chúng ta giáp mặt nói được không, khách sạn Castle La Fayette, ngày mai tôi đến nơi đó chờ anh, hoặc là anh nói một thời gian nhất định. Làm ơn, rất quan trọng.

Tin nhắn này đối phương không trả lời lại.

An Vô Dạng nằm ở trên giường thở dài, nhưng là không có từ bỏ ý định tiếp tục tìm Hoắc Vân Xuyên.

Nếu đối phương không chịu giúp đỡ, chính mình chỉ có thể đi phòng khám phá thai.

Trước khi ngủ, An Vô Dạng gọi điện thoại cho cửa hàng trưởng, nói với đối phương mình ngày mai không thể đi làm.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, cậu mỏi mệt buông di động, rơi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau buổi sáng tám giờ rưỡi mới tỉnh lại, vẫn rất mệt mỏi.

An Vô Dạng cố gắng lên tinh thần, bò dậy mặc quần áo rửa mặt.

“Em mua bữa sáng.” Em trai ở phòng khách học bài, ngẩng đầu nhìn cậu liếc mắt một cái.

“Được.” An Vô Dạng sau khi ra khỏi phòng, ăn luôn bữa sáng cùng sữa đậu nành em trai mua, lấy tiền ví cùng chìa khóa xong, mang mũ lưỡi trai vào: “Anh đi ra ngoài một chuyến, buổi trưa có thể sẽ không trở lại.”

An Vô Phỉ gật gật đầu, nhìn theo anh trai ra cửa, trên mặt có chút lo lắng.

Khách sạn Castle La Fayette.

Ngoài cửa quảng trường nhỏ dừng lại vô số siêu xe, trong đó có một chiếc bên trong vẫn luôn ngồi một người như thế, thỉnh thoảng lại nhìn ra ven đường xem một lát.

Rốt cuộc, một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở giao lộ, hướng qua bên này chậm rãi đi tới.

Chờ sau khi đối phương tiến vào khách sạn, người đàn ông trên xe mới mở cửa xe, nện đôi giày da đạp lên mặt đường nóng bỏng, trầm ổn trịnh trọng đi vào.