G.T Virus Biến Dị

Quyển 1 - Chương 13: Giết



Dịch & Biên: Chu Cường

"Phì!…Phì!"

Cái thứ sinh vật giống mèo đang đứng trước mặt hắn bỗng há miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, không giống như tiếng mèo kêu. Mà những tiếng kêu đó rất giống tiếng phì phì của rắn độc.

Con mèo biến dị này tựa hồ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ Dương Quần, nó cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn. Những cái móng vuốt sắc nhọn dần mọc dài ra từ bàn chân của nó, những cái móng dài, sắc nhọn, dài hai tấc, với chiều dài của những cái móng vuốt này, nó có thể dễ dàng đâm thủng cơ thể con mồi.

Đây tuyệt đối là một lợi khí giết người!

Móng vuốt dài nhọn, đuôi gai xương, răng nanh sắc bén! Hơn nữa dáng người của nó mạnh mẽ, thân thể linh hoạt. Chẳng trách mà con mèo này có thể tự do hoạt động bên trong tòa nhà.

Mấy cái lỗ lớn xuất hiện phía trước những căn hộ trong tiểu khu có lẽ chính là tác phẩm của nó. Sống cùng với loài người đã lâu nên nó hiểu được những thói quen của con người, nó biết rõ căn hộ nào có treo bảng viết chữ thì trong đó có người sống.

Nó dựa theo những dấu hiệu này, nó tim cách tránh né lũ Zombie ở bên dưới tiểu khu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nó đã dễ dàng thảm sát hơn mười gia đình. Gây ra một nỗi hoang mang, lo lắng, sợ hãi đối với tất cả mọi người trong tiểu khu, khiến cho tất cả mọi người trốn thật kĩ trong căn hộ của mình, không dám đi ra bên ngoài.

"Phì!...Phì!"

Con mèo biến dị lại tiếp tục phát ra tiếng kêu quái dị, rồi bất ngờ nó lao tới tần công Dương Quần, tốc độ di chuyển nhanh vô cùng chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt trong không khí.

Tốc độ thật nhanh!

Nhìn con mèo biến dị bỗng nhiên bộc phát ra tốc độ đáng sợ, khiến cho Dương Quần không khỏi lo lắng. Loại tốc độ này cho dù Dương Quần đã trải qua biến dị cũng không có cách nào nhìn thấy được. Vì vậy, hắn liều mạng cố gắng lùi nhanh về phía sau.

Mặc dù Dương Quần cố gắng lùi về phía sau thật nhanh, thế nhưng cũng không có cách nào tránh thoát được đòn tấn công của mèo biến dị.

Một tiếng "Xoạt!" vang lên.

Tiếng vải bị xé nát, móng vuốt bàn chân trước của mèo biến dị đã cào mạnh vào ngực hắn, khiến cho lồng ngực của hắn xuất hiện ba vết máu. Con mèo biến dị từ bên cạnh lại lao tới tiếp tục tấn công.

"A!"

Một cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền đến. Trên cánh tay trái của Dương Quần xuất hiện một vết cắt sâu đến tận xương. Nhìn máu thịt mơ hồ trên cánh tay, lại nhìn con mèo biến dị, Dương Quần khảng định chắc chắn vết thương này là do cái đuôi của con mèo gây ra.

Tốc độ của mèo biến dị nhanh vô cùng. Nếu không phải Dương Quần phản ứng nhanh, cấp tốc lùi về phía sau tránh nè, thì sẽ không đơn giản chỉ là ba vết cắt ở trên ngực. Mà hắn sẽ giống như cô gái kia, lồng ngực sẽ bị móc thủng một lỗ lớn. Mà cái độ sắc bén của cái đuôi gai xương kia dường như còn hơn cả móng vuốt của nó.

Lũ Zombie cũng chỉ có hai cánh tay, cùng cái miệng ngoác ra tấn công. Còn con mèo biến dị này lại có bốn bàn chân đầy móng vuốt, hàm răng đầy răng nhọn, cùng với một cái đuôi gai xương khuấy động liên tục.

So với Zombie, thì mèo biến dị gây cho hắn một sự khó khăn, vướng chân vướng tay hơn rất nhiều.

Dương Quần nhìn chằm chằm về phía đối thủ của hắn. Lúc này, con mèo biến dị khẽ rún người xuống, hình như nó đang chuẩn bị lần tấn công tiếp theo. Tốc độ của con mèo quá nhanh khiến cho Dương Quần không có cách nào tránh thoát khỏi đòn tấn công của nó.

Lúc này, con mèo biến dị dường như cảm thấy vô cùng phần khích, nó ngẩng cổ há miệng kêu gào. Các bắp thịt trên người Dương Quần căng ra, hắn từ từ lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào bức tường thì dứng lại.

Chính là chỗ này. Tốc độ của méo biến dị quá nhanh, nếu gặp phải nó ở khu vực trống trái, Dương Quần biết chắc mình không có đủ sức để đánh trả nó, thế nhưng ở trong căn phòng này thì lại khác. Lưng hắn dựa vào tường, vì thế hướng tấn công duy nhất chỉ có thể tới từ trước mặt.

Trí khôn của mèo biến dị dường như đã vượt xa những đồng loại của nó, khi nó nhìn thấy Dương Quần đứng im một chỗ, dựa lưng vào tường, nên nó dừng lại, không có tiếp tục tấn công. Nó đứng thẳng, chậm rãi di chuyển qua lại trước mặt hắn.

Trí khôn của con mèo biến dị này đã phát triển hơn nhiều so với đồng loại của nó. Có lẽ nó đã nhận ra Dương Quần là một đối thủ khó chơi, vậy thì tại sao nó không rời đi, giống như nó đã tìm cách tránh né lũ Zombie ở phía dười tiều khu, mà lại lựa chọn đối đầu trực tiếp với hắn. Lẽ nào….?

Ánh mắt Dương Quần sáng ngời, móc từ trong túi quần ra cái hộp sô-cô-la rỗng kia, ở bên trong đó đang chứa đựng thứ chất lỏng sền sệt màu xanh. Lẽ nào…Nó là vì cái này.

Thời điểm Dương Quần lấy hộp sô-cô-la có chứa đựng thứ chất lỏng màu xanh, thì đôi mắt của mèo biến dị đột nhiên lóe hung quang, nó há miệng gào thét, bộ lông toàn thân nó dựng ngược cả lên.

Quả nhiên là như vậy!

Nhìn phản ứng của mèo biến dị, Dương Quần đã đoán ra được mục đích của nó. Nó không chịu rời đi, chính là bởi vì thứ chất lỏng này.

"Phì!... Phì!"

Lúc này, mèo biến dị nhún thấp người xuống, bốn chân mạnh mẽ chống xuống đất, những móng vuốt nhô dài ra hết cỡ, dường như nó muốn tấn công.

Dương Quần không dám khinh thường, hắn đan chéo hai tay trước ngực, cố gắng bảo vệ những vị trí hiểm trước ngực. Từ thảm trạng của cô gái, Dương Quần đoán có lẽ con mèo này đã biết được vị trí của trái tim, và cổ họng chính là điểm yếu của con mồi.

"Phì!"

Con mèo biến dị bỗng nhiên phát ra tiếng kêu dữ tợn, thân thể như mũi tên bắn ra, hóa thành một vệt sáng mờ mờ lap nhanh về phía Dương Quần. Móng vuốt sắc bén ở hai bàn chân trước đã chĩa thẳng ra, nhằm thẳng vào cổ họng của hắn.

Dương Quần đã sớm đề phòng, nên không bị đòn tấn công bất ngờ này của nó làm nhiễu loạn tinh thần, hai mắt hắn mở to nhìm chằm chằm về phía trước, thế nhưng cũng chỉ nhìn thấy một vệt trắng mờ đang lao đến.

Dương Quần quyết định rất nhanh, hắn dùng một tay bảo vệ trước ngực mình, cánh tay còn lại duỗi thẳng ra, chộp thẳng về phía cái bóng trắng đang lao tới đó.

Hàn quang sắc bén từ móng vuốt chân trước của con mèo lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất. Ngay lập tức Dương Quần có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn từ lòng tay truyền lại. Lòng bàn tay của hắn bị một thứ gì đó đâm xuyên thủng.

Dương Quần cố nén nhịn cơn đau, nắm lấy cơ hôi quý giá, bàn tay vừa mới bị đâm thủng kia mạnh mẽ nắm thật chặt.

Cùng lúc đó, cái đuôi xương sắc bén quất mạnh về phía cổ họng của hắn. Đòn tấn công của mèo biến dị diễn ra trong nháy mắt, nhưng Dương Quần vẫn còn kịp nhìn thấy tán ảnh của cái đuôi gai xương đánh về phía mình. Sinh tử trong nháy mắt, Dương Quần dùng cánh tay còn lại che trước cổ họng của mình, chót đuôi của cái đuôi xương trong nháy mắt đâm sâu vào bắp thịt cánh tay của hắn.

Tóm được rồi. Trong mắt Dương Quần hiện lên vẻ ngoan cường. Bàn tay bị đâm thủng kia cuối cùng cũng có cơ hội tóm được một cái chân trước của mèo biến dị.

"Hây…A!"

Không một chút chần chừ, Dương Quần nắm chặt lấy chân trước của mèo biến dị, đập mạnh thật mạnh cả cơ thể của nó vào tường.

Rầm!

Cả cơ thể của mèo biến dị bị đập lún vào trong bức tường vài centimet, xung quanh vị trí va chạm xuất hiện những vết rạn nứt như mạng nhện lan tràn ra xung quanh. Đòn tấn công của mèo biến dị nhanh vô cùng, trong nháy mắt suýt chút nữa đâm thủng cánh tay Dương Quần, rồi có lẽ sẽ tiếp tục đâm vào cổ họng của hắn, thế nhưng không ngờ là cái lực tấn công của mèo biến dị cũng không mạnh mẽ như hắn tưởng.

Mặc dù tốc độ của nó nhanh vô cùng, thế nhưng lực ra đòn của nó lại tỉ lệ ngịch với tốc độ của chính nó.

Nghĩ tới đây, bàn tay đang nắm lấy một chân trước của mèo biến dị bất giác siết chặt hơn, chẳng may để con mèo này chạy thoát, hắn sẽ không có cơ hội tóm được nó lần thứ hai.

Mèo biến dị liên tục bị đập mạnh vào tường, nó cảm thấy choáng váng, mê muội. Dương Quần tiếp tục nắm chặt lấy chân trước của con mèo, rồi dùng sức đập thật mạnh cả người nó xuống nền nhà.

"Rầm!"

Nền nhà bằng đá trắng vỡ nát, đá vụn bắn túng tóe khắp nơi, cả cơ thể mèo biến dị bị khảm sâu xuống nến nhà. Mèo biến dị phát ra những tiếng kêu gào trong đau đớn. Cái đuôi xương vẫn đang ghim sâu vào cánh tay còn lại của Dương Quần, bị lôi kéo khiến cho miệng vết thương càng bị cắt rộng ra.

"A!...a!"

Bị những cơn đau kích thích, Dương Quần tức giận hét lớn, hắn dùng sức nặng của toàn bộ cơ thể đè chặt con mèo xuống dưới nền nhà. Không để ý đến đến chuyện cánh tay đang chảy máu, vết thương sẽ bị rách ra, khiến cho mức độ tổn thương ngày một nghiêm trọng hơn. Bàn tay hắn nắm chặt lại thành quyền, rồi đánh mạnh xuống đầu của mèo biến dị đang nằm phía dưới.

"Rầm! Rầm! Rầm!..."

Cái đầu của mèo biến dị dưới những cú đấm mạnh như búa bổ của hắn, cái đầu của nó dần dần lún sâu xuống nền nhà. Sau vài cú đấm, cái đầu của con mèo đã hoàn toàn bị khảm sâu xuống dưới nền nhà, từ xa nhìn lại thì có cảm giác là cái đầu của nó đã biến mất.

"Phì! Phì!"

Cảm giác đau đớn khiến con mèo gào lên thảm thiết, ba cái chân còn lại với những cái móng vuốt dài sắc nhọn điên cuồng giãy dụa. Những cái móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng bắp đùi của hắn, móc ra một miếng thịt lớn khiến cho máu tuôn xối xả, bắn cả lên trên bộ lông trắng tinh của mèo biến dị, cơ hồ đem cả bộ lông của nó nhuộm đỏ.

Cái đuôi gai xương đã rút ra khỏi cánh tay Dương Quần, lúc này đang không ngừng vùng vẫy qua lại phía sau lưng hắn, vô tình cắt vào da thịt, tạo ra những vết cắt sâu trên lưng Dương Quần.

"A!...a!..a!"

Những cơn đau càng càng khiến cho Dương Quần trở nên điên cuồng hơn. Bàn tay đang nắm chặt lấy chân trước của mèo biến dị cũng đã buông ra. Hai bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm. Điên cuồng đấm lên người mèo biến dị nằm phía dưới. Một đấm, hai đấm, ba đấm… càng đánh thì cơ thể của mèo biến dị càng lún sâu xuống. Dương Quần nhằm về phía xương cổ của mèo biến dị đấm mạnh xuống.

"Phì! Phì!

Mèo biến dị dạy dụa càng lúc càng mạnh hơn. Mà cái đuôi gai xương của nó đang vùng vẫy lung tung bỗng nhiên đâm thẳng xuống.

"Phập!"

Cái đuôi gai xương đâm loạn lung tung, thế mà lại đâm thẳng vào lưng của Dương Quần. Chót đuôi của nó vậy đâm thủng cà xương sườn của hắn, chót đuôi không ngừng khuấy đảo, chui sâu vào trong cơ thể của hắn, rồi dần tiến về phía vị trí trái tim của Dương Quần.

"A…a…a!!!"

Cảm giác đau đớn từ bên trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được cái chót đuôi của con mèo đang không ngừng đâm về phía trái tim của mình. Hai mắt Dương Quần trở nên vằn đỏ, một luồng sức mạnh không biết đến từ đâu bong nhiên bộc phát, khiến cho hắn cảm thấy sức mạnh tràn trề, hai cánh tay tràn đầy lực lương, bàn tay siết chặt lại hơn.

"Hây a!"

Cơ bắp trên cánh tay của hắn căng ra,nối lên cuồn cuộn, những mạch máu nổi lên chạy dọc theo cánh tay. Dùng hết sức đánh mạnh xuống, cú đấm mang theo tiếng gió vun vút, đập liên tiếp, đập mạnh lên đầu con mèo biến dị.

"Rắc…rắc!"

Bỗng nhiên một tiếng xương vỡ vang lên, cùng với tiếng kêu đó thì sự chuyển động điên cuồng của cái đuôi gai xương đang cắm trên lưng Dương Quần cũng đã dừng lại. May mắn, là đầu chót đuôi chỉ cách trái tim Dương Quần không đến nửa tấc.

Chỉ có nửa tấc mà thôi, là trái tim Dương Quẫn sẽ bị đâm thủng, chỉ thêm một giây nữa thôi là con mèo biến dị có thể thay đổi kết cục. Thật may mắn, là Dương Quần kịp thời đập vỡ đầu của mèo biến dị, giết chết nó. Cái con mèo biến dị này không biết đã ăn bao nhiêu trái tim của con người, cuối cùng đã bị Dương Quần giết chết.

"A…a…a!!!"

Dương Quần há miệng kêu lên đau đớn, hắn cố gắng từng chút từng chút một rút cái đuôi gai xương ra khỏi cơ thể mình. Mỗi cái đốt xương được kéo ra ngoài khiến cho vết thương càng bị rách rộng ra, máu chảy ướt áo hắn. Khi cái đuôi xương được kéo ra hết, trên lưng hắn xuất hiện một cái lỗ thủng sâu đến tận xương, máu thịt bầy nhầy, vô cùng kinh khủng.

Thật là may mắn, chỉ chậm một chút nữa thôi là đã mất đi tính mạng.

Nếu như hắn gặp phải mèo biến dị ở một khu vực trống trải. Thì có lẽ kẻ bị giết không phải là con mèo biến dị này mà chính là hắn. Nếu không phải hắn may mắn tóm được cái chân trước của con mèo biến dị, làm cho nó không thể di chuyển được, rồi sau đó đem cả người nó đập mạnh xuống đất, nên mới có cơ hội giết chết nó.

Tuy Dương Quần may mắn giết chết được con mèo biến dị, thế nhưng cái giá hắn phải trả cũng không hề nhỏ, bàn tay của hắn bị đâm thủng, bắp đùi bị móc mất một miếng thịt, lưng thì bị đâm thủng một lỗ, mà vết thương này suýt chút nữa thì lấy mất cái mạng nhỏ của hắn.